Tiên Nghịch
Chương 259: Đốn ngộ
Khi đi qua bên cạnh Vương Lâm, một người trong số đó giơ tay phải nhẹ nhàng đánh một cái về phía Vương Lâm. Nhưng ngay lập tức, người đi bên cạnh liền quát lên một tiếng nho nhỏ, rồi thuận tay đẩy một cái hóa giải thế công của người đó. Người nọ quay đầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó không nói gì đi vào trong miếu.
Năm người sau khi vào miếu liền cởi áo tơi rồi đốt lên một đống lửa. Làm xong, bọn họ lấy ra một ít thực vật vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Chỉ có điều, ánh mắt của bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Vương Lâm.
Vương Lâm khẽ lắc đầu. Năm cái tên phàm nhân này không ngờ lại phá vỡ ý cảnh của cơn mưa, phá tan bầu không khí. Hắn than nhẹ một tiếng, rồi nhấc chân lên đang định rời đi. Bất chợt, Vương Lâm giật mình, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa.
Chỉ thấy một đại hán mặc bộ quần áo màu trắng đang đi tới đây. Bước chân của kẻ đó cũng không nhanh, nhưng Vương Lâm lại có thể cảm nhận được nó ẩn chứa Súc Địa thành thốn. Thoáng cái, hắn đã vượt qua bên người Vương Lâm, đi vào trong miếu.
Khi đi qua bên cạnh Vương Lâm, đại hán thốt lên một tiếng nho nhỏ, dừng lại. Hắn liếc mặt nhìn Vương Lâm, cười nói một cách ôn hòa:
- Không ngờ trong một cái miếu nho nhỏ này lại có thể gặp được một người cùng giới. Tại hạ Mặc Trí. Các hạ là.?
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại có chút đề phòng. Người này thực sự có chút gì đó quái dị. Thoáng nhìn qua thì giống như một người bình thường. Nhưng một người bình thường làm sao lại có thể nhận ra được thân phận của mình? Vương Lâm thản nhiên, ôm quyền nói:
- Người nơi sơn dã không có tên để gọi. Cứ gọi ta là Đại Ngưu.
Trong mắt đại hán có chút gì đó kỳ dị, cùng một ít hứng thú liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười nói:
- Đại Ngưu huynh! Hai chúng ta cùng ngồi đây luận một chút về mưa có phải hay hơn không?
Vương Lâm cười khẽ, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống đất. Tay phải hắn phất nhẹ, lấy ra một cái bầu rượu rồi uống một ngụm. Rượu hoa quả từ sau khi Liên minh Tứ phái xẩy ra thay đổi, Vương Lâm không còn tích trữ được nhiều lắm.
Đại hán đó cười ha hả, cũng ngồi xuống nói:
- Tu vi của Đại Ngưu huynh quả là kinh người. Nếu tại hạ không nhầm thì đã có được ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây.
Trống ngực Vương Lâm khẽ nhảy lên một cái. Sự cảnh giác của hắn đối với người này lại càng sâu. Tuy nhiên, biểu hiện của hắn vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ cười chứ không trả lời. Lúc này, mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa cách đó không xa chợt có một người cất tiếng cười nhạo:
- Hai người các ngươi nói năng linh tinh cái gì đấy? Chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây? Chẳng lẽ các ngươi bị điên rồi hay sao?
Mặc Trí mỉm cười, nói:
- Các hạ nói một chữ điên đó thật đúng. Nếu không có sự điên cuồng thì rất khó có thể ngộ ra được điều đó. Nếu không có điên cuồng thì làm sao lại có người đi cầu lấy sự trường sinh, tranh đấu với trời?
Đại hán đang ngồi bên đống lửa, nhướng mày mắng:
- Thật đúng là kẻ điên. Lão tử không hiểu chút gì hết.
Mặc Trí cười cười, lắc đầu nhìn Vương Lâm nói:
- Đại Ngưu huynh nghe có hiểu không?
Ánh mắt Vương Lâm có chút cười cười, nói:
- Lời nói của huynh đài chứa đầy huyền cơ. Tại hạ cũng không hiểu. Nhưng tại hạ cho rằng dùng chữ điên không thể hay bằng dùng một chữ "si".
Ánh mắt Mặc Trí nhất thời sáng ngời, cười nói:
- Hay! Một chữ si. Rất hay! Những người như chúng ta nếu không có một chữ si hiển nhiên là không thể tu thành chính quả.
Vương Lâm uống một hớp rượu rồi mỉm cười. Mặc Trí nhìn Vương Lâm, hai mắt hắn đột nhiên lại có chút ngây dại, trống rống vô hồn. Vương Lâm vừa nhìn thấy ánh mắt đó mà giật mình. Tay phải hắn thoáng đặt lên túi trữ vật.
Một lúc sau, ánh mắt ngơ ngác của Mặc Trí dần biến mất.
- Mới vừa rồi.chúng ta.nói tới đâu rồi?
Vương Lâm nhướng mày nhìn người đó chằm chằm. Lúc này, mấy đại hán ngồi bên đống lửa cách đó không xa vẫn nghe hai người nói chuyện liền bật cười, nói:
- Thì ra đúng là người điên.
Mặc Trí than nhẹ một tiếng, cười nói với Vương Lâm:
- Thôi! Quên thì chính là quên. Tại hạ Mặc Trí! Không biết các hạ xưng hô thế nào?
Vương Lâm nhíu mày. Một lúc sau, hắn lắc đầu cười khẽ rồi lại uống một ngụm rươu, nói:
- Đại Ngưu.
Mặc Trí gật đầu, nhìn cơn mưa bên ngoài than thở nói:
- Vẻ đẹp của cơn mưa đêm nằm ở ý cảnh. Nó ẩn chứa một sự sinh sôi không ngừng. Hoa cỏ uống nước mưa cho dù đang chết cũng từ từ mà hồi sinh. Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa mà cũng chính là đạo nhân sinh.
Vương Lâm xoay người nhìn ra ngoài miếu. Tiếng gió thổi ào ào bên ngoài vọng vào. Thi thoảng lại có một tia chớp xẹt qua bầu trời kèm theo tiếng sét, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài.
Đống lửa trong miếu chập chờn tỏa ra ánh sáng khiến cho xung quanh cũng lúc sáng lúc tối. Cũng giống như giữa sinh và tử. Sáng tối thay đổi dường như cũng ẩn chứa đạo sinh tử. Sáng là sinh mà tối là tử. Sáng tối thay nhau, sống chết thay đổi.
- Làm sao mà sinh? - Vương Lâm nói nhỏ. Vấn đề này khiến cho hắn vẫn tự hỏi từ lâu. Mặc Trí quay đầu, chỉ vào đống lửa, cười nói:
- Ngọn lửa này chính là sinh.
Vương Lâm trầm mặc nhìn đống lửa đang chập chờn, nói:
- Tại sao?
Mặc Trí mỉm cười nhìn đống lửa mà nói:
- Ta cũng không biết thế nào là sinh. Nhưng ta thường nghe người ta nói "nhóm lửa.nhóm lửa". Nói như thế thì lửa chính là sinh.
- Thằng điên. - Lúc này mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa đều nhìn hai người Vương Lâm một cách cổ quái.
Nói lửa là sinh. Vương Lâm từ từ hiểu ra, nhưng cũng vẫn chẳng hiểu được nhiều lắm. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói:
- Như thế nào là tử?
Mặc Trí vừa muốn mở miệng đột nhiên ánh mắt lại lộ vẻ mê mang, hoàn toàn trống rống. Một lúc sau, hắn lại ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Chúng ta.trước.đã nói tới chỗ nào?
Không để Vương Lâm mở miệng, một đại hạn bên đống lửa liền nói:
- Hắn vừa hỏi người cái gì là tử?
Mặc Trí tỏ vẻ xin lỗi, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Hắn hơi do dự một chút rồi hỏi:
- Nói vậy thì huynh đài đã biết tên của ta. Không biết huynh đài xưng hô thế nào?
Đồng dạng, không đợi Vương Lâm mở miệng, một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền cười nói:
- Hắn tên là Đại Ngưu.
Sự xin lỗi trong mắt Mặc Trí càng nhiều thêm, hắn nói:
- Từ sau khi tại hạ hiểu được thiên đạo, trí nhớ thi thoảng lại có vấn đề. Đại Ngưu huynh thứ lỗi.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại chấn động. Hắn do dự một chút rồi hỏi:
- Huynh đài cảm ngộ được loại ý cảnh nào?
Hỏi thẳng ý cảnh người ta là một chuyện không hay, nhưng Mặc Trí cũng chẳng ngại. Sự mê mang trong mắt hắn lại càng nhiều, hắn chậm rãi nói:
- Vong cảnh.
- Này! Ngươi vẫn chưa nói cái gì là tử. Nói tiếp đi. - Một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền mở miệng giục.
Ánh mắt Mặc Trí vẫn mê mang. Hắn thì thào nói:
- Tử là cái gì?Tử là chết. Nếu ngươi mà chết thì đó chính là tử. Nếu tâm chết thì cái chết này.chính là đã chết.
Vương Lâm nghe thế giật mình. Lời nói của đối phương giống như một tia chớp xẹt qua óc hắn. Nó giống như một cơn gió xua tan sương mù vẫn che khuất vấn đề sinh tử.
Tử chính là chết. Người chết là tử. Mà tâm chết thì chắc chắn chết.
Ánh mắt Mặc Trí hoàn toàn vô hồn. Hắn nhìn quanh, tay phải tùy ý điểm một vũng nước bên ngoài miếu, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay, nước mưa rơi xuống tạo thành vũng nước này thì đó chính là sinh. Ngày khác không có nước mưa thì vũng nước này chính là tử. Đã không có sinh cơ, không có sự lưu thông thì đó chính là nước chết.
Sau đó, tay phải hắn lại chỉ về phía mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa. Ánh mắt hắn lại càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm nói:
- Lúc này, bọn họ có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ như lại cảm thấy vui vẻ thì đó chính là sinh. Ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui buồn, giận nữa không thoát khỏi luân hồi thì đó chính là tử.
Tay phải hắn lại chợt động chỉ vào đài sen bên trong miếu nói tiếp:
- Khi tượng thần vẫn còn trong miếu thì miếu còn sống. Mà hôm nay, tượng mất đi thì cái miếu coi như đã chết.
Nói tới đây, hắn đứng lên rồi chỉ vào bầu trời, nói:
- Cơn mưa này sinh ra từ trên trời, rồi rơi xuống đất mà chết đi. Khoảng khắc giữa đó chính là nhân sinh. Ta nhìn những giọt nước mưa chứ không phải nhìn bầu trời. Nhìn mà như chẳng nhìn. Nhìn cũng chẳng phải là cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mưa đó là cơn mưa lúc còn sống.
Nét mặt Vương Lâm thay đổi. Hắn đứng dậy, vái Mặc Trí một cái thật sâu. Mặc Trí mỉm cười, nhấc chân đi ra khỏi miếu. Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng cái đã biến mất. Nhưng trong không trung vẫn văng vẳng thanh âm của hắn:
- Đại Ngưu huynh! Ngươi hiểu thì là hiểu. Mà không hiểu thì là không hiểu.hãy tự thu xếp.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn những giọt nước mưa. Một lúc sau, hắn mỉm cười.
Lúc này, mấy vị đại hán đang ngồi bên đống lửa đều ngơ ngác. Bọn họ có thể nghe được một chút. Nhưng khi nghĩ kỹ thì lại chẳng hiểu một chút gì hết.
- Huynh đài! Vừa rồi, những lời người đó nói là thế nào? - Một người trong số đó không nhịn được phải mở miệng hỏi. Những người khác cũng đều nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu nói:
- Các ngươi.không hiểu đâu.
Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đi ra khỏi miếu. Hắn đi dưới cơn mưa, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời. Cơn mưa này được sinh ra từ trên trời. Hắn lại nhìn xuống mặt đất. Cơn mưa đó rơi xuống đất mà chết đi. Giữa khoảng thời gian đó chính là cơn mưa khi còn sống.
Tiên Nghịch
Năm người sau khi vào miếu liền cởi áo tơi rồi đốt lên một đống lửa. Làm xong, bọn họ lấy ra một ít thực vật vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Chỉ có điều, ánh mắt của bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Vương Lâm.
Vương Lâm khẽ lắc đầu. Năm cái tên phàm nhân này không ngờ lại phá vỡ ý cảnh của cơn mưa, phá tan bầu không khí. Hắn than nhẹ một tiếng, rồi nhấc chân lên đang định rời đi. Bất chợt, Vương Lâm giật mình, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa.
Chỉ thấy một đại hán mặc bộ quần áo màu trắng đang đi tới đây. Bước chân của kẻ đó cũng không nhanh, nhưng Vương Lâm lại có thể cảm nhận được nó ẩn chứa Súc Địa thành thốn. Thoáng cái, hắn đã vượt qua bên người Vương Lâm, đi vào trong miếu.
Khi đi qua bên cạnh Vương Lâm, đại hán thốt lên một tiếng nho nhỏ, dừng lại. Hắn liếc mặt nhìn Vương Lâm, cười nói một cách ôn hòa:
- Không ngờ trong một cái miếu nho nhỏ này lại có thể gặp được một người cùng giới. Tại hạ Mặc Trí. Các hạ là.?
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại có chút đề phòng. Người này thực sự có chút gì đó quái dị. Thoáng nhìn qua thì giống như một người bình thường. Nhưng một người bình thường làm sao lại có thể nhận ra được thân phận của mình? Vương Lâm thản nhiên, ôm quyền nói:
- Người nơi sơn dã không có tên để gọi. Cứ gọi ta là Đại Ngưu.
Trong mắt đại hán có chút gì đó kỳ dị, cùng một ít hứng thú liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười nói:
- Đại Ngưu huynh! Hai chúng ta cùng ngồi đây luận một chút về mưa có phải hay hơn không?
Vương Lâm cười khẽ, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống đất. Tay phải hắn phất nhẹ, lấy ra một cái bầu rượu rồi uống một ngụm. Rượu hoa quả từ sau khi Liên minh Tứ phái xẩy ra thay đổi, Vương Lâm không còn tích trữ được nhiều lắm.
Đại hán đó cười ha hả, cũng ngồi xuống nói:
- Tu vi của Đại Ngưu huynh quả là kinh người. Nếu tại hạ không nhầm thì đã có được ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây.
Trống ngực Vương Lâm khẽ nhảy lên một cái. Sự cảnh giác của hắn đối với người này lại càng sâu. Tuy nhiên, biểu hiện của hắn vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ cười chứ không trả lời. Lúc này, mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa cách đó không xa chợt có một người cất tiếng cười nhạo:
- Hai người các ngươi nói năng linh tinh cái gì đấy? Chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây? Chẳng lẽ các ngươi bị điên rồi hay sao?
Mặc Trí mỉm cười, nói:
- Các hạ nói một chữ điên đó thật đúng. Nếu không có sự điên cuồng thì rất khó có thể ngộ ra được điều đó. Nếu không có điên cuồng thì làm sao lại có người đi cầu lấy sự trường sinh, tranh đấu với trời?
Đại hán đang ngồi bên đống lửa, nhướng mày mắng:
- Thật đúng là kẻ điên. Lão tử không hiểu chút gì hết.
Mặc Trí cười cười, lắc đầu nhìn Vương Lâm nói:
- Đại Ngưu huynh nghe có hiểu không?
Ánh mắt Vương Lâm có chút cười cười, nói:
- Lời nói của huynh đài chứa đầy huyền cơ. Tại hạ cũng không hiểu. Nhưng tại hạ cho rằng dùng chữ điên không thể hay bằng dùng một chữ "si".
Ánh mắt Mặc Trí nhất thời sáng ngời, cười nói:
- Hay! Một chữ si. Rất hay! Những người như chúng ta nếu không có một chữ si hiển nhiên là không thể tu thành chính quả.
Vương Lâm uống một hớp rượu rồi mỉm cười. Mặc Trí nhìn Vương Lâm, hai mắt hắn đột nhiên lại có chút ngây dại, trống rống vô hồn. Vương Lâm vừa nhìn thấy ánh mắt đó mà giật mình. Tay phải hắn thoáng đặt lên túi trữ vật.
Một lúc sau, ánh mắt ngơ ngác của Mặc Trí dần biến mất.
- Mới vừa rồi.chúng ta.nói tới đâu rồi?
Vương Lâm nhướng mày nhìn người đó chằm chằm. Lúc này, mấy đại hán ngồi bên đống lửa cách đó không xa vẫn nghe hai người nói chuyện liền bật cười, nói:
- Thì ra đúng là người điên.
Mặc Trí than nhẹ một tiếng, cười nói với Vương Lâm:
- Thôi! Quên thì chính là quên. Tại hạ Mặc Trí! Không biết các hạ xưng hô thế nào?
Vương Lâm nhíu mày. Một lúc sau, hắn lắc đầu cười khẽ rồi lại uống một ngụm rươu, nói:
- Đại Ngưu.
Mặc Trí gật đầu, nhìn cơn mưa bên ngoài than thở nói:
- Vẻ đẹp của cơn mưa đêm nằm ở ý cảnh. Nó ẩn chứa một sự sinh sôi không ngừng. Hoa cỏ uống nước mưa cho dù đang chết cũng từ từ mà hồi sinh. Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa mà cũng chính là đạo nhân sinh.
Vương Lâm xoay người nhìn ra ngoài miếu. Tiếng gió thổi ào ào bên ngoài vọng vào. Thi thoảng lại có một tia chớp xẹt qua bầu trời kèm theo tiếng sét, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài.
Đống lửa trong miếu chập chờn tỏa ra ánh sáng khiến cho xung quanh cũng lúc sáng lúc tối. Cũng giống như giữa sinh và tử. Sáng tối thay đổi dường như cũng ẩn chứa đạo sinh tử. Sáng là sinh mà tối là tử. Sáng tối thay nhau, sống chết thay đổi.
- Làm sao mà sinh? - Vương Lâm nói nhỏ. Vấn đề này khiến cho hắn vẫn tự hỏi từ lâu. Mặc Trí quay đầu, chỉ vào đống lửa, cười nói:
- Ngọn lửa này chính là sinh.
Vương Lâm trầm mặc nhìn đống lửa đang chập chờn, nói:
- Tại sao?
Mặc Trí mỉm cười nhìn đống lửa mà nói:
- Ta cũng không biết thế nào là sinh. Nhưng ta thường nghe người ta nói "nhóm lửa.nhóm lửa". Nói như thế thì lửa chính là sinh.
- Thằng điên. - Lúc này mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa đều nhìn hai người Vương Lâm một cách cổ quái.
Nói lửa là sinh. Vương Lâm từ từ hiểu ra, nhưng cũng vẫn chẳng hiểu được nhiều lắm. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói:
- Như thế nào là tử?
Mặc Trí vừa muốn mở miệng đột nhiên ánh mắt lại lộ vẻ mê mang, hoàn toàn trống rống. Một lúc sau, hắn lại ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Chúng ta.trước.đã nói tới chỗ nào?
Không để Vương Lâm mở miệng, một đại hạn bên đống lửa liền nói:
- Hắn vừa hỏi người cái gì là tử?
Mặc Trí tỏ vẻ xin lỗi, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Hắn hơi do dự một chút rồi hỏi:
- Nói vậy thì huynh đài đã biết tên của ta. Không biết huynh đài xưng hô thế nào?
Đồng dạng, không đợi Vương Lâm mở miệng, một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền cười nói:
- Hắn tên là Đại Ngưu.
Sự xin lỗi trong mắt Mặc Trí càng nhiều thêm, hắn nói:
- Từ sau khi tại hạ hiểu được thiên đạo, trí nhớ thi thoảng lại có vấn đề. Đại Ngưu huynh thứ lỗi.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại chấn động. Hắn do dự một chút rồi hỏi:
- Huynh đài cảm ngộ được loại ý cảnh nào?
Hỏi thẳng ý cảnh người ta là một chuyện không hay, nhưng Mặc Trí cũng chẳng ngại. Sự mê mang trong mắt hắn lại càng nhiều, hắn chậm rãi nói:
- Vong cảnh.
- Này! Ngươi vẫn chưa nói cái gì là tử. Nói tiếp đi. - Một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền mở miệng giục.
Ánh mắt Mặc Trí vẫn mê mang. Hắn thì thào nói:
- Tử là cái gì?Tử là chết. Nếu ngươi mà chết thì đó chính là tử. Nếu tâm chết thì cái chết này.chính là đã chết.
Vương Lâm nghe thế giật mình. Lời nói của đối phương giống như một tia chớp xẹt qua óc hắn. Nó giống như một cơn gió xua tan sương mù vẫn che khuất vấn đề sinh tử.
Tử chính là chết. Người chết là tử. Mà tâm chết thì chắc chắn chết.
Ánh mắt Mặc Trí hoàn toàn vô hồn. Hắn nhìn quanh, tay phải tùy ý điểm một vũng nước bên ngoài miếu, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay, nước mưa rơi xuống tạo thành vũng nước này thì đó chính là sinh. Ngày khác không có nước mưa thì vũng nước này chính là tử. Đã không có sinh cơ, không có sự lưu thông thì đó chính là nước chết.
Sau đó, tay phải hắn lại chỉ về phía mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa. Ánh mắt hắn lại càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm nói:
- Lúc này, bọn họ có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ như lại cảm thấy vui vẻ thì đó chính là sinh. Ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui buồn, giận nữa không thoát khỏi luân hồi thì đó chính là tử.
Tay phải hắn lại chợt động chỉ vào đài sen bên trong miếu nói tiếp:
- Khi tượng thần vẫn còn trong miếu thì miếu còn sống. Mà hôm nay, tượng mất đi thì cái miếu coi như đã chết.
Nói tới đây, hắn đứng lên rồi chỉ vào bầu trời, nói:
- Cơn mưa này sinh ra từ trên trời, rồi rơi xuống đất mà chết đi. Khoảng khắc giữa đó chính là nhân sinh. Ta nhìn những giọt nước mưa chứ không phải nhìn bầu trời. Nhìn mà như chẳng nhìn. Nhìn cũng chẳng phải là cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mưa đó là cơn mưa lúc còn sống.
Nét mặt Vương Lâm thay đổi. Hắn đứng dậy, vái Mặc Trí một cái thật sâu. Mặc Trí mỉm cười, nhấc chân đi ra khỏi miếu. Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng cái đã biến mất. Nhưng trong không trung vẫn văng vẳng thanh âm của hắn:
- Đại Ngưu huynh! Ngươi hiểu thì là hiểu. Mà không hiểu thì là không hiểu.hãy tự thu xếp.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn những giọt nước mưa. Một lúc sau, hắn mỉm cười.
Lúc này, mấy vị đại hán đang ngồi bên đống lửa đều ngơ ngác. Bọn họ có thể nghe được một chút. Nhưng khi nghĩ kỹ thì lại chẳng hiểu một chút gì hết.
- Huynh đài! Vừa rồi, những lời người đó nói là thế nào? - Một người trong số đó không nhịn được phải mở miệng hỏi. Những người khác cũng đều nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu nói:
- Các ngươi.không hiểu đâu.
Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đi ra khỏi miếu. Hắn đi dưới cơn mưa, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời. Cơn mưa này được sinh ra từ trên trời. Hắn lại nhìn xuống mặt đất. Cơn mưa đó rơi xuống đất mà chết đi. Giữa khoảng thời gian đó chính là cơn mưa khi còn sống.
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 259: Đốn ngộ
10.0/10 từ 40 lượt.