Tiên Nghịch

Chương 768: Tị Thiên Quan

Gió qua đi, tấm áo bào đen hạ xuống, đem toàn thân người áo đen che lấp đi. Ánh mắt của hắn âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đôi môi khẽ nhúc nhích, lập tức một đạo hắc quang từ mi tâm chợt lóe bay ra.
 
Hắc quang này vừa ra, lập tức trở thành một thanh đoản kiếm, mang theo tiếng rít gào, bay thẳng tới Vương Lâm.
 
Đôi môi người áo đen không có ngừng lại, liên tục niệm chú ngữ, từng đạo hắc quang không ngừng liên tục từ mi tâm bay ra, hóa thành từng thanh đoản kiếm, gần như trong phút chốc, liền có hơn mười thanh đoản kiếm xuất hiện, gào thét trong không gian, toàn bộ nhằm vào phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm thân thể không hề di chuyển, cũng nhìn ra được tu vi của người áo đen này rất cao thâm, không giống như Âm Dương Hư Thực cảnh giới bình thường.
 
Chỉ có điều, hiển nhiên người này chỉ có đầu mà thôi, các địa phương khác đều là xương cốt, chắc chắc trước đây mặc dù tu vi có cường thịnh thế nào, thì bây giờ cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực được.
 
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, tu vi của người áo đen kia, lúc này có thể phát huy ra bên ngoài tuyệt không vượt qua được Khuy Niết sơ kỳ!
 
Trong thời gian hơn mười thanh đoản kiếm gào thét lao tới, Vương Lâm tâm niệm vừa động, phía sau hắn Tiên vệ Tháp Sơn nhảy ra một bước, thương thế lúc trước của hắn không tính là cái gì, lúc này hai mắt chợt lóe kim quang, thân thể tràn ngập ánh sáng, bước ra một bước, liền một quyền oanh kích ra tay.
 
Một quyền hạ xuống, lập tức có lốc xoáy xuất hiện, hơn mười thanh đoản kiếm kia lập tức bị lốc xoáy dẫn dắt. Nhưng đoản kiếm vẫn rít gào bên trong lao ra, giống như linh xà trực tiếp đâm vào người Tháp Sơn.
 
Ầm ầm ầm… vài tiếng động vang vọng, Tháp Sơn thần sắc vẫn như thường, hai đấm múa may, mỗi một lần dừng ở trên đoản kiếm đều làm cho đoản kiếm bị đẩy lùi lại, mặc dù có một vài đoản kiếm có thể đâm được tới thân thể hắn nhưng cũng không thể tạo thành thương tổn quá nặng cho hắn.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình xông ra phía trước, tay phải chỉ lên phía trước, Tử Mẫu Đạo Khô trang trí trên đầu ngón tay lập tức phát ra ánh sáng u quang, ở trước mặt Vương Lâm lập tức bay thẳng tới nam tử áo đen.
 
Cùng lúc đó, từ bốn phía trong thiên địa, hai mắt thú cốt cũng hóa thành u quang, sát khí nồng đậm vô cùng, điên cuồng tràn ngập ra bốn phía. Trong khoảnh khắc sát khí trở nên nồng đậm, quanh thân thể người áo đen kia lúc này cũng bắt đầu xuất hiện quầng sáng trắng mờ ảo.
 
Người áo đen hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, thở dài một tiếng, dường như tự nói với mình nói:
 
-Đã nhiều năm rồi, không có nhìn thấy pháp bảo của sư tôn… Áo bào đen hạ xuống, hắn nâng cánh tay đầy xương cốt của mình lên, xương trắng lúc này nhìn cực kỳ đáng sợ, xương ngón tay bóp ấn nhẹ, lập tức cả người tràn ngập quầng trắng mờ. Bỗng nhiên, chẳng những không tiếp tục lan tràn ra ngoài, ngược lại còn nhanh chóng co rút về sau, trong phút chốc biến mất không còn.
 
Trong khoảnh khắc quang mang tiêu tán, người áo đen đôi môi vừa động, lập tức hóa thành một đạo bạch quang biến ảo từ trong mi tâm lao ra ngoài, hình thành một một tấm bạch vũ chi phiến (quạt màu trắng), phiến vừa ra, liền lập tức vỗ vỗ.
 
Cuồng phong nhất thời nổi lên, ở trong này thậm chí còn nghe thấy tiếng ù ù như tiếng sấm. Trong khoảnh khắc, hình thành một cỗ gió lốc cuồng lôi, cuốn thẳng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm bất động thanh sắc, tay phải nâng lên chỉ khoảng không, lập tức Phong Tiên Ấn từ phía sau bay lên, ở phía trên cao hung hăng nện xuống, hình thành một cỗ phong ấn lực kỳ dị, bỗng nhiên, lao thẳng tới người áo đen.
 
Cùng lúc đó, Vương Lâm thân mình lui về phía sau, trong nháy mắt cơn cuồng lôi gió lốc vừa cuốn tới, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trực tiếp biến ảo hình thành ở mi tâm, mở to mồm, hung hăng nuốt lấy.
 
Trong tiếng sấm oanh oanh ầm ầm vang vọng bốn phía, Vương Lâm thân mình lùi về phía sau mấy bước, cuồng lôi gió lốc toàn bộ bị nguyên thần của hắn nuốt mất. Thân thể lui lại sau, sắc mắt của hắn có chút hồng nhuận, toàn thân có lôi quang chạy quanh, còn xuất hiện quang điện bắn ra bốn phía.
 
Lúc này người áo đen, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, phía trên hắn, Phong Tiên Ấn giống như thiên uy. Dường như muốn đem cả đại địa đạp vụn ra rồi hạ xuống dưới vậy, từng tiếng ầm ầm vang vọng bốn phía chung quanh người áo đen. Thần sắc của hắn lộ ra một chút dữ tợn, áo đen vừa động, hai xương tay nâng lên không, bấm niệm thần chú, hướng tới phía trên nhấc lên, trong miệng quát nhỏ:
 
-Đỉnh thiên!
 
Khoảnh khắc người áo đen nâng hai tay lên, trong phạm vi hư không ngàn dặm, lập tức có một lực đạo kỳ dị điên cuồng ngưng tụ mà tới, lực đạo kỳ dị này giống như những làn khói vô hình, nhưng tụ ở trên hai bàn tay của người áo đen, tạo thành một cỗ lốc xoáy. Gần như trong khoảnh khắc, liền ngưng tụ ở phía trên xương bàn tay người áo đen.
 
Người áo đen trên mặt càng ngày càng đậm vẻ dữ tợn, hung hằng đánh mạnh lên trên đỉnh đầu!
 
"Oanh" một tiếng nổ vang vọng cả thiên địa, dưới thanh âm nổ lớn này, đám tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở xa xa liền rùng mình dừng lại, thân thể run rẩy, dường như bị một cỗ sóng cuộn tấn công vậy, toàn bộ lui về phía sau. Người có tu vi thấp một chút, trực tiếp bị chấn nát thất khiếu mà đổi máu.
 
Phong Tiên Ấn chấn động, thế bị giảm xuống một chút.
 
Sắc mặt người áo đen lúc này có chút tái nhợt, Vương Lâm thân mình dừng lại, lập tức lao tới. Tay phải vỗ vào túi trữ vật , lập tức kiếm tiên tới tay, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp chém xuống một kiếm.
 
Trảm La Quyết!
 
Người áo đen ánh mắt ngưng trọng, hai mắt lập tức ngưng tụ hắc quang. Trong khoảnh khắc Trảm La quyến chém xuống, hai đạo hắc quang từ trong hai mắt hắn chợt lóe ra, trực tiếp dừng ở trên Trảm La Quyết đằng trước.
 
Phịch một tiếng, lực đạo của Trảm La quyết bị tiêu tan!
 
-Chỉ có một chút tu vi như vậy sao, ngay cả khiến bản tiên di động cũng không có làm được. Nếu đúng như vậy, ngươi không có tư cách cầm giữ pháp bảo của sư tôn ta!
 
Người áo đen thanh âm lạnh lẽo nói.
 

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào người áo đen, tay phải lại chỉ lên khoảng không, trong miệng nói nhẹ:
 
-Giải ấn chi phong!
 
Trên bầu trời Phong Tiên Ấn lập tức truyền tới những tiếng động ca ca, một đạo kim quang bắn ra, lập tức lại xuất hiện thêm một đạo kim quang nữa. Trong phút chốc, kim quang không ngừng điên cuồng lóe ra trên Phong Tiên Ấn. Phong Tiên Ân vốn kim quang đã ảm đạm này, bỗng nhiên biến đổi, kim quang phát ra vạn trượng, thoạt nhìn, phảng phất như một mặt trời giữa hư không vậy.
 
Một áp lực lớn vô cùng, lúc này điên cuồng tràn ngập bốn phía, những phù văn trên Phong Tiên Ấn như ẩn như hiện, những phù văn này nhiều lắm, chi chít không dưới mười vạn.
 
-Lạc!~ Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, trong miệng nhẹ nhàng niệm.
 
Trong phút chốc, Phong Tiên Ấn ầm vang một tiếng, nện xuống. Lúc này, mặc kệ đối phương có thần thông gì, đều không thể ngăn cản được xu thế hạ xuống của nó. Phong Thiên Ấn lúc này phảng phất như tháp trời vậy!
 
Người áo đen sắc mặt đại biến, hai tây nâng lên không trung quát to một tiếng:
 
-Thập Long Đỉnh Thiên!
 
Theo tiếng hét lớn của hắn, từ trong mi tâm hắc quang nồng đậm, không ngờ biến ảo trở thành mười đầu hắc long. Mười đầu hắc long này liên tiếp chui ra khỏi mi tâm của người áo đen, đuôi vẫn nối với mi tâm. Trong khoảnh khắc liền phiêu tán trong không gian, một tiếng thanh long vang vọng. Mười đầu hắc long phảng phất như điên cuồng, trực tiếp đón nhận Phong Tiên Ân đang hạ xuống, không ngừng vang vọng những tiếng va chạm.
 
Ầm, ầm, ầm… Một chuỗi thanh âm vang vọng ra bốn phía chung quanh, xuất hiện mãnh liệt, mặc dù mười đầu hắc long điên cuồng va chạm vào nhưng cũng không thể làm cho Phong Tiên Ấn tạm dừng dù chỉ một chút.
 
Mỗi lần va chạm, hắc long đều chịu lực phản chấn mạnh mẽ, thân mình rung động bị bắn ra ngoài, tới cuối cùng, mười đầu hắc long rít gào vô cùng dữ dội, thân mình lại liều lĩnh lao vào.
 
Chỉ có điều, như vậy vẫn không thể khiến cho Phong Tiên Ấn tạm dừng!
 
Mắt thấy ấn này sẽ hạ xuống hoàn toàn, khoảng cách tới người áo đen chỉ còn không đủ mười trượng cao, người áo đen sắc mặt bỗng âm trầm hơn trước, từ từ đứng dậy! Đây là lần đầu tên trong vô số vạn năm qua hắn phải đứng lên!
 
Áo đen tản ra, che lấp toàn thân thể của hắn, dường như cả người hắn, toàn bộ gắn vào trong áo bào đen vậy. Chỉ có đầu hiện ra bên ngoài, mái tóc đen tung bay, hai mắt lộ ra hàn quang.
 
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả thân mình trôi nổi về phía trước, tránh khỏi nơi Phong Tiên Ấn nện xuống.
 
Vương Lâm trong mắt chợt lóe lên sát khí, trong khoảnh khắc người áo đen kia muốn rời khỏi chỗ, lạnh giọng quát:
 
-Phong!
 
Phong Tiên Ấn ở phía trên bỗng nhiên kim quang toàn bộ biến mất, toàn bộ đã co rút lại vào bên trong. Thiên địa lập tức tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt, kim quang tỏa ra bên ngoài còn nồng đậm hơn so với trước đột nhiên lại xuất hiện.
 
Phong Tiên Ấn tới, một đám gần như vô hạn phù văn màu vàng xuất hiện, phảng phất như vô cùng vô hạn, lấy tốc độ cực nhanh tràn ngập khắp nơi, trong vòng nghìn trượng khắp nơi đều là những phù văn màu vàng.
 
Người áo đen thần sắc cực kỳ âm trầm, nâng xương chân lên hình như đang muốn bước ra, nhưng lập tức phù văn ở bốn phía, đột nhiên toàn bộ hướng tới người áo đen mà ngưng tụ lại.
 
Lúc này, kim quang nghìn trượng sáng ngời, một đám phù văn rất nhanh chóng ngưng tụ về phía người áo đen, gần như trong khoảng khắc ở ngoài thân thể người áo đen kia liền có một tầng kim phù, không ngừng co rút lại mà phong ấn!
 
Người áo đen, trong mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hoàng, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Tiên Ấn. Bên ngoài thân thể hắn phù văn bốn phía ngưng tụ ngày càng nhiều. Trong nháy mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, mười đầu hắc long trên mi tâm của hắn lập tức kịch liệt rít gào, hắc quang chói mắt vô cùng.
 
Một loại lực lượng có tính hủy diệt tràn ngập khắp nơi, người áo đen nhỏ giọng quát:
 
-Thập Long Toái Không!
 
Mười đầu hắc long toàn thân hắc quang nồng đậm, sau một lát toàn bộ hủy diệt thân mình, lực lượng hủy diệt này lập tức hình thành một cỗ lốc xoáy, lại là tự bạo!
 
Ầm một tiếng nổ kinh người vang lên, hắc long tự bạo sinh ra tấn công, lập tức làm cho những phù văn màu vàng bên ngoài thân thể người áo đen, bị đẩy ra một chút. Lại thêm một hắc long nữa tự bạo.
 
Cùng lúc đó, tất cả những đầu hắc long còn lại tự bạo toàn bộ, mười hắc long tự bạo sinh ra lực tấn công mãnh liệt, dĩ nhiên là không thể tưởng tượng được rồi. Tất cả các phù văn bên ngoài thân thể người áo đen toàn bộ điên cuồng bị thổi bay ra. Ngay cả Phong Tiên Ấn ở trên trời trong khoảnh khắc mười đầu hắc long tự bạo đã bị nhấc lên một chút.
 
Vương Lâm thân thể nhanh chóng lui về sau một chút, Tháp Sơn cũng buông tha giao phong với mười thanh đoản kiếm, cất bước đi tới trước mặt Vương Lâm, duỗi hai tay, lấy thân thể khổng lồ hơn hai trượng của mình che chắn hết thảy toàn bộ thế công của người áo đen.
 
Người áo đen sắc mặt đã tái nhợt, thân mình nhoáng lên một cái, rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi của Phong Tiên Ấn!
 
"Pháp bảo thật mạnh! Pháp bảo này dù có ở tiên giới đi nữa, cũng sẽ có uy danh rất lớn!" người áo đen ánh mắt chợt lóe ra, thân mình bước tới phạm vi của Phong Tiên Ấn, nhoáng lên một cái, thẳng tới Phong Tiên Ấn ở trên bầu trời mà lao đến.
 

Mười đầu hắc long đánh trúng, Tháp Sơn phun ra một ngụm máu, thần sắc có chút ảm đạm. Vương Lâm bước tới một bước, từ phía sau Tháp Sơn bước ra, sát khí nồng đậm trong mắt. Hắn cầm kiếm tiên, cả người hóa thành một đạo thiểm điện, thẳng tới người áo đen ở phía trước mà lao đi.
 
Tốc độ của hắn quá nhanh, vừa chạy vừa nâng kiếm tiên lên liên tiếp chém xuống mười lần. Mười đạo Trảm La quyết dung hợp làm một, bỗng nhiên xuất hiện, thẳng tới người áo đen.
 
Tốc độ của người áo đen kia hoàn toàn không thay đổi, vẫn hướng về phía Phong Tiên Ấn, căn bản không thèm liếc mắt một cái với truy kích của Vương Lâm ở đằng sau. Xương tay phải của hắn bấm niệm thần chú, lập tức có một cỗ tiên lực khổng lồ xuất hiện phái sau, hình thành một đạo tiên mạc (màn tiên).
 
-Bảo vật này trong tay ngươi bị long đong, không bằng đưa cho bản tiên còn hơn!
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, lại nâng lên hạ xuống kiếm tiên, trong chớp mắt mười đạo Trảm La quyết lại hình thành ngưng tụ lại đuổi sát theo đạo Trảm la quyết phía trước tới thẳng tiên mạc.
 
Ầm một tiếng, tiên mạc run lên, bên trên xuất hiện vết nứt. Nhưng ngay lập tức đạo Trảm La quyết thứ hai thứ ba lập tức tiến tới, đánh lên trên. Ầm ầm tiên mạc vỡ vụn, thân mình Vương Lâm xông lên, khoảnh khắc phá tan tiên mạc phía trước, Vương Lâm cầm kiếm trong tay ném tới phía trước miệng quát lớn:
 
-Định!
 
Kiếm tiên tốc độ quá nhanh, bay tới như một ánh chớp, thẳng tới người áo đen ở phía trước mà đến. Người áo đen nhíu mày, lúc này đã tới gần Phong Tiên Ấn ở trên khoảng không rồi. Hắn nâng xương tay phải lên, sờ về phía sau, liền một một trảo bắt lấy kiếm tiên.
 
Nhưng, đúng lúc này, một tiếng "Định!" của Vương Lâm như sấm đánh vang vọng ầm ầm ở thiên không.
 
Người áo đen kia vẫn như thường, nhưng xương tay không khỏi dừng lại trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt, kiếm tiên chợt lóe qua, chém xuống, chính là xương tay phải của người áo đen.
 
Cánh tay phải sau khi rời khỏi thân thể hắn, quỷ dị hóa thành cốt phấn, tiêu tan trong hư không.
 
Vương Lâm chọn thời cơ cực kỳ chuẩn xác, nếu không kiếm tiên cách người áo đen một khoảng quá gần, mặc dù thi triển định thân thuật, ở trên người áo đen một thời gian quá ngắn, cũng rất khó để công kích có tác dụng được.
 
Nhưng lúc này thì không thế!
 
Người áo đen toàn thân run sợ một chút, cúi đầu nhìn cánh tay phải trống trơn của mình, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ vô cùng. Phẫn nộ này, khiến cho sát khí nồng đậm lộ ra ngoài hai mắt hắn.
 
-Bản tiên ở đây thủ hộ vô số vạn năm rồi, mới khôi phục lại đầy đủ hài cốt, không ngờ ngươi dám hủy đi cánh tay phải của ta!
 
Người áo đen cười điên cuồng, không ngờ buông tha Phong Tiên Ấn, hướng tới trước lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Trong khi bay tới, người áo đen lộ ra vẻ mặt dữ tợn chưa từng có, cánh tay trái còn xót lại nâng lên, song chỉ biến thành kiếm, thẳng tới Vương Lâm mà đâm một kiếm đến. Hắc ám hư vô, nhưng dưới chỉ của người áo đen, không ngờ lại phát ra những tiếng ca ca, bị hắn mở ra một khe nứt.
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe ra, thân mình lùi về phía sau, tay phải nâng lên chỉ thiên, miệng quát:
 
-Hô Phong!
 
Nguyên lực của hắn nhanh chóng vận chuyển, lúc này cũng bất chấp tiêu hao, lập tức một cỗ hắc phong hình thành xuất hiện trên tay phải của hắn, trong phút chốc tản ra bên ngoài, bao phủ bốn phía, hình thành một cỗ hắc phong vô cùng kịch liệt.
 
Từng trận hàn khí tản ra, hắc phong gào thét thổi tới người áo đen.
 
Người áo đen ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này đây ánh mắt khiếp sợ của hắn thậm chí còn nồng đậm hơn mấy lần so với việc nhìn thấy pháp bảo của sư tôn trên tay Vương Lâm.
 
-Tiên đế thuật Hô Phong! Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai???
 
Người áo đen sắc mặt đại biến, thân mình lập tức lui về phía sau, hắn rất rõ ràng uy lực của Hô Phong này. Hô Phong đối với hắn mà nói đó chính là một cơn ác mộng!
 
Hắn nhớ rất rõ, năm đó mình làm trái với tiên điều, tuy đã được sư tôn cầu tha thứ, nhưng tiên đế Bạch Phàm vẫn thi triển một thức thần thông với hắn, còn từng nói qua nếu hắn có thể chống cự được, thì bỏ qua cho tính mạng này của hắn.
 
Năm đó tiên đế Bạch Phàm thi triển đó chính là Hô Phong này!
 
Dưới Hô Phong, toàn bộ thân thể của hắn bị tan vỡ, ngay cả xương cốt cũng tiêu tan, nếu không có sư tôn Tiêu Dao Tử ra tay, sợ là ngay cả đầu hắn cũng không bảo vệ được.
 
Từ đó về sau, hắn được sư tôn Tiêu Dao Tử đưa tới nơi này, thủ hộ quan tài, nương theo đại trận, trải qua vô số vạn năm ngồi ở đây, lúc này mới đem Hô Phong trong nguyên thần khu trừ ra ngoài, mới hình thành lại được hài cốt.
 
Lúc này, hắn nhìn thấy thần thông Hô Phong, lập tức bị dọa tới hồn bay phách lạc, vội vàng lùi về phía sau, đồng thời không chút do dự há mồm phun ra một vật. Vật này chính là một quả đan màu lam, sau khi phu ra ngoài, lập tức làm cho bốn phía chung quanh nhuộm thành màu lam.
 
-Ngươi là người nào của tiên đế Bạch Phàm!
 

Người áo đen lại hét lớn, viên đan màu lam trước mặt hắn vẫn phun ra ánh sáng dịu dàng, khiến cho hắn mặc dù bị hắc phong cuốn lấy nhưng vẫn chưa bị thương.
 
Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, không nói gì, mà cất bước đi tới, thẳng tới phía trước. Ở ngoài thân thể hắn, hắc phong gào thét, phảng phất như giờ phút này Vương Lâm và hắc phong kia dường như hòa hợp lại thành một thể thống nhất. Trong nháy mắt tới gần người áo đen, nhấn một cái về phía trước, hắc phong lập tức theo động tác của hắn lao ra.
 
Người áo đen sắc mặt tái nhợt, lại lui về phía sau, lam quang trước người có vẻ ảm đạm đi nhiều, tuy nhiên hai mắt người áo đen mạnh mẽ ngưng đọng, gầm nhẹ một tiếng, hai tay đẩy về phía trước.
 
Lập tức lam đan trước người hắn xoay tròn, tản mát ra những trận lam quang, phảng phất như một lốc xoáy, đem hắc phong thổi tới hút hết vào trong.
 
"Người này Hô Phong thuật cũng không mạnh, nhưng ta cũng không thể chạm phải một chút nào, nếu không lập tức sẽ dẫn phát pháp thuật Hô Phong còn sót lại bên trong!" Hô Phong, thuật này quá mức độc ác, một khi nhập thể, liền không thể khu trừ hoàn toàn được, nếu như lại bị thuật này nhập thể một lần nữa, ngay lập tức sẽ dẫn phát tới vết thương cũ!
 
Đáng chết, người này làm sao có khả năng học được Hô Phong! Lúc này lại phải dựa vào pháp bảo của sư tôn tặng cho năm đó rồi!
 
Người áo đen sắc mặt cực kỳ âm trầm, nương theo lam đan hết sức chống cự, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau.
 
Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm vào người áo đen, không do dự vỗ tay vào túi trữ vật, lập tức Xạ Thần Xa biến ảo ra ra. Năm màu sáng rực rỡ biến ảo chợt lóe trước mặt hắn, lập tức biến thành con bướm nhiều màu.
 
Ngay sau khi con bướm xuất hiện, cánh hơi hơi vỗ, phấn màu tản ra, thoạt nhìn trông vô cùng xinh đẹp!
 
Khoảnh khắc con bướm hiện thân, Vương Lâm bấm tay niệm thần chú, bỗng nhiên, chỉ ngón tay vào người áo đen đang lui lại phía sau kia.
 
Lập tức con bướm chậm rãi bay tới phía trước, cánh hơi vỗ.
 
Ngay trong khi lùi lại phía sau, người áo đen ở xa xa thân hình lập tức hơi dừng lại một chút, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, xương cánh tay trái nổ ầm một cái vỡ vụn thành tro bụi. Trước mắt hắn hình thành một con bướm màu xám.
 
Ngay sau khi con bướm này xuất hiện, cánh lại vỗ.
 
Người áo đen sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng lùi về phía sau. Lúc này xương hai chân lập tức sụp đổ, hắn trong mắt vẻ kinh sợ đã nồng đậm vô cùng rồi. Nhìn thấy con bướm lại tiếp tục vỗ cánh phải hắn hét lớn một tiếng, nửa thân trên lập tức tan vỡ, hình thành một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho hắn trong nháy mắt rời ra xa xa, trực tiếp dừng trên trận pháp đặt chiếc quan tài.
 
Khoảnh khắc nửa thân hắn rơi vào trong trận pháp, từ trận hắc khí từ bên trong xuất hiện, không ngừng dung nhập vào người hắn, khiến cho nửa thân dưới của hắn không ngừng hiện ra thân thể hư ảo.
 
Lúc này, con bướm lại chợt lóe chiếc cánh, người áo đen thân dưới nổ ầm một cái, thân thể vừa mới hư ảo hình thành lại một lần nữa bị tan vỡ. Chỉ có điều trong nháy mắt hắc khí từ trong trận pháp tỏa ra lại lập tức hình thành thân thể một lần nữa cho hắn.
 
Liên tục không ngừng, trận pháp khổng lồ kia hắc khí đã không dũng mãnh chảy vào trong quan tài nữa mà toàn bộ hướng về người áo đen. Hạ thân của hắn không ngừng ngưng tụ hóa thành thật thể, dường như cuối cùng còn có chút huyết nhục.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, thân mình hướng tới phía trước, nâng tay hô lớn. Hô Phong thuật lại xuất hiện, liên tục thi triển hai lần Hô Phong Thuật, nguyên lực của Vương Lâm có chút không đủ, sắc mặt tái nhợt, nhưng sát khí trong mắt vẫn còn rất nhiều.
 
Hiển nhiên, nếu không thể giết người này thì không thể rời khỏi nơi này!
 
Hắc phong tung hoành, hóa thành mảng bụi thật lớn, hướng tới trận pháp kia. Người áo đen sắc mặt đại biến, đang muốn lùi ra phía sau. Đúng lúc này, Xạ Thần Xa hóa thành con bướm lại một lần nữa nhẹ nhàng vỗ cánh.
 
Lập tức, thân hình hư ảo mới hình thành của người áo đen, nhanh chóng tan vỡ, cả thân thể của hắn ở dưới áo bào đen, lúc này toàn bộ tan rã.
 
Hắn lúc này xuất hiện ở trong khoảng không chỉ còn lại một cái đầu, trong mắt hắn lộ ra kinh hãi dĩ nhiên đã tới cực hạn rồi.
 
-Phá hư quy tắc! đây là pháp bảo có uy lực phá hư quy tắc!
 
Người áo đen thất thanh nói, không chút do dự nhanh chóng lui về phía sau, chỉ có điều lúc này hắc phong gào thét mà tiến tới, thẳng tới hắn mà thôn phệ.
 
Người áo đen lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, hắn không cam lòng, nếu tu vi của hắn còn ở mức đỉnh phong, mặc dù người kia có pháp bảo phá hư quy tắc, hắn cũng có biện pháp chống cự, thậm chí nếu có thân thể, hắn có thể nắm chắc trong phút chốc trực tiếp giết chết đối phương, khiến cho đối phương căn bản không có cơ hội thi triển ra pháp bảo này.
 
"Nếu năm đó ta không chịu xâm hại của Hô Phong Thuật của Bạch Phàm, lúc này cũng không thể sợ hãi Hô Phong thuật kia! Ta không cam lòng!
 
Người áo đen ánh mặt lộ ra hận ý, trong khoảnh khắc khi Hô Phong thôn phệ tới, hắn mạnh mẽ thổi ra trước một ngụm khí.
 
Hơi thở này là tinh khí nguyên thần của hắn, lúc này không chút do dự mà thôi ra, lập tức va chạm tới hắc phong, ầm một tiếng hắn nương theo lực đẩy, cái đầu còn lại nhanh chóng lùi về phía sau.
 
Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết đoán, hắn cắn răng lui về bên cạnh quan tài trong trung tâm đại trận, lẩm bẩm nói: "
Sư tôn, không phải đệ tử không tuân theo lời hứa, mà là lúc này nếu không mở quan tài, đệ tử chắc chắn phải chết không nghi ngờ." Hắn lẩm bẩm xong, đầu hung hăng va chạm vào chiếc quan tài, quan tài này bị mở ra một khe. Trong khoảnh khắc quan tài bị mở ra, thân thể thanh niên nằm trong quan tài lập tức tiên tan, giống như vừa tiếp xúc với bên ngoài, liền bị tiêu tan đi vậy. Chỉ có điều ngay khi tiên tan vào hư vô, trong quan tài, không còn một vật nào!
 
"
Long Đạo Tử, ngươi phạm phải tiên điều, bị tiên đế trừng phạt vi sư cũng không thể cứu được ngươi. Chỉ có thể giúp ngươi giữ lại cái đầu cùng nguyên thần phong ấn, tồn tại thủ hộ ở nơi này! Vi sư đêm qua xem chân trời, tính ra tiên giới sẽ có đại kiếp nạn, ngươi rời khỏi, cũng chưa chắc đã là một chuyện không may mắn.
 

Cỗ quan tài này là tiên vực chi bảo từ viễn cổ, là do vi sư trải qua bao hiểm nguy mới đạt được, tên là Tị Thiên Quan!
 
Người cũng biết, vi sư lúc chưa thành tiên, trần tục có một người con, vi sư nợ nó nhiều lắm, chỉ có thể lấy tia hồn phách đầu tiên, sau khi thành tiên buông tha hết thảy thời gian tu luyện, buông tha hết thảy cơ duyên, tìm được Tị Thiên Quan này, đem hồn của nó đặt vào trong này, có thể một lần nữa ngưng tụ lại thân thể cho hồn phách, cuối cùng cũng có một ngày thức tỉnh.
 
Sau khi nó tỉnh dậy, ngươi phải nhận nó làm chủ, cuộc đời này không được phản bội, mà ngươi, tới lúc đó cũng có thể dùng quan tài này ngưng tụ thân thể, khôi phục lại tu vi!" Thanh âm của sư tôn năm đó, trong khoảnh khắc quanh quẩn bên tai đầu người áo đen này.
 
"
Sư tôn, chớ có trách ta…" Người áo đen, Long Đạo Tử, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán. Khoảnh khắc hắn tiến vào trong quan tài, quan tài lập tức tự động bay tới, gắt gao phối hợp, không ngờ hóa thành một đạo tinh quang, lao thẳng ra khỏi trận pháp, bay tới tận xa xa.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cảnh tượng vừa rồi khiến cho tâm thần hắn chấn động không ngừng, hắn tận mắt nhìn thấy thanh niên ở trong quan tài, vừa mới mở quan tài ra liền tiêu tan.
 
Lại tận mắt nhìn thấy đầu người áo đen tiến vào trong quan tài, thật không ngờ thân thể nhanh chóng được ngưng tụ thành hình.
 
"
Đây là…" Vương Lâm hai mắt ngưng trọng, hắn không do dự bầm tay niệm thần chú. Xạ thần Xa hóa thành con bướm tới bên cạnh, dừng ở dưới chân Vương Lâm, mang theo hắn trực tiếp đuổi theo. Đồng thời Vương Lâm một trảo vào hư không, lập tức Phong Tiên Ấn mang theo tiếng rít gào theo sát đằng sau, thẳng tới quan tài đang ở xa xa phía trước mà đuổi theo.
 
Tháp Sơn nhoáng lên một cái, hóa thành hư ảnh, dung nhập vào phía sau Vương Lâm, biến mất không thấy.
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang đại thịnh, đuổi theo không bỏ.
 
"
Vật đó là bảo vật gì, không ngờ có thể làm cho thân thể ngưng tụ lại lần nữa!" Bên trong tị thiên quan, Long Đạo Tử thân thể được ngưng tụ lại rất nhanh, cái loại cảm giác có thể cầm nắm được, vô số vạn năm qua hắn chưa từng được thử qua.
 
Ánh mắt hắn lộ ra hàn quang, nhe răng cười độc ác, thì thào lẩm bẩm nói: "
Sư tôn, Long Đạo Tử ta không có thân thể, thủ hộ con người vô số vạn năm, hóa ra, chỉ cần nằm bên trong này một lát, thân thể lập tức có thể khôi phục!
 
Nếu như thế, người vì soa năm đó còn muốn ta phải chịu thống khổ cho tới tận bây giờ. Ngươi lo lắng sau khi ta khôi phục thân thể, sẽ không thủ hộ quan tài này cho ngươi nữa sao? Nguyên trước ta còn chút áy náy, nhưng hiện giờ, Tiêu Dao Tử, ta xem như đã minh bạch rồi! buồn cười Long Đạo Tử ta thủy chung vẫn cảm kích ân cứu mạng của ngươi, tình thầy trò, qua vô số năm, thà rằng tự mình thống khổ, cũng tuyệt không đánh một chút chủ ý lên cái quan tài này, thật sự buồn cười mà!" Trong quan tài, Long Đạo Tử hung hăng nắm tay, lập tức truyền tới từng trận ầm ầm, dường như xương cốt va chạm vào nhau vậy, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Long Đạo Tử trong mắt tinh quang chợt lóe, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tu vi của mình, đang điên cuồng khôi phục bằng một tốc độ không thể tưởng tượng được.
 
Theo Vương Lâm chiến một trận, tu vi của hắn là ở giữa Dương Thực và Khuy Niết. Đó cũng chính là nhất phẩm thiên tiên, khi đạt tới Khuy Niết sơ kỳ, lập tức trở thành Tam phẩm thiên tiên.
 
"
Tiêu Dao Tử, ngươi lừa ra thật khổ!" Long Đạo Tử ánh mắt lộ ra sát khí, tu vi điên cuồng kéo lên, chỉ trong nửa khắc, đã đạt tới lục phẩm thiên tiên, vẫn còn chưa đình chỉ, tiếp tục tăng lên.
 
Vương Lâm truy kích, sắc mặt khẽ biến, hắn cảm nhận được bên trong quan tài phía trước, một tiên lực khổng lồ đang điên cuồng ngưng tụ, càng ngày càng mạnh!
 
"
Rốt cuộc đây là bảo vật gì???" Vương Lâm hít một ngụm khẩu khí, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
Long Đạo Tử nhe rằng cười độc ác, vận chuyển tiên nguyên lực, trong phút chốc, tu vi điên cuồng kéo lên, đạt tới cửu phẩm thiên tiên! Cũng chính là thời đỉnh phong của hắn ở tiên giới năm đó!
 
Không có dừng lại, tu vi của hắn trong nháy mắt đạt tới cửu phẩm thiên tiên, tu vi bạo tăng, đột phá cấp bậc thiên tiên, có một loại biến hóa khó có thể tưởng tượng ra được. Oanh một cái, Long Đạo Tử trong mắt hiện lên tinh quang, dường như có thể nhìn thấu quan tài.
 
Tu vi của hắn, lúc này đã siêu thoát thiên tiên, đạt tới tiên vương!
 
"
Tam phẩm tiên vương! Tiêu dao Tử, năm đó chẳng qua ngươi cũng chỉ là cửu phẩm tiên vương mà thôi, hiện giờ Long Đạo Tử ta cũng là tiên vương, sau đó ta sẽ giết tên thượng tiên kia, lấy pháp bảo của hwans, từ nay về sau không đi tiên giới nữa, thiên hạ này to lớn, ngươi bất kể như thế nào cũng không thể tìm thấy được ta!" Long Đạo Tử cười to, nâng tay phải nhấn lên nắp quan tài một cái, lập tức nắp quan tài bị hất văng lên, thân thể Long Đạo Tử nhảy ra ngoài.
 
Vương Lâm lập tức dừng thân, sắc mặt cực kỳ âm trầm, đang muốn lùi về sau, nhưng hai mắt ngưng đọng, nhìn lại phía trước.
 
Chỉ thấy khi Long Đạo Tử nhảy ra khỏi quan tài, nụ cười điên cuồng vang vọng khắp nơi, một lực lượng vô biên, theo thân thể hắn tràn ra ngoài, so với Huyết Tổ vẫn còn hùng mạnh hơn rất nhiều.
 
Dường như một hồi tiên lực nồng đậm như gió lốc tràn ngập bốn phía, mà trung tâm của gió lốc này chính là người đó!
 
-Tiểu bối, đi tìm chết đi!
 
Trong tiếng cười Long Đạo Tử dấn thân về trước một bước, nhưng ngay trong khoảnh khắc, kịch biến nảy sinh!
 
Hai chân của hắn, trong khoảnh khắc tiêu tan vô thanh vô tức, tiếp đó là thân trên, hai tay, dường như cũng bị tiêu tan rồi.
 
Cảnh tượng này, cùng với cảnh thiếu niên tiêu tan lúc hắn mở quan tài giống nhau như đúc.
 
-Tại sao có thể như vậy… không có khả năng!
 
Long Đạo Tử cả người dừng tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn thân thể mình tiêu tan như gió, tan biến hết thảy.
 
Ngay cả đầu của hắn, lúc này cũng hóa thành mơ hồ, dường như tạo thành vô số mảnh vỡ, sắp sửa biến mất trong hư vô.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 768: Tị Thiên Quan
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...