Tiên Nghịch

Chương 917: Thiên Nghịch lại mở ra (P1)

Trong tinh không bên ngoài Thiên Vận tinh, nhìn về phía Thiên Vận tinh có thể thấy rõ ràng trên Thiên Vận tinh có một hư ảnh la bàn vô cùng khổng lồ. Mà toàn thân la bàn này chỉ có hai màu đen trắng, không ngừng lóe lên.
 
So sánh với la bàn kia, Thiên Vận tinh không được một phần mười!
 
Theo sự phóng đại của la bàn, nó chuyển động phát ra tiếng nổ "ầm ầm" tràn ngập tinh không! Thiên Vận tử một đầu tóc bạc không gió mà bay, tay phải gần như thành một đoàn bóng mờ. Trong khi điên cuồng tính toán, hai mắt hắn mơ hồ lộ ra tia máu cùng lo lắng.
 
Bàn tay khổng lồ kia càng ngày càng gần, đánh thẳng đến Thiên Vận tử. Khi chỉ còn không tới ba mươi trượng, thì vào khoảnh khắc này trong mắt Thiên Vận tử tỏa sáng. Hắn ngẩng đầu mạnh, động tác tay phải bỗng ngừng lại.
 
- Lão phu tính không ra từ đầu đến cuối, nhưng tính ra làm thế nào chống cự vật này!
 
Thiên Vận tử hơi do dự, thầm than một tiếng. Hắn không chút nghĩ ngợi tay phải điểm lên mi tâm. Động tác này rất nhanh nhưng trên thực tế lại ẩn chứa vô số biến hóa thủ ấn của Thiên Vận tử. Cuối cùng khi thủ ấn này hóa thành vĩnh hằng, trở thành duy nhất trực tiếp điểm lên mi tâm hắn!
 
"Ầm" một tiếng như tiếng sấm nổ vang dội trong đầu Thiên Vận tử. Giống như trong tâm thần hắn có sấm sét đang rít gào. Thân hình hắn chấn động, chỉ thấy từng bóng người hư ảo từ trong cơ thể điên cuồng lao ra. Một đám bóng hư ảo này đều có bộ dáng như Thiên Vận tử. Sau khi bọn họ xuất hiện lập tức tràn ngập bốn phía, nhìn khắp nơi chỉ thấy Thiên Vận tử!
 
- Vật này muốn hấp thu thiên địa nguyên lực. Vậy liền cho nó hấp thu!
 
Vô số bóng người hư ảo bên cạnh Thiên Vận tử bỗng nhiên động. Bọn họ nhất tề phóng về bàn tay khổng lồ đang chộp tới.
 
Trong đó một Thiên Vận tử mặc áo đỏ đi đầu, hắn vừa tới gần lập tức bị bàn tay khổng lồ vẫy một cái, thân hình run rẩy "ầm" một tiếng sụp đổ. Nhưng hắn không có tản ra mà toàn bộ dung nhập vào trong bàn tay khổng lồ kia.
 

Tiếng động "ầm ầm" không ngừng vang lên. Từng thân hình Thiên Vận tử hư ảo liên tục sụp đổ, bị hấp thu. Bản thể Thiên Vận tử ở cuối cùng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Trong mắt hắn lại lóe ra ánh sáng suy tính.
 
- Ta thật muốn nhìn vật này có thể hấp thu bao nhiêu!
 
Chỉ là mười giây, toàn bộ đám thân hình hư ảo toàn bộ sụp đổ trong tiếng "ầm ầm". Bọn họ đều bị bàn tay khổng lồ hấp thu sachj. Bàn tay kia dường như còn chưa thỏa mãn, lại tới gần Thiên Vận tử.
 
Vẻ tính toán trong mắt Thiên Vận tử lóe ra càng đậm. Tay phải hắn không chút do dự lại điểm lên mi tâm. "Phịch" một tiếng, thân thể hắn chấn động. Không ngờ lại có hơn một ngàn phân thân xuất hiện bên ngoài thân thể, đồng loạt phóng về phía trước.
 
Liên tiếp như thế, khi Thiên Vận tử lần thứ tư cắn răng điểm lên mi tâm. Sau khi hơn một ngàn phân thân lại bị bàn tay khổng lồ hấp thu, nó chậm rãi lui về sau không để ý tới Thiên Vận tử, dần dần biến mất trong hư không.
 
Thiên Vận tử chờ chính là giờ phút này. Rất nhiều phân thân hưu ảo của hắn bị bàn tay khổng lồ hấp thu. Điều này đối với hắn mà nói là không thể chấp nhận.
 
- Mặc kệ ngươi là thần thông gì biến thành. Hôm nay hấp thu bao nhiêu nguyên lực của lão phu, liền phun ra bấy nhiêu cho lão phu.
 
Thân hình Thiên Vận tử nhoáng lên một cái. Trong khoảnh khắc bàn tay khổng lồ kia sắp sửa biến mất, hắn nâng tay phải ấn xuống ngọn núi giống như chĩa ba bên dưới!
 
"Ầm" Mặt đất chấn động dữ dội, chỉ thấy trên ba ngọn núi kia từng tảng lớn đá vụn bóc ra lăn xuống chân núi làm bụi đất bốc lên, hình thành một đám bụi mù mịt.
 
Ngọn núi run rẩy, trong tiếng "răng rắc" vỡ ra hàng loạt những khe nứt. Vết nứt không ngừng lan tràn ra, thoạt nhìn dường như ba ngọn núi này sẽ sụp xuống.
 

 
Thiên Vận tử quát khẽ một tiếng, ba ngọn núi "ầm" một tiếng, hoàn toàn sụp đổ. Hàng loạt đá vụn rơi xuống, lại có ba luồng sáng bạc từ trong ngọn núi lóe lên.
 
Chấn động của mặt đất đã đến đỉnh điểm, không ngừng lan tràn. Dường như vô số tu sĩ đều bay nhanh lên không.
 
Ba luồng sáng bạc theo đá vụn rơi xuống từ ba ngọn núi sụp đổ càng ngày càng nhiều. Cuối cùng Thiên Vận tử hư không chộp một cái, mặt đất nổ vang. Ánh sáng bạc rực rỡ chói mắt từ mặt đất lao vút lên.
 
Ánh sáng bạc kia nhoáng lên một cái rơi vào trong tay Thiên Vận tử. Đó là một thanh đinh ba dài khoảng mười trượng. Toàn thân nó màu bạc, lóe ra tia sáng bạc tràn ngập một cỗ khí tức hoang dã tang thương.
 
Thiên Vận tử cầm đinh ba trong tay, mắt lóe tinh quang. Hắn hung hăng ném về phía trước. Tốc độ đinh ba kia quá nhanh, mang theo một tiếng rít bén nhọn, thẳng đến bàn tay khổng lồ đã biến mất hơn một nửa.
 
Ánh bạc lóe lên, đinh ba gào thét tới gần không ngờ trực tiếp xuyên thấu qua Bàn tay khổng lồ . Đinh ba nhoáng lên xuyên qua, bàn tay khổng lồ ngừng lại. Lập tức có vô tận thiên địa nguyên lực từ nơi bàn tay khổng lồ bị xuyên thấu điên cuồng tràn lan.
 
Thiên địa nguyên lực tràn ra vừa xuất hiện, lập tức lao thẳng đến Thiên Vận tử. Chúng nó hóa thành từng đám thân hình hư ảo, dung nhập vào cơ thể Thiên Vận tử.
 
Bàn tay khổng lồ ngừng lại một giây, nó đang sắp sửa tiêu tan đột nhiên nghịch chuyển. Lại chậm rãi từ trong hư vô rút ra, nhanh chóng chộp tới Thiên Vận tử! Tia sáng tính toán trong mắt Thiên Vận tử càng đậm. Hắn lui về phía sau, tay phải hư không chộp một cái. Lập tức đinh ba xuyên thấu qua bàn tay khổng lồ , lại từ phía sau bàn tay hóa thành một luồng sáng bạc lóe lên.
 
Nhưng ngay khoảnh khắc nó lại chuẩn bị xuyên qua bàn tay khổng lồ kia, không ngờ bàn tay lật lại bắt được đinh ba. Chỉ nghe ầm một tiếng, trong cây đinh ba này không ngờ truyền ra tiếng vỡ vụn. Từng luồng sáng bạc bay ra, nhanh chóng bị bàn tay hấp thu.
 
Cảnh tượng này chỉ trong khoảnh khắc. Bàn tay khổng lồ kia buông ra, không để ý tới đinh ba chộp thẳng đến Thiên Vận tử. Thiên Vận tử đang định lui ra sau nhưng bàn tay khổng lồ hư không nắm chặt lấy hắn.

 
Thiên Vận tử bị nắm chặt, thân hình lập tức run rẩy. Giống như bên ngoài thân thể hắn có một bàn tay hư ảo hoàn toàn nắm chặt vậy!
 
Bàn tay khổng lồ sau khi bắt lấy lập tức hung hăng bóp chặt lại. Cái bóp này làm sắc mặt Thiên Vận tử tái nhợt. Trong cơ thể hắn lập tức biến ảo ra hàng loạt thân hình hư ảo. Đám thân hình hư ảo này vừa xuất hiện lập tức bị dung nhập vào bàn tay kia.
 
Loại hấp thu này so với tốc độ khi nãy Thiên Vận tử thả ra thân hình hư ảo phải nhanh hơn mấy lần. Như vậy đối với Thiên Vận tử mà nói, thiệt hại không thể tưởng tượng.
 
Chỉ mười giây, toàn thể bàn tay khổng lồ gần như hóa thành thực chất. Nó không có tiếp tục hấp thu mà chậm rãi buông ra, dần dần lùi về dung nhập vào trong hư vô.
 
Lúc này Thiên Vận tử cũng không dám truy kích nữa. Mặt hắn tái nhợt không chút máu, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt. Thân hình hắn lay động, phun ra một ngụm máu lớn.
 
- Sai lầm… Trước kia sai lầm một lần trên người Vương Lâm, dẫn ra vật ấy… Lại trên vật ấy sai lầm một lần khiến cho nó cắn nuốt càng nhiều… Thiên Vận tử trầm mặc xoay người, thu hồi đinh ba. Hắn bước một bước trở về trong Thiên Vận tinh, không chút do dự lập tức bế quan.
 
- Bàn tay hư ảo kia cũng không giết người, nó chỉ hấp thu. Một khi hấp thu đủ là sẽ rời đi… Đáng tiếc ta chỉ tính tới lúc trước mà không tính đến bàn tay khổng lồ này không phải vật chết, mà là có linh hồn điều khiển… Thiên Vận tử cười khổ, nếu là không chủ động phóng ra thì thiệt hại của hắn còn không nhiều. Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể than thầm.
 
- Tuy nói chỉ bị bàn tay kia bắt lấy mười giây. Nhưng mười giây này nếu là đổi lại một tu sĩ Toái Niết khác, toàn thân máu thịt, nguyên lực đều sẽ bị hấp thu hoàn toàn… Thiên Vận tử thở dài, mặt hơi chút già nua. Hắn hiểu được mình tổn thất không chỉ có nguyên lực, quan trọng nhất là đạo tâm viên mãn, có vết rạn.
 
- Trước đây cả đời tính toán của ta chỉ sai một lần… Thiên Vận tử trở lại Thiên Vận tông, ngồi khoanh chân trên một tảng đá sau núi. Dung mạo hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng già nua.
 
- Năm xưa biến động ở trong đoàn trưởng lão của Liên minh, ta tính sai lần đầu, đạo tâm có vết rạn. Từ đó về sau, ta bởi cơ duyên mà gặp… hắn. Tuy chỉ liếc mắt một cái ta lại hiểu ra. Vết rạn ở đạo tâm sau một lần tính sai dần dần có dấu hiệu bù đắp. Lại mấy vạn năm ta không ngừng hiểu ra, đạo tâm lại viên mãn. Trong tâm ta tự thành Thiên Đạo, Ta là Thiên Đạo, thay thế đạo trong thiên hạ.

- Nhưng hôm nay, ta lại liên tiếp sai lầm hai lần!
 
Trên mặt Thiên Vận tử lộ vẻ chua xót.
 
- Vương Lâm kia lúc trước ở vùng đất Yêu Linh, ta tuy sai lầm nhưng cuối cùng vẫn trong vòng tính toán của ta… Chỉ có điều lúc này ta đầu tiên tính sai trên người hắn, sau lại tính sai lầm trên bàn tay hư ảo kia… Thiên Vận tử lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn không trung. Rất lâu sau đó hắn chậm rãi nhắm hai mắt, chỉ có một tiếng than nhẹ lượn lờ trong tim vĩnh viễn không tiêu tan.
 
Lại nói đến Lăng Thiên Hậu. Vẻ mặt hắn kinh hoảng, da đầu tê tái, nhanh chóng lao đi dưới lòng đất. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, phía sau lưng mình, ánh sáng vô hình đuổi theo không dứt. Trên đường đi những phong ấn cùng với trận pháp đều không có tác dụng ngăn cản ánh sáng vô hình.
 
Lăng Thiên Hậu hồn bay phách lạc, đi tới sát nơi trong cùng của Đại La tinh, cắn răng bước vào bên trong.
 
- Năm xưa khi ta đạt được Đại La tinh này, liền biết được bên trong tinh cầu này có để lại tế hỏa khi xưa Hư Linh Thượng nhân của Tu chân tông Côn Hư khi luyện hóa Đại La tinh. Nguy cơ lúc này hy vọng có thể dựa vào tế hỏa chống đỡ!
 
Lăng Thiên Hậu vừa mới đi vào sâu trong Đại La tinh liền lập tức cảm nhận được một luồng sức nóng phả vào mặt.
 
Ở phía sau hắn, ánh sáng vô hình nhanh chóng tới gần, trực tiếp xuyên qua mà tới. Ánh sáng chói mắt lóe lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ , chộp tới Lăng Thiên Hậu.
 
Lăng Thiên Hậu toát mồ hôi lại, trong khi bỏ chạy lòng thầm quát:
 
- Đây rốt cuộc là vật gì! Ta chỉ dùng thần thức xem xét Vương Lâm kia mà thôi, vì sao dây dưa không ngớt!
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 917: Thiên Nghịch lại mở ra (P1)
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...