Tiên Trúc
Chương 3: Tồn tại tan biến
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lâm Hoà Thuận đổ mồ hôi lạnh, Vương thẩm kia...mặc dù nàng chưa tiếp xúc nhiều nhưng đúng là nhìn bề ngoài không thể nhận ra tâm địa người khác. Một nông phụ bình thường mà trong nháy mắt thấy tiền liền nổi máu tham, thực đúng là nhân tâm khó lường.
" Làm sao ngươi biết nàng có phải người điên hay không? có chiếc vòng vàng đó không chừng là cô nương nhà nào đi lạc, nhỡ người nhà nàng ta tìm đến thì làm sao?" Vương thẩm nam nhân đột nhiên nghĩ tới, vội hỏi.
" Chính miệng nàng nói với ta, nàng là nhị tiểu thư của Lâm gia trang trên núi, còn nói chúng ta từng đến nhà nàng làm việc? Ngươi cũng biết trên núi Phong Dương làm gì có thôn trang nào, chỉ có mỗi thôn chúng ta ở đây. Hơn nữa nhà chúng ta cũng đâu phải là tá điền, nàng ta chẳng phải người điên thì là gì."
" Hơn nữa lúc nàng tới chỉ mặc một kiện áo chẽn, lại còn không đi giày. Thử hỏi tiểu thư nhà ai trong thành Phong Dương này như vậy. Chúng ta ý à, chỉ cần lấy vòng vàng của nàng thôi, thừa dịp ban đêm đem nàng ném đi, chỉ cần người không chết cũng sẽ không ai tra đến một kẻ điên đâu."
Nói xong Vương thẩm đem đồ ăn chuẩn bị bưng cho Lâm Hoà Thuận, vừa quay đầu lại phát hiện phu quân mình còn đứng ở bếp sững sờ liền mắng:" Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mà sao lại về nhà giờ này, không đi làm việc đi?"
Vương thẩm nam nhân đờ đẫn:" Chỗ đất đó vừa được Lý quản gia nhắc nhở, nói lão gia muốn tu sửa tiểu đình nghỉ mát cho nên cần thêm người làm việc, ta về lấy công cụ."
"Đình nghỉ mát? Ai đem đình nghỉ mát tu ở điền biên? Còn không phải là Lý quản gia xuống thu địa tô gió thổi mưa xối, muốn mượn danh lão gia tu sửa cái đình cho mình dùng. Ngươi mau đi đi, đi ngang qua điền biên ngươi nhớ kỹ gọi quản lý hôm nay cho về sớm, trong nhà có việc." Vương thẩm khoát khoát tay, còn không quên đem hai chữ ép âm nhắc nhở hắn một chút.
Vương thẩm nam nhân đáp ứng, mang theo công cụ liền ra viện môn, đi đến cũng hướng trong phòng hiếu kỳ liếc mắt nhìn.
Lâm Hòa Thuận nhanh chóng trở lại trước bàn cơm, làm bộ đang ngủ. Nàng chân trước vừa mới giả bộ ngủ, Vương thẩm chân sau liền bưng chén đi đến.
Vương thẩm đem chén bỏ lên trên bàn, lắc lắc Lâm Hòa Thuận: "Tiểu thư, đồ ăn xong rồi, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn đi."
Lâm Hòa Thuận làm bộ bị lay tỉnh, còn xoa xoa mắt, trưng ra bộ dáng mơ mơ hồ hồ: "Cảm ơn Vương thẩm, vậy ta ăn trước."
Kỳ thực Lâm Hòa Thuận cũng rất đói bụng, bất chấp tất cả, nàng cầm chiếc đũa liền từng ngụm từng ngụm ăn.
Vương thẩm nhìn nàng ăn ngon như vậy,
nghĩ tới cách lừa nàng đem chiếc vòng cho mình nhưng chưa kịp mở miệng đã có âm thanh sắc bén bên ngoài vang lên.
" Vương thẩm có ở nhà không?"
Vừa nghe đến âm thanh này, Vương thẩm nghĩ thầm không tốt rồi, Lưu bà mai này sớm không tới muộn không tới lại chạy tới ngay lúc này, không thể để bà ta nhìn thấy cô nương điên khùng này được.
Nghĩ vậy bà liền nói với Lâm Hoà Thuận:" Cô nương bên ngoài có người xấu tới, ngươi trốn ở đây vạn lần không được lên tiếng, cũng không cần đi ra ngoài, để ta đi ra "trấn" ả."
Lâm Hòa Thuận lập tức trưng ra biểu tình sợ sệt, gật gật đầu.
Vương thẩm lúc này mới đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
"Tới đây, đại tỷ tỷ thế nào lại tới nhà tôi, mau mau đến trong viện ngồi." Vương thẩm mở cửa ra phi thường nhiệt tình kéo tay vị phu nhân trang điểm xinh đẹp mới tới, nom cũng không quá bốn mươi. Hai người trực tiếp ngồi trong sân cắn hạt dưa uống nước trà.
Bấy giờ Lâm Hoà Thuận tựa ở cửa mới nghe được hai người đang nói chuyện hôn sự, người trang điểm đậm kia chính là bà mai, xem ra trò chuyện sẽ khá lâu.
Nàng cảm thấy rất khổ não, hơn nữa nghe đoạn đối thoại kia, giống như nhà nàng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Đột nhiên nghĩ tới phải chăng cô cô nàng có thể cũng hoàn toàn biến mất? Nghĩ vậy nàng có chút nóng lòng muốn mau chóng đến nội thành nhìn xem, mặc kệ chuyện ra sao nhưng giờ phải chạy trốn cái đã.
Lâm Hoà Thuận cảm thấy bà mai ngoài kia cũng không đáng tin cậy cho lắm, nếu như tìm bà ta giúp đỡ trái lại sẽ bất lợi cho chính mình, có khi họ còn liên minh đối phó với nàng ý chứ. Suy nghĩ một chút, lặng lẽ đào tẩu là trên hết.
Đem cửa sổ trong phòng mở ra, ngoài cửa là vườn rau nhỏ. Nàng mang cái ghế tới liền thuận tiện giẫm lên, chui ra ngoài.
Chạy được ra ngoài, nàng hướng theo đường núi mà đi, rời xa khỏi nơi này.
Trên đường chạy trốn không ai đuổi theo, Lâm Hoà Thuận coi như vận khí không tệ, mà nàng cũng mệt quá, may thay gặp được một chiếc xe lừa kéo rạ.
Nàng nói mình muốn đi nội thành thăm bà con xa một chuyến nên xin đi nhờ. Đánh xe thấy nàng chỉ là cô nương đơn độc liền hoà khí giúp nàng một đoạn.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại tới buổi chiều Lâm Hoà Thuận cuối cùng cũng vào được thành Phong Dương.
Nàng ngồi ở ven đường xoa hai chân đau nhức, không nghĩ tới ngày thường ngồi xe ngựa tuỳ tiện cùng Tiểu Thuý trò chuyện vèo một lúc là tới nơi mà hôm nay lại cực khổ như vậy.
Nhìn đỉnh đầu ánh nắng chói chang, Lâm Hoà Thuận liếm đôi môi khô khốc, nhịn xuống sự mệt mỏi của cơ thể mà hướng tới tìm cô cô mình, chỉ cần đi qua đường cái trong thành, cách Tê Nguyệt Hạng không xa.
Giữa lúc nàng đi dọc theo đường phố chậm chạp, đột nhiên bị một đám người không biết từ đâu chui ra chen chúc đổ xô tới làm Lâm Hoà Thuận bị đẩy tới trước của một toà tửu lâu.
Hoá ra là hỉ sự. Tân lang kia đang vui vẻ cưỡi bạch mã đi đón dâu, theo sau là một đội nhạc sĩ inh ỏi. Tám người nâng kiệu hoa theo sát, đằng trước là bà mối cùng một đám nha hoàn.
Nhìn đoạn đường có đội ngũ đón dâu như vậy, Lâm Hoà Thuận có chút thương tâm. Tỷ tỷ nàng hôm nay vốn cũng được trang điểm xinh đẹp mà ngồi kiệu hoa đi trên con đường này, không nghĩ tới giờ còn chẳng rõ sống chết ra sao.
Nghĩ thì nghĩ thế, còn đội ngũ đón dâu đã đi xa rồi, người trên đường vây xem bắt đầu tản dần. Lâm Hoà Thuận lau nước mắt đi, đột nhiên nghe vị thư sinh ở tửu lâu nghị luận vài câu.
"Lý huynh xem, nay hỉ sự nhà Đỗ gia làm thật là phô trương nha." Một vị thư sinh áo xanh nói.
" Cái này thì đương nhiên, tân nương tử thế nhưng lại là cháu gái Lưu tri phủ đấy. Đỗ công tử này sau này sẽ được đề bạt lên rồi, thăng chức nhanh lại chả." Vị thư sinh áo trắng xếp quạt trả lời.
"Đỗ gia?" Lâm Hòa Thuận dừng bước, dựng thẳng tai nghe trộm.
"Mã huynh, Đỗ công tử và ngươi học cùng trường, hôm nay ngươi tại sao không đi uống chén rượu mừng kia ". Thư sinh áo xanh quay đầu hỏi vị Mã công tử trước mặt, vị này lớn lên nhìn phúc hậu, y phục mặc trên người rất văn nhã, khác hẳn những thư sinh khác.
"Hừ, trước nhà ta cũng đi Lưu phủ đề nghị kết thông gia, vốn đã nói chuyện rất thuận lợi rồi ai biết tên Đỗ Thư Xương kia làm thế nào cũng mò tới Lưu phủ, còn dùng kế gì đó nghe ngóng được Lưu tiểu thư mỗi ngày mười lăm hàng tháng đi ra ngoại thành thắp hương. Hắn chạy tới mua chuộc được nha hoàn bên Lưu tiểu thư làm cho hai người có cơ hội gặp mặt. Làm hỏng hết chuyện tốt của ta." Mã công tử uống cạn ngụm rượu rồi tức giận ném lên bàn.
Lý công tử y phục trắng cầm lên bầu rượu rót cho Mã công tử:" Mã huynh, ngươi cũng không cần tức giận, cái thứ Đỗ Thư Xương kia trừ bỏ có khuôn mặt đẹp thì có cái gì. Luận gia thế còn không bằng Mã huynh, luận sáng suốt còn thua xa ngươi, còn có nhiều cô nương tốt ngoài kia mà, nào đến uống một chén cho khuây khoả."
Lâm Hoà Thuận còn chưa nghe xong thì đã phát run vì phẫn nộ. Không nghĩ đến Đỗ gia như vậy lại phản bội tỷ tỷ mình mà đi cưới người khác. Nghĩ vậy Lâm Hoà Thuận nổi giận đùng đùng hướng đội ngũ đón dâu mà chạy tới, nàng phải chất vấn cho rõ tại sao.
Đội đón dâu thấy vậy mà đi chậm lắm, Lâm Hoà Thuận đuổi một phát là thấy ngay. Nàng đẩy đoàn người ra rồi liền vọt tới trước mặt Đỗ Thư Xương trên ngựa chỉ tay mắng:" Họ Đỗ kia, ngươi lại không có liêm sỉ thế à, dù sao cũng là thánh hiền đọc sách sao lại có thể làm ra việc vô sỉ như vậy, ngươi muốn tỷ tỷ ta sau này làm sao đối mặt với người khác đây."
Lâm Hoà Thuận ấy vậy mà nhảy ra mắng làm đội ngũ đón dâu sợ hết hồn. Hỉ kiệu và dàn nhạc xướng ca đằng sau ngừng lại hết. Xung quanh bắt đầu có đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Đỗ Thư Xương kia anh tuấn tiêu sái mặt liền đỏ lên một trận, chỉ Lâm Hòa Thuận liền quát: "Kẻ tới là người điên phương nào, không nói rõ mà mắng loạn xạ. Ta không biết ngươi cũng không biết tỷ tỷ ngươi, ngươi vì sao lại phá huỷ thanh danh ta trong ngày hỉ sự thế này, mau nói."
Lâm Hòa Thuận nghe xong không khỏi tức giận ngút trời, chỉ vào hắn liền nghiêm nghị: "Ngươi nói ta hại thanh danh của ngươi? ngươi sớm đã định hôn ước với đại tiểu thư Lâm Nhị Thuận của Lâm gia trang ở núi Phong Dương, ngươi không đến nhà ta đón tỷ tỷ ta mà lại tới đây đón dâu, đây là đạo lý gì."
" Lâm gia trang ở núi Phong Dương?" Đỗ Thư Xương mạc minh kỳ diệu nhìn Lâm Hòa Thuận, lại quay đầu nhìn về phía mình cùng hạ nhân. Tiếng nghị luận bốn phía lúc này ngày càng lớn, ánh mắt đại đa số người đều nhìn về phía Lâm Hoà Thuận.
Lúc này một hạ nhân đi ra nghiêm túc nói:" Vị cô nương này, ngươi nếu như càn quấy ở đây chúng ta sẽ lập tức đem ngươi áp giải tới quan phủ. Chỉ cần là người Phong Dương ai ai không biết trên núi làm gì có thôn trang nào? Thiếu gia nhà ta chưa từng làm gì chướng mắt, xin cô nương tự trọng." Người xem náo nhiệt xung quanh liền cười ha hả, đem Lâm Hoà Thuận chỉ chỏ bàn tán.
Tiên Trúc
Lâm Hoà Thuận đổ mồ hôi lạnh, Vương thẩm kia...mặc dù nàng chưa tiếp xúc nhiều nhưng đúng là nhìn bề ngoài không thể nhận ra tâm địa người khác. Một nông phụ bình thường mà trong nháy mắt thấy tiền liền nổi máu tham, thực đúng là nhân tâm khó lường.
" Làm sao ngươi biết nàng có phải người điên hay không? có chiếc vòng vàng đó không chừng là cô nương nhà nào đi lạc, nhỡ người nhà nàng ta tìm đến thì làm sao?" Vương thẩm nam nhân đột nhiên nghĩ tới, vội hỏi.
" Chính miệng nàng nói với ta, nàng là nhị tiểu thư của Lâm gia trang trên núi, còn nói chúng ta từng đến nhà nàng làm việc? Ngươi cũng biết trên núi Phong Dương làm gì có thôn trang nào, chỉ có mỗi thôn chúng ta ở đây. Hơn nữa nhà chúng ta cũng đâu phải là tá điền, nàng ta chẳng phải người điên thì là gì."
" Hơn nữa lúc nàng tới chỉ mặc một kiện áo chẽn, lại còn không đi giày. Thử hỏi tiểu thư nhà ai trong thành Phong Dương này như vậy. Chúng ta ý à, chỉ cần lấy vòng vàng của nàng thôi, thừa dịp ban đêm đem nàng ném đi, chỉ cần người không chết cũng sẽ không ai tra đến một kẻ điên đâu."
Nói xong Vương thẩm đem đồ ăn chuẩn bị bưng cho Lâm Hoà Thuận, vừa quay đầu lại phát hiện phu quân mình còn đứng ở bếp sững sờ liền mắng:" Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mà sao lại về nhà giờ này, không đi làm việc đi?"
Vương thẩm nam nhân đờ đẫn:" Chỗ đất đó vừa được Lý quản gia nhắc nhở, nói lão gia muốn tu sửa tiểu đình nghỉ mát cho nên cần thêm người làm việc, ta về lấy công cụ."
"Đình nghỉ mát? Ai đem đình nghỉ mát tu ở điền biên? Còn không phải là Lý quản gia xuống thu địa tô gió thổi mưa xối, muốn mượn danh lão gia tu sửa cái đình cho mình dùng. Ngươi mau đi đi, đi ngang qua điền biên ngươi nhớ kỹ gọi quản lý hôm nay cho về sớm, trong nhà có việc." Vương thẩm khoát khoát tay, còn không quên đem hai chữ ép âm nhắc nhở hắn một chút.
Vương thẩm nam nhân đáp ứng, mang theo công cụ liền ra viện môn, đi đến cũng hướng trong phòng hiếu kỳ liếc mắt nhìn.
Lâm Hòa Thuận nhanh chóng trở lại trước bàn cơm, làm bộ đang ngủ. Nàng chân trước vừa mới giả bộ ngủ, Vương thẩm chân sau liền bưng chén đi đến.
Vương thẩm đem chén bỏ lên trên bàn, lắc lắc Lâm Hòa Thuận: "Tiểu thư, đồ ăn xong rồi, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn đi."
Lâm Hòa Thuận làm bộ bị lay tỉnh, còn xoa xoa mắt, trưng ra bộ dáng mơ mơ hồ hồ: "Cảm ơn Vương thẩm, vậy ta ăn trước."
Kỳ thực Lâm Hòa Thuận cũng rất đói bụng, bất chấp tất cả, nàng cầm chiếc đũa liền từng ngụm từng ngụm ăn.
Vương thẩm nhìn nàng ăn ngon như vậy,
nghĩ tới cách lừa nàng đem chiếc vòng cho mình nhưng chưa kịp mở miệng đã có âm thanh sắc bén bên ngoài vang lên.
" Vương thẩm có ở nhà không?"
Vừa nghe đến âm thanh này, Vương thẩm nghĩ thầm không tốt rồi, Lưu bà mai này sớm không tới muộn không tới lại chạy tới ngay lúc này, không thể để bà ta nhìn thấy cô nương điên khùng này được.
Nghĩ vậy bà liền nói với Lâm Hoà Thuận:" Cô nương bên ngoài có người xấu tới, ngươi trốn ở đây vạn lần không được lên tiếng, cũng không cần đi ra ngoài, để ta đi ra "trấn" ả."
Lâm Hòa Thuận lập tức trưng ra biểu tình sợ sệt, gật gật đầu.
Vương thẩm lúc này mới đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
"Tới đây, đại tỷ tỷ thế nào lại tới nhà tôi, mau mau đến trong viện ngồi." Vương thẩm mở cửa ra phi thường nhiệt tình kéo tay vị phu nhân trang điểm xinh đẹp mới tới, nom cũng không quá bốn mươi. Hai người trực tiếp ngồi trong sân cắn hạt dưa uống nước trà.
Bấy giờ Lâm Hoà Thuận tựa ở cửa mới nghe được hai người đang nói chuyện hôn sự, người trang điểm đậm kia chính là bà mai, xem ra trò chuyện sẽ khá lâu.
Nàng cảm thấy rất khổ não, hơn nữa nghe đoạn đối thoại kia, giống như nhà nàng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Đột nhiên nghĩ tới phải chăng cô cô nàng có thể cũng hoàn toàn biến mất? Nghĩ vậy nàng có chút nóng lòng muốn mau chóng đến nội thành nhìn xem, mặc kệ chuyện ra sao nhưng giờ phải chạy trốn cái đã.
Lâm Hoà Thuận cảm thấy bà mai ngoài kia cũng không đáng tin cậy cho lắm, nếu như tìm bà ta giúp đỡ trái lại sẽ bất lợi cho chính mình, có khi họ còn liên minh đối phó với nàng ý chứ. Suy nghĩ một chút, lặng lẽ đào tẩu là trên hết.
Đem cửa sổ trong phòng mở ra, ngoài cửa là vườn rau nhỏ. Nàng mang cái ghế tới liền thuận tiện giẫm lên, chui ra ngoài.
Chạy được ra ngoài, nàng hướng theo đường núi mà đi, rời xa khỏi nơi này.
Trên đường chạy trốn không ai đuổi theo, Lâm Hoà Thuận coi như vận khí không tệ, mà nàng cũng mệt quá, may thay gặp được một chiếc xe lừa kéo rạ.
Nàng nói mình muốn đi nội thành thăm bà con xa một chuyến nên xin đi nhờ. Đánh xe thấy nàng chỉ là cô nương đơn độc liền hoà khí giúp nàng một đoạn.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại tới buổi chiều Lâm Hoà Thuận cuối cùng cũng vào được thành Phong Dương.
Nàng ngồi ở ven đường xoa hai chân đau nhức, không nghĩ tới ngày thường ngồi xe ngựa tuỳ tiện cùng Tiểu Thuý trò chuyện vèo một lúc là tới nơi mà hôm nay lại cực khổ như vậy.
Nhìn đỉnh đầu ánh nắng chói chang, Lâm Hoà Thuận liếm đôi môi khô khốc, nhịn xuống sự mệt mỏi của cơ thể mà hướng tới tìm cô cô mình, chỉ cần đi qua đường cái trong thành, cách Tê Nguyệt Hạng không xa.
Giữa lúc nàng đi dọc theo đường phố chậm chạp, đột nhiên bị một đám người không biết từ đâu chui ra chen chúc đổ xô tới làm Lâm Hoà Thuận bị đẩy tới trước của một toà tửu lâu.
Hoá ra là hỉ sự. Tân lang kia đang vui vẻ cưỡi bạch mã đi đón dâu, theo sau là một đội nhạc sĩ inh ỏi. Tám người nâng kiệu hoa theo sát, đằng trước là bà mối cùng một đám nha hoàn.
Nhìn đoạn đường có đội ngũ đón dâu như vậy, Lâm Hoà Thuận có chút thương tâm. Tỷ tỷ nàng hôm nay vốn cũng được trang điểm xinh đẹp mà ngồi kiệu hoa đi trên con đường này, không nghĩ tới giờ còn chẳng rõ sống chết ra sao.
Nghĩ thì nghĩ thế, còn đội ngũ đón dâu đã đi xa rồi, người trên đường vây xem bắt đầu tản dần. Lâm Hoà Thuận lau nước mắt đi, đột nhiên nghe vị thư sinh ở tửu lâu nghị luận vài câu.
"Lý huynh xem, nay hỉ sự nhà Đỗ gia làm thật là phô trương nha." Một vị thư sinh áo xanh nói.
" Cái này thì đương nhiên, tân nương tử thế nhưng lại là cháu gái Lưu tri phủ đấy. Đỗ công tử này sau này sẽ được đề bạt lên rồi, thăng chức nhanh lại chả." Vị thư sinh áo trắng xếp quạt trả lời.
"Đỗ gia?" Lâm Hòa Thuận dừng bước, dựng thẳng tai nghe trộm.
"Mã huynh, Đỗ công tử và ngươi học cùng trường, hôm nay ngươi tại sao không đi uống chén rượu mừng kia ". Thư sinh áo xanh quay đầu hỏi vị Mã công tử trước mặt, vị này lớn lên nhìn phúc hậu, y phục mặc trên người rất văn nhã, khác hẳn những thư sinh khác.
"Hừ, trước nhà ta cũng đi Lưu phủ đề nghị kết thông gia, vốn đã nói chuyện rất thuận lợi rồi ai biết tên Đỗ Thư Xương kia làm thế nào cũng mò tới Lưu phủ, còn dùng kế gì đó nghe ngóng được Lưu tiểu thư mỗi ngày mười lăm hàng tháng đi ra ngoại thành thắp hương. Hắn chạy tới mua chuộc được nha hoàn bên Lưu tiểu thư làm cho hai người có cơ hội gặp mặt. Làm hỏng hết chuyện tốt của ta." Mã công tử uống cạn ngụm rượu rồi tức giận ném lên bàn.
Lý công tử y phục trắng cầm lên bầu rượu rót cho Mã công tử:" Mã huynh, ngươi cũng không cần tức giận, cái thứ Đỗ Thư Xương kia trừ bỏ có khuôn mặt đẹp thì có cái gì. Luận gia thế còn không bằng Mã huynh, luận sáng suốt còn thua xa ngươi, còn có nhiều cô nương tốt ngoài kia mà, nào đến uống một chén cho khuây khoả."
Lâm Hoà Thuận còn chưa nghe xong thì đã phát run vì phẫn nộ. Không nghĩ đến Đỗ gia như vậy lại phản bội tỷ tỷ mình mà đi cưới người khác. Nghĩ vậy Lâm Hoà Thuận nổi giận đùng đùng hướng đội ngũ đón dâu mà chạy tới, nàng phải chất vấn cho rõ tại sao.
Đội đón dâu thấy vậy mà đi chậm lắm, Lâm Hoà Thuận đuổi một phát là thấy ngay. Nàng đẩy đoàn người ra rồi liền vọt tới trước mặt Đỗ Thư Xương trên ngựa chỉ tay mắng:" Họ Đỗ kia, ngươi lại không có liêm sỉ thế à, dù sao cũng là thánh hiền đọc sách sao lại có thể làm ra việc vô sỉ như vậy, ngươi muốn tỷ tỷ ta sau này làm sao đối mặt với người khác đây."
Lâm Hoà Thuận ấy vậy mà nhảy ra mắng làm đội ngũ đón dâu sợ hết hồn. Hỉ kiệu và dàn nhạc xướng ca đằng sau ngừng lại hết. Xung quanh bắt đầu có đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Đỗ Thư Xương kia anh tuấn tiêu sái mặt liền đỏ lên một trận, chỉ Lâm Hòa Thuận liền quát: "Kẻ tới là người điên phương nào, không nói rõ mà mắng loạn xạ. Ta không biết ngươi cũng không biết tỷ tỷ ngươi, ngươi vì sao lại phá huỷ thanh danh ta trong ngày hỉ sự thế này, mau nói."
Lâm Hòa Thuận nghe xong không khỏi tức giận ngút trời, chỉ vào hắn liền nghiêm nghị: "Ngươi nói ta hại thanh danh của ngươi? ngươi sớm đã định hôn ước với đại tiểu thư Lâm Nhị Thuận của Lâm gia trang ở núi Phong Dương, ngươi không đến nhà ta đón tỷ tỷ ta mà lại tới đây đón dâu, đây là đạo lý gì."
" Lâm gia trang ở núi Phong Dương?" Đỗ Thư Xương mạc minh kỳ diệu nhìn Lâm Hòa Thuận, lại quay đầu nhìn về phía mình cùng hạ nhân. Tiếng nghị luận bốn phía lúc này ngày càng lớn, ánh mắt đại đa số người đều nhìn về phía Lâm Hoà Thuận.
Lúc này một hạ nhân đi ra nghiêm túc nói:" Vị cô nương này, ngươi nếu như càn quấy ở đây chúng ta sẽ lập tức đem ngươi áp giải tới quan phủ. Chỉ cần là người Phong Dương ai ai không biết trên núi làm gì có thôn trang nào? Thiếu gia nhà ta chưa từng làm gì chướng mắt, xin cô nương tự trọng." Người xem náo nhiệt xung quanh liền cười ha hả, đem Lâm Hoà Thuận chỉ chỏ bàn tán.
Tiên Trúc
Đánh giá:
Truyện Tiên Trúc
Story
Chương 3: Tồn tại tan biến
10.0/10 từ 45 lượt.