Tiên Nghịch

Chương 249: Tuyết Vực giáng lâm

Đại Ngưu là một phàm nhân, nỗi nhớ thê tử, cái chết của người con thứ hai nhà họ Chu, nỗi tuyệt vọng, sợ hãi đối với tương lai khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
 
Hắn ngồi xổm trên mặt tuyết, lại khóc rống lên.
 
Một lúc lâu sau, Đại Ngưu đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên ấm áp. Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu hắn, vỗ nhè nhẹ.
 
- Đại Ngưu, đừng sợ.
 
Đại Ngưu xoay người, kinh ngạc nhìn thấy phía sau không biết từ bao giờ đã xuất hiện một người thanh niên. Người này nhìn qua trẻ hơn Đại Ngưu hắn rất nhiều, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy vẻ tang thương.
 
Người này Đại Ngưu không xa lạ, thậm chí liếc mặt một cái là hắn có thể nhận ra. Đó chính là Vương thúc mà hắn vẫn nhớ mong.
 
Nhưng tướng mạo người này quá trẻ trung. Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi mình còn bé, mở cửa cửa hàng, lần đầu nhìn thấy Vương Lâm.
 
Khi đó Vương Lâm cũng giống hệt bây giờ.
 
- Vương thúc. Đại Ngưu ngây ra một lúc, sau đó thấp giọng nói. Hắn mơ hồ cảm thấy vị thúc thúc từ bên cạnh mình từ nhỏ này tuyệt không phải là người thượng. Hắn trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: - Người . Người là tiên nhân sao?
 
Vương Lâm nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt tập trung vào mặt Đại Ngưu, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
 
- Được rồi. Vương thúc tới rồi, không phải sợ gì nữa. Đi, ta mang ngươi đi tìm vợ ngươi.

 
Lúc này Đại Ngưu cảm thấy như mình đang mơ. Hình tượng của Vương Lâm trong đầu hắn nhanh chóng biến hóa, từ già nua lại biến thành thanh niên. Tự nhiên trong lòng hắn cảm thấy mông lung, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt.
 
Vương Lâm thầm than, tay phải điểm nhẹ lên đầu Đại Ngưu một cái. Lập tức Đại Ngưu cảm thấy một cơn buồn ngủ không sao cưỡng nổi kéo tới, chậm rãi gục xuống.
 
Tay phải Vương Lâm phất lên. Một luồng ánh sáng nhu hòa bao bọ lấy thân thể Đại Ngưu. Sau đó thân thể Vương Lâm nhoáng lên, phi hành đi.
 
Ở ngoài ba ngàn dặm có một chỗ tụ tập phàm nhân dọn tuyết, Vương Lâm tìm trong phòng dành cho phụ nữ được vợ của Đại Ngưu. Lúc Vương Lâm đưa cho vợ chồng họ tượng khắc gỗ đã để lại một tia thần niệm, tại thời khắc mấu chốt sẽ phát hiện mà cứu mạng họ.
 
Vương Lâm ở với Đại Ngưu mười mấy năm, do vậy hắn muốn trợ giúp bọn họ cũng không có gì là lạ.
 
Mang theo hai vợ chồng Đại Ngưu. Vương Lâm nhanh chóng bay đi. Tới biên giới nước làng giềng, hắn mới ngừng lại. Ở đâ có hai tấm màn sáng ngăn trở giữa hai nước.
 
Vương Lâm buông hai vợ chồng Đại Ngưu ra, tay phải đặt trên tấm màn sáng, linh lực phát ra. Lập tức tấm màn sáng như bị xé rách, lộ ra một thông đạo đủ cho hắn đi qua.
 
Vương Lâm thở dài, lại điểm lên đầu vợ chồng Đại Ngưu một cái, sau đó để lại một bọc nhỏ rồi xoay người biến mất.
 
Một lúc sau, Đại Ngưu bừng tỉnh, hoảng hốt mở mắt. Hắn cảm thấy mình vừa nằm mơ, mơ thấy Vương thúc thúc. Bề ngoài của Vương thúc lại giống hệt như hình dáng khi hắn còn trẻ.
 
Hắn thở dài, đột nhiên ngẩn người, chạm vào nữ tử bên cạnh, kêu lên một tiếng, sau đó đẩy đẩy vài cái. Một lúc sau nữ tử kia mở mắt, nhìn thấy Đại Ngưu cũng ngẩn ra một hồi. Sau đó hai ngươi ôm nhau khóc rống lên.
 

 
Đại Ngưu trầm mặc một lát. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau thở dài. Hắn biết mọi chuyện không phải là mơ mà là sự thật. Hắn nhẹ nhàng ôm thê tử, lẳng lặng không nói gì, mà đứng yên nhìn thông đạo ở trên tấm màn ánh sáng và gói nhỏ ở phía xa.
 
Khi Đại Ngưu mở gói nhỏ ra, bên trong không ít vàng. Hắn kéo thê tử quỳ xuống, hướng về kinh thành lạy mấy lạy, trong lòng thầm nói:
 
- Vương thúc.tạ ơn người.
 
Hắn nhặt cái gói lên, kéo thê tử đi xuyên qua tấm màn sáng, rời khỏi liên minh tứ phái. Sau khi hắn đi không lâu, Vương Lâm lại xuất hiện tại nơi hai người quỳ lại. Hắn nhìn hình bóng vợ chồng Đại Ngưu biến mất, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
 
Với thần thức của hắn thì đã nhận ra ở không xa nơi này có một tòa thành nhỏ. Chỉ cần cứ đi theo con đường này là có thể đến nơi. Đại Ngưu sống ở nơi đó đến hết đời. Mãi cho tới khi hắn sắp chết cũng không quên Vương thúc đã ở bên cạnh hắn từ nhỏ. Chẳng qua cuộc đời nà hắn không còn có cơ hội gặp lại Vương Lâm nữa.
 
Vương Lâm đứng yên hồi lâu, nhìn vợ chồng Đại Nguyên rời khỏi. Hơn ba mươi năm nay, từ một thiếu niên hồn nhiên, trong nháy mắt Đại Ngưu đã lấy vợ sinh con, tuổi cũng đã vào trung niên.
 
Vương Lâm hiểu được Đại Ngưu cũng không nằm ngoài chuyện sinh tử của thế gian, sớm muộn cũng sẽ phải chết.
 
Vương Lâm bật cười, tay phải điểm vào quầng sáng, lập tức một ánh hào quang ngũ sắc lóe ra nhập vào quầng sáng. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, không một chút do dự, lập tức rời khỏi liên minh bốn phái. Bởi vì hắn còn có một mục tiêu chưa đạt được.
 
Chính là Vũ Đỉnh.
 
Vũ Đỉnh này đối với Tứ phái liên minh là một mầm mống tai họa. Nhưng đồng thời nó cũng là một bảo vật, nó là một phương pháp hữu hiệu để trở thành Hóa Thần tu sĩ.
 

 
Linh khí này gần như đã bị vẩn đục. Không phải khí trời những năm gần đây có sự biến hóa, mà là bản lãnh của Vương Lâm cùng với sự đề cao của ý cảnh đã khiến toàn bộ thân thể hắn cảm nhận thấy được bên trong linh lực này có vấn đề.
 
Linh lực ngày hôm nay nếu là dưới Hóa Thần kỳ thổ nạp thì cũng không ảnh hưởng gì. Những tu sĩ như vậy dù sao cũng không thể nhận ra linh khí bên trong có pha tạp.
 
Nhưng muốn đạt tới Hóa Thần thì. linh khí này có tác dụng vô cùng trọng yếu. Đến như linh thủy do hạt châu nghịch thiên thu thập linh lực từ sương sớm, có thể nói là tinh thuần, nhưng có lẽ vì lý do ngũ hành còn thiếu nên vẫn còn kém một chút.
 
Chỉ có điều ngũ hành thật sự rất khó thu thập. Bên cạnh thủy tính, các loại thuộc tính khác, như hỏa tính cũng cần phải có một hoang thú hệ hỏa mới có thể được bổ sung trọn vẹn.
 
Các thuộc tính khác không trọn vẹn cũng cần phải có linh khí của hoang thú khác. Bởi vì lý do này cho nên Vương Lâm suốt hơn bốn trăm năm vẫn không thể khiến ngũ hành của hạt châu nghịch thiên đầy đủ.
 
Vương Lâm nhất định phải tiến vào Tiên Môn để thu thập tiên linh khí. Vì thế, mục tiêu của hắn chính là Vũ Đỉnh.
 
Nhưng hiển nhiên, lúc này không phải thời cơ để thu thập Vũ Đỉnh. Mà thời điểm mấu chốt thật sự phải là lúc tu sĩ ở Tuyết Vực và Tứ phái liên minh xảy ra chiến tranh.
 
Nghĩ đến đây, mắt Vương Lâm ánh lên vẻ bình tĩnh, chọn nơi cao nhất trên đỉnh núi tuyết được mây bao phủ chậm rãi hạ xuống.
 
Khi hắn hạ xuống liền xuất ra Cấm Phiên, nhanh chóng để Cấm Phiên bao phủ bốn xung quanh. Thân hình Vương Lâm liền biến mất trên đỉnh núi.
 
Vương Lâm không biết tu sĩ ở Tuyết Vực lúc nào sẽ đến. Vì thế, hắn chuẩn bị tận dụng chặt chẽ hết thảy thời gian, khiến chính mình nhanh chóng Hóa Thần, như vậy cơ hội nắm được Vũ Đỉnh cũng sẽ lớn hơn.
 

 
Toàn bộ phía trong tứ phái liên minh quốc không ngờ đã bị băng bao phủ. Qua một năm, số lượng phàm nhân tử vong rất lớn. Tuy nhìn trên bề mặt chỉ thấy thi thể, nhưng ở bên dưới cũng là băng tuyết và thi thể lẫn lộn. Toàn bộ vùng đất của tứ phái liên minh đã trở thành địa ngục.
 
Trên thực tế, tứ phái đã chia thành hai phe. Một phe có ý định trốn tránh đầu sóng ngọn gió, một phe kiên quyết phản kháng. Dù sao, đây không phải cuộc chiến của các thế lực ngang nhau. Tuyết Vực quốc cũng chỉ là tu chân quốc cấp bốn.
 
Vào ngày này, vạn dặm phía trên không trung hiện ra một khe nứt, bỗng nhiên một lượng lớn hàn khí màu lam đậm tràn ra. Từ khe nứt chính giữa vị trí Tứ phái liên minh xuất hiện một nữ tử.
 
Nữ tử này mặc áo trắng, có khi còn trắng hơn tuyết. Dung mạo của nàng tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng có phảng phất vẻ lạnh lùng như băng giữa trời đông giá rét. Dường như băng tuyết cũng không thể lạnh bằng nàng.
 
Nàng nhẹ nhàng chậm rãi từ trong khe nứt đi ra, liếc mắt nhìn lên trên trời một cái, sau đó tay phải nâng lên, tùy ý điểm vào khoảng không. Lập tức một khe nhỏ bất ngờ xuất hiện giữa không trung một cách yên lặng, nhanh chóng mở ra.
 
Vào lúc này, từng trận tiếng kêu như tiếng gương vỡ vụn bỗng nhiên truyền khắp toàn bộ phía trong tứ phái liên minh. Cùng lúc đó, trận pháp được che đậy phía trên không trung hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, giống như một trận gió tuyết rơi xuống tất cả các ngóc ngách bên trong tứ phái.
 
Ngay sau đó, từ trong những khe nứt có vô số tu sĩ áo trắng đi ra. Toàn bộ những tu sĩ này đều có một điểm giống nhau, đó là sắc mặt âm hàn. Bọn họ trên người tỏa ra hàn ý, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ các ngóc ngách trong tứ phái liên minh.
 
Một luồng sát khí mạnh mẽ bao phủ toàn bộ liên minh tứ phái.
 
Trong lúc đó, thật kỳ lạ là phần lớn tu sĩ của tứ phái liên minh lại không hề xuất hiện, để mặc một đám tu sĩ của Tuyết Vực đang từ khe nứt đi ra.
 
Tu sĩ của Tuyết Vực xuất hiện ngày một nhiều, nhưng không ai phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Ánh mắt của họ đều tập trung vào nữ tử kia.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 249: Tuyết Vực giáng lâm
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...