Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm
Chương 53: 53: Giúp Tao Điều Tra Một Người
68@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bệnh nhân của tôi tên Hạ Nhạc Nghi, hộ chiếu đến cả giấy tờ cũng không hề để cập đến Hạ Gia, chỉ có mẹ nhưng đã mất rồi." Lưu Bách nói một tràng từ đầu đến cuối đều là đang phân tích cho Mạc hàn Lâm thấy là Mạc Hàn Lâm anh nhất định là nhìn nhầm người rồi, nếu không phải là nhận nhầm thì chỉ còn có một cách nói khác mà thôi, đó chính là Hạ Nhạc Nghi kia lừa Mạc Hàn Lâm rồi.
"..."
Mạc Hàn Lâm cả đầu mù mịt, nghe không hiểu là Lưu Bách là đang muốn nói gì, rốt cuộc là trong lời nói kia của Lưu Bách có mấy phần là Mạc Hàn Lâm anh nhìn nhầm có bao nhiêu phần là Hạ Nhạc Nghi là đang lừa dối anh vậy.
Mạc Hàn Lâm vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ lời nói kia của Lưu Bách thì bất ngờ chuông điện thoại của Mạc Hàn Lâm vang lên, âm thanh của tiếng chuông điện thoại trong đêm khuya làm cho Hạ Nhạc Nghi giật mình liền trở người.
Nhưng vẫn là Hạ Nhạc Nghi rất dễ ngủ, chỉ là một tiếng chuông điện thoại vốn là chẳng thể đánh thức được cô, Mạc Hàn Lâm bắt đầu khó chịu, anh cầm điện thoại trên tay lên bắt máy.
“Nói!" Mạc Hàn Lâm tay day day thái dương, sau đó là nói ra một chữ.
"Anh Hàn, lô hàng đó mất rồi!” Tên Phiên ở một bên nói với giọng điệu tiếc nuối nhưng có phần vội vàng, có thể là vì đang đợi thêm chỉ thị từ Mạc Hàn Lâm.
"Mẹ nó, mày trông coi kiểu gì vậy?" Mạc Hàn Lâm trước đó cũng không hỏi xem là tên Phiên làm thế nào mà lại để mất đi lô hàng to đùng đùng như vậy, mà chỉ vội vội vàng vàng đưa ra kết luận sau đó là mắng tên Phiên.
"Anh Hàn, không trách em được, là hàng mất trên sàn đấu, vẫn còn chưa về được đến tay chúng ta đã thành của người khác." Tên Phiên nghe được Mạc Hàn Lâm tức giận đến mức trong điện thoại còn có thể nghe được âm thanh đạp bàn, sau đó là âm thanh khẩu khí có chút tức giận của Mạc Hàn Lâm.
"Là ai làm?" Mạc Hàn Lâm lúc này mới bắt đầu quan tâm xem là ai lại dám gan lớn đến mức có thể giành giật mớ hỗn độn đó từ trên sàn đấu với Mạc Hàn Lâm anh.
Trước giờ chỉ cần nơi nào có tên Phiên đến thì bọn họ đều biết ngay là người của Mạc Hàn Lâm đang muốn mua hàng thì không ai lại dám giành giật lấy làm gì, nói không chừng hàng vẫn là không mang đi được, thì mạng cũng chẳng còn.
Mạc Hàn Lâm từ năm năm trước đó đã được Mạc Gia thông cáo thiên hạ rằng anh hiện tại vẫn là con trai của Mạc Gia, hiện tại còn nắm được số cổ phần không nhỏ do Mạc Hàn Vũ chuyển nhượng, nên chiếc ghế tổng giám ngồi rất vững, chính bởi vì như vậy, mấy loại giao dịch ngầm này chỉ có thể để tên Phiên tự mình đi.
"Lão già nhà họ Quách, nghe nói là chỗ thâm giao với Hứa Gia." Tên Phiên nghe được Mạc Hàn Lâm hỏi thì liền trả lời ngay những thứ mà bản thân đã tra ra được, vẫn còn đang hiển thị trên màn nhìn máy tính trong tổ chức.
Tổ chức của Mạc Hàn Lâm anh trước đó vốn dĩ là đã giải tán do Mạc Hàn Lâm phải quay về Mạc Gia, nhưng Mạc Hàn Lâm không muốn làm như vậy, đến cả Mạc Hàn Vũ ông ấy cũng là không cam tâm, nên liền giữ lại, âm thầm cất giữ trong Bar Trình Hưởng, cho nên từ trước đến nay quán Bar này nếu không phải khách quen thì thường rất khó ra vào.
"Em đoán là do Hứa Gia muốn dùng tay người khác giở trò với chúng ta." Tên Phiên đọc đến mấy dòng chữ trên máy tính thì liền ngay lập tức, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"..."
Mạc Hàn Lâm hiện tại lại trầm tư suy nghĩ, Hứa Gai đúng là một con mồi khó nuốt, nhưng chẳng phải anh vẫn còn có cái nồi hầm đó sao.
Mạc Hàn Lâm tức giận đến nổi hết gân xanh ở cổ, nhưng một tiếng cũng không nói ra ngoài, anh là đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để có thể diệt từ từ hết tất cả các bè cánh khác của Hứa Gia đây.
Hứa Gia, Hứa Mặc đến cả Hạ Nhạc Nghi cũng có thể bắt cóc, thì còn có việc gì mà còn không dám làm ra.
Nghĩ đến đây anh liền cảm giác hối hận, nếu không phải lúc chiều anh vì thấy Hạ Nhạc Nghi cả người run rẩy thì anh đã không tiếc nuối mà dùng vài phát súng răng đe bọn bè cánh của Hứa Gia rồi.
Nghĩ như vậy bỗng chốc gương mặt của Mạc Hàn Lâm trở nên gian xảo hơn bao giờ hết.
Anh ta nghĩ chẳng phải anh ta cũng có bè cánh sao, nhưng loại bè cánh này cũng rất khó mà nhờ cậy được, có khi còn hại luôn cả anh.
"Anh, Anh cứ yên tâm, em đang cùng mấy anh em đang kiểm tra lại sau đó là điều tra giúp anh."
"Em không tin là không có sơ hở gì."
"Không cần tìm, lô hàng đó cũng không thơm ngon gì, cảnh sát đang điều tra, mất rồi thì bỏ đi." Mạc Hàn Lâm thay đổi giọng nói.
Lưu Bách bên cạnh đã quá quen thuộc với những cảnh tượng hay ho thế này nên cảm thấy rất thông thường, không có một chút đặc sắc.
Ví dụ lúc này mà Mạc Hàn Lâm cầm súng đi đến Hứa Gia, chỉ cần vài phút biến Hứa Gia một mạng người cũng không còn, thì như vậy sẽ có thể kịch tính hơn.
Nhắc đến đây thì cậu mới nhớ ra, cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy Mạc Hàn Lâm như vậy.
"Hay là..." Tên Phiên sau khi nghe đến hai từ "Cảnh sát” thì trong đầu liền nảy ra ý định, nhưng vẫn là phải nghe theo sự sắp xếp của Mạc Hàn Lâm.
"Báo cảnh sát đi." Mạc Hàn Lâm không suy nghĩ nhiều liền phun ra một câu, không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để tên Phiên ở đầu dây bên kia là đã biết là phải nên hành động như thế nào.
"Dạ, anh yên tâm, em đã gửi bằng chứng cho cảnh sát rồi." Tên Phiên chỉ cần vài cái click chuột của mấy tên bên cạnh thì liền có thể rất nhanh chẳng cần đến hai phút đã có thể thành công mang hết dữ liệu mà bọn họ đang có chép toàn bộ vào toàn bộ máy tính trong sở cảnh sát của Trung tâm Thành phố Thanh Long.
"Ừm..." Mạc Hàn Lâm, chỉ đáp lại một chữ rồi, đóng lại mấy tài liệu có trên bàn làm việc, anh hiện tại là đang suy nghĩ việc gì đó.
"Em xong rồi, không còn việc gì nữa, tắt máy trước đây." Tên Phiên xong hết mọi thứ liền muốn tắt máy, bởi vì chính xác mà nói thì hắn chỉ mới xong cái việc lớn này thôi, còn tất thảy mấy cái việc nhỏ lẻ khác vẫn còn nằm trong tay của mấy thằng ất ơ ngoài kia, hắn vẫn là có chút không yên tâm nên muốn sau khi nói chuyện với Mạc Hàn Lâm sẽ ra đó xem thử qua.
"Khoang đã, đợi một chút...điều tra cho tao một người." Mạc Hàn Lâm suy nghĩ cả nửa buổi sau đó mới nhớ ra là bản thân là đang muốn tên Phiên điều gì, anh nhìn lên Lưu Bách.
Lưu Bách cũng chỉ có thể nhếch miệng cười sau đó là gật gật đầu lia lịa mà đồng ý.
"Ai vậy anh?" Tên phiên là đang thắc mắc không biết là người thần thông quản đại như Mạc hàn Lâm thì có ai mà Mạc Hàn lâm còn không biết lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn ta.
Buổi tối hôm đó, Lưu Bách sau khi đi qua phòng sách của Mạc Hàn Lâm thì cũng không nán lại quá lâu, chỉ đến đó nói chuyện phiếm với Mạc Hàn Lâm, sau đó là bàn chuyện chính sự, khi nói đến đây xong xuôi mọi việc thì Lưu Bách cũng đi về nhà.
Cậu ta nói với Mạc Hàn Lâm là ngày sau đó cậu ta có một ca phẫu thuật gấp không thể thức đến sáng được, nên đi về luôn ngay lúc đó.
Mạc Hàn Lâm ở lại trong căn phòng sách trống rỗng, một mình nhìn lên trần nhà được chạm khắc qua rất tinh xảo.
Chùm đèn cũng là loại đèn vừa sáng vừa tốt, rất rõ ràng là mẹ Mạc rất yêu thích nơi này.
Sau đó anh nhìn đến mấy cái quyển sách được để gọn gàng trên giá sách, mọi thứ từ chữ cho đến hoa văn trên mấy quyển sách kia đúng là có chút mỹ lệ.
Anh nhìn lên kệ sách gần với nơi mà Mạc Hàn Lâm anh ngồi nhất, lệch về phía bên phải là một kệ sách khá mới mẻ, mấy quyển sách này tuy không phải là hàng cũ xưa nhưng từ màu sắc của bìa cho đến chất liệu giấy bên trong hoàn toàn là được mô phỏng theo mấy quyển sách cổ.
Nhưng sau đó, sau khi anh được tận tay sờ vào quyển sách, mở lên một trang đầu tiên thì lúc này Mạc Hàn Lâm mới nhận ra là bản thân anh đã nhầm to.
Bởi lẻ từ trang đầu tiên vị tác giả này đã ghi chú rất kỹ lưỡng.
Dòng chữ giống với nét chữ viết tay, được in rất bắt mắt, nhất định vị độc giả nào cũng phải dừng ở trang này để xem.
Ở đây vị tác giả này đã viết rằng đây là một tác phẩm đã thất truyền từ lâu của một thời kỳ trong lịch sử, nhưng bởi vì ở quyển sách này có rất nhiều thứ hay ho mà mấy quyển sách thời nay không có nên vị tác giả này mới phải sưu tầm và làm mới nó.
Cũng vì muốn quyển sách khi làm ra ở thời đại hiện đại như hôm nay mà vẫn mang được hơi thở của thời gian trong quá khứ nên tác giả đã cố ý làm cho nó có một cái bìa mang đậm tính chất cổ xưa.
Sau đó là chất liệu giấy cũng được tỉ mỉ tìm rất lâu mới có thể tìm ra được, một chất liệu giấy cũng được xem như là rất gần với khi đó.
Đọc đến mấy dòng chữ này Mạc Hàn Lâm lại cảm thán trong lòng " Đến làm hàng nhái cũng có lý do tỉ mỉ đến như vậy, thật sự rất muốn nhìn thấy vị tác giả của quyển sách này một lần." Nghĩ đến như vậy anh liền nhếch miệng cười.
Nhưng thời gian cũng không phải trôi qua quá lâu thì ở phía phòng bên cạnh, trong cái không khí im lặng như tờ ở buổi đêm tĩnh mịch, âm thanh rơi đồ vật gì đó làm cho giác quan của con người lại trở nên nhạy cảm hơn.
Mạc Hàn Lâm ở phòng sách bất chợt nghe thấy âm thanh gì đó rơi xuống, nhưng anh không biết chính xác là thứ gì đã rơi, nên rất hoảng mà bước đi càng lúc càng nhanh.
Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm
"Bệnh nhân của tôi tên Hạ Nhạc Nghi, hộ chiếu đến cả giấy tờ cũng không hề để cập đến Hạ Gia, chỉ có mẹ nhưng đã mất rồi." Lưu Bách nói một tràng từ đầu đến cuối đều là đang phân tích cho Mạc hàn Lâm thấy là Mạc Hàn Lâm anh nhất định là nhìn nhầm người rồi, nếu không phải là nhận nhầm thì chỉ còn có một cách nói khác mà thôi, đó chính là Hạ Nhạc Nghi kia lừa Mạc Hàn Lâm rồi.
"..."
Mạc Hàn Lâm cả đầu mù mịt, nghe không hiểu là Lưu Bách là đang muốn nói gì, rốt cuộc là trong lời nói kia của Lưu Bách có mấy phần là Mạc Hàn Lâm anh nhìn nhầm có bao nhiêu phần là Hạ Nhạc Nghi là đang lừa dối anh vậy.
Mạc Hàn Lâm vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ lời nói kia của Lưu Bách thì bất ngờ chuông điện thoại của Mạc Hàn Lâm vang lên, âm thanh của tiếng chuông điện thoại trong đêm khuya làm cho Hạ Nhạc Nghi giật mình liền trở người.
Nhưng vẫn là Hạ Nhạc Nghi rất dễ ngủ, chỉ là một tiếng chuông điện thoại vốn là chẳng thể đánh thức được cô, Mạc Hàn Lâm bắt đầu khó chịu, anh cầm điện thoại trên tay lên bắt máy.
“Nói!" Mạc Hàn Lâm tay day day thái dương, sau đó là nói ra một chữ.
"Anh Hàn, lô hàng đó mất rồi!” Tên Phiên ở một bên nói với giọng điệu tiếc nuối nhưng có phần vội vàng, có thể là vì đang đợi thêm chỉ thị từ Mạc Hàn Lâm.
"Mẹ nó, mày trông coi kiểu gì vậy?" Mạc Hàn Lâm trước đó cũng không hỏi xem là tên Phiên làm thế nào mà lại để mất đi lô hàng to đùng đùng như vậy, mà chỉ vội vội vàng vàng đưa ra kết luận sau đó là mắng tên Phiên.
"Anh Hàn, không trách em được, là hàng mất trên sàn đấu, vẫn còn chưa về được đến tay chúng ta đã thành của người khác." Tên Phiên nghe được Mạc Hàn Lâm tức giận đến mức trong điện thoại còn có thể nghe được âm thanh đạp bàn, sau đó là âm thanh khẩu khí có chút tức giận của Mạc Hàn Lâm.
"Là ai làm?" Mạc Hàn Lâm lúc này mới bắt đầu quan tâm xem là ai lại dám gan lớn đến mức có thể giành giật mớ hỗn độn đó từ trên sàn đấu với Mạc Hàn Lâm anh.
Trước giờ chỉ cần nơi nào có tên Phiên đến thì bọn họ đều biết ngay là người của Mạc Hàn Lâm đang muốn mua hàng thì không ai lại dám giành giật lấy làm gì, nói không chừng hàng vẫn là không mang đi được, thì mạng cũng chẳng còn.
Mạc Hàn Lâm từ năm năm trước đó đã được Mạc Gia thông cáo thiên hạ rằng anh hiện tại vẫn là con trai của Mạc Gia, hiện tại còn nắm được số cổ phần không nhỏ do Mạc Hàn Vũ chuyển nhượng, nên chiếc ghế tổng giám ngồi rất vững, chính bởi vì như vậy, mấy loại giao dịch ngầm này chỉ có thể để tên Phiên tự mình đi.
"Lão già nhà họ Quách, nghe nói là chỗ thâm giao với Hứa Gia." Tên Phiên nghe được Mạc Hàn Lâm hỏi thì liền trả lời ngay những thứ mà bản thân đã tra ra được, vẫn còn đang hiển thị trên màn nhìn máy tính trong tổ chức.
Tổ chức của Mạc Hàn Lâm anh trước đó vốn dĩ là đã giải tán do Mạc Hàn Lâm phải quay về Mạc Gia, nhưng Mạc Hàn Lâm không muốn làm như vậy, đến cả Mạc Hàn Vũ ông ấy cũng là không cam tâm, nên liền giữ lại, âm thầm cất giữ trong Bar Trình Hưởng, cho nên từ trước đến nay quán Bar này nếu không phải khách quen thì thường rất khó ra vào.
"Em đoán là do Hứa Gia muốn dùng tay người khác giở trò với chúng ta." Tên Phiên đọc đến mấy dòng chữ trên máy tính thì liền ngay lập tức, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"..."
Mạc Hàn Lâm hiện tại lại trầm tư suy nghĩ, Hứa Gai đúng là một con mồi khó nuốt, nhưng chẳng phải anh vẫn còn có cái nồi hầm đó sao.
Mạc Hàn Lâm tức giận đến nổi hết gân xanh ở cổ, nhưng một tiếng cũng không nói ra ngoài, anh là đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để có thể diệt từ từ hết tất cả các bè cánh khác của Hứa Gia đây.
Hứa Gia, Hứa Mặc đến cả Hạ Nhạc Nghi cũng có thể bắt cóc, thì còn có việc gì mà còn không dám làm ra.
Nghĩ đến đây anh liền cảm giác hối hận, nếu không phải lúc chiều anh vì thấy Hạ Nhạc Nghi cả người run rẩy thì anh đã không tiếc nuối mà dùng vài phát súng răng đe bọn bè cánh của Hứa Gia rồi.
Nghĩ như vậy bỗng chốc gương mặt của Mạc Hàn Lâm trở nên gian xảo hơn bao giờ hết.
Anh ta nghĩ chẳng phải anh ta cũng có bè cánh sao, nhưng loại bè cánh này cũng rất khó mà nhờ cậy được, có khi còn hại luôn cả anh.
"Anh, Anh cứ yên tâm, em đang cùng mấy anh em đang kiểm tra lại sau đó là điều tra giúp anh."
"Em không tin là không có sơ hở gì."
"Không cần tìm, lô hàng đó cũng không thơm ngon gì, cảnh sát đang điều tra, mất rồi thì bỏ đi." Mạc Hàn Lâm thay đổi giọng nói.
Lưu Bách bên cạnh đã quá quen thuộc với những cảnh tượng hay ho thế này nên cảm thấy rất thông thường, không có một chút đặc sắc.
Ví dụ lúc này mà Mạc Hàn Lâm cầm súng đi đến Hứa Gia, chỉ cần vài phút biến Hứa Gia một mạng người cũng không còn, thì như vậy sẽ có thể kịch tính hơn.
Nhắc đến đây thì cậu mới nhớ ra, cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy Mạc Hàn Lâm như vậy.
"Hay là..." Tên Phiên sau khi nghe đến hai từ "Cảnh sát” thì trong đầu liền nảy ra ý định, nhưng vẫn là phải nghe theo sự sắp xếp của Mạc Hàn Lâm.
"Báo cảnh sát đi." Mạc Hàn Lâm không suy nghĩ nhiều liền phun ra một câu, không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để tên Phiên ở đầu dây bên kia là đã biết là phải nên hành động như thế nào.
"Dạ, anh yên tâm, em đã gửi bằng chứng cho cảnh sát rồi." Tên Phiên chỉ cần vài cái click chuột của mấy tên bên cạnh thì liền có thể rất nhanh chẳng cần đến hai phút đã có thể thành công mang hết dữ liệu mà bọn họ đang có chép toàn bộ vào toàn bộ máy tính trong sở cảnh sát của Trung tâm Thành phố Thanh Long.
"Ừm..." Mạc Hàn Lâm, chỉ đáp lại một chữ rồi, đóng lại mấy tài liệu có trên bàn làm việc, anh hiện tại là đang suy nghĩ việc gì đó.
"Em xong rồi, không còn việc gì nữa, tắt máy trước đây." Tên Phiên xong hết mọi thứ liền muốn tắt máy, bởi vì chính xác mà nói thì hắn chỉ mới xong cái việc lớn này thôi, còn tất thảy mấy cái việc nhỏ lẻ khác vẫn còn nằm trong tay của mấy thằng ất ơ ngoài kia, hắn vẫn là có chút không yên tâm nên muốn sau khi nói chuyện với Mạc Hàn Lâm sẽ ra đó xem thử qua.
"Khoang đã, đợi một chút...điều tra cho tao một người." Mạc Hàn Lâm suy nghĩ cả nửa buổi sau đó mới nhớ ra là bản thân là đang muốn tên Phiên điều gì, anh nhìn lên Lưu Bách.
Lưu Bách cũng chỉ có thể nhếch miệng cười sau đó là gật gật đầu lia lịa mà đồng ý.
"Ai vậy anh?" Tên phiên là đang thắc mắc không biết là người thần thông quản đại như Mạc hàn Lâm thì có ai mà Mạc Hàn lâm còn không biết lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn ta.
Buổi tối hôm đó, Lưu Bách sau khi đi qua phòng sách của Mạc Hàn Lâm thì cũng không nán lại quá lâu, chỉ đến đó nói chuyện phiếm với Mạc Hàn Lâm, sau đó là bàn chuyện chính sự, khi nói đến đây xong xuôi mọi việc thì Lưu Bách cũng đi về nhà.
Cậu ta nói với Mạc Hàn Lâm là ngày sau đó cậu ta có một ca phẫu thuật gấp không thể thức đến sáng được, nên đi về luôn ngay lúc đó.
Mạc Hàn Lâm ở lại trong căn phòng sách trống rỗng, một mình nhìn lên trần nhà được chạm khắc qua rất tinh xảo.
Chùm đèn cũng là loại đèn vừa sáng vừa tốt, rất rõ ràng là mẹ Mạc rất yêu thích nơi này.
Sau đó anh nhìn đến mấy cái quyển sách được để gọn gàng trên giá sách, mọi thứ từ chữ cho đến hoa văn trên mấy quyển sách kia đúng là có chút mỹ lệ.
Anh nhìn lên kệ sách gần với nơi mà Mạc Hàn Lâm anh ngồi nhất, lệch về phía bên phải là một kệ sách khá mới mẻ, mấy quyển sách này tuy không phải là hàng cũ xưa nhưng từ màu sắc của bìa cho đến chất liệu giấy bên trong hoàn toàn là được mô phỏng theo mấy quyển sách cổ.
Nhưng sau đó, sau khi anh được tận tay sờ vào quyển sách, mở lên một trang đầu tiên thì lúc này Mạc Hàn Lâm mới nhận ra là bản thân anh đã nhầm to.
Bởi lẻ từ trang đầu tiên vị tác giả này đã ghi chú rất kỹ lưỡng.
Dòng chữ giống với nét chữ viết tay, được in rất bắt mắt, nhất định vị độc giả nào cũng phải dừng ở trang này để xem.
Ở đây vị tác giả này đã viết rằng đây là một tác phẩm đã thất truyền từ lâu của một thời kỳ trong lịch sử, nhưng bởi vì ở quyển sách này có rất nhiều thứ hay ho mà mấy quyển sách thời nay không có nên vị tác giả này mới phải sưu tầm và làm mới nó.
Cũng vì muốn quyển sách khi làm ra ở thời đại hiện đại như hôm nay mà vẫn mang được hơi thở của thời gian trong quá khứ nên tác giả đã cố ý làm cho nó có một cái bìa mang đậm tính chất cổ xưa.
Sau đó là chất liệu giấy cũng được tỉ mỉ tìm rất lâu mới có thể tìm ra được, một chất liệu giấy cũng được xem như là rất gần với khi đó.
Đọc đến mấy dòng chữ này Mạc Hàn Lâm lại cảm thán trong lòng " Đến làm hàng nhái cũng có lý do tỉ mỉ đến như vậy, thật sự rất muốn nhìn thấy vị tác giả của quyển sách này một lần." Nghĩ đến như vậy anh liền nhếch miệng cười.
Nhưng thời gian cũng không phải trôi qua quá lâu thì ở phía phòng bên cạnh, trong cái không khí im lặng như tờ ở buổi đêm tĩnh mịch, âm thanh rơi đồ vật gì đó làm cho giác quan của con người lại trở nên nhạy cảm hơn.
Mạc Hàn Lâm ở phòng sách bất chợt nghe thấy âm thanh gì đó rơi xuống, nhưng anh không biết chính xác là thứ gì đã rơi, nên rất hoảng mà bước đi càng lúc càng nhanh.
Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm
Story
Chương 53: 53: Giúp Tao Điều Tra Một Người
10.0/10 từ 25 lượt.