Tiếng Vọng Yêu Thầm
Chương 27: Chương 27:
"Cậu muốn tặng khăn choàng cổ cho tôi sao?"
Thẩm Tứ mặt vênh váo nói: "Chứ không thì sao?"
Diệp Thư Từ bị Thẩm Tứ dẫn đến trước gương, cô gái cầm trong tay một chiếc giỏ nhỏ, biểu cảm hơi ngạc nhiên. Cô mở đôi mắt hạnh to tròn, giống như màu đen tuyền của viên ngọc lưu ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay trang phục mà cô mặc trông rất đáng yêu, bộ quần áo được phối với chiếc khăn choàng màu hồng nhạt càng làm cho khuôn mặt cô thêm xinh xắn dễ thương.
Đấy là còn chưa nói tới mắt thẩm mỹ của Thẩm Tứ cũng không hề tầm thường, chiếc khăn này rất hợp với màu da của cô.
Hơi nóng trên hai má của Diệp Thư Từ c̣òn chưa tan, cô mất tự nhiên mấp máy môi: "Thật ra cũng không sao cả."
Thẩm Tứ nói: "Phải có qua có lại."
"Cậu giúp tôi, tôi tặng quà lại cho cậu."
Thẩm Tứ tặng quà cho cô cũng là vì cô giúp anh, cũng không phải thật sự cảm thấy cô mang thứ này lên đáng yêu, hay là nguyên nhân khác.
Diệp Thư Từ vỗ trán mình, trời ơi, rốt cuộc cô đă đ̣i hỏi gì viển vông vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ gỡ khăn choàng xuống đặt vào giỏ, hai người lại cùng nhau chọn không ít đồ vật, Thẩm Tứ phụ trách cầm giỏ trên tay thanh toán. Lúc trả tiền, dường như thu ngân nói với Thẩm Tứ gì đó, thiếu niên đi đến Diệp Thư Từ.
Kệ bên cạnh cô tình cờ là kệ đồ dùng văn phòng phẩm.
Thiếu niên bước dài đến lấy chiếc bút gel Mitsubishi màu đen bỏ vào giỏ: "Diệp Thư Từ, cậu dùng Mitsubishi phải không?"
Diệp Thư Từ mấp máy môi, trước đây cô thích Bách Lạc nhất nhưng sau đó vì cô thấy anh thích dùng Mitsubishi nên cũng chuyển sang Mitsubishi.
Cô gật đầu.
"Cậu mua bút làm gì?"
Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Mua sáu trăm có thể lấy miễn phí một món đắt nhất. Đúng lúc chọn cho cậu mấy cây bút để bù đủ sáu trăm."
"Vậy hôm nay cậu không mua đồ cho bản thân sao?"
Thiếu niên quay đầu lại cười, nụ cười ôn hoà nhã nhặn, tràn đầy khí thế tuổi trẻ: "Tôi mua hay không mua không sao cả."
Sau khi thanh toán hoá đơn, cô nhận được một cơ hội rút thăm, Thẩm Tứ gọi cô đến rút.
Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, tuỳ tiện chọn một lá thăm.
Phần thưởng là một thỏi son môi, còn kèm theo một tấm thiệp ghi lời chúc.
Thẩm Tứ cười: "Tặng cậu."
Diệp Thư Từ có chút xấu hổ, đi theo người ta ra ngoài chọn quà, lấy không một cái khăn choàng cổ, mấy cây bút, còn cầm thêm một thỏi son nữa.
Thẩm Tứ nhìn ra cô không được tự nhiên, nhướng mày, lơ đãng cười nói: "Nếu anh không cần thì tôi tặng người khác."
“Thật ra bình thường tôi không cần son." Diệp Thư Từ nghĩ, bỗng dưng nghĩ đến một cái tên: "Nếu không thì cậu tặng cho Lâm Uý đi."
Nụ cười của Thẩm Tứ ngưng lại, cau mày: "Bây giờ không cần không có nghĩa sau này cũng vậy, cậu cứ nhận đi."
Diệp Thư Từ cũng không nói thêm gì.
Tấm thiệp đính kèm trên thỏi son viết chúc giấc mơ của bạn trở thành sự thật, bình an trải qua.
Diệp Thư Từ lẩm nhẩm những lời này, khoé môi nâng lên thành độ cong. Cô nói với Thẩm Tứ trong lòng, chúng ta đều phải suôn sẻ.
Năm mới của Diệp Thư Từ không mấy vui vẻ.
Gần đến cuối năm, Đường Tiếu mua quần áo mới cho cô, nó rất hợp với chiếc kẹp tóc màu xanh cô mua trước đây nhưng giờ cô không tìm thấy nữa. Cô còn tưởng có thể ở trong phòng ngủ của Đường Tiếu, nhưng không ngờ cô phát hiện ngăn kéo Đường Tiếu thường để đồ linh tinh đã bị khoá.
Nhất thời, Diệp Thư Từ có loại dự cảm không lành.
Cô cố gắng mở khoá, phát hiện ra đơn ly hôn của Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân.
Một tia sét loé lên trong đầu, ngày bọn họ ly hôn đúng là ngày tranh cãi lớn lần đó.
Hóa ra, bọn họ thật sự tiến hành ly hôn.
Nhưng khoảng thời gian này, Diệp Thanh Vân còn thường về nhà, thể hiện sự quan tâm đ ến cô. Mấy hôm trước, cô từ nhà bà nội về còn thấy Diệp Thanh Vân đấm lưng cho Đường Tiếu. Hoá ra tất cả đều là biểu hiện giả tạo, cặp cha mẹ đã từng ân ái, vô cùng yêu thương cô đã sớm sụp đổ.
Cả người Diệp Thư Từ căng chặt, đại não trống rỗng, ngón tay khẽ run rẩy, hoàn toàn rơi vào trạng thái không biết nên làm gì.
Cô trở về phòng khóc lớn một lúc, coi như để phát ti3t cảm xúc.
Nếu cha mẹ đă tính toán mọi cách để giấu diếm chuyện này thì cô cũng tiếp tục giả vờ như không biết vậy.
Vào ngày đầu năm mới, cả nhà ba người đều đến nhà bà nội.
Ông nội bệnh đã qua đời mấy năm trước, về mặt lý thuyết thì bà nội lớn tuổi, cũng nên ở cùng con. Nhưng bà nội bao năm nay đã quen với tự lập, khăng khăng nói ở cùng con không tự do nên vẫn sống một mình.
Nơi bà nội ở không xa, ngay tại con đường nhỏ cạnh tiệm vịt quay Tống Ký, nhà nhỏ có hai tầng, trong sân còn có một khoảng đất trống lớn. Thường ngày bà nội thích chăm sóc hoa cỏ nhất, còn thơ mộng hơn đa số người trẻ nữa.
Vào đêm giao thừa, cả gia đình cùng nhau ăn cơm đoàn viên, Đường Tiếu phụ trách nấu cơm, Diệp Thư Từ cùng bà dán rèm và cắt hoa dán cửa giống như trước đây vậy.
Mọi người trong nhà vui vẻ hòa thuận cười đùa, Diệp Thanh Vân gắp đồ ăn cho cô. Đường Tiếu còn nhắc nhở ông uống ít rượu chút, như thể họ vẫn là người một nhà. Diệp Thư Từ nghi ngờ nhìn mọi người, rốt cuộc cha mẹ có ly hôn hay chỉ là giấc mơ của cô.
Đến buổi tối, Diệp Thanh Vân và Đường Tiếu quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ c̣n lại bà nội bà Diệp Thư Từ xem xuân văn.
Trên màn h́nh TV, các diễn viên hài đã cố gắng hết sức để làm người xem vui vẻ. Nhưng Diệp Thư Từ đang đùa nghịch điện thoại của mình, thế nào cũng không xem được.
Bà nội nhìn ra tâm tư của Diệp Thư Từ, bà sờ đầu cô: "Tiểu Từ, con có tâm sự gì nói bà nghe."
Diệp Thư Từ khó hiểu nhìn về phía bà, từ lúc thấy được đơn ly hôn của Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân, tâm tình của cô vẫn luôn trong trạng thái sa sút.
Nhưng Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân hoàn toàn không chú ý tới bất thường của cô, chỉ có bà nội ở chung một ngày cảm nhận được.
Cũng không có nghĩa là bà nội nhạy bén, chỉ có thể nói bà nội đặt nhiều lực chú ý lên người cô.
"Bà nội." Diệp Thư Từ thốt ra, nghĩ tới hạnh phúc gia đình của mình mất đi, trong mắt đều là chua xót: "Cha mẹ."
Hai chữ "ly hôn" cô không nói nổi.
Bà nội lặng im hồi lâu, sau đó mới thở dài: "Con cũng biết rồi sao."
Diệp Thư Từ gật đầu.
Giống như khi cô còn nhỏ, bà nội ôm cô vào lòng, nói với giọng điệu dỗ dành nhỏ nhẹ như với một đứa trẻ: "Tiểu Từ, một cuộc hôn nhân của mỗi nhà không giống nhau, nếu đã xác định được kết quả thế này thì chúng ta chỉ có thể tôn trọng và chúc phúc cho họ."
"Con nên biết hiện giờ bọn họ như vậy đều là vì con, cũng xin con hiểu cho nỗi khổ tâm của họ."
Ở trước mặt bà nội không cần che giấu cảm xúc, mắt của Diệp Thư Từ nhoè đi: "Nhưng con vẫn còn nhớ rõ cha mẹ thời trẻ yêu nhau mà."
Bà nội lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: "Yêu là thật, củi gạo dầu muối và mâu thuẫn làm phai mờ tình yêu cũng là thật."
"Bà nội chỉ hy vọng con bất cứ lúc nào, bất kể gặp được người nào cũng đều có thể giữ được một trái tim bình tĩnh lý trí, đừng bao giờ đánh mất chính mình."
Diệp Thư Từ mấp máy môi: "Bà nội, bọn họ có hối hận không?"
Bà nội cười dịu dàng: "Chờ con trưởng thành, gặp được người mình thích thì sẽ hiểu được."
Diệp Thư Từ sửng sốt một chút.
Mờ mịt trước mắt như được người mở ra, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cô hiểu ra.
Giống như hiện tại, mặc dù cô chưa từng trải qua hôn nhân nhưng cô cũng đã nhấm nháp qua đủ đắng cay ngọt bùi khi yêu sâu đậm một người.
Nhưng nếu thời gian quay trở lại thì cô vẫn sẽ thích chàng trai dũng cảm kia mà không chùn bước.
Từ nay về sau chôn dưới đáy lòng, ngọn lửa mãnh liệt cháy lan sang đồng cỏ, ở nơi hoang vu mọc thành bụi rậm xanh tốt với khí thế vĩnh hằng.
Ở bên ngoài cửa sổ, pháo hoa lốp bốp bay lên bầu trời, tỏa sáng như sao băng.
Vô số vệt quang ảnh rơi xuống, tạo nên một màn mưa vàng kim. Pháo hoa chào mừng không ngừng chiếu sáng bầu trời đêm, cả thế giới như đang là ban ngày.
Thế giới này rộng lớn hưng thịnh, có vô số chuyện thế là đủ rồi.
Trên TV người dẫn chương trình đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy."
Diệp Thư Từ bật điện thoại lên, mở khung chat với Thẩm Tứ lên. Trong lòng không khỏi kích động, cô gửi một dòng chúc mừng năm mới.
Thẩm Tứ nhanh chóng trả lời cậu cũng vậy, Diệp Thư Từ.
Cô không dám để lộ bản thân, chỉ gửi bốn chữ đơn giản nhất, sẽ làm người nghĩ nhầm là bài đăng, nhưng Thẩm Tứ vẫn trả lời cô.
Diệp Thư Từ cầm điện thoại đặt ở vị trí trái tim, ngọt ngào nở nụ cười.
Những lời chúc tốt đẹp nhất chỉ gửi anh, mỗi một năm mới, mỗi ngày, mỗi giây đều muốn trải qua cùng anh.
Năm mới vui vẻ, chàng trai giỏi nhất của tôi, Thẩm Tứ.
Công ty bách hoá nơi Đường Tiếu làm cho bà nghỉ đông, vì vậy khoảng thời gian một năm sau Đường Tiếu chưa đi làm, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc Diệp Thư Từ.
Cũng vì vậy, Diệp Thư Từ cũng chưa cùng bọn Khương Hiểu ra ngoài chơi.
Phương Du Nhiên đến nhà tìm Diệp Thư Từ, cùng cô đi mua ít đồ dùng học tập, được Đường Khiếu đồng ý, hai cô gái vui vẻ đi.
Diệp Thư Từ không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy mà đụng phải Thẩm Thứ và Lâm Uý.
Quảng trường hiệu sách lớn nhất Thành Phố Tô, bên cạnh giá sách đồ dùng học tập. Thẩm Tứ đứng cạnh Lâm Uý, sườn mặt chàng trai tuấn tú, lựa chọn từng quyển một, cực kỳ kiên nhẫn.
Diệp Thư Từ đứng cách đó không xa, tim đau đớn, từ từ, từng chút dày dặc tràn ngập tứ chi xương cốt.
Không phải cô không muốn liên lạc với Thẩm Tứ, cũng nghĩ qua có nên tiếp tục giả vờ không biết bài hay rồi xin lời khuyên của cô ta hay không.
Nhưng Đường Tiếu đọc sách ở bên cạnh, cô không dám hành động gì.
Nếu để lộ lòng trước mặt Đường Tiếu, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
Lâm Uý nói: "Cậu giỏi thật, nếu không có cậu, tớ cũng không biết làm gì để tăng thành tích nữa."
Trên mặt Thẩm Tứ lộ ra nụ cười nhẹ: "Không có gì, chúng ta là bạn bè."
Hai chữ "bạn bè" đơn giản, vạch ra rõ ràng mối quan hệ, nhưng vì sao lòng cô vẫn cứ khổ sở như thế.
Diệp Thư Từ hận tính trông gà hoá cuốc* của mình.
*Trông gà hoá cuốc: Nhìn nhầm, nhìn sai, trông cái này tưởng là cái nọ
Thời điểm trở về, cô mua chín đóa hoa hồng. về đến nhà, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, cô nhìn những cánh hoa hồng vương vãi trên bàn mà không khỏi tủi thân rơi nước mắt.
Cô thật sự rất chán ghét Lâm Uý
Vì sao Lâm Uý chủ động như vậy, vì sao phải quấn lấy Thẩm Tứ, còn cười đến như vậy.
Không phải Lâm Uý là sinh viên nghệ thuật sao, nên chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật mới đúng, quấn lấy Thẩm Tứ thì có ích lợi gì? Không sợ thi trượt sao?
Lòng đố kỵ giống như rắn độc hung mãnh, quấn quanh lòng Diệp Thư Từ. Diệp Thư Từ dùng nước lạnh rửa mặt, miễn cưỡng mới bình tĩnh lại chút, chính cô không đủ dũng cảm, dựa vào cái gì Lâm Uý có thể.
Bắt đầu từ hôm nay, cô khoanh tròn ngày "Mười sáu tháng Giêng." trên lịch.
Ngày khai giảng, cũng chính là ngày nhìn thấy Thẩm Tứ, cô bắt đầu cho hy vọng mới.
Hôm nay khai giảng, Diệp Thư Từ mặc đồng phục đã không mặt một tháng, mặc chiếc áo khoác cô đã mua vào năm mới, vô cùng vui vẻ bước ra khỏi nhà.
Thật tốt, sẽ nhanh nhìn thấy Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ nắm lấy cặp sách, mạnh mẽ nện bước lên lầu, chạm phải thầy Trần. Cô cười sau đó chào hỏi: "Chào thầy ạ."
"Ừ, Diệp Thư Từ, tinh thần sung mãn, rất tốt." Thầy Trần giơ ngón tay cái với cô.
Thầy Trần lại bảo cô dừng lại: "Ê này, Diệp Thư Từ, em lên lầu vào văn phòng tôi trước. Phát thư mời phụ huynh, sau đó nói với các bạn một tiếng, chút nữa tôi sẽ đổi vị trí cho mọi người một chút."
Nụ cười trên mặt Diệp Thư Từ nhất thời ngưng lại, trong lòng kinh hoảng: "Tất cả vị trí đều đổi sao ạ?"
Thầy Trần nhìn đồng hồ: "Ừ, tôi sẽ dán sơ đồ chỗ ngồi lên bảng đen sau."
Đại não của Diệp Thư Từ oanh một tiếng, đột nhiên sung huyết, ánh mắt mờ mịt vô cùng, gần như muốn ngã xuống.
Tiếng Vọng Yêu Thầm