Tiên Nghịch

Chương 219: Đằng Nhất

Người này không hề né tránh, mặc kệ pháp bảo công kích. Chỉ có điều, tấn công điên cuồng như thế, Vương Lâm cũng chịu không nổi, nhất là Cực Cảnh thần thức, mỗi lần sử dụng là một lần tạo thành hao tổn lớn cho Nguyên Anh.
 
Cả thân hình Vương Lâm chợt lóe lên, lại xuất hiện ở ngoài trăm dặm, lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra một bình ngọc, đổ ộc tất cả vào miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực cho cơ thể.
 
Nhưng vào đúng lúc này, gã nam tử gầy như bộ xương khô kia bỗng nhiên ngẩng đầu, lại một lần nữa động thân.
 
Vương Lâm chấn động, cả người lập tức nhoáng lên, gần như ngay tại sát na bộ xương khô kia xuất hiện, hắn lại né được trong đường tơ kẽ tóc.
 
Trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, nhanh chóng tiêu hóa đan dược, bổ sung cho nguyên anh tiêu hao, cùng lúc vỗ túi trữ vật, một vỏ kiếm kiểu cổ xuất hiện trong tay. Hắn dùng tốc độ cực nhanh xuất ra một phi kiếm đâm vào bên trong.
 
Lập tức phi kiếm mạnh mẽ bay ra từ trong vỏ kiếm, hình thành một đạo kiếm khí rất to lớn, ầm ầm lao tới bộ xương kia.
 
Mắt nam tử đó lại trở nên ngây dại. Kiếm khí kia lao đến mạnh mẽ vô cùng, nhưng gã không tránh không né, tùy ý để cho kiếm khí đánh trúng vào thân thể. Cuối cùng, cả thân hình da bọc xương của hắn không chịu nổi đòn này, bắt đầu vỡ vụn tan nát.
 
Nhưng ngay khi xương cốt toàn thân hắn tan nát là lúc ánh mắt hắn sáng rực lên, tay trái trúc trắc nâng lên, dường như có chút khó khăn. Cánh tay trái sắp dập nát đó bấm một pháp quyết, trong miệng rít lên một âm thanh giống như tiếng xương khô cạ vào nhau:
 
- Ngưng!
 
Lập tức, thân thể gã vốn là phải tan tành, bỗng nhiên toàn thân lóe kim quang, ngay sau đó lại khôi phục như thường, hoàn hảo không hao tổn gì!
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, chằm chằm nhìn gã không nói nên lời.
 

Mắt gã chớp sáng nhìn Vương lâm chằm chằm, ánh mắt rực lên chiến ý mãnh liệt, bàn tay nắm chặt, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, một quyền đánh tới Vương Lâm.
 
Hai mắt Vương Lâm sáng lên, lập tức lui về phía sau, nhưng đột nhiên nhận ra linh lực tứ phía quanh mình dường như bị một lực lượng thần bí nào đó hút ra không còn, thậm chí không ngờ tứ phía còn dường như xuất hiện một lực lượng mang tính giam cầm. Bên trong đó, hắn cảm thấy tốc độ của mình bị hạn chế vô cùng.
 
Ngay thời khắc này, Vương Lâm lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng từ túi trữ vật xuất ra Thanh Đồng Cổ kính, lóe sáng chiếu đến đối phương. Có điều, thanh quang do Cổ kính phát ra, không ngờ lại không có chút tác dụng nào với gã, hắn siết chặt tay ầm ầm đánh vào cổ kính. Trên kính xuất hiện vài khe nứt, từ trong đó ánh sáng lóe lên.
 
Dưới ánh sáng này, lực lượng giam cầm tứ phía dường như hơi lỏng ra. Không chút do dự, Vương Lâm nhanh chóng bay thoát ra, cùng lúc đó, mặc dù ruột đau như cắt, vẫn thấp giọng quát :
 
- Bạo!
 
Thanh Đồng cổ kính bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, ầm một tiếng nổ tung.
 
Vụ nổ này hình thành một trận gió lốc thật mạnh, điên cuồng càn quét bốn phía. Gió lốc tan đi, gã nam tử gầy như bộ xương khô kia phun ra một ngụm máu màu vàng. Máu vừa ra khỏi miệng, cả người hắn lập tức mềm oặt xuống, mặt đầy kinh hãi, lao nhanh về hướng ngụm máu bắn ra, muốn nuốt nó lại.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chẳng những hắn không lùi còn bắn người lao đi, hiển nhiên là đuổi theo cục máu vàng kỳ lạ đó.
 
Gã kia thấy Vương lâm cũng lao tới, lại cố gắng vọt nhanh hơn, một tay vươn ra chụp vào cục máu, Vương Lâm cũng không dám chậm trễ vươn tay tóm lấy, hai người cùng phát lực, cục máu tách làm hai nửa bay về phía hai người.
 
Bộ xương khô bắt được cục máu vội vàng nuốt vào bụng, u quang trong mắt lại lóe, quắc mắt nhìn đối thủ, nhanh chóng phóng đi.
 
Vương Lâm bắt được nửa cục máu còn lại cũng không chậm trễ lao đi chạy về phía thật xa.
 

Hai người một trước một sau, loang loáng bay đuổi nhau, Vương Lâm cũng không dại mà bay đường thẳng mà vòng vòng quanh Hắc Nê Đàm. Cảm giác đối phương có gì đó kỳ quái, lại nghĩ đến cục máu vàng, chớp mắt, hắn bỗng nhiên đại ngộ.
 
Cục máu vàng này thì hắn không biết, nhưng trong trí nhớ cổ thần Đồ Ti, lại có một loại rất giống như vậy.
 
Thực ra, cục máu vàng này cũng không phải vật gì quý báu lắm, chẳng qua chỉ có tương tự như máu cổ thần thôi. Hoặc cũng có thể nói, nó có ẩn chứa một tia máu cổ thần.
 
Xem cách tấn công của gã kia, ngoại trừ ngưng tụ thân thể, gần như không có pháp thuật hay linh lực dao động, mà là hoàn toàn lấy nắm đấm mà công kích.
 
Kiểu tấn công này tất nhiên không phải phương thức chiến đấu của Tu Chân Giới, người này giống như một bộ thây khô bị luyện thành con rối, chỉ có sức mạnh tay chân.
 
Hơn nữa, khi Vương Lâm thi triển pháp thuật, gã tỏ ra vô cùng ngây dại, nhưng con mắt mê man ngây dại lại phảng phất chút tia cảm xúc. Nên có thể nói người này là đang luyện một công pháp quỷ dị nào đó, lại bị tẩu hỏa nhập ma mới bị biến thành bộ dạng thế này!
 
Các loại công pháp của Tu Chân giới thật sự là vô vàn vô kể, Vương Lâm không thể biết được toàn bộ. Nhưng những gì hắn phán đoán là hoàn toàn chính xác, công pháp mà Đằng Nhất tu luyện là một loại thần thông luyện thể cổ xưa.
 
Thần thông này vốn không phải pháp môn của Triệu quốc, mà là do vị sứ giả Thông thiên tháp kia mang đến.
 
Thần thông này sau khi tu luyện, thần thức và thức hải không tồn tại nữa mà được dung nhập khắp trong xương cốt toàn thân. Cho nên Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm mới mất đi tác dụng của một kích trí mạng.
 
Vương Lâm chăm chú bắt tay vào nghiên cứu cục máu vàng kia, ánh mắt chớp động không ngừng, trong đầu hắn dần dần rõ ràng, cử động của người này không phải là con rối bằng thây khô, mà là mô phỏng theo cổ thần.
 
Mắt hắn lóe ra một tia sáng sắc bén, vỗ túi trữ vật, lập tức một màn sương đen bay ra, hóa thành hai con rối thây khô. Đây là con rối được luyện thành từ hạch tâm tộc nhân Nguyên Anh kỳ của Đằng gia.
 

Tay phải hắn bắn ra hai giọt máu trúng mi tâm con rối, hai con mắt nó lập tức mở trừng trừng lóe hồng quang, gào rít đánh về phía Đằng Nhất, điên cuồng vung quyền vung cước chém giết ầm ầm, ý đồ ngăn cản bước chân đối phương.
 
Hai mắt gã lóe lên u quang, siết chặt nắm tay, ầm ầm đánh vào ngực một con rối, lập tức thân mình nó run rẩy rồi ầm ầm vỡ vụn.
 
Tuy đồng bạn đã bỏ mình, nhưng con rối còn lại dường như không biết sợ là gì, lao tới đánh tiếp.
 
Vương Lâm mượn cơ hội này nhanh chóng dừng lại, ném cục máu vàng trong tay đi, hai tay bấm một pháp quyết cổ quái, miệng lẩm nhẩm một tràng những chú ngữ phức tạp.
 
Lúc này thì kể cả là người thông kim bác cổ cũng không thể nghe ra hắn đang nói thứ tiếng gì, vì đây là ngôn ngữ của cổ thần, để tạo ra một thuật thần thông.
 
Thật ra trong đầu Vương Lâm biết rất nhiều phép thuật liên quan đến ngôn ngữ của cổ thần, có điều lại không có truyền thừa lực lượng của cổ thần nên không có khả năng sử dụng.
 
Bây giờ thần thông hắn thi triển cũng không cần cổ thần lực nhiều lắm, một ít cổ thần lực trong cục máu vàng vẫn đủ để phát ra. Nhìn đến nó, hắn quyết định thi triển pháp thuật này.
 
Theo chú ngữ Vương Lâm niệm ra, cục máu vàng rất nhanh sôi lên, một sợi khí màu trắng thoát ra. Khí thể thoát ra ngày càng nhiều, cục máu vàng càng bị nén ép kịch liệt, cuối cùng hóa thành một ký hiệu kiểu cổ xứa.
 
Trong nháy mắt ký hiệu cổ này xuất hiện giữa không trung mờ mịt những mây, chớp mắt đã biến mất. Ngay sau đó, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, giữa kim quang là một thân ảnh hoàn toàn được tạo thành từ linh lực dần dần xuất hiện.
 
Thân ảnh ấy thật lớn, gần như đầu đội trời, chân đạp đất. Thân thể hắn dần ngưng tụ, thì ba phần trong số năm phần linh mạch trên Triệu quốc lập tức biến thành những ngọn núi bình thường.
 
Linh lực bên trong thân thể đó tăng cao điên cuồng.
 

Còn lại hai phần năm lượng linh mạch, linh lực bên trong đã tiêu tan sạch. Có điều, máu cổ thần để dẫn phát ra được thần thông lần này thật sự vẫn còn quá ít, không đủ cho thân ảnh khổng lồ này ngưng tụ hoàn toàn, chỉ có thể duy trì trạng thái hư ảo.
 
Trán Vương Lâm đổ mồ hôi, thôi động thần thông khổng lồ này thân thể hắn phải chịu đựng thật lớn. Mi tâm lóe sáng rực rỡ sắc tím, tay phải Vương Lâm gian nan chỉ vào nam tử kia. Người này thấy chuyện không ổn đã co cẳng bỏ chạy.
 
Lập tức hư ảnh kia gật gật đầu, vung cánh tay khổng lồ lên, vô thanh vô tức lẳng lặng biến mất. Không ngờ Đằng Nhất đang ở rất xa, thân hình không hề biến hóa gì lại biến mất một cách quỷ dị.
 
Trong thần thức Vương Lâm, điểm sáng của người này cũng tối sầm lại theo.
 
Ngay sau đó, một giọt máu màu vàng chậm chậm xuất hiện ở nơi Đằng Nhất biến mất. Vương Lâm chụp vào khoảng không một cái, giọt máu liền bay vào trong tay hắn.
 
Lúc này, hư ảnh thật lớn kia xoay người lại phía Vương Lâm, hướng về phía chân trời biến mất. Cùng lúc đó, ký hiệu do cục máu vàng kia hóa thành cũng chậm rãi tiêu tan.
 
Lúc này, trên khắp Triệu quốc, phàm là Nguyên Anh tu sĩ trở lên, tất cả đều cảm thấy được chuyện dị thường.
 
Đang phi hành giữa không trung, Phác Nam Tử sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng thân, dùng thần thức đảo qua, cố gắng cảm nhận.
 
Đồng thời, ở Triệu quốc, trung tâm Thông Thiên tháp, một trung niên béo mập đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở trừng trừng hai mắt nhìn ra xa. Ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
 
- Đây… đây là thông thiên thuật của Cự Ma tộc!
 
Lại nói đến Vương Lâm, hắn cẩn thận thu hồi cục máu vàng, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra một bình đan dược ném vào miệng, cấp tốc vận chuyển cổ thần quyết tiêu hóa. Con khôi lỗi không bị giết đang ngu ngơ đứng im bên cạnh hắn, nhưng lúc này chỉ cần bốn phía có gió thổi cỏ lay nó lập tức sẽ lao ra.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 219: Đằng Nhất
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...