Tiên Nghịch
Chương 972: Sai lầm rồi
Trong động phủ của Tiên Đế, lúc Tiên Trì sụp đổ, mọi người đều bị lực xung kích kia tấn công, phân tán rơi xuống những chỗ khác nhau, kích hoạt cấm chế thân ảnh biến mất.
Lúc này, ở một nơi khi cấm chế bị kích hoạt đưa tới, nơi này là toàn bộ là một vùng cây cối rậm rạp, những cây đại thụ mấy người mới ôm xuể có ở khắp nơi, liếc mắt nhìn, bầu trời bị những tán lá cây vô tận che phủ, chỉ nhìn thấy một ít những vệt ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, nhìn giống như những cột ánh sáng.
Trên mặt đất đầy lá cây mục nát, giẫm chân xuống có thể bị lún rất sâu. Mùi mục nát kia dung hợp với một vài bộ xương mãnh thú bị thối rữa, nếu ngửi vào một hơi ngay lập tức sẽ có cảm giác buồn nôn.
Càng vào sâu trong rừng cây, lá cây càng dày đặc, ánh mặt trời hiển nhiên lại càng thưa thớt, dường như không thể xuyên thấu chiếu xuống mặt đất. Vì thế nơi đây trận ẩm ướt âm u bao phủ bốn phía.
Lúc này, ở sâu bên trong rừng cây, trong đám lá cây mục nát trên mặt đất, có một người đang khoanh chân ngồi.
Người này thân thể như một ngọn tháp, nửa người màu đỏ, phía trên mi tâm có một ký hiệu đỏ như máu thi thoảng lại lóe ra. Bên ngoài thân thể hắn có rất nhiều thi thể của mãnh thú, trên những thi thể này vẫn còn có máu tươi lưu lại, khiến cho nơi này tràn đầy mùi máu tanh.
Điều quỷ dị chính là những mãnh thú ở xung quanh nam tử này, chỗ da lông trên mi tâm gần như toàn bộ đều bị lột ra, lộ ra máu thịt chảy đầm đìa.
Những miếng da trên mi tâm bị lột ra đó lúc này đang được đặt trên hai chân của nam tử này, tản mát ra u quang nồng đậm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nam tử này chậm rãi mở hai mắt, lập tức có hai đạo ánh mắt xuyên thấu ra. Nam tử này thần sắc bình tĩnh, nhìn ra xa, một lúc lâu sau thì thào tự nói.
- Thánh phù lực của tổ tiên, tuy ta chưa hấp thụ được toàn bộ, nhưng Khô Phù Thuật này cũng đã hiểu ra rất nhiều… chỉ là trong trí nhớ của ta, hình ảnh của chủ nhân lúc trước làm thế nào cũng không thể nhớ được… … Nam tử trầm ngâm, thầm than một tiếng, lại nhắm hai mắt lại.
Vương Lâm ở sâu bên trong biển khơi, ánh sáng mặt trời từ trên thanh đại kiếm thu hồi, hắn chỉ ra một cái, lập tức thanh đại kiếm kia quay trở về trong tay, gỡ Khô Phù bên trên xuống, để vào trong túi trữ vật.
- Có Khô Phù này, nếu gặp nguy hiểm, ta lại có thêm một phương pháp bảo mệnh. Khô Phù này quả thật là huyền diệu, sau khi rời khỏi vùng đất Yêu Linh, nhất định phải thừa dịp chế tạo một ít. Nhưng theo ghi chép bên trong đạo thanh khí kia, chất liệu để chế tạo Khô Phù tốt nhất là da trên mi tâm của mãnh thú.
Càng là mãnh thú hung ác, da trên mi tâm lại càng thích hợp, thậm chí ngay cả uy lực của Khô Phù cũng có quan hệ rất lớn đến chất liệu này. Lúc lấy da cũng phải thi triển một vài thuật thần thông, đem hồn phách và tinh huyết của mãnh thú đọng lại ở mi tâm, sau đó mới lấy da… … Vương Lâm trong lúc trầm ngâm hít sâu, lại vỗ túi trữ vật, một đạo ánh sáng màu vàng từ bên trong lóe ra, tinh thể màu vàng kia xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn chằm chằm tinh thể này, thần sắc Vương Lâm đầy vẻ ngưng trọng, nếu nói bên trong động phủ của Tiên Đế này có một vật mà hắn chưa nhìn thấu, thì đó chính là tinh thể màu vàng này.
Thậm chí bên trên đó, Vương Lâm có thể cảm nhận được một chấn động đáng sợ, hắn không dám tùy tiện dùng thần thức để xem xét.
- Người thần bí trong đại điện kia nếu thật sự là Thanh Lâm, mục đích hắn đưa cho ta vật này là để làm gì!
Vương Lâm nhìn tinh thể màu vàng, bắt đầu trầm ngâm.
Hắn nhớ rõ ràng đạo tinh quang do phân thân của Thanh Lâm biến thành đã dung nhập vào bên trong tinh thể, nhưng hiện giờ bất kể thế nào hắn cũng không nhận ra được manh mối gì.
Dường như phân thân của Thanh Lâm đã mất tích, dường như những thứ mà Vương Lâm nhìn thấy trước khi bị chuyển đến đây chỉ là ảo giác.
Nhìn chằm chằm vật này hồi lâu, Vương Lâm thu ánh mắt lại. Hắn không lựa chọn cách mạo hiểm dùng thần thức xem xét, mà cố nén suy nghĩ này lại, một lần nữa lại đem tinh thể này cất vào trong túi trữ vật.
Hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ dị là nếu thần thức của mình dung nhập vào bên trong, sẽ phát sinh một vài chuyện không thể đoán trước, vả lại đối với mình cũng quyết không có lợi.
- Bây giờ là lúc nên rời khỏi chỗ này.
Vương Lâm đứng lên, bước một bước giống như là du long đi thẳng lên phía trên, đám bọt khí bao quanh thân thể cũng theo đó mà chuyển động.
Từ trên không trung nhìn xuống, nước biển là một màu xanh thẳm, nhưng ở trong nước cũng là một mảng sâu thăm thẳm và đen tối. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói cũng không có gì trở ngại, theo đám bọt khí dâng lên, nước biển tản về hai bên, khiến cho đám bọt khí một mạch đi thẳng lên mặt biển.
Dọc đường đi, hai mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng thúc đẩy, nhưng ngay khi vừa mới định bay lên khỏi mặt biển, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, hắn không cần nghĩ ngợi, hai tay lập tức đẩy ra hai bên.
Lập tức đám bọt khí ở chỗ hắn ầm một tiếng tan vỡ, có một lực xung kích ngay lúc đó hướng ra phía ngoài nhanh chóng tràn ra, dưới sự khống chế của Vương Lâm toàn bộ hướng lên phía trên mạnh mẽ phóng lên. Cùng lúc đó, ngay khi lực xung kích này tràn ra, giống như là có va chạm, tiếng nổ ầm ầm lập tức vang vọng trời đất.
Dưới tiếng nổ này, ngay cả nước biển cũng bị ảnh hưởng, Vương Lâm lập tức cảm giác được nước biển ở xung quanh thân thể như bị một áp lực mạnh mẽ hung hăng ép xuống.
Thần sắc hắn lạnh như băng, đang ở bên trong nước biển vẫn chưa lao ra, mà nhoáng lên một cái rời xa khu vực vi đè ép, ở phía xa ngẩng đầu ánh mắt xuyên thấu nước biển nhìn lên không trung. Ở trước mắt, toàn bộ không trung đều tràn ngập yêu khí nồng đậm. Yêu khí này tung hoành giống như là một con yêu long.
Ở vị trí trung tâm của đám yêu khí kia có một người đang đứng, người này toàn thân có yêu khí lượn lờ, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nữ tử.
Vừa rồi lúc Vương Lâm đến gần mặt biển, ngay lập tức nhận thấy có một luồng lực thần thông theo mặt biển tấn công đến, mục tiêu chính là chỗ của hắn, vì vậy, Vương Lâm mới có thể phá vỡ đám bọt khí.
- Vương Lâm, ngươi ra đây cho ta!
- Diêu Tích Tuyết!
Nhìn không rõ hình dáng của người này, nhưng với cảm giác quen thuộc cùng với thanh âm hơn cả quen thuộc này, Vương Lâm ngay lập tức nhận ra thân phận của nữ tử này! Trên mặt lộ vẻ cười khổ, trong lòng Vương Lâm thầm than, ân oán của hắn với Diêu Tích Tuyết thật sự có một chút phức tạp. Năm đó Diêu Tích Tuyết lợi dụng Vương Lâm, lại rắp tâm hại người, là người có lỗi trước, Vương Lâm vốn không phải là thiện nam tín nữ, hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Chỉ là với tu vi của hắn lúc ấy rất là kiêng kỵ Huyết Hồn Đan và Huyết Tổ này, lúc đó mới đem cấm chế ra phong ấn.
Đối với Huyết Tổ, mặc dù là đối địch, nhưng Vương Lâm đối với hắn rất kính nể, tất cả những việc làm của người này đều là vì nữ tử này. Vương Lâm tự hỏi nếu có người đối với Vương Bình gây bất lợi, hắn cũng sẽ làm giống như Huyết Tổ, chỉ là trước đó, hắn sẽ lựa chọn suy xét toàn bộ quá trình của sự việc.
Nhưng Huyết Tổ hiển nhiên cũng không biết được sự việc, lúc đó lại không để Vương Lâm ở trong mắt, thậm chí trong lòng lại có sát ý, hắn không cần biết đến sự việc, chỉ cần biết là ai đã bắt nữ nhân của hắn đi, chỉ cần như vậy là đủ.
Nếu lúc đó tu vi của Vương Lâm giống như bây giờ, như vậy Huyết Tổ tất nhiên sẽ không ngang ngược như vậy, chắc chắn sẽ lựa chọn một phương thức khác để giải quyết chuyện này.
Nói cho cùng, Vương Lâm khi đó không có tư cách để Huyết Tổ coi trọng, lại có chút coi thường, cho dù biết rõ sự việc, biết là nữ tử này đã sai trước, những cũng sẽ lựa chọn lấy tu vi mạnh mẽ cưỡng chế giải quyết hết thảy sự việc, giết Vương Lâm để hả cơn giận trong lòng.
Vương Lâm không phải không nghĩ tới việc trả Diêu Tích Tuyết lại cho Huyết Tổ, lại suy nghĩ sẽ nhận trách nhiệm về phong ấn mấy trăm năm này. Chỉ cần yêu cầu của Huyết Tổ không quá đáng, hắn đều có thể đáp ứng, dù sao khi đó hắn thật sự cũng quá nhỏ bé.
Nhưng, Huyết Tổ hoàn toàn không để cho Vương Lâm có cơ hội giải thích, cuối cùng lại có kết cục như vậy, mỗi khi nhớ tới việc này Vương Lâm đều thầm than trong lòng.
Cả đời hắn ân oán rõ ràng, đối với Huyết Tổ lại kính nể, cho nên khi thu lấy hồn phách đã từng nói sẽ cho hắn và Diêu Tích Tuyết có cơ hội gặp lại.
Đi vào vùng đất Yêu Linh này, thực tế Vương Lâm cũng biết được rất có thể sẽ gặp được Diêu Tích Tuyết. Chỉ có điều yêu phụ đang tung hoành này so với Diêu Tích Tuyết trong trí nhớ của hắc khác nhau quá nhiều, lúc này mới có thể nhận ra.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hắn, thanh âm của Diêu Tích Tuyết không ngừng truyền đến bên tai.
- Vương Lâm, ngươi ra đây! Sự việc năm đó, hôm nay ta và ngươi phải giải quyết cho xong!
Diêu Tích Tuyết nói xong, hai tay bấm quyết, yêu khí ầm ầm chuyển động, lập tức trên bầu trời có vô số yêu long đồng loạt rít gào, lao thẳng xuống mặt biển. Trong tiếng động rầm rầm vang vọng, mặt biển lập tức như nổi lên gió lốc, sóng dữ ngập trời.
Sóng lớn vô biên cuộn lên dữ dội, khi yêu long không ngừng lao xuống, lập tức hướng về bốn phía tràn ra. Dường như biển lớn bị khoét ra một cái động lớn, Vương Lâm trong lúc thầm than thân mình nhoáng lên một cái, giống như tia chớp phá mặt biển lao thẳng lên không trung.
Ngay khi Vương Lâm xuất hiện, ánh mắt của Diêu Tích Tuyết trong đám yêu khí lộ ra sự thù hận nồng đậm, yêu khí toàn thân trong thời gian ngắn trở nên dày đặc hơn. Nhưng thân thể của nữ tử này lại từ trong đám yêu khí vờn quanh bước ra một bước, hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm là một khuôn mặt sứt sẹo, đã không còn là một nữ tử xinh đẹp như xưa.
Trên làn da của nữ tử này lộ ra những vết sẹo dữ tợn, từng vết từng vết nhìn thấy mà ghê người. Vương Lâm nhìn thoáng qua trên mặt lộ ra vẻ chua xót.
Hắn mơ hồ như thấy được thân ảnh kiều diễm lạnh như băng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mình năm đó, nhưng thế nào cũng không thể làm lu mờ người đang đừng trước mặt.
- Việc năm đó, đúng và sai thế nào ai có thể nói rõ ràng… Chỉ có điều lúc này hồn của cha ngươi đang ở trong Phong Tiên Ấn của ta, vì báo thù mà trở thành như thế này, ta, sai rồi sao… … Việc làm cả đời của Vương Lâm không hề hổ thẹn với trời đất, chỉ có điều lúc này hắn lại dâng lên một chút phức tạp.
- Vương Lâm, ngươi phong ấn Diêu Tích Tuyết ta mấy trăm năm, việc này mặc dù ta rất hận, nhưng cũng đã nghĩ thông suốt, dù sao năm đó ta đã mưu hại ngươi trước, việc này ta có thể nhịn. Nhưng cha ta lại vì ngươi mà chết, mối thù giết cha không đội trời chung, ta không giết được ngươi, nhưng có người có thể giết chết ngươi!
Diêu Tích Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lâm, nghiến răng nghiến lợi!
Tiên Nghịch
Lúc này, ở một nơi khi cấm chế bị kích hoạt đưa tới, nơi này là toàn bộ là một vùng cây cối rậm rạp, những cây đại thụ mấy người mới ôm xuể có ở khắp nơi, liếc mắt nhìn, bầu trời bị những tán lá cây vô tận che phủ, chỉ nhìn thấy một ít những vệt ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, nhìn giống như những cột ánh sáng.
Trên mặt đất đầy lá cây mục nát, giẫm chân xuống có thể bị lún rất sâu. Mùi mục nát kia dung hợp với một vài bộ xương mãnh thú bị thối rữa, nếu ngửi vào một hơi ngay lập tức sẽ có cảm giác buồn nôn.
Càng vào sâu trong rừng cây, lá cây càng dày đặc, ánh mặt trời hiển nhiên lại càng thưa thớt, dường như không thể xuyên thấu chiếu xuống mặt đất. Vì thế nơi đây trận ẩm ướt âm u bao phủ bốn phía.
Lúc này, ở sâu bên trong rừng cây, trong đám lá cây mục nát trên mặt đất, có một người đang khoanh chân ngồi.
Người này thân thể như một ngọn tháp, nửa người màu đỏ, phía trên mi tâm có một ký hiệu đỏ như máu thi thoảng lại lóe ra. Bên ngoài thân thể hắn có rất nhiều thi thể của mãnh thú, trên những thi thể này vẫn còn có máu tươi lưu lại, khiến cho nơi này tràn đầy mùi máu tanh.
Điều quỷ dị chính là những mãnh thú ở xung quanh nam tử này, chỗ da lông trên mi tâm gần như toàn bộ đều bị lột ra, lộ ra máu thịt chảy đầm đìa.
Những miếng da trên mi tâm bị lột ra đó lúc này đang được đặt trên hai chân của nam tử này, tản mát ra u quang nồng đậm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nam tử này chậm rãi mở hai mắt, lập tức có hai đạo ánh mắt xuyên thấu ra. Nam tử này thần sắc bình tĩnh, nhìn ra xa, một lúc lâu sau thì thào tự nói.
- Thánh phù lực của tổ tiên, tuy ta chưa hấp thụ được toàn bộ, nhưng Khô Phù Thuật này cũng đã hiểu ra rất nhiều… chỉ là trong trí nhớ của ta, hình ảnh của chủ nhân lúc trước làm thế nào cũng không thể nhớ được… … Nam tử trầm ngâm, thầm than một tiếng, lại nhắm hai mắt lại.
Vương Lâm ở sâu bên trong biển khơi, ánh sáng mặt trời từ trên thanh đại kiếm thu hồi, hắn chỉ ra một cái, lập tức thanh đại kiếm kia quay trở về trong tay, gỡ Khô Phù bên trên xuống, để vào trong túi trữ vật.
- Có Khô Phù này, nếu gặp nguy hiểm, ta lại có thêm một phương pháp bảo mệnh. Khô Phù này quả thật là huyền diệu, sau khi rời khỏi vùng đất Yêu Linh, nhất định phải thừa dịp chế tạo một ít. Nhưng theo ghi chép bên trong đạo thanh khí kia, chất liệu để chế tạo Khô Phù tốt nhất là da trên mi tâm của mãnh thú.
Càng là mãnh thú hung ác, da trên mi tâm lại càng thích hợp, thậm chí ngay cả uy lực của Khô Phù cũng có quan hệ rất lớn đến chất liệu này. Lúc lấy da cũng phải thi triển một vài thuật thần thông, đem hồn phách và tinh huyết của mãnh thú đọng lại ở mi tâm, sau đó mới lấy da… … Vương Lâm trong lúc trầm ngâm hít sâu, lại vỗ túi trữ vật, một đạo ánh sáng màu vàng từ bên trong lóe ra, tinh thể màu vàng kia xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn chằm chằm tinh thể này, thần sắc Vương Lâm đầy vẻ ngưng trọng, nếu nói bên trong động phủ của Tiên Đế này có một vật mà hắn chưa nhìn thấu, thì đó chính là tinh thể màu vàng này.
Thậm chí bên trên đó, Vương Lâm có thể cảm nhận được một chấn động đáng sợ, hắn không dám tùy tiện dùng thần thức để xem xét.
- Người thần bí trong đại điện kia nếu thật sự là Thanh Lâm, mục đích hắn đưa cho ta vật này là để làm gì!
Vương Lâm nhìn tinh thể màu vàng, bắt đầu trầm ngâm.
Hắn nhớ rõ ràng đạo tinh quang do phân thân của Thanh Lâm biến thành đã dung nhập vào bên trong tinh thể, nhưng hiện giờ bất kể thế nào hắn cũng không nhận ra được manh mối gì.
Dường như phân thân của Thanh Lâm đã mất tích, dường như những thứ mà Vương Lâm nhìn thấy trước khi bị chuyển đến đây chỉ là ảo giác.
Nhìn chằm chằm vật này hồi lâu, Vương Lâm thu ánh mắt lại. Hắn không lựa chọn cách mạo hiểm dùng thần thức xem xét, mà cố nén suy nghĩ này lại, một lần nữa lại đem tinh thể này cất vào trong túi trữ vật.
Hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ dị là nếu thần thức của mình dung nhập vào bên trong, sẽ phát sinh một vài chuyện không thể đoán trước, vả lại đối với mình cũng quyết không có lợi.
- Bây giờ là lúc nên rời khỏi chỗ này.
Vương Lâm đứng lên, bước một bước giống như là du long đi thẳng lên phía trên, đám bọt khí bao quanh thân thể cũng theo đó mà chuyển động.
Từ trên không trung nhìn xuống, nước biển là một màu xanh thẳm, nhưng ở trong nước cũng là một mảng sâu thăm thẳm và đen tối. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói cũng không có gì trở ngại, theo đám bọt khí dâng lên, nước biển tản về hai bên, khiến cho đám bọt khí một mạch đi thẳng lên mặt biển.
Dọc đường đi, hai mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng thúc đẩy, nhưng ngay khi vừa mới định bay lên khỏi mặt biển, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, hắn không cần nghĩ ngợi, hai tay lập tức đẩy ra hai bên.
Lập tức đám bọt khí ở chỗ hắn ầm một tiếng tan vỡ, có một lực xung kích ngay lúc đó hướng ra phía ngoài nhanh chóng tràn ra, dưới sự khống chế của Vương Lâm toàn bộ hướng lên phía trên mạnh mẽ phóng lên. Cùng lúc đó, ngay khi lực xung kích này tràn ra, giống như là có va chạm, tiếng nổ ầm ầm lập tức vang vọng trời đất.
Dưới tiếng nổ này, ngay cả nước biển cũng bị ảnh hưởng, Vương Lâm lập tức cảm giác được nước biển ở xung quanh thân thể như bị một áp lực mạnh mẽ hung hăng ép xuống.
Thần sắc hắn lạnh như băng, đang ở bên trong nước biển vẫn chưa lao ra, mà nhoáng lên một cái rời xa khu vực vi đè ép, ở phía xa ngẩng đầu ánh mắt xuyên thấu nước biển nhìn lên không trung. Ở trước mắt, toàn bộ không trung đều tràn ngập yêu khí nồng đậm. Yêu khí này tung hoành giống như là một con yêu long.
Ở vị trí trung tâm của đám yêu khí kia có một người đang đứng, người này toàn thân có yêu khí lượn lờ, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nữ tử.
Vừa rồi lúc Vương Lâm đến gần mặt biển, ngay lập tức nhận thấy có một luồng lực thần thông theo mặt biển tấn công đến, mục tiêu chính là chỗ của hắn, vì vậy, Vương Lâm mới có thể phá vỡ đám bọt khí.
- Vương Lâm, ngươi ra đây cho ta!
- Diêu Tích Tuyết!
Nhìn không rõ hình dáng của người này, nhưng với cảm giác quen thuộc cùng với thanh âm hơn cả quen thuộc này, Vương Lâm ngay lập tức nhận ra thân phận của nữ tử này! Trên mặt lộ vẻ cười khổ, trong lòng Vương Lâm thầm than, ân oán của hắn với Diêu Tích Tuyết thật sự có một chút phức tạp. Năm đó Diêu Tích Tuyết lợi dụng Vương Lâm, lại rắp tâm hại người, là người có lỗi trước, Vương Lâm vốn không phải là thiện nam tín nữ, hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Chỉ là với tu vi của hắn lúc ấy rất là kiêng kỵ Huyết Hồn Đan và Huyết Tổ này, lúc đó mới đem cấm chế ra phong ấn.
Đối với Huyết Tổ, mặc dù là đối địch, nhưng Vương Lâm đối với hắn rất kính nể, tất cả những việc làm của người này đều là vì nữ tử này. Vương Lâm tự hỏi nếu có người đối với Vương Bình gây bất lợi, hắn cũng sẽ làm giống như Huyết Tổ, chỉ là trước đó, hắn sẽ lựa chọn suy xét toàn bộ quá trình của sự việc.
Nhưng Huyết Tổ hiển nhiên cũng không biết được sự việc, lúc đó lại không để Vương Lâm ở trong mắt, thậm chí trong lòng lại có sát ý, hắn không cần biết đến sự việc, chỉ cần biết là ai đã bắt nữ nhân của hắn đi, chỉ cần như vậy là đủ.
Nếu lúc đó tu vi của Vương Lâm giống như bây giờ, như vậy Huyết Tổ tất nhiên sẽ không ngang ngược như vậy, chắc chắn sẽ lựa chọn một phương thức khác để giải quyết chuyện này.
Nói cho cùng, Vương Lâm khi đó không có tư cách để Huyết Tổ coi trọng, lại có chút coi thường, cho dù biết rõ sự việc, biết là nữ tử này đã sai trước, những cũng sẽ lựa chọn lấy tu vi mạnh mẽ cưỡng chế giải quyết hết thảy sự việc, giết Vương Lâm để hả cơn giận trong lòng.
Vương Lâm không phải không nghĩ tới việc trả Diêu Tích Tuyết lại cho Huyết Tổ, lại suy nghĩ sẽ nhận trách nhiệm về phong ấn mấy trăm năm này. Chỉ cần yêu cầu của Huyết Tổ không quá đáng, hắn đều có thể đáp ứng, dù sao khi đó hắn thật sự cũng quá nhỏ bé.
Nhưng, Huyết Tổ hoàn toàn không để cho Vương Lâm có cơ hội giải thích, cuối cùng lại có kết cục như vậy, mỗi khi nhớ tới việc này Vương Lâm đều thầm than trong lòng.
Cả đời hắn ân oán rõ ràng, đối với Huyết Tổ lại kính nể, cho nên khi thu lấy hồn phách đã từng nói sẽ cho hắn và Diêu Tích Tuyết có cơ hội gặp lại.
Đi vào vùng đất Yêu Linh này, thực tế Vương Lâm cũng biết được rất có thể sẽ gặp được Diêu Tích Tuyết. Chỉ có điều yêu phụ đang tung hoành này so với Diêu Tích Tuyết trong trí nhớ của hắc khác nhau quá nhiều, lúc này mới có thể nhận ra.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hắn, thanh âm của Diêu Tích Tuyết không ngừng truyền đến bên tai.
- Vương Lâm, ngươi ra đây! Sự việc năm đó, hôm nay ta và ngươi phải giải quyết cho xong!
Diêu Tích Tuyết nói xong, hai tay bấm quyết, yêu khí ầm ầm chuyển động, lập tức trên bầu trời có vô số yêu long đồng loạt rít gào, lao thẳng xuống mặt biển. Trong tiếng động rầm rầm vang vọng, mặt biển lập tức như nổi lên gió lốc, sóng dữ ngập trời.
Sóng lớn vô biên cuộn lên dữ dội, khi yêu long không ngừng lao xuống, lập tức hướng về bốn phía tràn ra. Dường như biển lớn bị khoét ra một cái động lớn, Vương Lâm trong lúc thầm than thân mình nhoáng lên một cái, giống như tia chớp phá mặt biển lao thẳng lên không trung.
Ngay khi Vương Lâm xuất hiện, ánh mắt của Diêu Tích Tuyết trong đám yêu khí lộ ra sự thù hận nồng đậm, yêu khí toàn thân trong thời gian ngắn trở nên dày đặc hơn. Nhưng thân thể của nữ tử này lại từ trong đám yêu khí vờn quanh bước ra một bước, hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm là một khuôn mặt sứt sẹo, đã không còn là một nữ tử xinh đẹp như xưa.
Trên làn da của nữ tử này lộ ra những vết sẹo dữ tợn, từng vết từng vết nhìn thấy mà ghê người. Vương Lâm nhìn thoáng qua trên mặt lộ ra vẻ chua xót.
Hắn mơ hồ như thấy được thân ảnh kiều diễm lạnh như băng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mình năm đó, nhưng thế nào cũng không thể làm lu mờ người đang đừng trước mặt.
- Việc năm đó, đúng và sai thế nào ai có thể nói rõ ràng… Chỉ có điều lúc này hồn của cha ngươi đang ở trong Phong Tiên Ấn của ta, vì báo thù mà trở thành như thế này, ta, sai rồi sao… … Việc làm cả đời của Vương Lâm không hề hổ thẹn với trời đất, chỉ có điều lúc này hắn lại dâng lên một chút phức tạp.
- Vương Lâm, ngươi phong ấn Diêu Tích Tuyết ta mấy trăm năm, việc này mặc dù ta rất hận, nhưng cũng đã nghĩ thông suốt, dù sao năm đó ta đã mưu hại ngươi trước, việc này ta có thể nhịn. Nhưng cha ta lại vì ngươi mà chết, mối thù giết cha không đội trời chung, ta không giết được ngươi, nhưng có người có thể giết chết ngươi!
Diêu Tích Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lâm, nghiến răng nghiến lợi!
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 972: Sai lầm rồi
10.0/10 từ 40 lượt.