Tiên Nghịch

Chương 939: Sự thù hận của Diêu Tích Huyết

Trên bầu trời của Yêu Linh chi địa nháy mắt đã gió thổi mây cuốn, xuât hiện kịch biến khác thường. Chỉ thấy tầng tầng lốc xoáy bỗng nhiên xuất hiện, quanh quẩn giữa không trung. Phảng phất như có một cỗ lực lượng xé rách thiên địa, nhấc lên phong song tẩu thạch, tàn phá mặt đất!
 
Biến cố bất ngờ lập tức khiến cho những người đang ở trong Yêu Linh chi địa tâm thần hoảng sợ, đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
 
Lốc xoáy trên bầu trời càng lan tràn, cuối cùng như tràn ngập toàn bộ thinh không của Yêu Linh chi địa. Lốc xoáy cấp tốc xoay tròn giống như phong tạo từ Cửu Thiên giáng xuống.
 
Bên trong Yêu Linh chi địa, ở Mộc Yêu Quận có một cái hạp cốc rất sâu, nơi này tương đối hẻo lánh, hiếm khi mới có dấu vết con người. Bên trong hạp cốc này tràn đầy hợp đài, không khí ẩm ướt bao phủ xung quanh. Thường thường vào buổi sáng, nơi này tràn ngập một mảnh sương mù dày đặc.
 
Lúc này, nơi đây có sương mù nhàn nhạt lượn lờ, dưới ánh sáng mặt trời đang dần tiêu tan.
 
Nương theo sương mù dần tan ra, có thể nhìn thấy dưới đáy hạp cốc này có một hồ nước. Hồ nước này như một mặt kính, không nổi lên chút sóng gợn nào.
 
Nhưng ngay khoảnh khắc khi dị tượng lốc xoáy xuất hiện trong không trung, mặt hồ bình tĩnh cũng đột nhiên hiện lên một vòng sóng gợn, nhanh chóng tản ra hướng bên ngoài. Chính giữa sóng gợn nàt chầm chầm trồi lên một thứ!
 
Khi mới bắt đầu thì không thấy thứ đó như thế nào nhưng sau một lúc, theo thứ này càng trồi lên thì rõ ràng đây là một khuôn mặt! Đầy là một gương mặt cực kỳ yêu dị, loại anh tuấn này hiển nhiên không phải con người có thể có được. Nhất là đôi mắt lại lóe ra u quang. Hắn lẳng lặng nhìn lên không trung, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười yêu dị.
 
- Rốt cục cũng đã tới… Ta chờ một ngày này đã thật lâu…!
 
Giờ phút này, ở một góc xa xa, một nơi hẻo lánh trong Yêu Linh chi địa, nơinayf là một bình nguyên, bên trên tràn đầy cây cỏ, lại có thêm hoa dại điểm sắc. Dù chưa tới gần nhưng đã có thể ngửi thấy hương vị cỏ xanh được từng trận gió thổi mang tới.
 
Mùi hương này rất nhạt nhưng có một cỗ kỳ dị lực, khiến cho hết thảy những ai ngửi thấy, tâm thần sẽ khoáng thần điềm, dần dần xung quanh phiến thảo nguyên này đã xuất hiện một số bộ lạc.
 
Chi nhánh của Luyện Hồn bộ lạc cũng kéo dài tới nơi này. Nhưng cổ quái là Hồn phiên ở nơi này lập tức mất đi một chút uy lực. Hồn phách bên trong Hồn phiên phảng phất như bị một lực lượng nào đó đè nén, căn bản không dám ra ngoài. Nếu là cường hành sử xuất hồn phách ra thì thường là mới tản ra đã lập tức quỷ dị tiêu tan.
 
Do đó, nơi này bị Luyện Hồn bộ lạc từ bỏ.
 
Phiến thảo nguyên này, nếu là từ trên không trung nhìn xuống, thì rất là bình thường. Nhưng nếu có tuyệt đỉnh cao thủ về mặt cấm chế thì chắc chắn trên trán sẽ đổ cả mồ hôi lạnh!
 
Nơi đây rõ ràng chính là một khu vực cấm chế khổng lồ. Bên trong này không biết có bao nhiêu cấm chế tồn tại. Những cấm chế này nếu một khi mở ra có oai lực có thể hủy thiên diệt địa! Không ai biết bên dưới phiến thảo quyên này có một cỗ truyền tống trận từ xa xưa. Nếu ngược dòng trận pháp này thì có thể đến được thời điểm năm đó, khi Tiên giới còn chưa sụp đổ.
 
Tiên giới chi trận!
 
Thông qua trận pháp này, sử dụng phương thức đặc thù và tín vật liền có thể tiến vào một trong năm tòa Tiên phủ của Yêu Linh chi địa! Năm tòa Tiên phủ của Yêu Linh chi địa, ngoài trừ bốn tòa thì tòa thứ năm không ai biết ở nơi nào. Nếu muốn mở ra thì nhất thiết phải toàn bộ mở ra bốn tòa Tiên phủ bên ngoài!
 
Truyền tống trận này nối liền với một trong những tòa Tiên phủ bên ngoài. Bên trong là một mảnh tiên thiệt lượn lờ, nơi chốn điêu tànm hết thảy đều là những thứ phi phàm!
 
Chỉ có điều tuy nói như thế, tuy nơi đó phảng phất như tiên cảnh nhưng đưa mắt nhìn đến thì rất trống trải, bất tri bất giác có một cỗ khí tức lạnh như băng bao phủ. Đứng ở nơi này liền có cảm giác lạnh lẽo và cô độc!
 
Tiên phủ này có hình chứ Quy, có nhiều lầu các bao quanh một đại điện cao nhất ở bên trong. Lúc này đây, bên trong đại điện này có một thanh niên đang khoanh chân ngồi đó. Người này ngọc thụ lâm phong, có một cỗ khí tức xuất trần tràn ngập. Trong tay hắn có một cuộn trúc giản.
 
Trên cái bàn bên cạnh còn có một chén trà, nhiệt khí nhè nhẹ từ chén trà bay lên, hóa thành nhiều đóa hoa hư ảo, dần tieu tan khi bay cao.
 
Nam tử này thỉnh thoảng cầm chén trà lên uống một ngụm, thần sắc rất bình tĩnh.
 
Chỉ có điều, khoảnh khắc khi dị tượng lốc xoáy xuất hiện bên ngoài tinh không, nam tử này buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt như xuyên thấu hư không, như trực tiếp nhìn thấy dị tượng giữa không trung vậy.

 
- Bọn họ đến… Người nói chuyện không phải là hắn mà là một nữ tử từ bên ngoài đại điện tiến vào. Nữ tử này tướng mạo thanh tú xinh đẹp, chỉ có điều hơi gầy yếu. Nàng đảo đôi mắt đẹp trên khuôn mặt trái xoan, nhìn rất mê người. Nàng mặc một bộ quần áo màu lam, bên trên cũng thêu hoa văn màu lam. Từ xa nhìn lại hai chân nữ tử này thon dài, tuy hơi gầy yếu nhưng càng thanh tú!
 
Trên mặt nam tử lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn nữ tử đi tới nói:
 
- Chúng ta đợi nhiều năm như vây, hy vọng lần này sẽ có thể thành công!
 
Nữ tử ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nhìn nam tử, gõ nhẹ lên trán, lại cười nói:
 
- Kế hoạch đã chuẩn bị lâu như vậy, chỉ cần chúng ta cẩn thận thêm chút nhất định sẽ không có gì ngoài ý muốn!
 
Hai người cùng cười vang lên, tình cảm vợ chồng tràn ngập, mang theo không khí ấm áp thật lâu sau vẫn không tiêu tan. Bên trong động phủ trống trải cũng không còn lạnh lẽo nữa mà rất ấm áp, bởi vì họ đã có nhau!
 
Hai người đạo lữ bọn họ đúng là Vân Tiên đạo lữ, sau khi tiến vào Yêu Linh chi địa năm đó, vô số năm qua vẫn chưa từng ra ngoài - Vương Nguy, Hồ Quyên!
 
- Hắn thế nào?
 
Vương Nguy cầm lấy trúc giản. Tướng mạo hắn anh tuấn, nhìn không thấy chút dấu vết già nua nào, phảng phất như một thanh niên chân chính. Chỉ có bên trong đôi mắt ẩn chứa ngạo ý thâm sâu, thể hiện vô số năm trước, phong tư người này chắc chắn tuyệt ngạo thiên địa!
 
Nữ tử Hồ Quyên cười khẽ, dịu dàng nói:
 
- Kiếm linh này rất có nghị lực! Chàng đem cho hắn Bất diệt linh quyết, hắn đã tu luyện tới tầng thứ tám, đang tiến nhập vào tầng thứ chín. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sắp tới sẽ có đột phá!
 
Ánh mắt Vương Ngụy lộ ra vẻ tán thường, gật đầu nói:
 
- Như thế cũng không uổng công ta giúp hắn một lần.
 
Nói tơi đây thần sắc của hắn có chút ảm đạm, lắc đầu nói:
 
- Chỉ là ta thủy chung vẫn thấy khó hiểu, hay là Thanh Ải vẫn chưa chết, nếu không thì làm sao có thể lần nữa ngưng tụ ra Vũ chi Kiếm tiên, khiến hắn trở thành kiếm linh. Đáng tiếc người này luôn kín mồm kín miệng, ta lại không muốn thương tổn tới vật của Thanh Sương, không tiện sưu tầm ký ức của nó!
 
Hồ Quyên hạ giọng nói:
 
- Có lẽ, Thanh Ải muội còn sống.
 
Dị tượng giữa không trung, đồng thời với lốc xoáy trống rỗng gào thét xuất hiện, không chỉ có Vân Tiên đạo lữ cùng với người ở dưới hạp cốc kia phát hiện ra manh mối, bên trong hầm ngầm của Hoàng cung Phong Yêu Quận cũng xuất hiện biến cố!
 
Đây là thánh địa của Phong Yêu quận, lòng đất bên dưới nghìn trượng có một nơi hang động đá vôi cực kỳ khổng lồ, một loạt các động đá dày đặc như tổ ong, lấy Hoàng thành làm trung tâm, tràn ngập khắp Phong Yêu Quận!
 
Mỗi hang động này đều có những đường nối với nhau, thông suốt cả bốn phía, cuối cùng nối liền với hang động trung tâm khổng lồ nhất dưới Hoàng thành. Bên trong khu vực hang đá rậm rạp này đặt đầy hài cốt. Hài cốt nơi này toàn thân màu đen, tản mát ra từng trận tanh tưởi. Thi khí gần như tràn ngập nơi nàu, theo các thông đạo, cấp tốc bị hấp thu.
 
Cuối cùng, vô tận thi khí tràn ngập khắp các hang động bên dưới Phong Yêu Quận lại ngưng tụ tới hang động trung tâm dưới Hòang thành. Hang động trung tâm này quá lớn, thành vòng tròn rộng không dưới nghìn trượng. Chính giữa có một cột đá cao ngấy, bên trên có một nữ tử khoanh chân ngồi đó!
 
Nữ tử này tướng mạo cực kỳ đáng sợ, trên mặt nàng có một vết sẹo dài rất dữ tợn, nhìn qua căn bản không đếm được có bao nhiêu vết thương.
 

Những vết thương này tuy đã được khâu lại nhưng theo nữ tử này hô hấp, dần dần sung huyết, trở nên đỏ thẫm, giống như có vô số con rết chằng chịt trên khuôn mặt nàng!
 
Không chỉ trên mặt, ngay cả cánh tay của nữ tử này cũng có rất nhiều vết sẹo dữ tợn.
 
Nơi nữ tử ngồi, bên dưới cột đá là một mảnh thi khí lượn lờ, giống như khí hải vân dũng, thỉnh thoảng bay ra một ít vờn xung quanh nữ tử này, theo những vết sẹo chui vào trong cơ thể.
 
Mỗi khi như thế, thân mình nữ tử đều run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, phảng phất như không thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng nữ tử này cũng cắn răng vượt qua.
 
- Vương Lâm! Diêu Tích Tuyết ta chịu đựng được sự thống khổ này đều là vì ngươi! Ta hận không thể cắn nuốt da thịt ngươi, để báo đi mối thù này! Để có thể giết ngươi thì những thống khổ này không đáng gì cả. Ta vứt bỏ dung nhan, cũng đáng gì!?!
 
Nữ tử này lộ ra sự oán hận ngút trời!
 
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được, khi một thân một mình xuất hiện ở Yêu Linh chi địa, loại cảm giác bất lực và bàng hoàng khi biết phụ thân gặp nguy hiểm, khiến cho trong lòng nàng mãi vẫn đau xót. Kỳ dị cảm ứng giữa người cùng huyết mạch khiến nàng biết được phụ thân mình đã lành ít dữ nhiều. Sự oán hận đối với Vương Lâm gần như đã khiến nàng trở nên điên cuồng!
 
Vì báo thù, nàng buông tha cho hết thảy. Nàng biết nếu muốn có được tu vi thì cần phải được Cổ Yêu chi linh nơi này trợ giúp. Trải qua một loạt cố gắng, hành trình gian khổ và khuất nhục mà mỗi lần nàng nhớ tới đều giống như trải qua cơn ác mộng!
 
Cuối cùng, rốt cục tại Phong Yêu Quận, nàng đạt được sự tán thành của Phong Yêu, rồi tiến vào nơi này triển khai một hồi truyền thừa.
 
Nàng vĩnh viễn không quên được, ngay một khắc khi truyền thừa Phong Yêu, trong tâm thần nàng vẫn quanh quẩn thanh âm yêu dị kia!
 
- Ta có thể cho ngươi lực lượng, cho ngươi lực lượng đỉnh phong, cho ngươi có thể báo thù. Nhưng cái giá ngươi phải trả chính là thần thức và linh hồn của ngươi sẽ chậm rãi bị hủy diệt, sẽ thành thân thể của ta!
 
- Ta nguyện ý, chỉ cần ta có thể báo thù!
 
Diêu Tích Tuyết nhắm hai mắt lại, lại hấp thu một lần thi khí khiến nàng thống khổ nữa. Vừa hấp thu, nàng vừa nâng tay phải lên. Tòan bộ tay phải của nàng là một mảnh màu xanh, móng tay kéo dài, phát ra hào quang. Nàng thở sâu, hung hăng gây ra một đạo vết thương lên cánh tay trái.
 
Đau đớn truyền đến khiến thân mình nàng run rẩy nhưng thần sắc nàng vẫn lạnh lùng. Loại thống khổ này nàng đã sớm quen thuộc. Tại khoảnh khắc khi miệng vết thương xuất hiện, lập tức vô tận thi khí mạnh mẽ theo miệng vết thương chui vào trong cơ thể nàng!
 
Theo thi khí dũng mãnh tuôn vào, miệng vết thương dần dần khép lại, tạo thành thêm một vét sẹo!
 
- Vương Lâm! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!
 
Tâm linh nàng gào rít như cơn gió lốc quét khắp thiên địa!
 
Lúc này đây, trong lốc xoáy trên bầu trời bên ngoài, Vương Lâm bước ra. Khoảnh khắc khi hắn xuất hiện, tâm thần không khỏi chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía Phong Yêu Quận! Phương hướng đó, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ oán khí ngập trời khiến cho tâm thần hắn cũng phải lay động.
 
Loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã hòan tòan biến mất, coi như chưa từng xuất hiện. Vương Lâm nhíu mày. Phía sau hắn, đám người Tư Đồ Nam lục tục theo lốc xoáy đi ra. Đoàn người này đứng ở giữa không trung nhìn xuống dưới.
 
Đám người Tư Đồ Nam, trừ Phù Phong Tử thì đều là lần đầu tiên đến nơi này. Trần Đạo Tam Tử tuy cũng là người của Thất cấp tu chân quốc Thiên Vận Tinh nhưng trước đây đúng là không có hứng thú đối với Yêu Linh chi địa!
 
Lúc này đây tiến đến, những người này không khỏi đánh giá một phen.
 
Trở lại chốn cũ, Vương Lâm không khỏi cảm khái. Việc đầu tiên không phải là muốn đi Tiên phủ mà là muốn quay lại Luyện Hồn bộ lạc nhìn qua một cái. Năm đó khi hắn ra đi, vì quá mực vội vàng, hiện tại nghĩ lại thấy rất lo lắng:
 
- Luyện Hồn bộ lạc là ta vì hoàn thành di nguyện của Độn Thiên sư phụ năm đó, từ nơi này phát triển mà lên, không biết có còn tồn tại nữa không, lại còn Thập Tam… Vương Lâm không quên được Thập Tam lúc trước vẫn luôn đi theo mình, luôn tận tâm và trung thanh!

 
Thậm chí cả đời hắn, người trung thành như Thập Tam, hắn cũng chỉ mới gặp có một. Nghĩ đến Thập Tam, trong đầu Vương Lâm đồng thời bất tri bât giác hiện ra một cái tên.
 
Hổ Bào! Thập Tam trung thành và Hổ Bào phản bội trở thành một cặp đối lập nhau khiến Vương Lâm nhớ rất sâu.
 
Hắn không quên được khi mình ở bên trong cổ yêu thành, trước hơn mười vạn đại quân yêu tương, trực tiếp diệt sát tiến vào chính là vì để cứu hai người này! Ngay lúc đó hắn cũng chưa biết Hổ Bào đã phản bội, nhưng nếu biết thì hắn cũng sẽ làm như thế! Hắn càng không quên được ngày đó, khi nhìn lên không trung, nói ra mấy câu như là chứng đạo:
 
- Mọi việc trên thế gian, có cái nên làm, có cái không nên làm. người tu đạo cầu trường sinh, thoát ly trói buộc của thiên mệnh, vốn tránh mầm tai vạ, nghênh đón thiên vận! Thập Tam, Hồ Bào, hai ngươi với ta không thân không quen, ta xông vào cung, đối đầu với yêu tương, chính là đối nghịch với Thiên Yêu Quận! Có câu "quân tử bất lập nguy tường chi hạ", điểm này là không đáng giá! Nhưng Vương Lâm ta đứng giữa đất trời, không cầu theo khuôn khổ cũ nghênh thiên hướng đạo, chỉ cầu cả đơi không thẹn với lương tâm. Ta không phải là quân tử, cũng không phải là tiểu nhân, không chân thành cũng không gian dối. Chỉ có điều, thiên kinh địa nghĩa, đôi lúc vì chấp niệm mà cần thực hiện! Dựa theo điểm này, ta không thích hợp trở thành một người tu đạo nhưng có một số việc ta cũng muốn làm! Nếu không cứu Thập Tam, cả đời Vương Lâm ta cầu đạo, cầu quân là đạo gì?!
 
Vương Lâm nhìn đất trời quen thuộc, thở dài một cái, vỗ túi trữ vật. Lập tức trong tay xuất hiện một thạch bàn to bằng một bàn tay. Vật này chính là thứ thiết yếu để đi thông tòa Tiên phủ thứ tư.
 
Hắn đem vật này giao cho Tư Đồ Nam, lại tỉ mỉ kể lại một số nơi đã phá giải cấm chế năm đó. Tư Đồ Nam nhìn kỹ Vương Lâm một cái. Với hiểu biết của lão đối với Vương Lâm tự nhiên biết rằng Vương Lâm tất nhiên là muốn đi gặp một số cố nhân!
 
Vì thế lão cũng không nói thêm lời nào dư thừa. Với tu vi của lão, Phù Phong Tử và ngân y nữ tử, lại có thêm Trần Đạo Tam Tử và đám người Đại Đầu, muốn phá giải những cấm chế đó cũng không khó! Khó khăn chân chính đó là cấm chế của Tiên phủ cuối cùng.
 
Dựa theo phương pháp của Vương Lâm để mở ra thạch bàn, bóng dáng của Tư Đồ Nam và những người kia đột nhiên biến mất, xuất hiện ở bên trong Tiên phủ năm đó mà Vương Lâm đã tới, bắt đầu mạnh mẽ bài trừ cấm chế.
 
Toàn bộ Tiên phủ có vô số cấm chế, chỉ khi toàn bộ số cấm chế này bị phá thì mới có thể vào được vị trí trung tâm, cũng chính là mục tiêu của mọi người! So với Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hầu đã nắm giữ Tiên phủ đã sớm được đả thông, tòa Tiên phủ của Vương Lâm này không thiếu khiếm khuyết.
 
Hơn nữa lệnh bài của tòa Tiên phủ này còn nằm trong tay Vương Lâm. Chỉ trừ một số địa phương đặc thù thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tiến vào bên trong động phủ.
 
Với tu vi của Vương Lâm lúc này, chỉ hơi biến đổi đôi chút trên lệnh bài là đám người Tư Đồ Nam có thể thuận lợi tiến vào động phủ mà không bị một công kích nào.
 
Giải quyết xong vấn đề này, Vương Lâm trầm ngâm một lát, thần thức bỗng nhiên tản ra, lan tràn về bốn phía. Với tu vi Khuy Niết trung kỳ bây giờ, hắn đã dễ dàng đem thần thức bao trùm toàn bộ Yêu Linh chi địa. Nhưng nháy mắt khi thần thức của Vương Lâm tản ra, bên trong Hỏa Yêu Quận, tượng đá màu đen đang được tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc nâng hướng đô thành bỗng nhiên tản mát ra hắc quang nồng đậm. Hắc quang này tràn ngập vẻ lạnh như băng, tản mát ra một cỗ lực lượng kỳ dị phóng lên cao, cùng với thần thức của Vương Lâm trong phút chốc đã dung hợp chặt chẽ.
 
Hắc quang do tượng đá màu đen tản mát ra ngày càng đậm, một lúc sau gần như đã tràn ngập hơn phân nửa không trung của Hỏa Yêu Quận. Vô số tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc bỗng nhiên ngơ người nhìn tượng đá của Lão Tổ.
 
Không biết ai là người phản ứng đầu tiên, lập tức quỳ phục xuống mặt đất, ngay sau đó, toàn bộ người của Luyện Hồn bộ lạc ánh mắt đều lộ ra vẻ kích động, đều quỳ sụp xuống.
 
- Lão Tổ hiển linh! Lão Tổ hiển linh!
 
Từng trận gầm rống như yêu lôi gào rít, ầm ầm vang lên. Ánh mắt của Âu Dương Hoa lộ ra vẻ không thể nào tin nổi, mạnh mẽ nhìn về phía Thập Tam. Lúc này đây, thân mình của Thập Tam không ngừng run rẩy, kinh ngạc nhìn không trung xa xa. Hắn mơ hồ có điều cảm ứng.
 
- Lão Tổ, đã về!
 
Âu Dương Hoa thở sâu, trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên. Đối với Lão Tổ Vương Lâm, trong lòng luôn kính trọng, thậm chí sợ hãi còn nhiều hơn. Bởi vì nỗi sợ hãi này gần như chiếm cứ nên mấy trăm năm qua, dù cho Luyện Hồn bộ lạc ngày càng cường đại, nhưng trong lòng hắn cũng không có nửa điểm phản nghịch!
 
Hai mắt Vương Lâm tuôn ra tinh quang, lộ ra vẻ cổ quái. Trong thần thức hắn đã nhận ra Luyện Hồn bộ lạc, thấy được Luyện Hồn bộ lạc không ngờ mở mang hơn năm đó vô số lần!
 
Đó chỉ là điều thứ hai, chân chính khiến hắn cảm giác không thể tin nổi chính là lực lượng kỳ dị dung nhập với tâm thần hắn sau khi thần thức tản ra. Lực lượng này cực kỳ quỷ dị, hơn ngàn năm tu đạo của Vương Lâm, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều loại lực lượng nhưng loại lực lượng kỳ dị này hắn cũng chưa từng gặp qua.
 
Hắn không thể nói rõ được loại cảm giác này như thế nào, chỉ là nháy mắt khi lực lượng kỳ dị này dung nhập vào trong thần thức, trong đầu hắn lại ầm một tiếng, vô số hình ảnh kịch liệt lóe lên.
 
Những hình ảnh này không chút ngoại lệ, toàn bộ đều là một đám người của Luyện Hồn bộ lạc hướng về tượng đá cúng bái. Ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt không thể tưởng tượng được. Phảng phất như tượng đá này nói ra một câu, bọn họ đều không tiếc nỗ lực đại giới để hoàn thành, sợ rằng dù mất đi tính mạng cũng sẽ không oán hận!
 

Loại cuồng nhiệt đáng sợ này dù là Vương Lâm cũng phải động dung.
 
Đây đúng là hình ảnh hàng trăm vạn tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc ngày ngày cúng bái trong mấy trăm năm qua. Cảnh tượng này khiến cho trong tượng đá inh ra một loại lực lượng kỳ dị khiến Vương Lâm cũng không thể giải thích được.
 
Trầm ngâm một lúc, thân mình Vương Lâm hướng về phía trước nhoáng lên, tiến tới một bước, thân hình đã biến mất. Khi hiện ra hắn đã ở trên bầu trời Hỏa Yêu Quận. Hắn đứng đó, liếc mắt nhìn xuống đã thấy hành động của hơn trăm vạn người quỳ phục xuống. Hàng trăm vạn người, nói ra có lẽ không có cảm giác lớn lao nhưng lúc này Vương Lâm mắt nhìn không thấy cuối. Dường như toàn bộ thiên địa đều bị chiếm cứ, một cây đại phiên cắm trên mặt đất theo gió bay phấp phới, hồn phách gào khóc nức nở, truyền khắp thiên địa.
 
Khoảnh khắc khi thân mình Vương Lâm xuất hiện, toàn bộ hồn phách sở có đều phát ra âm thanh bén nhọn, nhất tề quanh quẩn, phảng phất như gặp được chủ nhân chân chính của mình! Thân mình Âu Dương Hoa run lẩy bẩy, trong mắt lộ ra vẻ kích động mà mấy năm qua chưa từng xuất hiện, ngơ ngác nhìn Vương Lâm vừa hiện ra trên bầu trời, run run nói:
 
- Âu Dương Hoa tham kiến Lão Tổ! Cung nghênh Lão Tổ trở về!
 
Lời này vừa ra, lập tức trên mặt đất có người ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc mỗi tộc nhân khi nhìn lên thấy được Vương Lâm, trong đầu như vang lên một tiếng ầm, tâm thần kịch chấn. Không chút nghi ngờ, họ chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra người này chính là Lão Tổ mấy trăm năm của Luyện Hồn bộ lạc - Vương Lâm! Hết thảy điều này chính là vì bức tượng đá màu đen này. Hình dáng khắc trên tượng đá đúng là khắc Vương Lâm!
 
- Lão Tổ, đúng là Lão Tổ!
 
- Lão Tổ đã trở lại, Lão Tổ không vứt bỏ chúng ta! Lão Tổ đã trở về!
 
Trong những âm thanh vui mừng kinh ngạc có cả sự cuồng nhiệt, rất nhanh đã hóa thành những tiếng sấm ầm vang. Hàng trăm vạn người đồng thời kích động, liên tục gầm vang không ngờ cũng khiến cho đại địa run rẩy, tầng mây trên bầu trời không thể không bị xua tan.
 
- Cung nghênh Lão Tổ!
 
Không biết ai là người đầu tiên nói ra câu này nhưng cuối cùng gần như tất cả tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc đều mở miệng. Âm thanh này lớn đến độ hai tai Vương Lâm cũng phải trở nên ù ù!
 
Trong bọn họ, mỗi một tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc đều có sự cuồng nhiệt khiến cho Vương Lâm cũng phải động dung. Với định lực của Vương Lâm mà lúc này cũng không khỏi ngây người một lúc. Hắn rõ ràng cảm thấy theo tiếng hét của hàng trăm ngàn người này có một cỗ khí tức màu trắng từ trên thiên linh của họ tràn ra, nhất tề hướng về bên trong đô thành, cuồi cùng dung nhập vào bên trong bức tượng đá màu đen kia. Bức tượng đá càng thêm mượt mà, sáng bóng, mơ hồ còn có cảm giác yêu dị.
 
Thập Tam lao ra khỏi đám người, cách không hướng về Vương Lâm lập tức quỳ một gối xuống đất, thân mình không ngừng run rẩy, nhưng thanh âm vang lên cũng là lớn nhất trong mấy trăm năm lại đây:
 
Thập Tam cung nghênh Lão Tổ trờ về!
 
Lời nói của Thập Tam lần nữa châm ngòi cho sự cuồng nhiệt của vô số người trên mặt đất. Một tiếng hét lớn long trời lở đất còn lơn hơn nữa lại vang lên, càng nhiều khí tức màu trắng dung nhập vào trong tượng đá.
 
Cây Hồn Phiên phấp phới. Giống như một hải dương màu đen nổi lên trên mặt đất, từ trong Hồn Phiên, hồn phách lại tràn ra, hóa thành màn sương đen vô tận, tràn ngập khắp cả Hỏa Yêu Quận!
 
Số lượng hồn phách này dĩ nhiên đã nhiều đến độ không thể tưởng tượng được!
 
Nhìn những tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc, trong đó có một số người tuy Vương Lâm không thể gọi lên tên nhưng nhìn rất quen mắt, rõ ràng là cố nhân năm đó của hắn.
 
- Ta đã trở về!
 
Âm thanh của Vương Lâm chậm rãi truyền ra, từ trên trời giáng xuống, vang lên trong tai của tất cả mọi người! Chỉ có một câu bốn chữ đơn giản nhưng nội dung bao hầm trong đó cũng như thiên lôi gào thét, khiến cho tất cả tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc đều reo hò!
 
Bên trong từng trận reo hò này, dưới sự cuồng nhiệt của tất cả tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc, thân mình của Vương Lâm nhẹ nhàng hạ xuống, cuối cùng đứng trên tường thành của đô thành Hỏa Yêu Quận.
 
Hắn xa cách đã mấy trăm năm, lần nữa đã trở về!
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 939: Sự thù hận của Diêu Tích Huyết
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...