Tiên Nghịch

Chương 227: Quy ẩn

Mãi cho tới gần sáng, đám người mới nằm xuống mà ngủ. Còn đám con gái thì quay vào trong xe ngựa.
 
Ngoại trừ một số người phụ trách thủ vệ, cả đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh. Tuy đống lửa thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nổ tanh tách, nhưng nhưng âm thanh đó chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người. Ngược lại nó như có tác dụng thần kỳ khiến cho giấc ngủ của mọi người lại càng thêm ngọt ngào.
 
Vương Lâm đứng lên, tới ngồi bên một gốc đại thụ cách đó không xa. Trong lòng hắn hoàn toàn bình thản. Khoảng khắc vừa rồi khiến cho hắn quên mất mình là người tu tiên, giống như một người bình thường.
 
Sau khi ngồi xuống, hắn cảm giác bản thân, đột nhiên cảm thấy sợ hãi và vui mừng. Tu vi của hắn chẳng biết từ lúc nào đã đột phá Nguyên Anh sơ kỳ mà đạt tới trung kỳ. Tuy trước đó hắn đã đạt tới đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
 
Chỉ có điều, lớp sương mù màu đỏ bên ngoài thân thể hắn lại tiêu tán thêm một ít. Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hắn có cảm giác nếu một ngày nào đó, thứ màu đỏ đó biến mất thì hắn sẽ phải hối hận. Vì vậy mà tinh thần của hắn lại hết sức tập trung, bắt đầu ngưng tụ.
 
Thời gian Vương Lâm ngưng tụ làn khí đỏ chầm chậm trôi đi. Ban đêm, ngoại trừ một số tiếng muỗi bay vù vù cũng chỉ còn có tiếng ngáy của một số hán tử đang ngủ say.
 
Từ từ, nơi chân trời bắt đầu xuất hiện những tia nắng đầu tiên. Ánh sáng chầm chậm xua đi màn đêm đen tối.
 
Vương Lâm mở hai mắt, quay mặt về phía đông hít một hơi thật sâu. Nhất thời, hai luồng khí màu tím mà người thường không thể nhìn thấy, được hắn hít vào trong mũi. Sau khi chạy trong cơ thể một vòng, rồi lại phun ra.
 
Được vài vòng như thế, Vương Lâm có thể cảm giác được một cách rõ ràng toàn thân có cảm giác như có thể nhẹ nhàng bay lên không trung.
 
Cái cảm giác này, trong suốt bốn trăm năm qua chưa bao giờ Vương Lâm có được. Hiển nhiên, điều đó chỉ có khi nào tâm trạng có được một sự bình thản nhất định mới có thể cảm nhận được nó mà thôi.
 
Qua một đêm, lớp khí đỏ bên ngoài cơ thể Vương Lâm đã mất đi một phần mười. Vương Lâm cũng chẳng hề nóng nảy. Hắn biết để có thể ngưng tụ được toàn bộ lớp khí màu đỏ đó không phải chuyện trong một thời gian ngắn có thể làm được. Có thể nói cái chuyện này mất nhiều thời gian và hơi nhàm chán.
 
Sáng sớm, mọi người trong đoàn xe đều tỉnh dậy. Sau khi rửa ráy mặt mũi, vị lang trung đi theo đoàn xe mới từ trên xe ngựa bước xuống. Sau khi hít một hơi thật sâu, lão liền đứng ở chỗ đất trống bắt đầu hoạt động chân tay. Từ từ, lão liền thực hiện một loạt các loại động tác.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, trong lòng có phần kinh ngạc. Người này thực hiện những động tác đó tuy không có lực công kích nhưng cũng có tác dụng cường thân.
 
Một lúc sau, lão liền thu tay, thở một hơi dài. Sau đó, hơi do dự một chút, lão liền đi về phía Vương Lâm. Khi tới gần, lão nhân cười nói:
 
- Tiểu ca! Đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?
 
Vương Lâm gật đầu nhưng cũng không mở miệng.
 
Lão nhân do dự một chút rồi lại hỏi:
 
- Tiểu ca! Cái lá cây trăm năm kia không biết là tìm được ở đâu? - Nói xong, ánh mắt lão có nét cầu khẩn.
 
- Nhặt ven đường. - Vương Lâm nói.
 
Nhất thời, lão nhân khựng người lại, ngập ngừng một lúc đành cười khổ:
 
- Tiểu ca.thật là may mắn.
 
Sau khi nói thêm vài câu với Vương Lâm, cho dù lão có bóng gió thế nào cũng không thể tìm được tin tức từ miệng hắn. Lão nhân thầm than một tiếng rồi xoay người rời đi.
 
Nếu thực sự mà nói thì tuổi của Vương Lâm còn hơn cả lão tổ tông của lão nhân. Vì thế mà lão nhân nói bóng nói gió với những người trẻ tuổi mới ra ngoài thì còn có tác dụng. Chứ với Vương Lâm thì chẳng hề có chút ảnh hưởng.
 
Đi theo đoàn xe, Vương Lâm từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình mà hòa nhập với mọi người. Thoáng cái đã qua mấy ngày. Trong mấy ngày kia, tiểu nha hoàn thường xuyên đến tìm Vương Lâm nói chuyện. Mỗi lần như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng.

 
Nhìn ánh mắt của tiểu nha hoàn, trong lòng Vương Lâm cười khổ. Ánh mắt đó hắn vẫn thấy khi Lý Mộ Uyển nhìn mình, vì vậy mà trong lòng hiểu rõ.
 
Chỉ có điều, Vương Lâm tự vấn bản thân thì tuổi của hắn còn hơn cả lão tổ tông của nàng. Vì vậy mà trong lòng luôn có cảm giác quái dị.
 
Cho tới hôm nay, kinh thành đã hiện lên trước mặt.
 
Kinh thành ở Tứ cấp tu chân quốc trong mắt người bình thường thì hết sức hoa lệ. Tuy vậy trong mắt Vương Lâm nó lại hết sức bình thường, chẳng có bất cứ một thứ gì đặc biệt. Nếu không phải trên cao có một dòng xoáy linh khí thì Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý.
 
Thần thức của Vương Lâm đảo qua, toàn bộ ngôi thành lập tức hiện lên trong đầu hắn. Trong toàn bộ ngôi thành có tất cả chín dòng linh khí. Còn chúng xuất phát từ đâu thì cũng không phải là tu sĩ mà từ chín cây cột đá mà đen. Theo kích thước to nhỏ của cây cột mà linh lực phát ra mạnh yếu khác nhau.
 
Trong đó, ngoại trừ một cây cột khổng lồ ra, tám cây cột còn lại chỉ khoảng chừng mười người ôm. Nhưng cây cột còn lại thì kích thước của nó phải trăm người ôm mới xuể.
 
Trong phạm vi của chín cây cột đều có người ngồi. Hơn nữa, bao phủ bên ngoài cây cột còn có một tầng trận pháp, ngăn cản thần thức dò xét. Chỉ có điều mấy cái trận pháp đó đối với Vương Lâm mà nói thì chỉ được hình thức.
 
Hắn liếc mắt một cái thì thấy những người ngồi trong đó đều là tu sĩ. Tu vi cao nhất thì đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Mà thấp nhất thì cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
 
Vương Lâm cảm thấy hứng thú đối với cái kiến trúc kỳ lạ trước mắt. Sau khi đoàn xe tiến vào trong thành, Lữ Hưng thấy Vương Lâm cứ nhìn về phía chín cây cột liền thấp giọng nói:
 
- Vương lão đệ! Không nên nhìn chằm chằm như thế. Nếu bị người khác phát hiện sẽ rất rắc rối.
 
Vương Lâm sờ sờ bờm ngựa, nghi hoặc hỏi:
 
- Lữ huynh! Cây cột đen này là cái gì?
 
Ánh mắt Lữ Hưng có phần hâm mộ, thấp giọng nói:
 
- Đó là tiên mộc. Nơi đây là kinh đô của chúng ta, được tiên nhân che chở. Gần đây mới có tiên dụ rơi xuống. Hoàng thượng liền triệu tập toàn bộ công tượng trong cả nước, căn cứ theo yêu cầu của tiên dụ mà tạo nên chín cây tiên mộc này.
 
- Tiên mộc. - Nét mặt Vương Lâm có chút quái dị.
 
- Bên trong tiên mộc là nơi tiên nhân dừng chân. Khi cha ta còn trẻ đã từng tận mắt nhìn thấy từ bên trong có tiên nhân bay ra. - Giọng nói của Lữ Hưng có một chút tự hào, như chính mình đã được nhìn thấy.
 
Nếu lúc này, hắn mà biết rằng Vương Lâm vẫn đi cùng còn mạnh hơn cái người mà phụ thân đã thấy gấp trăm ngàn lần thì không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Phải biết rằng vị tu sĩ mà phụ thân hắn gặp qua, cho dù nhìn thấy Vương Lâm cũng phải cũng kính kêu một tiếng tiền bối.
 
Vương Lâm thu mắt lại, cười cười, không nói gì.
 
Sau khi đi vào trong thành, Vương Lâm cáo từ với đám người Lữ Hưng. Tuy Lữ Hưng quen biết Vương Lâm không lâu, nhưng lại có cảm giác hết sức thân mật. Hắn vỗ ngực cam đoan với Vương Lâm nếu có gì rắc rối cứ tới tìm mình là được.
 
Còn mấy ngày qua đối ẩm, hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục với khả năng uống rượu của đối phương. Vì thế mà Lữ Hưng cứ dặn đi dặn lại nếu có người khi dễ thì cứ đến tìm lão.
 
Cuối cùng thì vị lang trung cũng từ trên xe đi xuống. Đi bên cạnh lão là một người con gái đeo chiếc khăn che mặt màu trắng. Bên cạnh nàng là tiểu nha hoàn xinh xắn.
 
Thấy Vương Lâm phải đi, ánh mắt nha hoàn có một chút buồn bã.
 
Vị lang trung tiến lên nói chuyện với Vương Lâm vài câu. Sau đó người con gái đeo khăn che mặt hạ thấp người thi lễ với Vương Lâm rồi xoay người đi lên xe.
 

 
- Tiểu thư để ta cảm ơn ngươi. Trong này có mười lượng vàng để ngươi sử dụng.
 
Vương Lâm cũng không từ chối. Đây là thứ để giao dịch trong nhân gian. Ngoại trừ bốn trăm năm trước hắn có cầm, cho tới tận bây giờ mới thấy lại.
 
Vương Lâm ôm quyền, xoay người mà đi. Cho tới khi hắn đã đi rất xa, nha đầu liền thở dài, xoay người đi vào xe ngựa. Đoàn xe tiếp tục đi qua cầu tiến vào thành Nam.
 
Cầm mười lượng vàng trong tay, Vương Lâm chầm chậm đi trong kinh đô. Đúng là nơi dưới chân thiên tử có khác. Người đi đường rất động, trên mỗi ngã tư lại có vô số cửa hàng, buôn bán đủ mọi loại đồ vật.
 
Được một lúc, một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Sau khi dạo quanh một vòng, hắn vẫn không thể nhìn thấy một vị tu sĩ nào có tu vi dưới tầng thứ mười hai, mười ba Ngưng Khí kỳ. Hiện tượng thế này, Vương Lâm gần như chưa hề gặp ở các quốc gia khác.
 
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liếc mắt về phía chín cây cột đen, trong lòng thầm đoán, đáp án chính là ở đây.
 
Mãi cho tới quá giờ ngọ, Vương Lâm vẫn nhàn nhã đi lại trên đường. Trong các của hàng tại kinh đô có một số đồ vật không phải phục vụ cho con người mà là để dành cho tu sĩ.
 
Chỉ có điều bên ngoài những cửa hàng đó có một tầng cấm chế khiến cho người bình thường không thể vào được.
 
Người kinh đô hiển nhiên là cũng biết những chuyện này, vì vậy mà gần như chẳng có ai đi vào những nơi như vậy.
 
Vương Lâm cứ thế thong thả mà đi. Sau khi vào trong một cửa hàng xem xét rồi đi ra, bất chợt cách đó không xa có những tiếng ồn ào. Chỉ thấy một người toàn thân lôi thôi bị một đại hán đấm thẳng vào ngực.
 
Lão nhân liền kêu lên những tiếng thảm thiết. Thanh âm của lão có phần thê lương. Đồng thời, từng ngụm máu tươi từ miệng lão cứ thế phun ra, giống như tuân theo một thứ tiết tấu nhất định. Cứ mỗi khi đại hán đánh một quyền, lão lại phun ra một ngụm máu tươi.
 
Đại hán đánh vài quyền liền đứng thẳng dậy, mắng:
 
- Lão già kia! Ngươi tránh xa cửa hàng lão tử ra. Nếu ta còn thấy ngươi lần nào sẽ đánh lần đó. Không ngờ lớn tuổi như thế này rồi mà ngươi còn hạ lưu như vậy. - Đại hán mắng xong liền nhổ một bãi nước bọt.
 
Lúc này, đứng cạnh Vương Lâm là một người trung niên. Hắn đang lắc đầu thở dài, nói:
 
- Ôi! Cái lão già này gần như ngày nào cũng bị đánh. Cố tình xem nữ quyến nhà người ta thay đồ để bị đánh như vậy có đáng không?
 
Vương Lâm nghe thấy vậy ngẩn người, liếc mắt nhìn lão nhân một cái rồi xoay người bỏ đi.
 
Nhưng hắn đi chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại. Chỉ thấy lão nhân kia vừa lau máu tươi trên miệng vừa dương dương tự đắc đi về phía mình.
 
Vương Lâm khẽ lách sang một bên, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.
 
Lão nhân kia đi qua bên cạnh Vương Lâm, chợt xoay người. Ánh mắt lão có chút kinh ngạc nhìn Vương Lâm một cái, nói:
 
- Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi thiên đỉnh đầy đủ, tử quang nhập thể, chắc chắn không phải là người bình thường có đúng không?
 
Vương Lâm nhướng mày. Với thần thức của hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra lão nhân này chỉ là một người bình thường, không hề có một chút tu vi. Thậm chí trong cơ thể lão còn có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là thường xuyên bị đánh.
 
Vương Lâm chẳng hề có hứng thú đối với lão nên xoay người rời đi. Nếu lão vẫn cứ tiếp tục đi theo thì Vương Lâm cũng chẳng ngại mà tiễn lão đi tiếp thêm một đoạn đường nữa.
 
Ánh mắt lão nhân có một chút đáng tiếc nhìn Vương Lâm, lắc đầu nói:
 

 
Vương Lâm chợt khựng lại. Hơi thở trên người hắn từ từ tỏa ra. Hắn chẫm rãi xoay người lãi, nhìn lão nhân chằm chằm, lạnh lẽo nói:
 
- Ngươi là ai?
 
Lão nhân đối mặt với hơi thở của Vương Lâm cũng vẫn thản nhiên. Hai tay lão chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, nói:
 
- Lão phu là ai ngươi cũng không cần biết. Nhưng lão phu lại biết làm thế nào để ngươi có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp. Lão già này có thế nào thì cũng chỉ là một con người mà thôi, nhưng tại sao chỉ nhìn qua đã có thể biết được tu vi của mình? Chuyện thế này chỉ có một giải thích đó là tu vi của người đó đã vượt qua Hóa Thần kỳ vì vậy mới khiến cho Vương Lâm không thể nhận ra.
 
- Ta phải làm thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần? - Vương Lâm nhướng mày nói.
 
Lão đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:
 
- Lão già này đang đói bụng, nên không thể nghĩ ra cái gì cả. Ta biết có một cái tửu lâu ở gần đây. Chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói chuyện có được không? - Nói xong, lão liếm liếm môi, trong bụng phát ra những tiếng ùng ục.
 
Phúc Thuận tửu lâu là một trong những tửu lâu xa xỉ nhất của kinh đô. Lão nhân ngẩng đầu, ưỡn ngực nhấc chân bước vào.
 
Đại sảnh dành cho mọi người ăn uống hiển nhiên là không thể lọt vào mắt lão. Sau khi tiến vào, lão liền đi thẳng vào một phòng riêng. Chủ quán và tiểu nhị đứng một bên nhìn lão nhân xuất hiện mà ngẩn người. Sau đó cả hai liếc mắt nhìn Vương Lâm đi sau lão rồi bước tới đón tiếp.
 
Vương Lâm cau mày. Chung quy hắn cảm giác thấy có điều gì đó không hợp lý.
 
Rõ ràng là lão nhân hoàn toàn biết rõ cái tửu lâu vì vậy mà gọi toàn những món thức ăn mà Vương Lâm chưa bao giờ nghe thấy. Sau khi thức ăn bày kín cả cái bàn, lão già giống như nhiều ngày chưa được ăn, lập tức vồ lấy mà ăn như rồng cuốn.
 
Vương Lâm chẳng nói chẳng rằng ngồi đó uống rượu. Ánh mắt hắn nhìn lão già càng lúc càng lạnh.
 
- Nói đi! Tại hạ xin rửa tai để nghe. - Đợi lão già ăn một lúc, Vương Lâm lạnh lùng nói.
 
Lão đầu cầm lấy một cái cẳng tiếp tục gặm. Miệng lão dính đầy mỡ, nói:
 
- Việc đâu còn có đó. Ngươi cứ chờ ta ăn xong cái này đã.
 
Lão già vừa nói vừa gặm. Thoáng một cái đã hết cả cái cẳng. Sau khi cảm thấy no nê, hai tay lão xoa xoa vào nhau mà nói:
 
- Hóa Thần kỳ! Muốn hiểu được thiên đạo thì ta xem ngươi cũng có thể lĩnh ngộ. Muốn đạt tới Hóa Thần cần phải sinh ra được ý cảnh. Ngươi có hiểu được ý cảnh hay không? Tiểu tử! Ngươi cứ thể ngộ một chút. Khi ngươi cảm nhận được ý cảnh thì khoảng cách đến Hóa Thần cũng không còn xa nữa. Chuyện này.ta đi nhà xí một chút rồi trở lại nói tiếp với ngươi. - Lão đầu đột nhiên sờ bụng vội vàng đứng dậy.
 
Dường như sợ Vương Lâm không cho ra ngoài, lúc lão đứng dậy liền rặn ra một tiếng. Nhất thời một mùi thối bay khắp phòng. Sau đó, lão già cảm thấy xấu hổ mà đi ra.
 
Vương Lâm vung tay lên, một luồng gió chợt xuất hiện xua tan mùi thối đang nồng nặc trong phòng. Trong lúc đó, thần thức của hắn vẫn theo sát lão già. Một loạt biểu hiện của lão già thể hiện một sự thấu triệt hoàn toàn. Những lời nói của lão về cảnh giới Hóa Thần đã chứng tỏ điều đó. Chuyện như vậy người bình thường cơ bản là không thể biết được.
 
Trong lòng đang suy nghĩ, chợt trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn lập tức đứng phắt dậy. Thần thức của hắn đã thấy lão già đi ra khỏi cửa sau của tửu điếm. Sau đó, lão co cẳng chạy luôn vào trong đám dông.
 
Thân thể Vương Lâm chợt lóe lên, biến mất khỏi tửu lâu. Sau khi xuất hiện, hắn đã đứng ở bên ngoài, hai mắt lạnh như băng, từ từ theo sát lão già.
 
Chỉ thấy lão nhân không biết thay đổi quần áo từ lúc nào, cầm cái tăm đang xỉa răng. Lão móc một miếng thịt từ kẽ răng ra ngắm nghía rồi lại nhét vào miệng.
 

 
Người trung niên cau mày, liếc mắt nhìn lão già một cái rồi không để ý nữa. Lúc này, lão già chợt mở miệng nói:
 
- Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể. Chắc chắn không phải là người bình thường.
 
Trung niên nam tử ngẩn người, dừng lại, liếc mắt nhìn lão già. Ánh mắt lão già lộ ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu, nói:
 
- Đáng tiếc. Nếu không có người nào chỉ điểm chỉ sợ rằng cuộc đời này không thể Kết Đan.
 
Hai mắt trung niên nam tử chớp chớp, trầm giọng nói:
 
- Ngươi là ai?
 
Lão già lắc dầu, nói:
 
- Ta là ai cũng không quan trọng. Trước hết chúng ta cứ tìm một chỗ thư giãn rồi nói chuyện có được không?
 
Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm. Nam tử trung niên cũng là một vị tu sĩ nhưng tu vi cũng mới chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ mà thôi. Hiển nhiên, không biết lão già này học được những loại từ ngữ đó ở đâu mà chuyên dùng để hãm hại người tu tiên.
 
Nhưng cho đến giờ lão vẫn còn sống thì việc này chắc chắn là không hề đơn giản. Trừ phi Vương Lâm là người thứ nhất bị lão lừa. Nếu không, chắc chắn lão già cũng không thể sống đến bây giờ.
 
Thân là người tu tiên mà bị một người bình thường trêu chọc cho dù là kẻ nào cũng không thể tha cho lão.
 
Mà kỳ lạ ở chỗ, lão già chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được tu vi của tu sĩ. Nếu là Trúc Cơ kỳ thì lão nói tới việc Kết Đan. Nếu là Kết Đan kỳ thì lão nói tới việc Kết Anh. Mà Vương Lâm là Nguyên Anh kỳ thì lão nói tới Hóa Thần.
 
Lúc này đã quá ngọ, Vương Lâm cứ nhìn lão già chăm chú. Hắn muốn xem cuối cùng thì lão có cái bí mật gì.
 
Trong khoảng thời gian cả giờ ngọ, tính cả Vương Lâm, lão già đã lừa cả bốn người. Tất cả những người lão lừa đều dẫn tới chuyện ăn uống, chỉ có một người là tới thanh lâu mà thôi.
 
Nhưng trong ba người kia, kể cả nam tử áo tím cũng không hề có ý định tìm lão gây phiền toái. Giống như lời nói của lão già có một thứ ma lực gì đó.
 
Vương Lâm càng xem càng kinh hãi. Lão nhân đối với việc đột phá tu vi có một sự kiến giải rất hay. Thường chỉ nói hời hợt mấy câu liền khiến cho sự bế tắc của tu sĩ liền biến mất. Vì vậy mà chẳng ai cho lão là người lừa gạt. Ngược lại còn có cảm giác như gặp phải tiền bối cao nhân.
 
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi thu hồi thần thức, không quan sát nữa. Người này hết sức thần bí. Vương Lâm có dự cảm lão già này có điều gì đó rất tuyệt.
 
Sau khi Vương Lâm thu hồi thần thức, lão già đang ở trong thanh lâu ôm một nữ tử kiều mị chợt mỉm cười liếc mắt về phía Vương Lâm. Sau đó lão lẩm bẩm:
 
- Nguyên Anh kỳ? Chính xác là Nguyên Anh trung kỳ. Có nên giúp hắn một chút hay không?
 
Lão đang suy nghĩ thì nữ tử trong lòng lão chợt lên tiếng nũng nịu. Nhất thời, lão già liền gạt phắt Vương Lâm ra khỏi đầu, mà cúi xuống.
 
Sau khi không quan sát lão già nữa, Vương Lâm suy nghĩ một lát rồi xuất hiện ở một nơi hẻo lánh của thành Tây. Hắn lấy ra tám lượng vàng sau đó mua lấy một cái cửa hàng nhỏ. Sau khi thu dọn qua, hắn liền đi vào bên trong cửa hàng.
 
Nếu muốn Hóa Thần thì phải xuống phàm mà thể ngộ nhân sinh, hiểu được thiên đạo. Đây là phương pháp mà Vương Lâm nghĩ tới có thể đột phá Nguyên Anh. Sau khi bình tĩnh liếc mắt nhìn cửa hàng một cái, Vương Lâm an tĩnh ngồi khoanh chân, lẳng lặng cảm thụ thế giới con người.
 
Lúc này, Vương Lâm liền ẩn mình vào thế giới phồn hoa của kinh thành, lẳng lặng cảm thụ thiên đạo, cảm thụ luân hồi, nhằm đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần. Tất cả mọi chuyện đều được hắn cố gắng chuẩn bị trước.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 227: Quy ẩn
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...