Tiếng Vọng Yêu Thầm
Chương 53: Chương 53:
Diệp Thư Từ gần như hóa đá trên mặt đất, Thẩm Tứ gọi cô là gì?
Miệng cô như bị ai bóp nghẹn, cô nhìn chằm chằm Thẩm Tứ không nói nên lời.
Cát Lâm Chân cũng rất ngạc nhiên, Diệp Thư Từ vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ không vui, nhưng trên mặt Cát Lâm Chân lại dường như không có bất kỳ cảm xúc khác lạ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Ích Lăng cũng đứng dậy gọi cô: “Cô Diệp, lại đây ngồi đi.”
Vốn dĩ Chu Ích Lăng và Thẩm Tứ ngồi đối diện nhau, nhưng nhìn thấy hai cô gái tiến đến, Chu Ích Lăng chủ động nhường ghế của mình, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ lúng túng ngồi xuống.
Chu Ích Lăng nói: “Để tôi gọi bánh ngọt cùng cà phê, các em thích hương vị gì?”
“Bánh vị vừng đen ạ!” Cát Lâm Chân nói với nụ cười rạng rỡ: “Cà phê thì ngọt một chút và thêm sữa nữa ạ.”
Thẩm Tứ nới lỏng cà vạt, nụ cười cũng trở nên tùy ý hơn: “Em yêu, sao em lại tới đây? Có đói bụng không? Uống cà phê xong anh với em đi ăn cơm nhé?”
Cát Lâm Chân cắn môi: “Anh đẹp trai, anh thực sự là bạn trai của Thư Từ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Lâm Chân lại hướng ánh mắt nghi ngờ sang Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ mặt xám như tro tàn. Cô không biết, thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Thư Từ quyết định đối mặt và kết thúc trò chơi này. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tứ, cổ họng cô khô khốc một cách khó hiểu. Người đàn ông chớp mắt với cô và cô đột nhiên hiểu ra.
Cát Lâm Chân thường bí mật nhìn chằm chằm vào Thẩm Tứ, khả năng quan sát của người đàn ông này rất mạnh, chắc canh anh đã phát hiện ra từ lâu, nên có lẽ anh định dùng cô làm lá canh để tránh sự truy đuổi này.
Thẩm Tứ ho khan một tiếng. Với khuôn mặt anh tuấn giống như sương mù bao phủ một ngọn đồi xanh, anh trả lời: “Ừ.”
Diệp Thư Từ đỏ mặt.
Cát Lâm Chân nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu không nói với tôi rằng cậu đã có người yêu thế?”
Nhỏ giọng ở đây ý là chỉ có Cát Lâm Chân nghĩ thế, chứ còn thực chất thì giọng của cô ấy có sức xuyên thấu ghê gớm.
Thẩm Tứ đương nhiên cũng nghe thấy, cười khổ một tiếng, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Tiểu Từ da mặt mỏng, rất sợ người lạ.”
Cát Lâm Chân lại nói: “Vấn đề là tôi không phải người lạ, tôi là đồng nghiệp của cậu ấy.”
Cát Lâm Chân cúi đầu và thì thầm điều gì đó với Diệp Thư Từ, đồng tử của Diệp Thư Từ như vỡ vụn.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Cát Lâm Chân đã tiếp tục đặt ra hàng loạt câu hỏi.
“Hai người quen nhau khi nào vậy?”
“Hai người làm sao lại quen nhau? Luật sư Thẩm bao tuổi rồi? Để tôi xem xem tuổi của anh và Tiểu Từ có hợp nhau không nào.” Cát Lâm Chân tiếp tục lảm nhảm: “Nhà luật sư Thẩm ở đâu nhỉ? Có tiện đưa đón Tiểu Từ không?”
Một loạt câu hỏi được ném ra, Thẩm Tứ không biết phải trả lời từ đâu, Diệp Thư Từ không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cô đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ [Một lát nữa. Trước cửa nhà vệ sinh.]
Trong vòng vài phút, Chu Ích Lăng đã gọi món xong và trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ cũng nhân cơ hội đó lần lượt đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi làm quen với nhau vừa rồi, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mình như cá mắc cạn thiếu oxy. Cô căng thẳng đến mức không thở nổi.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp, đèn hành lang sáng sủa, khiến ngũ quan của anh càng thêm sạch sẽ tuấn tú.
Lông mi của Thẩm Tứ rất dài, hơi rủ xuống giống như cánh quạt, một khi anh nhướng mi nhìn người nào đó, nhất thời sẽ sinh ra ảo giác ôn nhu dịu dàng.
“Thẩm Tứ, sao cậu lại nói như vậy?” Diệp Thư Từ khoanh tay, trừng mắt nhìn anh, “Cậu đang muốn lấy tôi làm lá canh sao? Cậu nghĩ rằng cô ấy thích cậu sao?”
Thẩm Tứ mím môi, từ chối trả lời.
“Cậu làm như vậy kỳ thật cũng không tốt. Cậu có thể không biết, nhưng Cát Lâm Chân thật sự là đồng nghiệp của tôi. Cô ấy mà tức giận thì tôi phải làm thế nào đây? Đồng nghiệp vốn phải hòa thuận với nhau.”
Thẩm Tứ là bạn học cũ của cô, cũng là người cô thích từ quá khứ cho đến tận bây giờ, cô không muốn làm anh không vui. Nhưng Cát Lâm Chân là đồng nghiệp của cô, thật xấu hổ biết bao nếu những lời nói dối bị vạch trần.
Thẩm Tứ thân thể cũng cứng đờ, môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô một hồi, nói: “Thực xin lỗi, là tôi tính sai.”
Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh thường xuyên thấy Cát Lâm Chân ngoài quán cà phê nhìn lén, lâu dần cũng hiểu ý của cô ấy là gì. Vừa rồi Diệp Thư Từ cùng Cát Lâm Chân cùng nhau đi vào hành động và cử chỉ cũng không quá thân mật, nên anh cho rằng các cô cũng không thân.
Ít nhất, anh vẫn biết bạn của Diệp Thư Từ là những ai.
Sau khi nghe lời xin lỗi của anh, Diệp Thư Từ đã rất ngạc nhiên.
Thẩm Tứ tính tình rất tốt, tính cách có thể tùy ý uốn nắn, nhưng Diệp Thư Từ chưa từng thấy anh làm sai chuyện gì. Nói cách khác, Thẩm Tứ, người được ví như “con trời” sẽ không làm gì sai.
Diệp Thư Từ tính cách hào phóng, không quan tâm đ ến những chuyện này, cô chớp mắt nói: “Không sao, sau này đừng làm vậy nữa, dù sao chúng ta cũng là bạn học nhiều năm rồi.”
Thẩm Tứ mở miệng, trầm giọng nói: “Chỉ là bạn học thôi sao?”
Vừa vặn có hai người phụ nữ vừa nói vừa cười đi ngang qua, Diệp Thư Từ không nghe thấy Thẩm Tứ nói gì, nghi hoặc nhìn anh: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Thẩm Tứ: “…”
Mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt anh sa sầm lại, làm ra một “trận” lớn thế cuối cũng không khác gì trò cười, dù rằng trò cười này chỉ có hai người bọn cô biết.
Thật ra Thẩm Tứ hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì khi ra ngoài thảo luận về các vụ án, anh luôn đi cùng Chu Ích Lăng. Từ trước đến giờ, anh luôn là người thu hút mọi sự chú ý, được người khác theo đuổi thành quen. Hơn nữa, Cát Lâm Chân lại chỉ lén lút ở ngoài mà nhìn bọn họ.
Anh và Chu Ích Lăng làm việc cùng nhau lâu như vậy, nhưng chưa có người khác giới nào chủ động bắt chuyện với Chu Ích Lăng, bởi vì dáng vẻ bên ngoài anh ấy có chút khôi hài.
Ai lại nghĩ rằng Cát Lâm sẽ thích điều đó chứ, có lẽ cô ấy thích loại khí chất này của Chu Ích Lăng.
Nam nhân nghiêng đầu cười nhẹ: “Không sao.”
Diệp Thư Từ thở dài: “Nhưng cậu cũng tự tin quá đi.”
“Tự tin cũng có nhiều cái lợi lắm.”
Diệp Thư Từ chăm chú lắng nghe: “Lợi gì”
“Tự tin có thể khiến một số người chú ý đến tôi.” Thẩm Tứ ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Nhanh chóng có người yêu.”
Ai đó mà anh nói đến có phải là cô không?
Trong bối cảnh đặc biệt này, dường như không có ai khác ngoài cô. Một mớ cảm xúc hỗn độn tràn vào trong đầu Diệp Thư Từ, trái tim Diệp Thư Từ trở nên loạn nhịp, xấu hổ và kinh ngạc.
Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một tiếng nói, nếu Thẩm Tứ thích cô, anh sẽ sớm thổ lộ tình cảm với cô rồi.
Nếu một người đàn ông không chủ động, chính là do anh ta không thích.
Diệp Thư Từ mím môi suy nghĩ, những thứ độc hại mà cô đã đọc được trên mạng hiện lên trong tâm trí cô. Kinh nghiệm yêu đơn phương nhiều năm khiến cô trong tiềm thức cảm thấy tự ti về mặt tình cảm.
Thẩm Tứ mím môi, tựa hồ đang âm mưu gì đó.
Diệp Thư Từ đột nhiên tiến lên một bước, nói: “Thẩm Tứ, chúng ta trở về đi.”
Diệp Thư Từ nói tiếp: “Không thì bọn họ sẽ sốt ruột lắm.”
Một đứa trẻ đang đùa giỡn đi ngang qua họ, suýt chút nữa đụng phải Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ nhanh chóng kéo cô, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào cổ tay cô, nhiệt độ nóng như thiêu như đốt đốt cháy đến tận đáy lòng cô.
Giọng nói vang lên: “Cẩn thận.”
Diệp Thư Từ mím môi, nhanh chóng tránh đi, thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là một đứa trẻ, không thể làm tôi ngã được.”
“Trẻ con cũng rất khỏe.” Thẩm Tứ khẽ thở dài, trong đôi mắt đen láy tràn đầy quan tâm: “Tôi lo lắng.”
Trở lại quán cà phê một lần nữa, hai người còn chưa ăn vài miếng bánh ngọt thì Cát Lâm Chân nhận được điện thoại của trưởng nhóm, cả hai cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
Vừa rồi khi đi vệ sinh, cô còn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cát Lâm Chân, nói với cô ấy rằng Chu Ích Lăng đã kết hôn.
Cát Lâm Chân thầm thích anh ấy cũng chưa lâu, đoạn tình cảm này được định trước là phải kết thúc, nhưng việc chữa lành vết thương cụ thể thế nào vẫn phụ thuộc vào cô ấy.
Cả hai quay lại công ty nhưng trưởng nhóm không phân công nhiệm vụ gì. Chỉ giải thích nội dung công việc của ngày hôm sau.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Cô nghĩ lại những gì đã xảy ra chiều nay và dường như có điều gì đó không ổn.
Dù sao cô cũng là bạn học nhiều năm anh, tính cách của Thấm Tứ cô cũng nắm rõ, người đàn ông này tính cách điềm đạm ổn định, chưa bao giờ làm chuyện bốc đồng.
Hôm nay trực tiếp kéo cô lại nói cô là bạn gái của anh, thật sự không phù hợp với tính cách của Thấm Tứ.
Hơn nữa hôm nay Thấm Tứ nói những lời đó, không thể không khiến người khác phải suy nghĩ.
Thấm Tứ không phải là thích cô đấy chứ?
Diệp Thục Từ vội vàng lắc đầu, hiện tại cô đã hạ quyết tâm, chuyện còn lại là của Thấm Tứ.
Tất nhiên cô muốn thực hiện ước mơ mười năm trước, vì suy cho cũng tình cảm là không nói đạo lí.
Tiếng Wechat vang lên.
Tin nhắn của Lâm Nam đến một cách đột ngột.
Một tin nhắn rất dài [Tiểu Tứ, anh thực sự thích em, anh hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội khác. Cả đêm qua anh đã không ngủ, anh đã suy nghĩ về những gì anh đã làm và thấy nó không tốt và những gì anh đã làm không đúng. Anh sẵn sàng sửa chữa nó, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội khác. Anh biết tình yêu là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng anh thực sự rất yêu em. Thành thật mà nói, ngoài em, anh cũng đã nói chuyện với năm hoặc sáu cô gái khác, nhưng không ai trong số họ khiến anh có cảm giác như em. Em đơn giản, trong sạch và thuần khiết, người con gái anh muốn nâng niu trong đời, xin hãy cho anh một cơ hội.]
Diệp Thư Từ mím môi, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cô đều không biết phải giải quyết như thế nào.
Cô chưa bao giờ cho Lâm Nam một tín hiệu mập mờ dù chỉ là nhỏ nhất. Thực ra cô đã muốn nói chuyện này sớm hơn, nhưng Lâm Nam đã không liên lạc với cô trong suốt chuyến công tác, cô cứ nghĩ là Lâm Nam sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa, dù sao thì đây cũng là quy định ngầm khi xem mắt. Ai ngờ được là Lâm Nam không liên lạc chỉ bởi vì anh không cách nào liên hệ được với cô.
Cô thở dài và gõ [Anh Lâm, em đã nói hết những gì cần nói rồi, mong anh sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.]
Lâm Nam không tiếp tục trả lời, nhưng trái tim của Diệp Thư Từ vẫn có chút bối rối.
Có nên xóa liên lạc này đi không?
Nhưng nghĩ đến chuyện bà cô quen biết cha mẹ của Lâm Nam, vì vậy cô từ bỏ.
Ngoài cửa sổ, trời tự nhiên bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa thật nặng, mây đen quét ngang thành phố, tiếng mưa trộn lẫn với tiếng sấm đùng đùng.
Diệp Thư Từ đã tăng ca để viết bản thảo mà không nhận ra điều đó cho đến tận 6:30. Cô làm việc cực kỳ chăm chỉ và thường xuyên được Lý Văn Thanh khen ngợi vì lý do này, tiền thưởng hiệu suất tháng trước cũng cao nhất trong nhóm.
Cô xuống lầu, đang định đi về hướng tàu điện ngầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như mảnh vải trắng bị mực bao phủ, trời tối đen, thật tệ, cô quên mang theo ô.
Diệp Thư Từ định lên lầu lấy ô.
Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đậu cách cô không xa, thân xe tinh tế nhỏ bé. Thấm Tứ đang đứng ở cửa xe, anh cầm ô bằng những ngón tay thon dài, bờ vai rộng, dáng người mảnh khảnh.
Vẫn là bộ vest đen hôm nào, với phom vừa vặn và các nút áo sơ mi được cài chặt vào yết hầu.
Nam nhân khuôn mặt tuấn tú trong sáng, khí chất ôn nhu lạnh lùng, đứng trầm lặng trong màn mưa được dệt từ những sợi mưa trắng nhỏ.
Anh đến với cô như một vị thần.
Nhiều người đã chú ý đến người đàn ông xuất chúng với ngoại hình vượt trội này, nhưng Thấm Tứ lại có đôi mắt sâu với ánh nhìn thâm thúy, thế giới tuy rộng lớn nhưng dường như chỉ có thể chứa được mình cô.
Giống như có cái gì vỡ nát trong lồ ng ngực.
“Bạn nhỏ cùng bàn, trời mưa rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Thấm Tứ vang lên bên tai, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mũi cô: “Cậu không mang ô à?”
Tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, cô cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không để sự kinh ngạc của mình lộ ra quá rõ ràng.
Chỉ là, người đàn ông đối diện với cô, lại là người đàn ông khiến trái tim cô rung động mười mấy năm, lý trí có mạnh mẽ đến mấy cũng sao có thể giữ được bình tĩnh.
Diệp Thư Từ không thể chịu đựng được nữa.
“Thấm Tứ, tại sao cậu cứ nhất định phải đối xử tốt với tớ như vậy, có một số chuyện tôi muốn hỏi cho rõ.”
Diệp Thư Từ thực sự quá lo lắng, nên lời nói của cô có chút không mạch lạc, thậm chí con nuốt nước bọt. Đôi mắt của người đàn ông di chuyển từ nhãn cầu trong veo của cô đến đôi môi đỏ tươi của cô, anh mỉm cười.
Thấm Tứ cụp mắt xuống, ánh mắt thẳng thắn xen lẫn ôn nhu, anh càng lúc càng tiến gần đến cô, từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà nói, Diệp Thư Từ gần như hoàn toàn bị anh ôm lấy, giọng nói trầm ổn ổn định của anh vang vọng bên tai cô: “Vẫn chưa hiểu sao?”
"Diệp Thư Từ, anh muốn đuổi theo em, không biết anh có cơ hội này không?"
Tiếng Vọng Yêu Thầm