Tiếng Vang
Chương 25
27@-Tôi nghe theo lời ba tôi đi xem mắt một cô tiểu thư nhà giàu, người thứ nhất đã hợp mắt nên chẳng qua mấy tháng chúng tôi tiến tới hôn nhân.
Thấy tôi nghe lời như vậy ba tôi rất hài lòng, lúc này mới rút hết người canh giữ xung quanh Dưa Ngốc về, cũng để Dưa Ngốc tiếp tục quay về làm, đảm nhiệm chức thư ký như xưa.
Tên Trương Hành này vô dụng thật, vậy mà lại để Tiểu Đường leo lên đầu hắn làm thư ký bên người tôi.
Dưa Ngốc ngày càng ngốc hơn trước nữa, trở nên lầm lì ít nói, hai mắt chán chường lúc nào cũng buồn bã, lại còn hay lơ đãng.
Trên bàn làm việc của tôi trưng ảnh chụp chung với vợ, lúc dọn bàn cho tôi Dưa Ngốc vô tình làm rớt, mảnh kính vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Tôi lấy đó làm cái cớ để đuổi Dưa Ngốc ra ngoài, nói anh khỏi cần đến nữa.
Tôi bảo anh đừng làm phiền tôi nữa, anh hơi há miệng, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Anh… Đến cùng thì vì sao em không thích anh?”
“…” Tiếc là tôi không trả lời được.
Dù nghĩ như thế nào thì tôi vẫn còn rất thích anh.
Anh đau buồn khôn xiết, khóc đến mức chóp mũi đỏ chót, cứ nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, tôi nghiến răng nuốt nước miếng, tàn nhẫn nói: “Tôi chưa từng thích anh, chưa từng yêu anh, lúc chơi anh anh không có cảm giác gì à? Không phải anh vẫn luôn biết con người tôi tệ đến thế nào ư? Anh cứ một hai phải bắt tôi lấy hết tâm can ra mà nói với anh, tôi, không, yêu, anh, chút, nào hết! Càng không hề thích anh! Không thích chút nào cả!”
Đường Niệm Hoài khóc đến đần độn.
Tôi không nhìn nổi nữa bèn túm cổ áo của anh tống thẳng ra ngoài.
Anh không muốn đi, cứ khóc lóc ôm lấy tôi, tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi đã kết hôn rồi, cậu Đường à, nếu anh cứ khăng khăng bám lấy tôi như vậy tôi đành phải báo cảnh sát thôi.”
Tiếng Vang
Thấy tôi nghe lời như vậy ba tôi rất hài lòng, lúc này mới rút hết người canh giữ xung quanh Dưa Ngốc về, cũng để Dưa Ngốc tiếp tục quay về làm, đảm nhiệm chức thư ký như xưa.
Tên Trương Hành này vô dụng thật, vậy mà lại để Tiểu Đường leo lên đầu hắn làm thư ký bên người tôi.
Dưa Ngốc ngày càng ngốc hơn trước nữa, trở nên lầm lì ít nói, hai mắt chán chường lúc nào cũng buồn bã, lại còn hay lơ đãng.
Trên bàn làm việc của tôi trưng ảnh chụp chung với vợ, lúc dọn bàn cho tôi Dưa Ngốc vô tình làm rớt, mảnh kính vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Tôi lấy đó làm cái cớ để đuổi Dưa Ngốc ra ngoài, nói anh khỏi cần đến nữa.
Tôi bảo anh đừng làm phiền tôi nữa, anh hơi há miệng, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Anh… Đến cùng thì vì sao em không thích anh?”
“…” Tiếc là tôi không trả lời được.
Dù nghĩ như thế nào thì tôi vẫn còn rất thích anh.
Anh đau buồn khôn xiết, khóc đến mức chóp mũi đỏ chót, cứ nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, tôi nghiến răng nuốt nước miếng, tàn nhẫn nói: “Tôi chưa từng thích anh, chưa từng yêu anh, lúc chơi anh anh không có cảm giác gì à? Không phải anh vẫn luôn biết con người tôi tệ đến thế nào ư? Anh cứ một hai phải bắt tôi lấy hết tâm can ra mà nói với anh, tôi, không, yêu, anh, chút, nào hết! Càng không hề thích anh! Không thích chút nào cả!”
Đường Niệm Hoài khóc đến đần độn.
Tôi không nhìn nổi nữa bèn túm cổ áo của anh tống thẳng ra ngoài.
Anh không muốn đi, cứ khóc lóc ôm lấy tôi, tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi đã kết hôn rồi, cậu Đường à, nếu anh cứ khăng khăng bám lấy tôi như vậy tôi đành phải báo cảnh sát thôi.”
Tiếng Vang
Đánh giá:
Truyện Tiếng Vang
Story
Chương 25
10.0/10 từ 49 lượt.