Tiên Nghịch
Chương 94
Có tổng cộng bảy cái lệnh bài. Trước mắt, hắn lấy được từ trong tay Lý Sơn hai cái. Huyền Đạo tông một cái. Phiêu Miễu tông một cái. Hợp Hoan tông một cái. Tổng công là năm cái lệnh bài. Không tính đến cái của Thi Âm tông thì bẩy cái lệnh bài chỉ còn một.
Vương Lâm suy nghĩ một chút. Tất cả các môn phái trong Quyết Minh cốc, hắn đều đã tìm qua. Nhưng vẫn không thể phát hiện được một cái cuối cùng. Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có người giấu ở một chỗ nào đó. Mà Vương Lâm cũng chẳng có ý định cố gắng tìm kiếm. Bẩy cái lệnh bài thì hắn chiếm được năm cái là cũng đủ rồi. Chỉ cần như vậy cũng đủ đảm bảo cho hắn đi vào ngoại vực chiến trường.
Gạt chuyện lệnh bài qua một bên, Vương Lâm liền lo nghĩ chuẩn bị cho trận chiến vào hai tháng sau.
Đầu tiên là pháp bảo nhỏ như hạt gạo kia. Sau khi bổ sung thêm những hạt đã mất, hắn lại có tất cả ba hạt. Trong ba hạt đó thì chỉ có một cái vẫn chưa dung hợp. Hai cái còn lại đều dung hợp trở thành pháp bảo siêu cường. Sau khi xuất ra ba cái pháp bảo, Vương Lâm trầm ngâm một chút, rồi mở túi trữ vật, sắp xếp lại.
Mấy ngày hôm nay, hắn giết người cũng không ít. Vì vậy mà túi trữ vật đã nhiều hơn một chút. Bây giờ phải kiểm tra xem cái nào nên để, cái nào nên bỏ đi. Sau khi kiểm tra một lúc, Vương Lâm chợt lấy ra một hạt châu.
Nó nhỏ hơn Nghịch Thiên châu rất nhiều, chỉ bằng một phần mười nắm tay.
Tuy nhiên mặt trên lại bóng loáng, không hề có một chút hoa văn, chỉ có một vài vết nứt.
Cầm lấy hạt châu, Vương Lâm không khỏi nhớ tới quái nhân a Ngốc. Hạt châu này chính là do a Ngôc đưa cho và nó trở thành pháp bảo đầu tiên của hắn. Vương Lâm than nhẹ một tiếng, không nghĩ nữa, nhìn hạt châu
trong tay, hai mắt chớp chớp.
Một lúc sau, hắn hơi nhếch mép, mỉm cười. Thả hạt châu vào trong túi trữ vật sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, há mồm phun ra một đạo lục quang.
Phi kiếm màu xanh biếc, phiêu phù trước người hắn, không hề nhúc nhích.
Mấy ngày qua, Vương Lâm cảm thấy linh lực biến dị trong cơ thể mình, khống chế phi kiếm luôn có một chút không được tùy tâm như trước. Mặc dù, nhờ linh lực biến dị, phi kiếm có uy lực mạnh hơn trước kia vô số lần. Nhưng việc trở ngại khi khống chế phi kiếm đối với Vương Lâm là một chuyện không thể cho phép. Vì vậy Vương Lâm quyết định nhân khoảng thời gian này, tế luyện lại phi kiếm một chút.
Hai tay bắt quyết, Vương Lâm đánh ra vài đạo linh lực, vây lấy phi kiếm.
Vương Lâm hất tay một cái, dịch thể tràn ngập linh lực âm hàn, bay lên không trung dung hợp lại một chỗ thành một khối nước to bằng nắm tay.
Một làn hơi lạnh âm hàn từ trong đó phát ra, lan đến vách tường, hóa thành một tầng sương mỏng.
Vương Lâm chỉ tay một cái, khối nước liền bay tới, phủ lên trên tiểu kiếm. Sau đó, màu xanh biếc trên tiểu kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, long lanh.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cắt lưỡi, phun ra một tia máu. Máu tươi vừa ra khỏi miệng, tay phải hắn khua một cái, liền hóa thành một màn sương máu, bay tới đám chất lỏng đang bám trên tiểu kiếm. Huyết vụ từ từ thẩm thấu vào trong dịch thể. Thoáng cái, dịch thể chứa đầy linh khí đang bao lấy phi kiếm biến thành màu đỏ nhạt.
Vương Lâm thở hổn hển vài hơi lại cắn lưỡi một cái, phun máu ra ngoài.
Ngón tay của hắn nhanh chóng sử dụng máu tươi vẽ vô số phù chú lên trên phi kiếm. Từ từ, số lượng phù chú càng lúc càng nhiều. Thoáng cái, đã hết sạch chỗ máu tươi. Vương Lâm nhìn phi kiếm, không nói tiếng nào, vỗ ngực một cái. Nhất thời, linh lực trong cơ thể dâng lên, hắn phun ra một ngụm tinh huyết.
Dưới tác dụng của tinh huyết và đám phù chú, dịch thể đang bao lấy phi kiếm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ còn có chút ánh tím. Khi giọt máu cuối cùng được dùng nốt, Vương Lâm ngưng thần, quát khẽ một tiếng:
- Hợp.
Phi kiếm lập tức run rẩy, với tần suất càng lúc càng cao. Ánh mắt Vương Lâm không đổi, nét mặt nghiêm túc, hai tay không ngừng đánh ra vô số thủ ấn.
Ngay sau đó, chất lỏng đang bao bên ngoài phi kiếm, giống như bị một ngọn lửa nung nóng, phát ra những âm thanh xèo xèo, tỏa ra một làn khói trắng. Làn khói trắng càng lúc càng đậm, chất lỏng cũng từ từ ít dần.
Cuối cùng, toàn bộ chất lỏng biến mất. Màu sắc của phi kiếm lúc này mặc dù vẫn là màu xanh biếc, nhưng ngoài thân kiếm lại có thêm mấy đạo huyết
sắc. Ngoại trừ cái đó ra, kích thước của nó cũng nhỏ đi không ít, chỉ bằng một nửa ban đầu.
Vương Lâm cũng không biết, thanh huyết luyện chi kiếm của hắn đã được Cực cảnh củng cố, nên đang từ từ lột xác. Sự lột xác đó, sau khi đạt tới Cực cảnh, ngoài thuộc tính của phi kiếm, thì tất cả những mặt khác đều đạt tới cực hạn.
Như bây giờ, Vương Lâm mới kiểm tra một chút, tốc độ của nó đã nhanh hơn trước rất nhiều. Nếu dùng toàn lực, với nhãn lực của Vương Lâm vẫn không thể nhìn thấy dấu vết của phi kiếm. Hơn nữa, mức độ thuấn di của nó lại càng vô cùng đáng sợ.
Ít nhất, tu sĩ Kết Đan kỳ nếu không có pháp bảo phòng ngự hay hộ giáp, mà bị trúng một kiếm thì cũng chẳng biết sống chết thế nào. Đây chính là
uy lực của pháp bảo có thêm tác dụng của Cực cảnh. Nó đã đột phá uy lực hạn chế của bản thân, phát huy một thuộc tính đến mức cao nhất.
Có điều, đối với Nguyên Anh kỳ thì vẫn chưa có nhiều tác dụng lắm. Dù sao thì tu vi của Vương Lâm vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi. Cho dù là Cực cảnh thì vẫn còn quá yếu. Cực cảnh chỉ khi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể phát huy uy lực đáng sợ của nó.
Lúc này, tiểu kiếm màu xanh lại càng thêm tinh xảo. Một chút ánh sáng màu lam thi thoảng lại xuất hiện trên thân kiếm, thoáng nhìn có chút quỷ dị. Nuốt phi kiếm vào trong người, ánh mắt Vương Lâm lóe lên một cái, giơ tay tính toán. Lần này, hắn bế quan hết tổng cộng một tháng. Một tháng còn lại, Vương Lâm dự định dùng Nghịch Thiên châu để tu luyện. Hắn tự tin tới ngày xuất quan có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Tiên Nghịch
Vương Lâm suy nghĩ một chút. Tất cả các môn phái trong Quyết Minh cốc, hắn đều đã tìm qua. Nhưng vẫn không thể phát hiện được một cái cuối cùng. Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có người giấu ở một chỗ nào đó. Mà Vương Lâm cũng chẳng có ý định cố gắng tìm kiếm. Bẩy cái lệnh bài thì hắn chiếm được năm cái là cũng đủ rồi. Chỉ cần như vậy cũng đủ đảm bảo cho hắn đi vào ngoại vực chiến trường.
Gạt chuyện lệnh bài qua một bên, Vương Lâm liền lo nghĩ chuẩn bị cho trận chiến vào hai tháng sau.
Đầu tiên là pháp bảo nhỏ như hạt gạo kia. Sau khi bổ sung thêm những hạt đã mất, hắn lại có tất cả ba hạt. Trong ba hạt đó thì chỉ có một cái vẫn chưa dung hợp. Hai cái còn lại đều dung hợp trở thành pháp bảo siêu cường. Sau khi xuất ra ba cái pháp bảo, Vương Lâm trầm ngâm một chút, rồi mở túi trữ vật, sắp xếp lại.
Mấy ngày hôm nay, hắn giết người cũng không ít. Vì vậy mà túi trữ vật đã nhiều hơn một chút. Bây giờ phải kiểm tra xem cái nào nên để, cái nào nên bỏ đi. Sau khi kiểm tra một lúc, Vương Lâm chợt lấy ra một hạt châu.
Nó nhỏ hơn Nghịch Thiên châu rất nhiều, chỉ bằng một phần mười nắm tay.
Tuy nhiên mặt trên lại bóng loáng, không hề có một chút hoa văn, chỉ có một vài vết nứt.
Cầm lấy hạt châu, Vương Lâm không khỏi nhớ tới quái nhân a Ngốc. Hạt châu này chính là do a Ngôc đưa cho và nó trở thành pháp bảo đầu tiên của hắn. Vương Lâm than nhẹ một tiếng, không nghĩ nữa, nhìn hạt châu
trong tay, hai mắt chớp chớp.
Một lúc sau, hắn hơi nhếch mép, mỉm cười. Thả hạt châu vào trong túi trữ vật sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, há mồm phun ra một đạo lục quang.
Phi kiếm màu xanh biếc, phiêu phù trước người hắn, không hề nhúc nhích.
Mấy ngày qua, Vương Lâm cảm thấy linh lực biến dị trong cơ thể mình, khống chế phi kiếm luôn có một chút không được tùy tâm như trước. Mặc dù, nhờ linh lực biến dị, phi kiếm có uy lực mạnh hơn trước kia vô số lần. Nhưng việc trở ngại khi khống chế phi kiếm đối với Vương Lâm là một chuyện không thể cho phép. Vì vậy Vương Lâm quyết định nhân khoảng thời gian này, tế luyện lại phi kiếm một chút.
Hai tay bắt quyết, Vương Lâm đánh ra vài đạo linh lực, vây lấy phi kiếm.
Vương Lâm hất tay một cái, dịch thể tràn ngập linh lực âm hàn, bay lên không trung dung hợp lại một chỗ thành một khối nước to bằng nắm tay.
Một làn hơi lạnh âm hàn từ trong đó phát ra, lan đến vách tường, hóa thành một tầng sương mỏng.
Vương Lâm chỉ tay một cái, khối nước liền bay tới, phủ lên trên tiểu kiếm. Sau đó, màu xanh biếc trên tiểu kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, long lanh.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cắt lưỡi, phun ra một tia máu. Máu tươi vừa ra khỏi miệng, tay phải hắn khua một cái, liền hóa thành một màn sương máu, bay tới đám chất lỏng đang bám trên tiểu kiếm. Huyết vụ từ từ thẩm thấu vào trong dịch thể. Thoáng cái, dịch thể chứa đầy linh khí đang bao lấy phi kiếm biến thành màu đỏ nhạt.
Vương Lâm thở hổn hển vài hơi lại cắn lưỡi một cái, phun máu ra ngoài.
Ngón tay của hắn nhanh chóng sử dụng máu tươi vẽ vô số phù chú lên trên phi kiếm. Từ từ, số lượng phù chú càng lúc càng nhiều. Thoáng cái, đã hết sạch chỗ máu tươi. Vương Lâm nhìn phi kiếm, không nói tiếng nào, vỗ ngực một cái. Nhất thời, linh lực trong cơ thể dâng lên, hắn phun ra một ngụm tinh huyết.
Dưới tác dụng của tinh huyết và đám phù chú, dịch thể đang bao lấy phi kiếm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ còn có chút ánh tím. Khi giọt máu cuối cùng được dùng nốt, Vương Lâm ngưng thần, quát khẽ một tiếng:
- Hợp.
Phi kiếm lập tức run rẩy, với tần suất càng lúc càng cao. Ánh mắt Vương Lâm không đổi, nét mặt nghiêm túc, hai tay không ngừng đánh ra vô số thủ ấn.
Ngay sau đó, chất lỏng đang bao bên ngoài phi kiếm, giống như bị một ngọn lửa nung nóng, phát ra những âm thanh xèo xèo, tỏa ra một làn khói trắng. Làn khói trắng càng lúc càng đậm, chất lỏng cũng từ từ ít dần.
Cuối cùng, toàn bộ chất lỏng biến mất. Màu sắc của phi kiếm lúc này mặc dù vẫn là màu xanh biếc, nhưng ngoài thân kiếm lại có thêm mấy đạo huyết
sắc. Ngoại trừ cái đó ra, kích thước của nó cũng nhỏ đi không ít, chỉ bằng một nửa ban đầu.
Vương Lâm cũng không biết, thanh huyết luyện chi kiếm của hắn đã được Cực cảnh củng cố, nên đang từ từ lột xác. Sự lột xác đó, sau khi đạt tới Cực cảnh, ngoài thuộc tính của phi kiếm, thì tất cả những mặt khác đều đạt tới cực hạn.
Như bây giờ, Vương Lâm mới kiểm tra một chút, tốc độ của nó đã nhanh hơn trước rất nhiều. Nếu dùng toàn lực, với nhãn lực của Vương Lâm vẫn không thể nhìn thấy dấu vết của phi kiếm. Hơn nữa, mức độ thuấn di của nó lại càng vô cùng đáng sợ.
Ít nhất, tu sĩ Kết Đan kỳ nếu không có pháp bảo phòng ngự hay hộ giáp, mà bị trúng một kiếm thì cũng chẳng biết sống chết thế nào. Đây chính là
uy lực của pháp bảo có thêm tác dụng của Cực cảnh. Nó đã đột phá uy lực hạn chế của bản thân, phát huy một thuộc tính đến mức cao nhất.
Có điều, đối với Nguyên Anh kỳ thì vẫn chưa có nhiều tác dụng lắm. Dù sao thì tu vi của Vương Lâm vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi. Cho dù là Cực cảnh thì vẫn còn quá yếu. Cực cảnh chỉ khi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể phát huy uy lực đáng sợ của nó.
Lúc này, tiểu kiếm màu xanh lại càng thêm tinh xảo. Một chút ánh sáng màu lam thi thoảng lại xuất hiện trên thân kiếm, thoáng nhìn có chút quỷ dị. Nuốt phi kiếm vào trong người, ánh mắt Vương Lâm lóe lên một cái, giơ tay tính toán. Lần này, hắn bế quan hết tổng cộng một tháng. Một tháng còn lại, Vương Lâm dự định dùng Nghịch Thiên châu để tu luyện. Hắn tự tin tới ngày xuất quan có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 94
10.0/10 từ 40 lượt.