Tiên Nghịch

Chương 562: Yêu vệ

- Ngươi, thì ra hận ta như vậy.
 
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói.
 
- Hận? Đương nhiên hận, Hổ Bào cuộc ta đời này tuyệt không tầm thường. Có Luyện Hồn thuật này, có trên trăm ngàn hồn phách này, ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh của vùng đất Yêu Linh này. Ngươi, căn bản là không xứng làm chủ nhân của ta, cho dù đã từng làm qua, cũng không được! Ngươi, nhất định phải chết!
 
Tiếng cười kiêu ngạo từ trong miệng Hổ Bào truyền ra. Hắn lúc này, quả thật có tư cách kiêu ngạo, dưới trăm ngàn hồn phách, uy lực của nó, rất lớn!
 
Nhất là trên trăm ngàn hồn phách này, gần như toàn bộ đều là anh linh của viễn cổ chiến trường. Tu vi trước khi chết của bọn họ cũng không yếu, thậm chí trong đó còn có một ít hồn phách cấp bậc yêu suất, như vậy, càng thêm đáng sợ!
 
- Hồn phiên trong tay ta, ngoại trừ chủ nhân đã cứu tính mạng ta, ai có thể ngăn cản ta? Không ai có có thể ngăn cản ta! Một trăm ngàn hồn phách không tính là gì, mục tiêu của ta là trăm vạn, là trăm vạn. Ta muốn làm cho yêu linh chi địa này, từ nay về sau, xuất hiện đệ thập quận, đảm nhận yêu đế của đệ thập quận này, chính là ta, Hổ Bào!
 
Vương Lâm lẳng lặng nhìn Hổ Bào, chậm rãi nói:
 
- Thì ra, ngươi muốn giết ta, hận chỉ chiếm có một nửa, một nửa khác, là muốn giết chết tất cả người biết Luyện Hồn thuật trên thế gian này. Như vậy, về sau sẽ không có ai thi triển thần thông giống như ngươi, sẽ không có ai cướp đoạt hồn phách với ngươi… Đúng không… Hổ Bào nhìn chằm chằm Vương Lâm, âm trầm cười nói:
 
- Không hổ là chủ nhân năm đó của ta. Ngươi biến ta thành quân cờ, truyền thụ cho ta Luyện Hồn thuật. Việc này ta mặc dù hận cũng sẽ không nhiều như vậy. Nhưng khi ta ở trong hắc lao kia, ta cũng đã hiểu ra. Bằng vào cái gì ngươi có thể làm chủ nhân của ta, bằng vào cái gì người khác nhìn ngươi không thuận lại giận chó đánh mèo với ta. Là bởi vì ngươi cường đại sao, nếu như ta về sau càng cường đại, vậy thì như thế nào!
 
Cho nên, từ khi ta được cứu, ta đã thề, ta phải mạnh mẽ lên, ta muốn vượt qua ngươi, sau đó giết chết ngươi!
 
Vương Lâm khẽ lắc đầu, nhìn kỹ Hổ Bào một cái, nói:

 
- Sau mười năm, ngươi có thể tu luyện đến một bước này, Vương mỗ bình sinh hiếm thấy. Cho dù là thiên chi kiêu nữ năm đó, ở trên một điểm này, so ra cũng kém ngươi.
 
Vốn Vương mỗ còn có chút khó hiểu. Ngươi tư chất tuy nói tuyệt hảo, so với mấy Hồng Điệp năm đó Vương mỗ gặp còn mạnh hơn một chút. Nhưng thời gian mười mấy năm, tuyệt đối không có khả năng tu luyện đến một bước này, càng không thể dung nạp và khống chế nhiều hồn phách như vậy. Nhưng hiện tại, ta cũng đã hiểu rõ nguyên nhân của tất cả những điều này! Ngươi, nhất định là tu luyện một bộ công pháp thôi phát tiềm lực và sinh mệnh. Ngươi sẽ ở trong thời gian rất ngắn, đạt tới một đỉnh điểm, chẳng qua thời gian duy trì đỉnh điểm này nhất định rất ngắn, chỉ sợ ngay cả thời gian một ngày cũng không thể vượt qua… - Câm miệng!
 
Hổ Bào sắc mặt dữ tợn, tay phải chỉ lên thiên không, lập tức một phiến hắc vụ từ trong hồn vân tách ra, hóa thành trên trăm vạn hồn phách, theo ngón tay của Hổ Bào, gào thét lao thẳng đến Vương Lâm.
 
- Trước tiên cho ngươi nhìn xem, trăm vạn hồn là bộ dạng gì. Ngươi cả đời này, sợ là chưa từng thấy qua trăm vạn hồn!
 
Hổ Bào cuồng tiếu.
 
Trong lúc hai người nói chuyện, bị Hứa Lập Quốc bên trong kiếm tiên nghe thấy rõ ràng. Hắn ở trong kiếm tiên nhìn Hổ Bào, nội tâm khinh thường thầm nhủ: "Tiếu tử này không biết trời cao đất rộng. Hứa gia gia nhà ngươi làm phản nhiều lần đều không thành công, ngươi nếu có thể thành, lão tử về sau không phải họ Hứa, lão tử hộ Hổ, gọi là Hổ Lập Quốc!
 
Làm phản, là một chuyện rất đáng sợ, là cần phải dùng đầu óc, nhất là làm phản sát tinh này, há có thể đơn giản như ngươi nghĩ!"
Vương Lâm ngẩng đầu lẳng lặng nhìn trên không trăm vạn hồn phách hóa thành hắc vụ gào thét mà đến. Cảnh tượng này, đã thật lâu hắn không có nhìn thấy, một phiến hồn phách đông nghịt này, một đám dữ tợn rít gào giống như nếu không hoàn toàn cắn nuốt thì sẽ không cam tâm, điên cuồng lao về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm than nhẹ, vươn tay phải, vỗ về phía chân trời, ở trong lòng bàn tay một đạo phù văn lóe ra.
 
Trăm vạn hồn phách trong nháy mắt nuốt tới, bỗng nhiên nhất tề dừng lại, toàn bộ nhìn chằm chằm phù văn kia, vẫn không nhúc nhích. Cảnh tượng này, quá mức quỷ dị, đến mức khiến Hở Bào giật mình một chút.
 
- Luyện Hồn thuật không phải dùng như vậy!
 

 
Ở trong thần thức của những hồn phách này, Hổ Bào là chủ nhân. Nhưng sau khi nhìn thấy phù văn trong tay Vương Lâm, lại lập tức hiểu ra, người trước mắt, mới là chủ nhân chân chính!
 
- Này… Này không có khả năng… Không có khả năng!
 
Trong tâm thần của Hổ Bào, liên hệ của trăm vạn hồn phách đột nhiên toàn bộ biến mất. Hắn giật mình, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, hét lớn:
 
- Ức hồn thôn phệ (trăn ngàn hồn cắn nuốt)!
 
Lời vừa nói ra, hắc vân vô tận trên không điên cuồng ép xuống, trên trăm ngàn hồn phách lập tức lao ra. Lúc này, giữa trời đất giống như bị hồn phách chiếm cứ, vô thủy vô chung!
 
Mặt Hổ Bào lộ vẻ dữ tợn. Hắn giống như đã nhìn thấy Vương Lâm bị cắn nuốt.
 
Trên trăm ngàn hồn phách gào thét mà đến, Vương Lâm chỉ là thần thức từ trong cơ thể tràn ra quét ngang một vòng, chỗ thiếu sót năm đó lưu lại trên Luyện Hồn thuật lập tức bùng nổ, phàm là hồn phách của người tu luyện Luyện Hồn thuật Vương Lâm truyền thụ, hắn đều có thể khống chế tuyệt đối!
 
Trăm ngàn hồn nhất tề chấn động, trong mắt tất cả hồn phách lập tức lộ vẻ cung kính, vờn quanh xung quanh Vương Lâm. Trái lại Hổ Bào lúc này hai mắt dại ra, xung quanh hắn không còn tồn tại một hồn phách nào nữa.
 
Một cảnh tượng quỷ dị và dữ dội này khiến tâm thần của Hổ Bào trống rỗng.
 
- Luyện Hồn thuật của ngươi, tuy nói được người cải biến, có thể khống chế linh hoạt hơn. Nhưng căn bản của Luyện Hồn thuật nếu không truyền thừa chính thức, nếu không trải qua tế luyện vô số vạn năm, há có thể cải biến dễ dàng!
 

 
Ân công của Hổ Bào làm không được. Nếu là người trên áo giáp kia, có lẽ có thể làm được. Nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà lãng phí tâm thần.
 
- Ngươi làm sao có thể làm được như vậy. Ân công rõ ràng nói với ta, đã sửa chữa sơ hở của thuật này, vì sao… Hổ Bào hai mắt dại ra. Hắn nhìn chằm chằm hồn phách xung quanh Vương Lâm, lớn tiếng quát:
 
- Hồn, tốc quy!
 
Thanh âm của hắn thậm chí cũng có chút tê liệt. Nhưng hồn phách xung quanh Vương Lâm lại nhìn cũng không nhìn hắn một cái, vẫn vờn quanh người Vương Lâm cực kỳ cung kính!
 
- Hồn tốc tốc quy!
 
Hổ Bào điên cuồng hét, nhưng những hồn phách này vẫn như cũ quanh quẩn ở bên người Vương Lâm.
 
Hổ Bào giận dữ công tâm, thân thể nhoáng lên, phun ra một mồm to máu tươi. Mười mấy năm qua hắn ngày đêm luyện hóa hồn phách, tin tưởng cũng chậm rãi tăng lên. Mãi đến khi trăm ngàn hồn tề tụ, hắn tin tưởng mình có thể một bước lên trời, đã trở thành cường giả, hoàn toàn có thể giết chết Vương Lâm, đoạt lấy tất cả!
 
Nhưng lúc này, tất cả khi đối mặt với Vương Lâm, toàn bộ chỉ là bọt nước, khổ cực bao nhiêu năm, chắp tay đưa cho Vương Lâm, cỗ lửa giận này, thiêu đốt toàn thân hắn sôi trào, gần như muốn sụp đổ!
 
- Vương Lâm, ta muốn giết ngươi!
 
Hổ Bào trên mặt gân xanh nổi lên, cả người triệt để điên cuồng. Hắn lúc này, so với Vương Lâm khi nuốt vào Thăng Tiên quả dường như còn muốn điên cuồng hơn vài phần.
 

 
Vương Lâm trong mắt lộ vẻ phức tạp, tay phải vung lên, thầm than một tiếng, nói:
 
- Ngươi vì ta mà phản bội. ta sẽ để ngươi trước khi chết xem một chút thần thông chân chính của hồn phiên!
 
Thập Ức Tôn Hồn Phiên từ trong túi trữ vật bay ra, rung lên một cái, bốn phía trên trăm ngàn hồn phách lập tức chấn động, nhanh chóng dung hợp với nhau. Gần như trong nháy mắt, trên trăm ngàn hồn phách hóa thành một hồn!
 
Hồn này toàn thân trong suốt, hướng về phía Hổ Bảo cách không đánh ra một quyền!
 
Quyền xuống, Hổ Bào thân mình chấn động, ngay cả hồn phách, tứ phân ngũ liệt!
 
Vương Lâm than nhẹ, Tôn Hồn Phiên trong tay phải vung lên, một trăm ngàn hồn phách toàn bộ thu vào trong. Trong ánh mắt thanh minh của hắn ẩn có vẻ đấu tranh lộ ra. Hắn chăm chú nhìn phía trước. Hắn có thể nhìn thấy rất xa, có một tòa tháp cao màu đen.
 
Dưới tháp, đứng một lão giả, người này mặc áo giáo màu đen, cũng đang nhìn về phía hắn.
 
Ánh mắt của Vương Lâm từ trên người này rời đi, dừng lại trên hắc tháp kia. Hắn có thể cảm nhận được, một cỗ ma khí nồng đậm từ trên hắc tháp kia thấu ra.
 
Đây, là ma khí chân chính, cùng khí của người tu ma sinh ra có khác biệt rõ ràng.
 
Vương Lâm sau khi thanh tỉnh, đồng tử co rút lại, ma khí này, rất mạnh, vô cùng mạnh, người trong tháp càng là tuyệt đại cường giả. Vương Lâm thở sâu. Nguyên thần của hắn chưa dung hợp hoàn toàn với thân thể, còn cần thời gian nửa tháng mới có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Nhục Quy Nhất. Chỉ đến khi đó, hắn mới xem là chân chính củng cố Vấn Đỉnh kỳ.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 562: Yêu vệ
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...