Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 16: C16: Ông đường

109@-

Sau khi Lâm Hoài đi tới cổng trường, hắn không về kí túc xá mà lập tức chạy thẳng về phía núi sâu ở xa xa. Lúc này đã ăn uống no nê, đúng là thời gian tốt để tu luyện.

Lâm Hoài đi với tốc độ rất nhanh, hơn một giờ sau hẳn tiến vào một vách núi, ở chỗ này có một cái hang tự nhiên, linh khí rất sạch sẽ. Sau khi Lâm Hoài ngồi xuống thì lập tức bắt đầu hô hấp tuần hoàn linh khí, đần dần bước vào trạng thái thiền định.

Từng lưỡng linh khí nhanh chóng lượn quanh Lâm Hoài, mọi loại côn trùng đều phải đi đường vòng, nhìn có vẻ rất thần bí

Một đêm nhanh chóng trôi qua, đến khoảng bốn năm giờ thì trời bắt đầu sáng. Lâm Hoài cảm thấy linh khí ở xung quanh quá loãng, đứng dậy xuống núi

Sau khi lộn người mấy cái, Lâm Hoài đã xuống đến dưới chân núi. Vừa mới chạm chân xuống đất, hẳn phát hiện bên bụi cỏ có một gốc cỏ ba lá. Sau khi quan sát cấn thận, hẳn vô cùng kinh ngạc, hóa ra là một gốc linh thảo thật sự. Lâm Hoài hào hứng, vội vàng nhổ nó lên cầm trong tay.

Tại chốn địa cầu cản cỗi này lại có thể phát hiện được một gốc linh thảo, thật sự là kỳ tích, không cần nói cũng biết Lâm Hoài vô cùng phấn khởi. Sau khi cẩn thận ngắt bỏ cỏ ba lá,, hãnlại tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thế tìm thêm được một cây.

Chẳng qua sau đó có vẻ khó khăn hơn, Lâm Hoài đi dạo một vòng quanh chân núi cũng không tìm được cây linh thảo. thứ hai

Đúng lúc này Lâm Hoài lại phát hiện phía sau núi có một căn nhà tách biệt, còn có một con đường đá quanh co khúc khuỷu, ấn giấu bên trong núi rừng. Chuyên này khiến hẳn cảm thấy hơi kỳ quái

Đúng lúc đó, một ông lấo dáng người gầy ốm đang cống một cái sọt chui ra từ bên trong rừng rậm, vừa lúc Lâm Hoài đi về phía đối diện ông lão.

“Chào buối sáng ạ!” Nhìn thấy ông lão hiền từ này, Lâm Hoài hơi khom người chào buối sáng theo thói quen.



“Chào buổi sáng, cậu nhóc!" Ông lão hơi mỉm cười, gật đầu vừa lòng.

Lúc này ánh mắt của Lâm Hoài dừng trước cái sọt của ông lão, lập tức thấy được bên trong có một gốc cây cỏ ba lá vô cùng hoàn chỉnh, mắt hẳn lập tức sáng ngời.

Loại cỏ ba lá này chính là loại thuốc tốt đế bố khí. Bước. đầu tiên để tu luyện chính là hình thành khí hải đan điền, có loại thuốc này thì việc ngưng tụ khí hải sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Thưa ông, ông có thể bán cây cỏ ba lá của ông cho cháu được không, cháu rất cần nó.” Lâm Hoài khom người hỏi, chợt quên mất chuyện mình đang là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

“Cỏ ba lá, cái cháu nói chính là loại cỏ toàn khí này sao?” Ông lão chỉ vào cây cỏ ba lá năm trong sọt.

“Đúng là cây này, mong ông có thể cho cháu!" Lâm Hoài lại chấp tay xin lần nữa.

“Cậu nhóc trẻ tuổi, xem ra cháu cũng là người học y. Cứ như vậy đi, ông thấy cháu hào hoa, nhã nhặn, nhân phẩm chính trực, chỉ cần cháu có thế nói được tác dụng của loại cỏ toàn khí này, ông có thể tặng nó cho cháu”

Ông lão hơi mỉm cười, vuốt ve chòm râu của mình theo thói quen.



“Xin cảm ơn ông, loại thảo dược này có thế giúp lưu thông máu, bồi bổ cơ thế, còn có một ít tác dụng thải độc, điều kiện sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, cần sống ở nơi âm u ẩm ướt, nhưng không thể quá nhiều, khoảng năm năm mới có một lần ra hoa kết quả, mỗi lần kết quả chỉ có ba quả..”




Ngay từ đầu ông lão còn không tập trung lẳng nghe, thế nhưng sau đó lại mở to hai mắt để nhìn, trên mặt tỏ vẻ không. thể tin nổi.

“Cháu, cháu còn nhỏ tuổi thế mà đã có nhiều nghiên cứu Yề thảo dược vậy rồi sao? Khó tìm, khó tìm! Nói cho ông biết cháu là học trò của thầy thuốc tài ba nào đi?” Ông lão hào hứng nói

“Cháu không phải là người trong giới Trung y, chỉ là từ nhỏ. sinh ra ở nông thôn, được nghe các ông bà nói về tính chất của thảo dược” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Hả?... Đáng tiếc quá” Ông lão vừa mới hào hứng, lúc này lại có vẻ hơi mất mát.

“Thưa ông, vậy thì?”

“Cây thảo dược này là của cháu, vẫn là câu nói kia, người trẻ tuổi mà khiêm tốn được như cháu thì đúng là khó tìm” Ông lão thoải mái đưa cây thuốc cho Lâm Hoài.

Hiển nhiên là Lâm Hoài vô cùng biết ơn, sau đó hào hứng rời đi, lúc này ông lão cũng trở về nhà riêng.

Lâm Hoài tìm một nơi kín đáo để trồng hai gốc cỏ ba lá này rồi chạy xuống núi


Sau khi Lâm Hoài rời đi không lâu thì có một chiếc xe sang men theo đường núi dừng lại trước cổng căn nhà kia. Người biết nơi ông lão sinh sống không nhiều, càng không phải là người bình thường,

Tốc độ Lâm Hoài rất nhanh, đi thẳng đến trường. Dọc. đường đi hãn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề sinh hoạt sau này. Hiện nay trên người chỉ có hai đồng tiền, mua được một quả trứng luộc nước trà và một bát cháo, sau khi ăn sáng xong thì lập tức thành kẻ nghèo.

Thật ra việc đi học có cũng được, không có cũng không sao, lấy tình trạng hiện nay của hẳn thì hẳn phải đến bày sạp tai công viên, xoa bóp chữa bệnh, hoặc là mở một sạp xem bói tính quẻ cũng được. Về phần sách vở kia thì rất đơn giản, hắn chỉ mất một ngày thì đã đọc hiểu hết

Vào lúc Lâm Hoài đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, khi hẳn lấy ra thì nhìn thấy là mẹ minh gọi đến.

“Tiếu Hoài à! Con đang ở trường đúng không?” Tiếng nói của Dương Lan rõ ràng.

“Mẹ, tất nhiên rồi, có chuyện gì thế?" Lâm Hoài biết mẹ mình không yên lòng về mình.

“Thế thì tốt rồi, hôm qua cô con xảy ra tai nạn giao thông, tay và chân đều bị gãy xương, giờ đang trong bệnh viện. Hôm nay con dành chút thời gian đến thăm đi! Mặc dù người nhà cô con thanh cao, chướng mắt nhà chúng ta, nhưng dù gì cũng là cô ruột của con. Vừa hay con ở trường thì mua ít hoa quả đến thăm hỏi, tình huống cụ thế ra sao thì con thăm rồi báo bố mẹ biết!”

Lâm Hoài nghe mẹ mình nói mới nhớ tới mình còn có một người cô ruột đang sống trong thành phố, chỉ là nhà cô hắn buôn bán kiếm được không ít, xem thường người nông thôn nên ít qua lại. Hẳn học đại học hơn một năm mà vẫn chưa từng gặp lần nào,

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, sáng nay con lập tức đi thăm, thăm về con sẽ nói chỉ tiết cho mẹ biết”

Lúc này Lâm Hoài đã có dự định, không cần mua đồ gì cả, hắn cũng không có tiền, nhưng hắn có thể giúp chữa bệnh, truyền một ít chân khí cho cô hản thì đã giúp ích rất nhiều rồi

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài đi thẳng đến trạm xe buýt, may. mãn là trong thẻ vẫn còn mấy đồng khiến Lâm Hoài yên tâm hơn.

Khi Lâm Hoài đến bệnh viện tỉnh Giang Nam đã hơn tám giờ. Hản đi thẳng lên lầu, vừa tới nơi thì có hơn hai mươi bác sĩ mặc áo trắng lao xuống lầu, chẳng mấy chốc họ đều đã quần áo chỉnh tề đứng chờ trước cống,




"Chào mừng ông Đường đến bệnh viện Giang Nam, chào mừng ông Đường!"

"Hoan nghênh Dược thánh Trung y ghé thăm bệnh viện Giang Nam, hoan nghênh ông!"

Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, rất nhiều người đi ngang qua cũng dừng lại. Rất nhanh đã có người nhận ra người đàn ông trước mặt là vị một bác sĩ già nổi tiếng trong nước, Đường Trung Nhân. Ông Đường đã hơn chín mươi tuổi mà lại xuất hiện, cũng không biết ông ấy tới vì ai.

Đúng lúc này, trong đám người có một người phụ nữ mặc. đồng phục trí thức, dáng người cao gầy, nước da tuyết trắng, đầy đặn nhanh nhẹn, khuôn mặt trái xoan càng khiến cô xinh đẹp rung động lòng người

Phía sau người này có sáu bảy vệ sĩ càng thế hiện khí thế uy nghiêm của nhà Liễu Thành Minh,

"Ông Đường, đã làm phiền!" Minh Nguyệt vội vàng cúi chào.

“Các vị đừng khách sáo, lập tức dẫn tôi đến gặp bệnh nhân đi” Ông Đường xua tay nói.

"Cảm ơn ông, cảm ơn ông, Minh Thần đã có hy vọng” Rốt cuộc lúc này Minh Nguyệt cũng đã thấy được hy vọng, trở nên kích động.

Chẳng bao lâu, hơn hai mươi bác sĩ và người của Minh Nguyệt, cũng như mười mấy người phía sau đều đi theo, ủng. hộ rầm rộ.

Cũng theo sau đám người là một nam một nữ, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nhìn có vẻ là người thành đạt, người phụ nữ có nước da trắng ngần, chân dài xinh đẹp, hình như là sinh viên, chính là bố con Hạ Quân và Hạ Linh Linh tới để nịnh bợ nhà Liễu Thành Minh.



Tiên Y Ngờ Nghệch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Y Ngờ Nghệch Truyện Tiên Y Ngờ Nghệch Story Chương 16: C16: Ông đường
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...