Tiên Nghịch

Chương 427: Đỏ bừng

Côn Cực Tiên! Cây roi này chính là Kiền Phong cho nàng, để nàng dùng đối phó lại Vương Lâm.
 
Trong mắt Hồng Điệp phát tán ra quang mang kì dị. Tay phải nàng vung cây roi ra, chỉ nghe từng trận bang bang từ cây roi này phát ra. Ngay sau đó, cây roi như một con giao long, dọc theo dáng người Hồng Điệp, như một tia chớp đâm tới Vương Lâm.
 
Đôi mắt Vương Lâm chợt loé lên, thương chuyển thân động. Ngay khi đâm ra một thương, thân mình Vương Lâm liền lui về sau, hai tay bấm quyết, trong miệng khẽ niệm chú. Ngay sau đó một cổ quái phong ẩn chứa tiên lực lập tức gào rít đuổi theo trường thương, hướng về phía trước. Côn Cực Tiên và trường thương đột nhiên đâm sầm vào nhau.
 
- Ầm!
 
Âm thanh như tiếng trời đất sụp đổ. Roi và thương đâm vào nhau tạo ra một cỗ khí lãng mạnh mẽ trùng kích khuếch tán ra xung quanh. Bóng dáng Vương Lâm cũng không hề di động. Cỗ khí lãng khuếch tán như cơn bão cát này nháy mắt khi ập tới gần chỗ hắn thì liền bị cổ quái phong này cuốn lấy, gào rít, với thế công kích càng mãnh liệt hơn nhằm về phía Hồng Điệp.
 
Cảnh tượng này phát sinh nhanh như tia chớp. Sau khi Côn Cực Tiên trong tay Hồng Điệp va chạm với trường thương thì liền lập tức rời khỏi tay nàng, hoá thành một đạo tia chớp màu đen, xuyên thấu cổ quái phong đang cuốn đến, đâm thẳng về hướng Vương Lâm.
 
Chỉ nghe bang một tiếng, bóng dáng Vương Lâm bạo lui, trực tiếp rời ra ngoài trăm trượng. Hai mắt hắn loé ra quang mang kỳ dị, thấp giọng nói:
 
- Côn Cực Tiên!
 
Cây roi này hắn từng gặp qua một lần nhưng cuối cùng vẫn không thể tới tay. Lần này gặp lại, hắn đã quyết chí phải đoạt cho bằng được.
 
Lại nói Hồng Điệp, khi cổ quái phong kia cuốn tới, thân mình nàng không tự chủ được phải lui về phía sau, áo giáp màu đỏ trên người nàng lập tức phát ra từng trận khí tức cực hàn. Khí tức này điên cuồng tràn ra phía trước. Chỉ nghe từng trận rắc rắc từ giữa hư không truyền đến. Một đám băng điêu hình thù kỳ quái như đám chông nhọn sắc bén ngưng kết thành hình giữa không trung.
 
Dưới hàn khí này, không ngờ khí lãng cũng bị đóng băng lại, từ vô hình hoá thành hữu hình!
 
Vương Lâm nhìn cái áo giáp kia, hàn mang hiện lên trong mắt.

 
Hồng Điệp nâng tay phải lên, điểm lên đám băng điêu trước mặt một cái. Lập tức những tiếng răng rắc từ những đám băng điêu này vang lên. Bên ngoài chúng lập tức xuất hiện đạo đạo vết nứt, nhanh chóng lan tràn. Gần như chỉ trong nháy mắt toàn bộ đám băng điêu không còn chỗ nào trơn mịn nữa. Bụp một tiếng, chúng liền vỡ vụn thành những mẩu nhỏ, rơi hết xuống đất.
 
- Giết… ta… Ánh mắt Hồng Điệp lộ ra vẻ đấu tranh, vẻ thống khổ trên khuôn mặt càng đậm hơn.
 
Lúc này, xung quanh thân thể Hồng Điệp, Côn Cực Tiên giống như giao long, bay lượn khắp nơi. Chiếc áo giáp màu đỏ trên người nàng vẫn tản mát ra từng trận hàn mang.
 
Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, lặng lẽ gật gật đầu. Tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật, một bả chiến phủ thật lớn lập tức xuất hiện trong tay. Ngay khi chiến phủ này xuất hiện, không trung bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng đều ngưng tụ trên bề mặt của bả chiến phủ này.
 
Từng đạo tia chớp màu tím lưu động trên chiến phủ, theo cánh tay Vương Lâm lưu chuyển toàn thân. Từng trận âm thanh bụp bụp liền từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra.
 
Thời khắc này, một cỗ chiến ý chưa từng có dần ngưng tụ trong tim Vương Lâm.
 
Cây chiến phủ này chính là do Cự Ma Tộc Lão tổ triệu hoán ra trước khi chết, là vũ khí của Tổ tiên Cự Ma Tộc ở Thi Âm Tông của Triệu quốc. Sau khi Vương Lâm đạt được, vốn định để dành cho bổn tôn sử dụng. Nhưng hiện tại kiếm tiên đã mất đi kiếm hồn, không thể phát huy ra được thần thông, hắn lại không muốn sử dụng Tôn Hồn Phiên, do đó bả chiến phủ này chính là vũ khí thích hợp nhất!
 
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng thoát ra, một đạo hồng quang từ trong miệng bay ra, đón gió bành trướng lên, hoá thành một đoá hoa hồng trong suốt màu đỏ, phiêu phù trước người nàng.
 
Nháy mắt, đoá hoa hồng màu đỏ này đã nở rộ lên. Từ nhuỵ hoa bên trong phiêu tán ra một làn khói hồng, mơ hồ từ trong đó có thể nhìn ra hình bóng của Hồng Điệp.
 
Hình bóng này, khuôn mặt có một cỗ ngạo ý nồng đậm, so với một Hồng Điệp trong lòng của Vương Lâm thì giống nhau như đúc.
 
- Tằng Ngưu, ra tay đi!
 

 
Lúc này, cách chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp đang đứng ngàn dặm, Chu Vũ Thái đang nhanh chóng bay đi. Tu vi của hắn không phải là Anh Biến kỳ, tốc độ không thể nhanh bằng Vương Lâm, vẫn đuổi theo phía sau.
 
Vừa rồi khi thanh loan đao xẹt qua người hắn chỉ trong chớp mắt đã khiến hắn cực kỳ kinh hãi. Cuộc đời này hắn chưa từng thấy thứ nào có tốc độ nhanh đến như vậy!
 
Khi đang bay đi, bỗng nhiên Chu Vũ Thái nhướn mày, thân hình lập tức dùng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Lúc đó, phía chân trời đằng sau hắn, một mảnh hồng quang gào rít xông đến, cuồn cuộn quay cuồng, màu đỏ nổi bật giữa thiên địa.
 
Ngay cả mấy cái khe thứ nguyên trên không trung lúc này dưới sự trùng kích của đám mây màu đỏ này cũng nhanh chóng tiêu tan.
 
Chu Vũ Thái than thầm, lập tức trở nên cung kính, đứng tại chỗ không động đậy.
 
Đám mây đỏ như một con mãnh thú từ thời thượng cổ, trên không trung gào thét mà qua. Khi bay qua chỗ Chu Vũ Thái, một thanh âm già nua từ bên trong truyền ra:
 
- Tiến vào!
 
Chu Vũ Thái vội vàng xưng dạ, khẽ động thân mình hoá thành một đạo vòng cung bay vào trong phạm vi cảu đám mây đỏ.
 
Bên trong mây đỏ, chỉ thấy một lão già đầy vẻ tang thương, mặc áo quần màu hồng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt như điện đang nhìn về phía xa xa. Thân mình hắn không động nhưng tốc độ của đám mây đỏ cũng rất nhanh bay về phía trước.
 
Chu Vũ Thái đứng ở bên người lão nhân, thần thái cung kính.
 
- Chu Vũ Thái tham kiến tiền bối!
 

 
- Tử Tâm đâu?
 
Chu Vũ Thái trầm giọng nói:
 
- Trên đường, vãn bối và Tử Tâm gặp phải Vương Lâm, sau đó một mình Tử Tâm rời đi!
 
Lão nhân than nhẹ nói:
 
- Thôi không quản nàng nữa, ngươi theo ta đi Linh Sơn!
 
Lão nhân nói xong, tốc độ của đám mây đỏ dưới chân nhanh hơn, bay về phía Linh Sơn.
 
Lão nhân này chính là Vân Tước Tử!
 
Tiên Di Tộc lợi dụng phù văn trên đầu lâu của Hư Tổ, bằng vào tu vi Thập nhị Diệp, tạm thời phá bỏ hạn chế của Chu Tước Mộ, để Vân Tước Tử đi vào trong này.
 
Tuy nhiên nếu Hư Tổ còn trên đời thì với tu vị của hắn có thể hoàn toàn bài trừ cấm chế của Tu Tinh tinh. Nhưng Tiên Di Tộc là sử dụng phù văn lực trên đầu lâu để phá giải cho nên không thể giải khai hoàn toàn được. Tuy có thể để Vân Tước Tử đến đây nhưng lại bị hạn chế về mặt thời gian. Sau một thời gian nhất định, phù văn lực tiêu tan thì Vân Tước Tử sẽ bị lực lượng kỳ dị của Tu Tinh Tinh trực tiếp trục xuất.
 
Cho nên khi hắn vừa tiến vào nơi này liền không lãng phí chút thời gian này, lấy tốc độ nhanh nhất đi đến Linh Sơn ở vị trí trung tâm.
 
Lúc này, Kiền Phong đang tiến đến Linh Sơn, Vân Tước Tử cũng đang vội vã lao đi. Ngoại trừ hai người này còn có một số người khác đang từ các nơi khác nhau hướng về vị trí trung tâm của Chu Tước Mộ nhanh chóng bay đến.
 

 
Giờ khắc này, trên Linh Sơn đã sớm có một lão già đến được đây. Người này tướng mạo bình thương nhưng đôi mắt lại ẩn chứa huyết quang nồng đậm. Trên vai lão có một con khỉ nhỏ, đôi mắt của nó cũng phát ra hồng quang dày đặc.
 
Lão già này đứng trên đỉnh của Linh Sơn, trong hư không có một cái cửa thật lớn, xung quanh nó tản mát ra từng trận kim mang chói mắt.
 
Cái cửa này cao chừng trăm trượng, thẳng hướng lên trên. Lúc này, trên đó xuất hiện một đạo cái khe, như một vết sẹo, cực kỳ bắt mắt.
 
Lão già nhìn chiếc cửa này, hồng quang trong mắt càng đậm, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhạt âm trầm, khoanh chân ngồi xuống thổ nạp. Con khỉ nhỏ trên vai lão lại nhìn loạn xung quanh, đôi mắt vẫn luôn phát ra hồng quang.
 
Lại nói đến chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp.
 
Đoá hoa hồng trong suốt trước người Hồng Điệp phát ra vẻ đẹp kiều diễm, hư ảnh phía trên là một tia thần thức được che dấu kỹ càng của Hồng Điệp, đây mới chính là nàng.
 
Nàng nhìn Vương Lâm, vẻ kiêu ngạo trong mắt dày đặc, nhẹ giọng nói:
 
- Tằng Ngưu, ra tay đi… Giết… ta… Loại sinh mạng mất đi thần trí này lưu lại cũng vô dụng. Hồng Điệp ta chết cũng không muốn cầu sinh… Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, một loạt những cảnh tượng giữa hắn và nàng trong đầu hiện lên.
 
- Thiên chi kiêu nữ, kết quả cuối cùng lại rơi xuống như thế này, thật đáng buồn!
 
Vương Lâm than nhẹ, hắn nhìn ra hư ảnh của Hồng Điệp không phải kiêu ngạo mà ẩn chứa một tia thương tâm sâu sắc, một tia xót xa từ đáy lòng!
 
Bên trong sự chua xót này ẩn chứa đầy thống khổ, làm cho người ta nhìn đến đáy lòng cũng không khỏi rung động.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 427: Đỏ bừng
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...