Tiên Nghịch
Chương 914: Nghịch âm dương
Đám khí Sát Lục này tràn ngập, có một số thẳng đến Vương Lâm. Vương Lâm trong lúc lui ra phía sau, mảnh vỡ Tiên Giới xoay tròn quanh thân thể nhanh hơn. Nó gần như tạo thành một trận gió xoáy, che phủ kín mít thân hình Vương Lâm.
Những tiếng "bang bang" vang lên, thân hình Vương Lâm không ngừng lui ra phía sau. Mỗi một tiếng vang lên đều là do một đạo khí Sát Lục va chạm với mảnh vỡ Tiên Giới tạo nên.
- Nhiều khí Sát Lục như vậy nhưng rõ ràng Thiên Vận Tử áo xám này vẫn chưa dùng hết toàn lực!
Vương Lâm trong khi lui về sau, hai mắt hắn lóe lên. Hắn luôn luôn suy nghĩ như thế nào phá vỡ bố cục này!
- Lúc trước khi hấp thu tia cực dương kia, hạt châu Thiên Nghịch ta dung nhập vào Nguyên thần run lên một cái… Mắt Vương Lâm lóe tinh quang, trong đầu trăm ngàn ý niệm nhanh chóng lóe qua.
- Thiên Nghịch sau khi Ngũ Hành viên mãn, dấu ấn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ biến mất. Chỉ còn lại Nhật Nguyệt, đại biểu Âm Dương!
Vương Lâm tâm thần trong nháy mắt này trở nên sáng tỏ thông suốt.
- Đúng vậy. Hạt châu Thiên Nghịch của ta lúc này cần chính là Âm Dương! Hiển nhiên một tia cực dương này phù hợp nhu cầu của Thiên Nghịch!
Lúc trước Vương Lâm từng nghĩ tới, sau khi hạt châu Thiên Nghịch đầy đủ Ngũ Hành hóa thành Nhật Nguyệt Âm Dương, rốt cuộc phải thế nào mới thỏa mãn được nhu cầu này.
Nhưng mặc cho hắn thử thế nào, cuối cùng dấu ấn Nhật Nguyệt trên Thiên Nghịch cũng không có một chút biến hóa.
- Mặc kệ Thiên Vận Tử này có ý đồ gì. Hắn thế nào cũng không tính toán được ta có hạt châu Thiên Nghịch. Hắn càng không tính được ta có thể hấp thu một tia cực dương này!
- Do đó hắn tính toán sai lầm. Thế cục này, ta chắc chắn phá được!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang, nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử áo xám kia. Ý tưởng vừa rồi trong khi hắn lui ra sau, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
- Về phần hạt châu Thiên Nghịch có khả năng bị phát hiện… Từ đầu tới cuối, cho dù là gặp được đám tu sĩ bước thứ ba thần bí khó lường của La Thiên Tinh vực, đều không có ai nhận ra được Thiên Nghịch. Ta không tin Thiên Vận Tử này có thể phát hiện ra!
Lại nói đến Lăng Thiên Hậu. Vẻ mặt hắn âm trầm. Hắn sở dĩ đến đây đối kháng với Thiên Vận Tử cũng không phải bởi vì Vương Lâm. Mà là hắn đối với hết thảy mọi chuyện của Thiên Vận Tử, đều muốn phá đám.
Mặt khác, với sự hiểu biết của Lăng Thiên Hậu về Thiên Vận Tử. Hắn mơ hồ đoán được tầm quan trọng của Vương Lâm với Thiên Vận Tử. Càng là như vậy, hắn lại càng hứng thú phá hoại việc này.
- Ta sợ ngươi sao!
Lăng Thiên Hậu cười lạnh, tay phải bấm pháp quyết. Hắn chỉ về phía trước, miệng quát khẽ:
- Phá Thiên thức thứ ba – Kiếm Đồng Tế Linh!
Lời này vừa thốt lên, lập tức đứa bé đeo kiếm ở trong vô tận khí Sát Lục kia toàn thân kiếm khí xông thẳng tận trời. Nó đạp một bước, liền đứng lên trên con rắn lớn do Vũ Kiếm biến thành!
Trong khoảnh khắc hai chân hạ xuống, đứa bé đeo kiếm này ngẩng mạnh đầu há mồm phát ra một tiếng huýt gió bén nhọn. Tiếng huýt gió này giống như một thanh kiếm nhọn xông vào trong khí Sát Lục đầy trời đất.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc đứa bé đeo kiếm kêu lên, toàn bộ thân hình nó "phanh" một tiếng sụp đổ, hóa thành một đoàn sương màu xanh, nhanh chóng dung nhập vào trong con rắn lớn do Tiên Kiếm hóa thành!
- Tế Kiếm!
Thanh Vũ Kiếm hình rắn chấn động, giống như hấp thu hồn phách đứa bé kia hiến tế. Lập tức liền có tiếng kiếm ngân vang kinh động trời đất vang lên. Nó dùng một loại khí thế khó tưởng điên cuồng bay về phía trước tấn công, "ầm ầm" va chạm với vô tận khí Sát Lục kia.
- Rầm! Rầm!
Từng hồi tiếng nổ vang trời quanh quẩn trong thiên địa, hình thành một cơn gió lốc lớn quét ngang bốn phía xung quanh.
Trong lúc không ngừng va chạm, từng đạo khí Sát Lục tiêu tan dưới kiếm mang kia. Trong nháy mắt, trong đất trời tràn ngập kiếm khí!
Nhất là xung quanh thân thể Lăng Thiên Hậu, kiếm khí lượn lờ hình thành một cỗ gió xoáy kiếm khí liên tiếp đấttrời . Từng tiếng kiếm khóc nức nở thay thế tất cả mọi tiếng động trong thiên địa.
Dưới kiếm khí vô biên này, vẻ mặt Thiên Vận Tử áo xám vẫn lạnh lùng. Hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Lăng Thiên Hậu một cái, nâng tay phải, quát lên lạnh băng:
- Kiếm khí của ngươi đã có tăng lên. Nếu có thể đỡ được thức tiếp theo của lão phu. Vậy chuyện của ngươi và Thiên Vận Tử kia, lão phu liền không xen vào.
Nói xong, tay phải hắn bấm một ấn quyết cổ quái, chỉ về phía Lăng Thiên Hậu.
Một ngón tay ấn ra, lập tức bầu trời vốn tối đen không ngờ giống như bị một người khổng lồ trên không vẩy ra mực lên vậy. Vô tận hắc ám quay cuồng, chỉ trong khoảnh khắc tất cả trời đất bỗng nhiên thay đổi, toàn bộ biến thành màu đen!
- Nếu ngươi cả đời vì Kiếm thành Tôn. Ta liền dùng kiếm đánh với ngươi một trận. Sát Lục Hóa Kiếm!
Tiếng nói Thiên Vận Tử áo xám bình thản. Nhưng trong nháy mắt đầu ngón tay hắn hạ xuống, trong thiên địa vang lên một tiếng "ầm". Vô số khí Sát Lục từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng tụ về phía hắn.
Mỗi một đạo khí Sát Lục kia chính là một sinh mạng, giờ phút này ngưng tụ giống như là vạn con rắn chạy trong trời đất. Cảnh tượng này khiến Vương Lâm thầm hít sâu một hơi.
Khí Sát Lục bên ngoài thân thể hắn lúc này cũng bỏ truy kích. Toàn bộ khí Sát Lục ngưng lại sau đó lập tức co rút, bay nhanh về phía trước ngón tay phải của Thiên Vận Tử.
Chỉ trong khoảnh khắc, theo từng đạo khí Sát Lục dung hợp, một thanh kiếm màu đỏ thẫm dài bảy thước, rộng ba thước bỗng nhiên xuất hiện trước người Thiên Vận Tử!
Từng tia như làn khói khẽ lượn lờ trên thân kiếm này. Tay phải Thiên Vận Tử áo xám tùy ý vung về phía trước. Lập tức một tiếng rít kinh thiên chấn động không gian vang lên, hóa thành một vạch đỏ bay thẳng đến Tiên Kiếm hình rắn của Lăng Thiên Hậu.
Tốc độ hai thanh kiếm càng lúc càng nhanh, mang theo tiếng nổ tràn ngập trời đất, truyền khắp toàn bộ Thiên Vận Tinh. Trong phút chốc, hai thanh kiếm va chạm vào nhau.
Hai thanh kiếm này vẫn chưa chân chính va chạm, mà vẫn cách nhau khoảng bảy tấc! Trong bảy tấc này, từng hồi sấm sét "ầm ầm" nổi lên. Vô số kiếm khí lần lượt đan xen phát ra những tiếng va chạm vang dội.
Lại có một tảng lớn ánh chớp hình cung sụp đổ tản ra bốn phía.
Khoảng cách bảy tấc ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ hùng mạnh. Thiên Vận Tử áo xám kia hơi gật đầu, chậm rãi nói:
- Không tồi. Nhiều năm không gặp tu vi của ngươi lại cao lên không ít… Chỉ có điều nếu chỉ như thế này… Hôm nay ngươi cũng sẽ bị lão phu khu trừ khỏi Thiên Vận Tinh.
Lăng Thiên Hậu cười lạnh, vung hai tay áo. Hai tay hắn nhoáng một cái duỗi ra, miệng khẽ quát:
- Lăng Thiên Hậu ta cả đời làm bạn với kiếm, chỉ tu Kiếm Đạo! Những năm gần đây lại càng hiểu rõ quy tắc của Kiếm. Áo xám! Ta không biết vì sao ngươi cam chịu để hắn chi phối nhưng hôm nay nếu ngươi xuất hiện ở đây, chính là vứt bỏ hiệp nghị năm xưa của chúng ta!
Thiên Vận Tử áo xám trầm mặc không nói gì.
Lăng Thiên Hậu thở sâu vung hai tay lên. Lập tức mi tâm hắn đột nhiên nứt ra một khe hở, lại có một cỗ hắc mang lộ ra. Trong khoảnh khắc hắc mang này lộ ra, lập tức lượn lờ bên cạnh Lăng Thiên Hậu. Một lát sau, toàn thân Lăng Thiên Hậu tràn ngập hắc mang, dĩ nhiên không thấy rõ thân hình bên trong.
- Lấy nguyên thần của ta tu Kiếm Thần. Lấy máu thịt của ta tế Kiếm Tôn. Ta – chính là kiếm, kiếm – cũng chính là ta!
Thanh âm Lăng Thiên Hậu dùng một giọng điệu quỷ dị từ trong hắc mang truyền ra. Lập tức hắc mang lóe lên dữ dội. Lăng Thiên Hậu khoanh chân ngồi trong hắc mang, cái khe trên mi tâm hắn không ngừng đóng vào mở ra. Hai mắt hắn lộ ra một vẻ yêu dị, chậm rãi khép lại.
Vào khoảnh khắc Lăng Thiên Hậu khép kín hai mắt, cả người hắn chấn động. Cùng lúc một hư ảnh từ trên Thiên Linh của hắn dần dần bay lên. Hư ảnh này là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm do nguyên thần Lăng Thiên Hậu biến thành, thanh kiếm do một đời hắn dùng vô số năm tu thành!
Trong nháy mắt thanh kiếm này xuất hiện, trên toàn Thiên Vận Tinh lập tức liền nổi lên từng tiếng kiếm ngân giống như là cúng bái!
Tất cả những người tu đạo lấy kiếm làm pháp bảo của các môn phái trên Thiên Vận Tinh, giờ phút này đều cùng run rẩy. Hư ảnh kia nhoáng một cái bỗng nhiên lao ra khỏi hắc mang. Nó bay thẳng đến con rắn lớn do Tiên Kiếm hình rắn biến thành.
Tiên Kiếm hình rắn run lên một cái, phảng phất như có linh tính. Hồng quang chợt lóe, nó xông mạnh về phía trước. Khoảng cách bảy tấc, lập tức "răng rắc" vỡ vụn, trực tiếp co lại thành ba tấc!
Trong khoảnh khắc hư ảnh kiếm khẽ động, lập tức bầu trời nơi này vang lên một tiếng "xoẹt", bị xé ra một khe hở.
Vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Vận Tử áo xám, lần đầu tiên có biến hóa. Trong mắt hắn mạnh mẽ tuôn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào Hư ảnh kiếm, cười dài nói:
- Tốt! Lăng Thiên Hậu ngươi có thể tu Kiếm Đạo tới mức này, lão phu liền xuất ra bảy phần lực lượng đánh với ngươi!
Thiên Vận Tử áo xám này vừa dứt lời, thân hình lùi sau một bước. Hắn há mồm về phía trước liền tạo thành một tiếng rít gào "ầm ầm". Trong tiếng rít này, vẻ mặt hắn biến thành cực kỳ dữ tợn. Trong nháy mắt hắn há mồm ra, chỉ thấy từng đạo khí Sát Lục điên cuồng lao ra, vờn quanh bên người hắn, bỗng nhiên xông thẳng đến phía trước, trong nháy mắt dung hợp với thanh kiếm Sát Lục, khiến cho uy lực thanh kiếm Sát Lục này, tăng lên mạnh mẽ!
Khoảng cách ba tấc giữa hai thanh kiếm lập tức sụp đổ. Hai thanh kiếm mang theo lực trùng kích khó thể tưởng tượng, va chạm vào nhau!
- Ầm!
Trong nháy mắt bầu trời vốn tràn ngập hắc ám lập tức xuất hiện ánh sáng bảy màu, hóa thành một trận gió xoáy bảy màu. Cơn gió quét ngang, cuốn cả ba người bao gồm cả Vương Lâm vào bên trong. Tiếp theo nó đưa họ ra khỏi Thiên Vận Tinh, xuất hiện trong tinh không bên ngoài Thiên Vận Tinh!
Trong tinh không, hai mũi kiếm va chạm vào nhau.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Tiên Nghịch
Những tiếng "bang bang" vang lên, thân hình Vương Lâm không ngừng lui ra phía sau. Mỗi một tiếng vang lên đều là do một đạo khí Sát Lục va chạm với mảnh vỡ Tiên Giới tạo nên.
- Nhiều khí Sát Lục như vậy nhưng rõ ràng Thiên Vận Tử áo xám này vẫn chưa dùng hết toàn lực!
Vương Lâm trong khi lui về sau, hai mắt hắn lóe lên. Hắn luôn luôn suy nghĩ như thế nào phá vỡ bố cục này!
- Lúc trước khi hấp thu tia cực dương kia, hạt châu Thiên Nghịch ta dung nhập vào Nguyên thần run lên một cái… Mắt Vương Lâm lóe tinh quang, trong đầu trăm ngàn ý niệm nhanh chóng lóe qua.
- Thiên Nghịch sau khi Ngũ Hành viên mãn, dấu ấn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ biến mất. Chỉ còn lại Nhật Nguyệt, đại biểu Âm Dương!
Vương Lâm tâm thần trong nháy mắt này trở nên sáng tỏ thông suốt.
- Đúng vậy. Hạt châu Thiên Nghịch của ta lúc này cần chính là Âm Dương! Hiển nhiên một tia cực dương này phù hợp nhu cầu của Thiên Nghịch!
Lúc trước Vương Lâm từng nghĩ tới, sau khi hạt châu Thiên Nghịch đầy đủ Ngũ Hành hóa thành Nhật Nguyệt Âm Dương, rốt cuộc phải thế nào mới thỏa mãn được nhu cầu này.
Nhưng mặc cho hắn thử thế nào, cuối cùng dấu ấn Nhật Nguyệt trên Thiên Nghịch cũng không có một chút biến hóa.
- Mặc kệ Thiên Vận Tử này có ý đồ gì. Hắn thế nào cũng không tính toán được ta có hạt châu Thiên Nghịch. Hắn càng không tính được ta có thể hấp thu một tia cực dương này!
- Do đó hắn tính toán sai lầm. Thế cục này, ta chắc chắn phá được!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang, nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử áo xám kia. Ý tưởng vừa rồi trong khi hắn lui ra sau, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
- Về phần hạt châu Thiên Nghịch có khả năng bị phát hiện… Từ đầu tới cuối, cho dù là gặp được đám tu sĩ bước thứ ba thần bí khó lường của La Thiên Tinh vực, đều không có ai nhận ra được Thiên Nghịch. Ta không tin Thiên Vận Tử này có thể phát hiện ra!
Lại nói đến Lăng Thiên Hậu. Vẻ mặt hắn âm trầm. Hắn sở dĩ đến đây đối kháng với Thiên Vận Tử cũng không phải bởi vì Vương Lâm. Mà là hắn đối với hết thảy mọi chuyện của Thiên Vận Tử, đều muốn phá đám.
Mặt khác, với sự hiểu biết của Lăng Thiên Hậu về Thiên Vận Tử. Hắn mơ hồ đoán được tầm quan trọng của Vương Lâm với Thiên Vận Tử. Càng là như vậy, hắn lại càng hứng thú phá hoại việc này.
- Ta sợ ngươi sao!
Lăng Thiên Hậu cười lạnh, tay phải bấm pháp quyết. Hắn chỉ về phía trước, miệng quát khẽ:
- Phá Thiên thức thứ ba – Kiếm Đồng Tế Linh!
Lời này vừa thốt lên, lập tức đứa bé đeo kiếm ở trong vô tận khí Sát Lục kia toàn thân kiếm khí xông thẳng tận trời. Nó đạp một bước, liền đứng lên trên con rắn lớn do Vũ Kiếm biến thành!
Trong khoảnh khắc hai chân hạ xuống, đứa bé đeo kiếm này ngẩng mạnh đầu há mồm phát ra một tiếng huýt gió bén nhọn. Tiếng huýt gió này giống như một thanh kiếm nhọn xông vào trong khí Sát Lục đầy trời đất.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc đứa bé đeo kiếm kêu lên, toàn bộ thân hình nó "phanh" một tiếng sụp đổ, hóa thành một đoàn sương màu xanh, nhanh chóng dung nhập vào trong con rắn lớn do Tiên Kiếm hóa thành!
- Tế Kiếm!
Thanh Vũ Kiếm hình rắn chấn động, giống như hấp thu hồn phách đứa bé kia hiến tế. Lập tức liền có tiếng kiếm ngân vang kinh động trời đất vang lên. Nó dùng một loại khí thế khó tưởng điên cuồng bay về phía trước tấn công, "ầm ầm" va chạm với vô tận khí Sát Lục kia.
- Rầm! Rầm!
Từng hồi tiếng nổ vang trời quanh quẩn trong thiên địa, hình thành một cơn gió lốc lớn quét ngang bốn phía xung quanh.
Trong lúc không ngừng va chạm, từng đạo khí Sát Lục tiêu tan dưới kiếm mang kia. Trong nháy mắt, trong đất trời tràn ngập kiếm khí!
Nhất là xung quanh thân thể Lăng Thiên Hậu, kiếm khí lượn lờ hình thành một cỗ gió xoáy kiếm khí liên tiếp đấttrời . Từng tiếng kiếm khóc nức nở thay thế tất cả mọi tiếng động trong thiên địa.
Dưới kiếm khí vô biên này, vẻ mặt Thiên Vận Tử áo xám vẫn lạnh lùng. Hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Lăng Thiên Hậu một cái, nâng tay phải, quát lên lạnh băng:
- Kiếm khí của ngươi đã có tăng lên. Nếu có thể đỡ được thức tiếp theo của lão phu. Vậy chuyện của ngươi và Thiên Vận Tử kia, lão phu liền không xen vào.
Nói xong, tay phải hắn bấm một ấn quyết cổ quái, chỉ về phía Lăng Thiên Hậu.
Một ngón tay ấn ra, lập tức bầu trời vốn tối đen không ngờ giống như bị một người khổng lồ trên không vẩy ra mực lên vậy. Vô tận hắc ám quay cuồng, chỉ trong khoảnh khắc tất cả trời đất bỗng nhiên thay đổi, toàn bộ biến thành màu đen!
- Nếu ngươi cả đời vì Kiếm thành Tôn. Ta liền dùng kiếm đánh với ngươi một trận. Sát Lục Hóa Kiếm!
Tiếng nói Thiên Vận Tử áo xám bình thản. Nhưng trong nháy mắt đầu ngón tay hắn hạ xuống, trong thiên địa vang lên một tiếng "ầm". Vô số khí Sát Lục từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng tụ về phía hắn.
Mỗi một đạo khí Sát Lục kia chính là một sinh mạng, giờ phút này ngưng tụ giống như là vạn con rắn chạy trong trời đất. Cảnh tượng này khiến Vương Lâm thầm hít sâu một hơi.
Khí Sát Lục bên ngoài thân thể hắn lúc này cũng bỏ truy kích. Toàn bộ khí Sát Lục ngưng lại sau đó lập tức co rút, bay nhanh về phía trước ngón tay phải của Thiên Vận Tử.
Chỉ trong khoảnh khắc, theo từng đạo khí Sát Lục dung hợp, một thanh kiếm màu đỏ thẫm dài bảy thước, rộng ba thước bỗng nhiên xuất hiện trước người Thiên Vận Tử!
Từng tia như làn khói khẽ lượn lờ trên thân kiếm này. Tay phải Thiên Vận Tử áo xám tùy ý vung về phía trước. Lập tức một tiếng rít kinh thiên chấn động không gian vang lên, hóa thành một vạch đỏ bay thẳng đến Tiên Kiếm hình rắn của Lăng Thiên Hậu.
Tốc độ hai thanh kiếm càng lúc càng nhanh, mang theo tiếng nổ tràn ngập trời đất, truyền khắp toàn bộ Thiên Vận Tinh. Trong phút chốc, hai thanh kiếm va chạm vào nhau.
Hai thanh kiếm này vẫn chưa chân chính va chạm, mà vẫn cách nhau khoảng bảy tấc! Trong bảy tấc này, từng hồi sấm sét "ầm ầm" nổi lên. Vô số kiếm khí lần lượt đan xen phát ra những tiếng va chạm vang dội.
Lại có một tảng lớn ánh chớp hình cung sụp đổ tản ra bốn phía.
Khoảng cách bảy tấc ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ hùng mạnh. Thiên Vận Tử áo xám kia hơi gật đầu, chậm rãi nói:
- Không tồi. Nhiều năm không gặp tu vi của ngươi lại cao lên không ít… Chỉ có điều nếu chỉ như thế này… Hôm nay ngươi cũng sẽ bị lão phu khu trừ khỏi Thiên Vận Tinh.
Lăng Thiên Hậu cười lạnh, vung hai tay áo. Hai tay hắn nhoáng một cái duỗi ra, miệng khẽ quát:
- Lăng Thiên Hậu ta cả đời làm bạn với kiếm, chỉ tu Kiếm Đạo! Những năm gần đây lại càng hiểu rõ quy tắc của Kiếm. Áo xám! Ta không biết vì sao ngươi cam chịu để hắn chi phối nhưng hôm nay nếu ngươi xuất hiện ở đây, chính là vứt bỏ hiệp nghị năm xưa của chúng ta!
Thiên Vận Tử áo xám trầm mặc không nói gì.
Lăng Thiên Hậu thở sâu vung hai tay lên. Lập tức mi tâm hắn đột nhiên nứt ra một khe hở, lại có một cỗ hắc mang lộ ra. Trong khoảnh khắc hắc mang này lộ ra, lập tức lượn lờ bên cạnh Lăng Thiên Hậu. Một lát sau, toàn thân Lăng Thiên Hậu tràn ngập hắc mang, dĩ nhiên không thấy rõ thân hình bên trong.
- Lấy nguyên thần của ta tu Kiếm Thần. Lấy máu thịt của ta tế Kiếm Tôn. Ta – chính là kiếm, kiếm – cũng chính là ta!
Thanh âm Lăng Thiên Hậu dùng một giọng điệu quỷ dị từ trong hắc mang truyền ra. Lập tức hắc mang lóe lên dữ dội. Lăng Thiên Hậu khoanh chân ngồi trong hắc mang, cái khe trên mi tâm hắn không ngừng đóng vào mở ra. Hai mắt hắn lộ ra một vẻ yêu dị, chậm rãi khép lại.
Vào khoảnh khắc Lăng Thiên Hậu khép kín hai mắt, cả người hắn chấn động. Cùng lúc một hư ảnh từ trên Thiên Linh của hắn dần dần bay lên. Hư ảnh này là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm do nguyên thần Lăng Thiên Hậu biến thành, thanh kiếm do một đời hắn dùng vô số năm tu thành!
Trong nháy mắt thanh kiếm này xuất hiện, trên toàn Thiên Vận Tinh lập tức liền nổi lên từng tiếng kiếm ngân giống như là cúng bái!
Tất cả những người tu đạo lấy kiếm làm pháp bảo của các môn phái trên Thiên Vận Tinh, giờ phút này đều cùng run rẩy. Hư ảnh kia nhoáng một cái bỗng nhiên lao ra khỏi hắc mang. Nó bay thẳng đến con rắn lớn do Tiên Kiếm hình rắn biến thành.
Tiên Kiếm hình rắn run lên một cái, phảng phất như có linh tính. Hồng quang chợt lóe, nó xông mạnh về phía trước. Khoảng cách bảy tấc, lập tức "răng rắc" vỡ vụn, trực tiếp co lại thành ba tấc!
Trong khoảnh khắc hư ảnh kiếm khẽ động, lập tức bầu trời nơi này vang lên một tiếng "xoẹt", bị xé ra một khe hở.
Vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Vận Tử áo xám, lần đầu tiên có biến hóa. Trong mắt hắn mạnh mẽ tuôn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào Hư ảnh kiếm, cười dài nói:
- Tốt! Lăng Thiên Hậu ngươi có thể tu Kiếm Đạo tới mức này, lão phu liền xuất ra bảy phần lực lượng đánh với ngươi!
Thiên Vận Tử áo xám này vừa dứt lời, thân hình lùi sau một bước. Hắn há mồm về phía trước liền tạo thành một tiếng rít gào "ầm ầm". Trong tiếng rít này, vẻ mặt hắn biến thành cực kỳ dữ tợn. Trong nháy mắt hắn há mồm ra, chỉ thấy từng đạo khí Sát Lục điên cuồng lao ra, vờn quanh bên người hắn, bỗng nhiên xông thẳng đến phía trước, trong nháy mắt dung hợp với thanh kiếm Sát Lục, khiến cho uy lực thanh kiếm Sát Lục này, tăng lên mạnh mẽ!
Khoảng cách ba tấc giữa hai thanh kiếm lập tức sụp đổ. Hai thanh kiếm mang theo lực trùng kích khó thể tưởng tượng, va chạm vào nhau!
- Ầm!
Trong nháy mắt bầu trời vốn tràn ngập hắc ám lập tức xuất hiện ánh sáng bảy màu, hóa thành một trận gió xoáy bảy màu. Cơn gió quét ngang, cuốn cả ba người bao gồm cả Vương Lâm vào bên trong. Tiếp theo nó đưa họ ra khỏi Thiên Vận Tinh, xuất hiện trong tinh không bên ngoài Thiên Vận Tinh!
Trong tinh không, hai mũi kiếm va chạm vào nhau.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 914: Nghịch âm dương
10.0/10 từ 40 lượt.