Tiên Nghịch

Chương 230: Chưa gặp bao giờ

Đại Ngưu vừa nghe thấy lời này liền thầm than một tiếng, trong bụng nghĩ lần này lại xong rồi. Một năm nay hắn đã dẫn không ít người đến cửa hàng này, nhưng chỉ cần Vương Lâm nói giá ra là mọi người đều lắc đầu rời khỏi.
 
Nhưng hắn chẳng thể ngờ thanh niên họ Từ kia chỉ nhướn mày một cái, lấy trong người ra mười lượng vàng đặt trên bàn, giắt tượng gỗ vào phía sau áo khoác rồi vội vàng rời khỏi.
 
Đại Ngưu ngơ ngác nhìn mười lượng vàng đặt trên bàn, hai mắt sáng rực, thì thào lẩm bẩm :
 
- Không thể tin nổi, một bức tượng khắc gỗ mà cũng có thể bán được mười lượng vàng. Cha ta rèn đồ sắt, một tháng cũng chỉ có thể thu được một lạng vàng, chuyện này đúng là hiếm có.
 
Sau khi tự nói với mình, hắn hạ quyết tâm, bất kể sáu mươi năm, hắn cũng phải học cho bằng được nghề này. Chỉ cần có nghề này trong tay, Đại Ngưu hắn cả đời sẽ không phải lo cái ăn cái mặc.
 
Lúc này hắn không nghĩ đến sau sáu mười năm, mặc dù có thể chế tác tượng gỗ giúp hắn không phải lo đến cái ăn cái mặc, nhưng sáu mươi năm sau… Thanh niên họ Từ kia cho tượng gỗ vào túi rồi ra khỏi cửa hàng, vội vã về nhà từ biệt cha mẹ. Thậm chí bữa tối cha mẹ chuẩn bị hắn cũng không động đến một chút, khẩn trương dẫn theo người lên xe ngựa, hướng về Đông Nam Vương phủ phi nhanh mà đi.
 
Vương Lâm cầm lấy vàng ở trên bàn, tiện tay ném vào một cái khay nhỏ bên cạnh, không thèm liếc nhìn một cái.
 
Trong cửa hàng này, ngoài những bức tượng khắc cha mẹ người thân ra, những thứ còn lại Vương Lâm không thèm để ý đến. Hắn chỉ muốn tâm tính của bản thân được bình thản để cảm ngộ thiên đạo mà thôi.
 
Hắn tin rằng nếu như có thể khắc được người hoặc yêu thú có tu vi Hóa Thần kỳ thì tu vi của hắn chắc chắn sẽ có đột phá.
 
Đại Ngưu vẻ mặt có chút hoảng hốt, rời khỏi cửa hàng, vừa đi vừa thì thào tự nhủ, không biết là hắn đang nói cái gì.
 
Vương Lâm uống một ngụm rượu trái cây, tiếp tục mê mẩn điêu khắc. Một ít vụn gỗ theo đường khắc rơi xuống, miếng gỗ trong tay hắn dần dần thành hình, sinh ra một luồng khí tức vô biên. Chỉ có điều luồng khí tức này hoàn toàn bị hạn chế bên trong tượng gỗ, không thể khuếch tán ra ngoài.
 
Cứ mỗi một dao khắc xuống, luồng khí này liền bị chia ra, dần dần tạo nên hình dáng ban đầu của một con giao long. Chỉ có điều giờ đây, dao khắc trong tay Vương Lâm lại có một chút do dự.
 

Hắn trầm ngâm hồi lâu, than nhẹ một tiếng, tay phải khẽ phất, dao khắc trong tay liền biến mất. Hắn tiện tay ném tượng gỗ mới khắc được một nửa ở trong tay sang một bên, bức tượng liền rơi vào một cái thùng to. Trong chiếc thùng này có rất nhiều bức tượng gỗ cũng mới chỉ khắc được một nửa.
 
Nếu nhìn kỹ những tượng gỗ này thì có cả người cả thú. Mạnh Đà Tử, Cổ Đế, Lục Dục Ma Quân, thượng phẩm, linh thú, thậm chí là thú hoang….
 
Đám tượng gỗ này tuy rằng khác nhau, nhưng có một điểm chung đó là toàn bộ đều là Hóa Thần Kỳ trở lên.
 
Một năm qua, Vương Lâm đã thử rất nhiều lần, nhưng thủy chung vẫn không thể khắc ra được những nhân vật và yêu thú có tu vi Hóa Thần Kỳ. Nếu cố gượng ép, kết quả chỉ có một, đó là tượng gỗ sẽ hóa thành tro bụi.
 
Hắn trầm mặc một chút, hai mắt nhắm lại. Lập tức bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một tầng sương màu hồng rộng chừng một bàn tay.
 
Luồng sát khí màu hồng những ngày này co lại ngày càng nhanh, dĩ nhiên đang bị Vương Lâm nén ép tới mức độ này. Với tiến độ này, Vương Lâm cũng hơi vừa lòng. Một năm qua, hắn chưa từng cố gắng gượng ép. Nhưng ngay sau khi có tâm niệm này, liền tự nhiên đã có thể làm được.
 
Vương Lâm tin rằng dần dần hắn sẽ có thể nén ép được toàn bộ khối sát khí này. Tuy việc nén ép sát khí đối với việc nâng cao bản lãnh hay hiểu được thiên đạo cũng không có gì liên hệ.
 
Nhưng Vương Lâm luôn có cảm giác nếu một ngày sát khi màu hồng này tiêu tan thì hắn nhất định sẽ hối hận. người tu đạo tu luyện đạt tới một trình độ nhất định mới có thể sinh ra được một loại khí tức như vậy. Điều đó khiến Vương Lâm không chút do dự, bắt đầu nguyện luyện áp súc sát khí.
 
Lúc này ở ngoài cửa hàng, cha của Đại Ngưu lớn tiếng gọi :
 
- Vương huynh đệ, chị dâu ngươi hôm nay có làm một vài món ngon. Chúng ta đi uống vài chung nào.
 
Vương Lâm mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy. Hào quang lúc này dần dần chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Giờ đây, Vương Lâm lại biến thành phàm nhân. Hắn mang theo hồ rượu, sau khi đi được hai bước, do dự một chút, lấy nén vàng từ trong khay ra, sau đó đi ra ngoài.
 
Lại nói đến thanh niên họ Từ kia. Khi ngồi trên xe ngựa, trong lòng vô cùng kinh hoảng. Hắn nhìn vào vật được bọc trong áo khoác, mím mím môi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
 

 
Bất kể là vật phẩm chế tác từ đá hay từ gỗ, hoặc từ bất kỳ loại vật chất nào, chỉ cần điêu khắc thành hình thì đều là thứ Vương gia yêu thích.
 
Mà thế tử lại là đứa con có hiếu. Nếu chính mình đem tượng gỗ này dâng lên, tất nhiên sẽ được thế tử trọng thưởng. Nghĩ đến đây, gã thanh niên họ Từ lập tức hít sâu một hơi.
 
Đội xe này có hơn mười cỗ xe ngựa, phi đi rất nhanh trong kinh thành. Tốc độ đã nhanh nhưng hắn hận là xe ngựa không thể đi nhanh hơn một chút, mau chóng đưa mình trở lại Vương phủ.
 
Hồi lâu sau, xe ngựa dừng lại… Gã thanh niên họ Từ lập tức đẩy cửa xe nhảy xuống, vội vàng đi vào trong Vương phủ.
 
Tới phủ nội đông, họ Từ đứng ở bên ngoài một cung điện lộng lẫy, cao giọng nói :
 
- Thế tử điện hạ, Từ Đào có chuyện quan trọng xin cầu kiến.
 
Một lát sau, từ trong cung truyền ra một thanh âm trầm :
 
- Từ Đào, ngươi không phải về quê thăm người thân sao, quay trở lại làm gì? Có chuyện gì để ngày mai nói đi.
 
Từ Đào mơ hồ nghe thấy từ trong điện truyền ra vài thanh âm dịu dàng nũng nịu. Hắn do dự một chút, lẽ ra lúc này mình không tiện làm phiền, nhưng vật trong túi hắn làm cho hắn cảm thấy đủ tin tưởng. Sau một phen do dự, hắn cắn răng nói :
 
- Thế tử đại nhân, tại hạ đúng là có chuyện rất quan trọng. Lần này về thăm người thân, tại hạ có tìm được một bức tượng khắc gỗ. Nếu Vương gia nhìn thấy bức tượng này, chắc chăn sẽ rất vui sướng.
 
Sau một chút im lặng, một thanh âm bất mãn vọng ra :
 
- Vào đi. Nếu vật này không được như ngươi nói, tháng này ta sẽ cắt thưởng của ngươi.

 
Từ Đào vội vàng đi vào. Chỉ thấy trong cung điện có một tấm lụa trắng từ trên trần nhà hạ xuống che một cái giường lớn. Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, khoác một chiếc áo bào màu tím đang ở trên giường, ánh mắt có vẻ âm trầm.
 
Từ Đào trong tay cầm áo khoác, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong lộ ra một bức tượng giao long bằng gỗ.
 
Thanh niên kia nhìn bức tượng gỗ trong khoảnh khắc, lập tức đứng lên. Hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh, đưa tay phải cầm lấy tượng gỗ.
 
Từ Đào đang định nhắc nhở thì … Thanh niên kia bỗng hô lên một tiếng, sau khi tay phải phất lên, bức tượng gỗ trong tay liền biến mất. Mắt hắn tỏa ra hào quang mãnh liệt, cười to nói :
 
- Từ Đào giỏi lắm, ngươi đã lập được một đại công.
 
Nói xong hắn vỗ bên hông lấy ra một thứ trông như túi tiền. Từ bên trong lập tức tràn ra một đám mây tía, trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn. Chỉ thấy người thanh niên lúc này trên người đã mặc một chiếc áo trường bào màu tím.
 
Trong nháy mắt, khi đám mây tía xuất hiện, một cơn gió nhẹ thổi qua cung điện. Tấm lụa trắng phía trên chiếc giường lớn bị thổi bay ra một góc. Từ phía phát ra hai tiếng kêu duyên dáng, lộ ra hai thân thể mềm mại tuyệt vời.
 
Từ Đào không thể không liếc mắt một cái, nuốt một miếng nước bọt. Sau đó lập tức cúi đầu xuống.
 
Gã thanh niên này không phải phàm nhân mà là một tu sĩ, chẳng qua là tu vi không cao, mới chỉ đến tầng thứ tám ngưng khí kỳ mà thôi.
 
Hắn nhìn Từ Đào, vừa rồi Từ Đào làm gì đã bị hắn nhìn thấy. Vì thế hắn cười nói :
 
- Mị Cơ, đi ra. Từ hôm nay ngươi thuộc về Từ Đào.
 
Một tiếng kêu yêu kiều từ trên giường phát ra. Đột nhiên một thân thể kiều diễm từ trên giường bước xuống, lôi Từ Đào đang ngơ ngác ra ngoài cửa đi mất.

Ánh mắt thanh niên kia chợt lóe lên, vội vàng rời khỏi cung điện.
 
Hắn trực tiếp đi thẳng vào giữa đại điện của Vương phủ. Ở bên ngoài điện, hắn nghe được từ bên trong truyền tiếng nhạc cũng như tiếng cười của phụ thân hắn.
 
Lúc này bên ngoài đại điện có một đám hộ vệ đứng canh. Đám hộ vệ nhìn thấy thanh niên này lập tức quỳ một gối xuống. Thanh niên kia vội vàng đi qua, tiến thẳng vào đại điện.
 
Trong đại điện có bày kỷ án, ngồi phía sau là hai tu sĩ mặc đạo bào. Hai người này tuy đều mặc đạo bào nhưng màu sắc lại có chút khác biệt, một màu đen một màu xanh.
 
Trong đó, gã tu sĩ mặc đạo bào đen thủy chung nhắm nghiền hai mắt, không để ý gì đến màn ca múa.
 
Còn gã tu sĩ áo xanh miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười nhìn đám con gái nhảy múa.
 
Phía trên đại điện là một người đàn ông trung niên dung mạo anh tuấn đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt cũng không kém phần uy nghiêm, làm cho người ta thoạt nhìn cũng có thể nhận ra được khí độ vương giả.
 
Sau khi thanh niên kia tiến vào đại điện, người đàn ông trung niên cười ha hả nói :
 
- Không ở trong tẩm cung hành lạc, chạy đến đây tìm cha làm gì?
 
Thanh niên kia trước tiên cung kính hành lễ với hai vị tu sĩ. Sau đó nhìn người đàn ông trung niên, nói:
 
- Phụ thân, người hãy xem vật này!
 
Hắn khẽ lật tay phải, lập tức bức tượng giao long được đặt trên mặt đất.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 230: Chưa gặp bao giờ
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...