Tiên Nghịch

Chương 662: Bản tiên thuật thiếu của Vương Lâm

Động phủ của Vương Lâm, tinh cầu bỏ hoang, nửa năm sau, một tiếng động ầm ĩ vang rền, toàn bộ mặt đất khẽ run lên, làm lượng lớn tro bụi hất lên không, giống như một trời sương mù dày đặc vậy.
 
Trong mà sương mù dày đặc bụi đất, Vương Lâm cau mày đi ra.
 
Ở phía sau hắn, một khôi lỗi cao gầy, trên nắm tay của khôi lỗi còn có vô tận lôi quang lóe ra.
 
Lôi Đạo Tử cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, chỉ có điều, tiên vệ khôi lỗi của Vương Lâm đã thất bại rồi, mặc dù có đầu lôi thú của lôi tiên điện kia, nhưng bước cuối cùng tế luyện vẫn thất bại.
 
-Thực lực hạ phẩm tiên vệ, tương đương với đại viên mãn tu luyện bước đầu tiên, tiên vệ thứ nhất khi tế luyện bị ta gia nhập thêm vào thiên quỷ, sản sinh một chút dị biến, cho nên mới đạt được Âm Hư chi cảnh.
 
Tiên vệ thứ hai này, ta lấy Âm Hư tu sĩ tế luyện, phối hợp với đầu lôi thú, nguyên bản có thể luyện ra một trung phẩm tiên vệ, đáng tiếc, vẫn thất bại.
 
Vương Lâm thầm than, thế gian này nhiều việc dường như nắm chắc trong tay, nhưng cuối cũng lại chỉ như bóng trăng nơi mặt nước.
 
-Đạo tâm của ta có chút mạnh mẽ hơn!
 
Vương Lâm đưa những bất đắc dĩ trong lòng bài trừ ra bên ngoài, khôi phục vẻ bình tĩnh ngày xưa, hắn quay đầu nhìn lại thây khô phía sau, ánh mắt lộ ra trầm tư.
 
-Cũng không phải không thu hoạch được gì!
 
Vương Lâm gian nan thì thào tự nói.
 
Tiên vệ thứ hai sau khi thất bại, nguyên thần Lôi Đạo Tử dần dần mất đi thần trí, hóa thành một đạo quang hoàn kì lạ, dung hợp vào bên trong thân thể, cùng lúc đó nguyên thần của lôi thú kia đồng thời bị mài nhỏ dung hợp vào nhau.
 
-Ngân cực đỉnh phong!
 

Vương Lâm thu hồi ánh mắt, tuy nói hắn thất bại, nhưng trong nháy mắt đã quả quyết chém đứt một tia liên hệ của nguyên thần Lôi Đạo Tử, buông tha tế luyện, khiến cho tiên vệ này, từ bước thứ ba thối lui tới bước đầu tiên.
 
Lúc này, hắn đạt được một thân thể ngân cực đỉnh phong. Thân thể này có thể tính là tiên vệ bán thành phẩm, không thể thi triển thần thông gì, nhưng bản thể cường độ quả thực kinh người.
 
Nếu là nguyên thần Vương Lâm xuất khiếu, còn có thể miễn cưỡng khống chế một phen, chỉ có điều hiện giờ nguyên thần hắn không thể xuất khiếu được. Bằng vào thần thức hắn chỉ có thể gián tiếp khiến cho khôi lỗi này làm một chút động tác đơn giản, ví dụ như quyền vừa rồi.
 
Khống chế như vậy cũng không thể dùng trong chiến đấu, trên thực tế mặc dù Vương Lâm thật sự có thể nguyên thần xuất khiếu, trên không chế cũng sẽ không giống như thân thể bình thường của mình được, sẽ bị nguyên thần trong thân thể của Lôi Đạo Tử bài xích.
 
Tiên vệ bị tế luyện sau khi đạt tới bước đầu tiên, liền chỉ có nguyên thần của bản thể mới có thể chân chính khống chế tự nhiên. Một khi bước tế luyện thứ ba bị thất bại, ngay cả khống chế cũng không có thể, trừ phi người này có tu vi cao hơn khôi lỗi này mấy lần, lấy phương thức đoạt xá mới có thể vĩnh cửu tồn tại.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, thu hai tiên vệ vào trong túi trữ vật, xoay người đi vào trong động phủ.
 
Hắn phải làm nhiều việc lắm, tiên vệ chỉ là một trong số đó. Sau khi cân bằng lại tâm tình, phiền muộn do tế luyện tiên vệ thất bại, tan thành mây khói.
 
-Lúc này phải đề cao tu vi bản thân, đạt tới trình độ ngang bằng với ý cảnh!
 
Trong động phủ, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt lóe lên nhìn ra phía trước.
 
Ba chủ hồn đã sớm bị hắn thu hồi, thất tinh bảo kiếm cũng thế, về phần tiên vệ cùng hai đạo kiếm khí Lăng Thiên Hậu, cũng thủy ở trong động phủ.
 
Tiên vệ khôi lỗi đứng ở bên cạnh, cách đó không xa là lôi thú đã giải trừ phong ấn thứ ba đang quỳ rạp trên mặt đất.
 
Hai đạo kiếm khí Lăng Thiên Hậu trôi nỗi giữa không trung, phát ra kiếm khí nồng đậm, mơ hồi truyền ra tiếng gào khóc.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn tới đúng là lôi thú đã giải khai đạo phong ấn thứ ba.
 

 
Chỉ có điều nửa năm qua, hành vi của lôi thú này cũng không phải tùy ý, con thú này cũng không có biểu hiện cắn trả nào với mình cả, thậm chí đối với mỗi một mệnh lệnh đều chấp hành tuyệt đối.
 
Chỉ có điều, con thú này cũng có một chút kỳ lạ, mặc cho Vương Lâm thi triển thần thông thế này, cũng hoàn toàn không để ý tới.
 
Nó, không nghịch biến trở lại thành Xạ Thần Xa, không trở lại túi trữ vật nữa.
 
Lôi thú mở ra đạo phong ấn thứ ba, hình thể lớn gấp ba so với trước, ngoài thần uy đồng thời ngân sừng trên đầu ngày càng nhiều màu sắc vàng.
 
Trong lúc Vương Lâm nhìn nó, lôi thú này cũng ngẩng cái đầu to đang quy rạp trên mặt đấy, cặp mắt to vĩ đại liếc nhìn Vương Lâm một cái, lôi quang xuất hiện giữa hai mũi, thân thể chạy ra ngoài.
 
Khi người và thú nhìn nhau, Vương Lâm có cảm giác, con thú này dường như linh động hơn, thậm chí có thể nói, dường như nó có linh hồn chân chính của mình rồi.
 
Lôi thú tuy rằng kiêu ngạo bất tuân, nhưng hai mắt tuyệt đối không có linh động như lúc này.
 
Nhìn thật là phiền, lôi thú thu hồi ánh mắt, thấp giọng rít gào. Thân mình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo lôi quang, biến mất ở xa xa ngoài động phủ.
 
Vương Lâm cười khổ, hơn nửa năm nay, con thú này thường xuyên như vậy, sau khi ra ngoài thường thường mấy ngày mới trở về.
 
Trầm ngâm một lát, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán.
 
"Nếu con thú này nhiều lần không muốn trở lại túi trữ vật, đơn giản từ nó đi thôi!" ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hai đạo kiếm khí Lăng Thiên Hậu gào thét giữa không trung, dung nhập vào trong tiên vệ khôi lỗi, đồng thời tiên vệ khôi lỗi đứng trước động phủ, hộ pháp cho Vương Lâm.
 
Từ trong lòng Vương Lâm, một cái túi trữ vật xuất hiện. Đây là của Lôi Đạo Tử, nguyên thần của Lôi Đạo Tử sau khi tiêu tan dung nhập vào tiên vệ thứ hai, cái túi trữ vật này trở thành vô chủ, không còn lạc ấn thần thức nữa.
 
Trong túi trữ vật này đồ vật tương đối pha tạp, ngoại trừ một ít vật hằng ngày ra, chân chính để cho Vương Lâm cảm thấy hứng thú, chỉ có bốn thứ. Thứ nhất, là một miếng ngọc giản.

 
Trên mặt ngọc giản có khắc một đầu lôi thú dữ tợn, lôi thú này đỉnh đầu có kim giác, toàn thân điện quang lấp lóe, thoạt nhìn cực kỳ uy vũ. Ở vặt trái ngọc giản, còn khắc một ký hiệu cực lớn.
 
Hàm nghĩ của ký hiệu kia, Vương Lâm không rõ, nhưng hắn phân tích đơn giản, liền đoán được ít nhiều vật đó có tác dụng gì.
 
Ngọc giản tầm thường tuyệt không thể điêu khắc đẹp như vậy được, hiển nhiên, vật này có tác dụng làm lệnh bài.
 
Dùng thần thức tìm tòi, lập tức có một đạo điện quang mạnh mẽ từ bên trong xuất hiện, ngăn cản Vương Lâm xâm nhập. Vương Lâm thần sắc như thường, cẩn thận xem xét điện quang ngăn cản thần thức của mình này, chốc lát, khóe miệng hắn lộ ra mỉm cười.
 
"Hay là, ta thực sự có tiềm chất làm lôi tiên điện sứ giả…" Vương Lâm tươi cười có chút quỷ dị, lực cản của lôi quang này, có thể ngăn cản tuyệt đại bộ phận tu sĩ, thậm chí ngay cả một ít tu sĩ bước thứ hai cũng có thể ngăn cản.
 
Nhưng đối với Vương Lâm lại không có chút tác dụng gì.
 
Lôi quang phát ra bên trong vật này, ẩn chứa một tia thiên địa lôi uy, đây chân chính là lôi uy, hiển nhiên nếu không có tu luyện thần thông của lôi tiên điện, căn bản không có khả năng xem xét.
 
Nhưng, Vương Lâm từng nuốt vào nửa Thái Cổ Thần Long, lôi uy trong nguyên thần, tới từ Thái Cổ, đương nhiên siêu việt hơn xa lôi uy trong ngọc giản này. Lúc này lôi đình vừa động tới nguyên thần, dung nhập vào thần thức, liền dễ dàng bị phá bỏ. Lôi quang bị phá bỏ, liền thấy được bên trong ngọc giản.
 
Với định lực của Vương Lâm, lúc này cũng không thể không mở to hai mắt, trong ngọc giản này, chỉ ghi chép hai đạo thần thông, thứ nhất là Đỉnh Hóa Thiên Địa!
 
Lấy đạo niệm của bản thân ngưng hóa thành đỉnh, lấy ý của thiên địa luyện hóa dung hợp với nguyên lực của bản thân hình thành nguyên lực thần thông kinh người!
 
Rất hiển nhiên, thuật này chính là Lôi Đạo Tử thi triển trước đây, đối với thần thông này, Vương Lâm có cảm xúc rất sâu đậm.
 
"Đáng tiếc thuật này yêu cầu nguyên lực rất cao, tu vi không tới Âm Hư chi cảnh, cũng không thể thi triển." Thần thức Vương Lâm dừng ở đạo thần thông thứ hai, thần thông này, tên là Lôi Nguyên Thuật.
 
Lôi Nguyên Thuật này mới chân chính làm cho Vương Lâm lâm vào động dung.

"Lôi Nguyên Thuật, bản thiếu của hạ phẩm tiên thuật, hấp thu nguyên lực thiên địa trong thiên lôi vào trong cơ thể, do đó càng nhanh chóng ngưng tụ nguyên lực bản thân, giảm bớt thời gian dừng lại ở Âm Dương Hư Thực cảnh giới!
 
Thuật này cực kỳ bá đạo, thiên lôi nhập thể, tu sĩ tu đạo bước đầu tiên không thể chịu đựng được, không thể tu luyện."
Vương Lâm tim đập thình thịch, tu sĩ tầm thường không thể chịu đựng được thiên lôi, nhưng hắn có cơ duyên xảo hợp lấy được nguyên thần lôi, với hắn mà nói, giá trị của thuật này là không thể tưởng tượng.
 
Mặc dù là chân chính hạ phẩm tiên thuật đặt trước mặt hắn, lúc này cũng không có giá trị bằng Lôi Nguyên Thuật này. Thuật này chỉ là bản thiếu của hạ phẩm tiên thuật nhưng lúc này Vương Lâm lại rất cần.
 
"Khó trách lôi tiên điện lại hùng mạnh như vậy ở La Thiên Tinh Vực này, cầm giữ Lôi Nguyên Thuật bực này, hấp thụ nguyên lực của lôi trong thiên địa, hiển nhiên so với nhiều người khác, phải nhanh hơn nhiều." Hai mắt Vương Lâm lấp lóe tinh quang, khóe miệng mỉm cười.
 
"Tu luyện Lôi Nguyên Thuật, có được thần thông Đỉnh Hóa Thiên Địa, hơn nữa có lôi thú, mặc dù chân chính lôi tiên điện sứ giả gặp ta, cũng sẽ không biết thật giả…" Sau khi khắc sâu khẩu quyết thần thông ghi trên ngọc giản, Vương Lâm trân trọng thu vào trong túi trữ vật, nhìn về phía vật tiếp theo.
 
Vật đó là một thanh kiếm, kiếm này không có bản thể, toàn bộ được tạo thành từ tia chớp. Vương Lâm từng thấy Lôi Đạo Tử thi triển qua pháp bảo này, giằng co với tiên vệ, mặc dù với song quyền của tiên vệ, cũng không thể phá được vật này.
 
Nhìn kiếm, Vương Lâm hơi trầm ngâm thu vào trong túi trữ vật.
 
Vật phẩm thứ ba, là một hòn đá màu bạc to bằng nắm tay, trong đó có ẩn chứa lôi điện lực. Vật này làm cho Vương Lâm nổi lên hứng thú, thần thức hắn tra xét cẩn thận một phen, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm lên trên bề mặt.
 
Trong khoảnh khắc tay hắn chạm phải, điện quang khổng lồ từ khoáng thạch xuất hiện, ầm ầm chui vào ngón tay của Vương Lâm.
 
Nếu là tu sĩ tầm thường, lúc này gặp phải lôi đình nhập thể, chắc chắn trọng thương, nhưng nguyên thần Vương Lâm lại há mồm thu lấy, lôi đình lập tức bị thôn phệ.
 
Trong nháy mắt lôi đình tiêu tan, một cỗ nguyên lực thiên địa làm cho Vương Lâm chấn động toàn thân, chậm rãi lan tràn, nguyên lực này rất nhỏ, chỉ có một chút, nhưng khiến cho hai mắt Vương Lâm toát ra quang mang sáng ngời.
 
Hắn thở sâu, nhìn chằm chằm vào khoáng thạch, do dự một chút, buông tha ý tưởng hấp thu toàn bộ, mà đặt vào trong túi trữ vật.
 
Cuối cùng là một vật Vương Lâm rất quen thuộc, tiên ngọc.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 662: Bản tiên thuật thiếu của Vương Lâm
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...