Tiên Nghịch
Chương 961: Chu Tước thức tỉnh
Dường như ngọn lửa nguyên lực bao phủ lên trên nguyên thần của Vương Lâm. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long dưới sự khống chế của Vương Lâm lập tức bắt đầu hấp thụ. Trong khi hấp thụ, trên nguyên thần xuất hiện sự đau đớn kịch liệt.
Hết thảy những chuyện này, Vương Lâm đều cắn răng chịu đựng, hoàn toàn quên đi thời gian đang trôi qua.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, dần dần sự đau đớn trên nguyên thần chậm rãi biến mất. Nguyên lực hóa thành ngọn lửa cũng chậm rãi dung hợp với nguyên thần, lại hình thành sự lưu chuyển.
Vương Lâm mệt mỏi mở hai mắt, giờ phút này biển lửa rộng ba trượng bên ngoài thân thể hắn ngay khi hắn mở mắt lập tức theo lỗ chân lông nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể.
Chẳng qua lúc này Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, biển lửa dung nhập vào trong cơ thể ngay lập tức dung hợp với nguyên lực đang vận chuyển, hóa thành một thể.
- Nguyên lực tăng nhiều hơn một chút… Phương pháp này tuy nguy hiểm, nhưng có thể làm được!
Vương Lâm tiếp tục hít sâu, lại nhắm hai mắt lại. Một nén nhang sau, hắn đứng lên, trên mặt vẫn còn vẻ mỏi mệt, một bước tiến ra ngoài tháp, đứng ở bên ngoài! Biển lửa bên ngoài như thủy triều, khói đen trên không trung cuồn cuộn dày đặc, ngay khi Vương Lâm xuất hiện, biển lửa lập tức vọt tới.
Lúc này đây, Vương Lâm ở lại lâu hơn một chút, tay phải theo hư không từ trong biển lửa kia rút ra một ngọn lửa to bằng nắm tay trẻ con, sau đó lập tức lui về trong tháp.
Không để ý tới ngọn lửa một lần nữa bao phủ lấy ngọn tháp đen, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở vị trí lúc trước, nhìn chằm chằm ngọn lửa trên tay phải, một ngụm nuốt vào! Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Vương Lâm luôn luôn vì bổ sung nguyên lực trong cơ thể mà giãy giụa thống khổ, từng lần từng lần từ trong biển lửa lấy ra một phần, dung nhập vào nguyên lực trong cơ thể.
Lúc bắt đầu, ngọn lửa chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng cho tới lúc này, ngọn lửa đã bằng đầu người, được Vương Lâm lấy ra từ trong biển lửa, không hề nuốt vào mà đặt ở trước mặt hít vào thật sâu. Ngay lập tức toàn bộ ngọn lửa bị hấp thụ, không còn lại một chút nào.
Nếu có người nhìn thấy Vương Lâm, giờ phút này tuyệt đối rất khó nhận ra người trong ngọn tháp đen này chính là Vương Lâm! Lúc trước bị ma khí ăn mòn, hiển nhiên khuôn mặt Vương Lâm đã trở nên gầy yếu, lại trải qua khoảng thời gian hấp thụ thiên địa nguyên lực từ trong biển lửa này, lúc này làn da toàn thân Vương Lâm lộ ra từng mảng nứt nẻ chi chít, khiến cho Vương Lâm thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tóc hắn lại vô cùng khô héo, không có một chút sáng bóng, suy nhất chỉ có hai mắt Vương Lâm, càng ngay càng sáng, nếu có người nhìn vào đó, lập tức như thể từ trong lòng hiện ra một ngọn lửa cực nóng, đột nhiên có cảm giác như bị thiêu đốt thành tro.
Tiếp theo đó, chỗ thật sự quỷ dị chính là mi tâm của Vương Lâm. Mấy ngày trước, sau khi Vương Lâm hấp thụ một lượng lửa nhất định, mi tâm không ngờ có biến hóa kinh người. Biến hóa này đến từ chính dấu ấn Chu Tước năm đó!
- Không ngờ sau khi hấp thụ ngọn lửa trời này, chẳng những nguyên lực được khôi phục, mà bên trong lại ẩn chứa một luồng nhiệt lực… chỉ là sức nóng này ở trong cơ thể ta dường như so với thiên lực bị Thanh Lâm thiêu đốt không quá giống nhau… … Vương Lâm trong lúc khoanh chân mở hai mắt, sờ sờ mi tâm.
- Vốn chỉ vì khôi phục nguyên lực trong cơ thể mà không thể không hấp thụ ngọn lửa này, nhưng lúc này xem ra, dường như hấp thụ ngọn lửa này càng nhiều, đối với ta lại càng có chỗ tốt… … Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên sáng ngời, đứng lên, chậm rãi đi về phía trước.
Bước ra ngoài ngọn tháp đen, biển lửa phía trước lập tức như thủy triều gào thét lao đến, trong nháy mắt đã đến người Vương Lâm. Vương Lâm thần sắc như thường, không có một chút biến đổi, cho dù ngọn lửa kia xuyên qua bên người, trong nháy mắt đã bao phủ phía sau hắn.
Vương Lâm đứng trên ngọn lửa, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước.
Liếc mắt nhìn biển lửa phía trước một cái, Vương Lâm lập tức ngồi xuống, hai bàn tay đưa về hai hướng rút một cái, lập tức liền có hai ngọn lửa tách ra, từ trong biển lửa nhanh chóng theo hai tay Vương Lâm chuyển động, ở phía trước người quấn vào nhau, hóa thành một hỏa cầu to như thân thể người.
Vương Lâm há miệng hút vào, lập tức hỏa cầu kia nhanh chóng thu nhỏ lại, toàn bộ bị Vương Lâm hút vào trong miệng, biến mất không thấy. Một sức nóng vô biên từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng khuếch tán ra, dung hợp với biển lửa xong quanh, làm cho biển lửa biến hóa, bao phủ lấy Vương Lâm đang ngồi khoanh chân.
Ba ngày sau, ở chỗ Vương Lâm, lập tức ngọn lửa ầm một tiếng hướng ra phía ngoài khuếch tán mạnh mẽ. Bên trong biển lửa, Vương Lâm chậm rãi đứng lên, làn da hắn nứt nẻ càng nhiều, hai mắt càng sáng ngời, một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn truyền ra, hòa tan vào ngọn lửa bốn phía, ẩn chứa một sức nóng khó có thể tưởng tượng được.
- Vẫn còn thiếu một chút… … Vương Lâm lẩm bẩm tự nói, sờ sờ mi tâm, trầm ngâm một khắc, lại nâng bước chân lên tiếp tục đi về phía trước. Theo bước chân hắn, ngọn tháp bị bỏ ở phía sau càng ngày càng xa.
Thời gian lại trôi qua, Vương Lâm cứ như vậy mà không ngừng tiến lên phía trước. Mỗi khi đạt tới cực hạn của sự chịu đựng, hắn lại khoanh chân ngồi xuống hấp thụ sức mạnh của ngọn lửa, sau khi có đủ sức mạnh để chống cự, hắn lại tiếp tục tiến lên.
Trong nháy mắt đã qua bốn tháng! Lúc này Vương Lâm đã rời rất xa ngọn tháp đen, đưa mắt nhìn biển lửa ngập trời, vô biên vô hạn, hơi nóng cứ như cuồng phong tràn ngập, có thể thiêu cháy hết thảy mọi sinh mạng.
Những vết nứt nẻ trên người Vương Lâm hai tháng trước đã mở tung, lộ ra cả thịt, chỉ có điều tới lúc này, lại một lần nữa xuất hiện chi chít những vết rạn.
- Nhiệt độ nơi này chắc là đủ rồi.
Chỉ có điều lúc này Vương Lâm không hấp thu ngọn lửa dung nhập vào trong nguyên lực, cũng không dung hợp với nguyên thần, mà đem ngọn lửa này toàn bộ ầm ầm dũng mạnh nhập vào trong mi tâm, không lưu lại chút nào! Ngọn lửa tụ lại ở trên mi tâm, mấy tháng sau, ở bên ngoài dần dần lộ ra một dấu ấn sống động! Đây chính là dấu ấn Chu Tước! Hình dạng của dấu ấn này trong thời gian mấy tháng nay, từ lần đầu tiên xuất hiện biến đổi rất nhanh. Theo Vương Lâm hấp thụ càng nhiều sức mạnh của ngọn lửa, dấu ấn này cũng biến đổi ngày càng rõ ràng, từ hình dạng một dấu ấn, nhanh chóng hóa thành một con Chu Tước! Dường như một con Chu Tước bằng lửa đang nhanh chóng trưởng thành, không ngừng lớn lên, sẽ phá ấn mà ra!
- Không đủ!
Vương Lâm bỗng nhiến duỗi song chưởng ra, quét ngang về bốn phía. Lập tức biển lửa bốn phía đột nhiên bị kích thích, một ngọn lửa lớn tràn ngập, trong nháy mắt liền bao vây lấy Vương Lâm, nhưng lập tức theo lỗ chân lông toàn thân Vương Lâm điên cuồng chui vào bên trong.
Sau khi ngọn lửa vô tận này dũng mãnh nhập vào, toàn bộ đều bị Vương Lâm trực tiếp cuốn lên phía mi tâm. Dấu ấn ở trên mi tâm lập tức tản mát ra hồng quang nồng đậm.
Hồng quang lóe lên, cả người Vương Lâm nhảy từ mặt đất lên không trung. Ngọn lửa trên mặt đất cũng theo đó bốc lên, không ngừng dũng mãnh nhập vào thân mình hắn. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này đúng là long trời lở đất!
- Vẫn không đủ!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, đưa hai bàn tay ra hướng về phía mặt đất hung hăng túm một cái, như thể ôm lấy biển lửa, nguyên lực bên trong cơ thể ở nơi này trong nháy mắt ầm ầm xuất ra, lập tức ở trên không trung chỗ Vương Lâm, theo nguyên lực khuếch tán, tức khắc lại có một biển lửa tràn ngập.
Biển lửa này là do nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm tạo thành, cùng với ngọn lửa trên mặt đất chiếu rọi lẫn nhau. Vương Lâm lại hút một cái, khiến cho ngọn lửa trên mặt đất ầm ầm chuyển động, nhất tề hướng về Vương Lâm dũng mãnh nhập vào.
Một lượng lửa lớn không ngừng chui vào bên trong thân thể Vương Lâm, tiến vào bên trong dấu ấn trên mi tâm. Hồng quang trên mi tâm đã đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng nổi, một con Chu Tước đỏ như lửa từ trong dấu ấn trên mi tâm nhanh chóng biến ảo hiện ra! Ngay khi Chu Tước xuất hiện, trong nháy mắt, một tiếng kêu long trời lở đất, có thể phá vỡ hết thảy hư không bỗng nhiên vang vọng khắp thế giới trong bình! Thanh âm này chính là tiếng phượng kêu, là âm thanh kinh thiên của Chu Tước, mà Vương Lâm lại là người trong Chu Tước Thánh Tông, thân là một người trong danh sách Chu Tước, vốn tên là tiếng rống thức tỉnh của Chu Tước! Chu Tước màu đỏ như lửa này cực kỳ thần võ, lại linh động không thể tin nổi. Ngay khi nó xuất hiện, theo tiếng kêu của Chu Tước vang lên, toàn bộ lửa trời bên trong hoang mạc cát đen lập tức điên cuồng bùng lên.
Ngọn lửa vô bên vô hạn với một tốc độ khó có thể tưởng tượng trong thời gian ngắn tấn công đến, lao thẳng đến Chu Tước phía trước người Vương Lâm! Dấu ấn thức tỉnh, linh hồn của Chu Tước biến ảo! Chuyện này xưa nay ở Tứ Thánh Tông cũng là một chuyện long trời lở đất! Trong một Thánh Tông, nếu có người trong danh sách có thể làm thức tỉnh được Chu Tước, nếu không có phát sinh ngoài ý muốn, nhất định sẽ trở thành một trong Tứ Thánh! Lúc này Vương Lâm chính là một người trong danh sách Chu Tước! Nhưng điều kiện tiên quyết đó là trước hắn và sau hắn, trong khi chưa trở thành Tứ Thánh, những người còn lại trong danh sách không có ai thức tỉnh được dấu ấn! Một tiếng kêu của Chu Tước kia làm kinh động ở khu vực của Vương Lâm, mà trong khoảnh khắc này, ở những nơi khác của thế giới trong bình, tất cả những người tiến vào nơi này đều bị chấn động tâm thần, toàn bộ đều nghe thấy tiếng kêu truyền khắp toàn bộ thiên địa, toàn bộ thế giới trong bình đều nghe thấy âm thanh kinh thiên của Chu Tước! Lăng Thiên Hậu đang khoanh chân ngồi ở một nơi bên trong ngọn tháp đen, trong lúc khoanh chân tĩnh tọa, trong nháy mắt lập tức ở nơi này, giữa trời đất ầm ầm xuất hiện tiếng kêu của Chu Tước, hình thành một chấn động không thể tưởng tượng được, bất ngờ khiến cho trời đất đều run rẩy.
Lăng Thiên Hậu mở mạnh hai mắt, trong mắt lộ ra sự rung động khó có thể tưởng tượng!
- Tiếng kêu của Chu Tước!
Ở chỗ của Thiên Vận Tử, hắn một thân áo trắng lơ lửng giữa không trung, nhìn lên không trung tay phải bấm đốt ngón tay, ánh mắt càng ngày càng sáng, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, thì thào lẩm bẩm:
- Hóa ra là như thế… … Không đợi hắn nói xong, lập tức ở nơi đó trong tiếng ầm ầm bị tiếng kêu của Chu Tước trực tiếp truyền đến, nhanh chóng vang vọng.
Tiếng kêu của Chu Tước truyền đến vô cùng đột ngột, lập tức khiến cho tính toán của Thiên Vận Tử ầm ầm sụp đổ, nơi này lại run rẩy, xuất hiện những chấn động kịch liệt, thiên địa biến sắc, phong vân tiêu tan. Sắc mặt Thiên Vận Tử biến đổi một cách hiếm thấy!
- Không thể nào!
Tiên Nghịch
Hết thảy những chuyện này, Vương Lâm đều cắn răng chịu đựng, hoàn toàn quên đi thời gian đang trôi qua.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, dần dần sự đau đớn trên nguyên thần chậm rãi biến mất. Nguyên lực hóa thành ngọn lửa cũng chậm rãi dung hợp với nguyên thần, lại hình thành sự lưu chuyển.
Vương Lâm mệt mỏi mở hai mắt, giờ phút này biển lửa rộng ba trượng bên ngoài thân thể hắn ngay khi hắn mở mắt lập tức theo lỗ chân lông nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể.
Chẳng qua lúc này Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, biển lửa dung nhập vào trong cơ thể ngay lập tức dung hợp với nguyên lực đang vận chuyển, hóa thành một thể.
- Nguyên lực tăng nhiều hơn một chút… Phương pháp này tuy nguy hiểm, nhưng có thể làm được!
Vương Lâm tiếp tục hít sâu, lại nhắm hai mắt lại. Một nén nhang sau, hắn đứng lên, trên mặt vẫn còn vẻ mỏi mệt, một bước tiến ra ngoài tháp, đứng ở bên ngoài! Biển lửa bên ngoài như thủy triều, khói đen trên không trung cuồn cuộn dày đặc, ngay khi Vương Lâm xuất hiện, biển lửa lập tức vọt tới.
Lúc này đây, Vương Lâm ở lại lâu hơn một chút, tay phải theo hư không từ trong biển lửa kia rút ra một ngọn lửa to bằng nắm tay trẻ con, sau đó lập tức lui về trong tháp.
Không để ý tới ngọn lửa một lần nữa bao phủ lấy ngọn tháp đen, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở vị trí lúc trước, nhìn chằm chằm ngọn lửa trên tay phải, một ngụm nuốt vào! Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Vương Lâm luôn luôn vì bổ sung nguyên lực trong cơ thể mà giãy giụa thống khổ, từng lần từng lần từ trong biển lửa lấy ra một phần, dung nhập vào nguyên lực trong cơ thể.
Lúc bắt đầu, ngọn lửa chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng cho tới lúc này, ngọn lửa đã bằng đầu người, được Vương Lâm lấy ra từ trong biển lửa, không hề nuốt vào mà đặt ở trước mặt hít vào thật sâu. Ngay lập tức toàn bộ ngọn lửa bị hấp thụ, không còn lại một chút nào.
Nếu có người nhìn thấy Vương Lâm, giờ phút này tuyệt đối rất khó nhận ra người trong ngọn tháp đen này chính là Vương Lâm! Lúc trước bị ma khí ăn mòn, hiển nhiên khuôn mặt Vương Lâm đã trở nên gầy yếu, lại trải qua khoảng thời gian hấp thụ thiên địa nguyên lực từ trong biển lửa này, lúc này làn da toàn thân Vương Lâm lộ ra từng mảng nứt nẻ chi chít, khiến cho Vương Lâm thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tóc hắn lại vô cùng khô héo, không có một chút sáng bóng, suy nhất chỉ có hai mắt Vương Lâm, càng ngay càng sáng, nếu có người nhìn vào đó, lập tức như thể từ trong lòng hiện ra một ngọn lửa cực nóng, đột nhiên có cảm giác như bị thiêu đốt thành tro.
Tiếp theo đó, chỗ thật sự quỷ dị chính là mi tâm của Vương Lâm. Mấy ngày trước, sau khi Vương Lâm hấp thụ một lượng lửa nhất định, mi tâm không ngờ có biến hóa kinh người. Biến hóa này đến từ chính dấu ấn Chu Tước năm đó!
- Không ngờ sau khi hấp thụ ngọn lửa trời này, chẳng những nguyên lực được khôi phục, mà bên trong lại ẩn chứa một luồng nhiệt lực… chỉ là sức nóng này ở trong cơ thể ta dường như so với thiên lực bị Thanh Lâm thiêu đốt không quá giống nhau… … Vương Lâm trong lúc khoanh chân mở hai mắt, sờ sờ mi tâm.
- Vốn chỉ vì khôi phục nguyên lực trong cơ thể mà không thể không hấp thụ ngọn lửa này, nhưng lúc này xem ra, dường như hấp thụ ngọn lửa này càng nhiều, đối với ta lại càng có chỗ tốt… … Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên sáng ngời, đứng lên, chậm rãi đi về phía trước.
Bước ra ngoài ngọn tháp đen, biển lửa phía trước lập tức như thủy triều gào thét lao đến, trong nháy mắt đã đến người Vương Lâm. Vương Lâm thần sắc như thường, không có một chút biến đổi, cho dù ngọn lửa kia xuyên qua bên người, trong nháy mắt đã bao phủ phía sau hắn.
Vương Lâm đứng trên ngọn lửa, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước.
Liếc mắt nhìn biển lửa phía trước một cái, Vương Lâm lập tức ngồi xuống, hai bàn tay đưa về hai hướng rút một cái, lập tức liền có hai ngọn lửa tách ra, từ trong biển lửa nhanh chóng theo hai tay Vương Lâm chuyển động, ở phía trước người quấn vào nhau, hóa thành một hỏa cầu to như thân thể người.
Vương Lâm há miệng hút vào, lập tức hỏa cầu kia nhanh chóng thu nhỏ lại, toàn bộ bị Vương Lâm hút vào trong miệng, biến mất không thấy. Một sức nóng vô biên từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng khuếch tán ra, dung hợp với biển lửa xong quanh, làm cho biển lửa biến hóa, bao phủ lấy Vương Lâm đang ngồi khoanh chân.
Ba ngày sau, ở chỗ Vương Lâm, lập tức ngọn lửa ầm một tiếng hướng ra phía ngoài khuếch tán mạnh mẽ. Bên trong biển lửa, Vương Lâm chậm rãi đứng lên, làn da hắn nứt nẻ càng nhiều, hai mắt càng sáng ngời, một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn truyền ra, hòa tan vào ngọn lửa bốn phía, ẩn chứa một sức nóng khó có thể tưởng tượng được.
- Vẫn còn thiếu một chút… … Vương Lâm lẩm bẩm tự nói, sờ sờ mi tâm, trầm ngâm một khắc, lại nâng bước chân lên tiếp tục đi về phía trước. Theo bước chân hắn, ngọn tháp bị bỏ ở phía sau càng ngày càng xa.
Thời gian lại trôi qua, Vương Lâm cứ như vậy mà không ngừng tiến lên phía trước. Mỗi khi đạt tới cực hạn của sự chịu đựng, hắn lại khoanh chân ngồi xuống hấp thụ sức mạnh của ngọn lửa, sau khi có đủ sức mạnh để chống cự, hắn lại tiếp tục tiến lên.
Trong nháy mắt đã qua bốn tháng! Lúc này Vương Lâm đã rời rất xa ngọn tháp đen, đưa mắt nhìn biển lửa ngập trời, vô biên vô hạn, hơi nóng cứ như cuồng phong tràn ngập, có thể thiêu cháy hết thảy mọi sinh mạng.
Những vết nứt nẻ trên người Vương Lâm hai tháng trước đã mở tung, lộ ra cả thịt, chỉ có điều tới lúc này, lại một lần nữa xuất hiện chi chít những vết rạn.
- Nhiệt độ nơi này chắc là đủ rồi.
Chỉ có điều lúc này Vương Lâm không hấp thu ngọn lửa dung nhập vào trong nguyên lực, cũng không dung hợp với nguyên thần, mà đem ngọn lửa này toàn bộ ầm ầm dũng mạnh nhập vào trong mi tâm, không lưu lại chút nào! Ngọn lửa tụ lại ở trên mi tâm, mấy tháng sau, ở bên ngoài dần dần lộ ra một dấu ấn sống động! Đây chính là dấu ấn Chu Tước! Hình dạng của dấu ấn này trong thời gian mấy tháng nay, từ lần đầu tiên xuất hiện biến đổi rất nhanh. Theo Vương Lâm hấp thụ càng nhiều sức mạnh của ngọn lửa, dấu ấn này cũng biến đổi ngày càng rõ ràng, từ hình dạng một dấu ấn, nhanh chóng hóa thành một con Chu Tước! Dường như một con Chu Tước bằng lửa đang nhanh chóng trưởng thành, không ngừng lớn lên, sẽ phá ấn mà ra!
- Không đủ!
Vương Lâm bỗng nhiến duỗi song chưởng ra, quét ngang về bốn phía. Lập tức biển lửa bốn phía đột nhiên bị kích thích, một ngọn lửa lớn tràn ngập, trong nháy mắt liền bao vây lấy Vương Lâm, nhưng lập tức theo lỗ chân lông toàn thân Vương Lâm điên cuồng chui vào bên trong.
Sau khi ngọn lửa vô tận này dũng mãnh nhập vào, toàn bộ đều bị Vương Lâm trực tiếp cuốn lên phía mi tâm. Dấu ấn ở trên mi tâm lập tức tản mát ra hồng quang nồng đậm.
Hồng quang lóe lên, cả người Vương Lâm nhảy từ mặt đất lên không trung. Ngọn lửa trên mặt đất cũng theo đó bốc lên, không ngừng dũng mãnh nhập vào thân mình hắn. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này đúng là long trời lở đất!
- Vẫn không đủ!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, đưa hai bàn tay ra hướng về phía mặt đất hung hăng túm một cái, như thể ôm lấy biển lửa, nguyên lực bên trong cơ thể ở nơi này trong nháy mắt ầm ầm xuất ra, lập tức ở trên không trung chỗ Vương Lâm, theo nguyên lực khuếch tán, tức khắc lại có một biển lửa tràn ngập.
Biển lửa này là do nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm tạo thành, cùng với ngọn lửa trên mặt đất chiếu rọi lẫn nhau. Vương Lâm lại hút một cái, khiến cho ngọn lửa trên mặt đất ầm ầm chuyển động, nhất tề hướng về Vương Lâm dũng mãnh nhập vào.
Một lượng lửa lớn không ngừng chui vào bên trong thân thể Vương Lâm, tiến vào bên trong dấu ấn trên mi tâm. Hồng quang trên mi tâm đã đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng nổi, một con Chu Tước đỏ như lửa từ trong dấu ấn trên mi tâm nhanh chóng biến ảo hiện ra! Ngay khi Chu Tước xuất hiện, trong nháy mắt, một tiếng kêu long trời lở đất, có thể phá vỡ hết thảy hư không bỗng nhiên vang vọng khắp thế giới trong bình! Thanh âm này chính là tiếng phượng kêu, là âm thanh kinh thiên của Chu Tước, mà Vương Lâm lại là người trong Chu Tước Thánh Tông, thân là một người trong danh sách Chu Tước, vốn tên là tiếng rống thức tỉnh của Chu Tước! Chu Tước màu đỏ như lửa này cực kỳ thần võ, lại linh động không thể tin nổi. Ngay khi nó xuất hiện, theo tiếng kêu của Chu Tước vang lên, toàn bộ lửa trời bên trong hoang mạc cát đen lập tức điên cuồng bùng lên.
Ngọn lửa vô bên vô hạn với một tốc độ khó có thể tưởng tượng trong thời gian ngắn tấn công đến, lao thẳng đến Chu Tước phía trước người Vương Lâm! Dấu ấn thức tỉnh, linh hồn của Chu Tước biến ảo! Chuyện này xưa nay ở Tứ Thánh Tông cũng là một chuyện long trời lở đất! Trong một Thánh Tông, nếu có người trong danh sách có thể làm thức tỉnh được Chu Tước, nếu không có phát sinh ngoài ý muốn, nhất định sẽ trở thành một trong Tứ Thánh! Lúc này Vương Lâm chính là một người trong danh sách Chu Tước! Nhưng điều kiện tiên quyết đó là trước hắn và sau hắn, trong khi chưa trở thành Tứ Thánh, những người còn lại trong danh sách không có ai thức tỉnh được dấu ấn! Một tiếng kêu của Chu Tước kia làm kinh động ở khu vực của Vương Lâm, mà trong khoảnh khắc này, ở những nơi khác của thế giới trong bình, tất cả những người tiến vào nơi này đều bị chấn động tâm thần, toàn bộ đều nghe thấy tiếng kêu truyền khắp toàn bộ thiên địa, toàn bộ thế giới trong bình đều nghe thấy âm thanh kinh thiên của Chu Tước! Lăng Thiên Hậu đang khoanh chân ngồi ở một nơi bên trong ngọn tháp đen, trong lúc khoanh chân tĩnh tọa, trong nháy mắt lập tức ở nơi này, giữa trời đất ầm ầm xuất hiện tiếng kêu của Chu Tước, hình thành một chấn động không thể tưởng tượng được, bất ngờ khiến cho trời đất đều run rẩy.
Lăng Thiên Hậu mở mạnh hai mắt, trong mắt lộ ra sự rung động khó có thể tưởng tượng!
- Tiếng kêu của Chu Tước!
Ở chỗ của Thiên Vận Tử, hắn một thân áo trắng lơ lửng giữa không trung, nhìn lên không trung tay phải bấm đốt ngón tay, ánh mắt càng ngày càng sáng, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, thì thào lẩm bẩm:
- Hóa ra là như thế… … Không đợi hắn nói xong, lập tức ở nơi đó trong tiếng ầm ầm bị tiếng kêu của Chu Tước trực tiếp truyền đến, nhanh chóng vang vọng.
Tiếng kêu của Chu Tước truyền đến vô cùng đột ngột, lập tức khiến cho tính toán của Thiên Vận Tử ầm ầm sụp đổ, nơi này lại run rẩy, xuất hiện những chấn động kịch liệt, thiên địa biến sắc, phong vân tiêu tan. Sắc mặt Thiên Vận Tử biến đổi một cách hiếm thấy!
- Không thể nào!
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 961: Chu Tước thức tỉnh
10.0/10 từ 40 lượt.