Tiên Nghịch

Chương 1910: Nhất bộ đoạn tuyệt nhiên!

Huyền La bình tĩnh đứng đó như nội tâm lại vô cùng phân vân. Hắn hiểu rõ đây là do Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bất mãn đối với mình, cho nên muốn mình chờ ở bên ngoài.
 
Hắn càng hiểu rõ ngọn nguồn của bất mãn này là bởi vì trong cơ thể đệ tử Vương Lâm có hắn có tu vi bổn nguyên của Tiên Tộc.
 
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn là một người rất truyền thống. Hắn để ý tới hậu nhân có huyết mạch của Cổ Tổ, để ý tới mỗi đời Cổ Hoàng, càng để ý tới Hồn Huyết của Cổ Tổ.
 
Nhưng hắn hiển nhiên không thể cho phép trong cơ thể người có Hồn Huyết lại có tồn tại khí tức của Tiên Tộc.
 
Thân thể Vương Lâm run rẩy. Thời gian ba ngày tiếng chuông gió truyền vào tâm thần hắn liền hóa thành tiếng ầm vang kinh thiên. Tu vi bổn nguyên bị áp chế lúc này sắp sửa bị xóa đi.
 
Lực lượng của Cổ Tộc cũng tốt, tu vi của Tiên Tộc cũng được, đều là do Vương Lâm ta cả đời này khổ sở tu luyện mà thành. Đây là lực lượng tu vi của ta, một khi mất đi, để ta chỉ còn lại lực lượng của Cổ Tộc thì tuyệt không thể được!
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng. Ý chí của hắn cực kỳ kiên định, vẫn luôn giãy giụa trong tiếng chuông gió này.
 
Lực lượng của Tiên Tộc bên trong thân thể hắn không ngừng bị xung kích, linh âm như muốn đánh tan lực lượng này truyền vào tận tâm thần.
 
Trong khi thân thể Vương Lâm run rẩy kịch liệt, hai mắt Huyền La lóe lên. Hắn xoay phắt người, tay phải giơ lên muốn giúp Vương Lâm chống cự linh âm này. Dù sao Vương Lâm cũng là đệ tử của hắn!
 
Nhưng ngay trong nháy mắt khi Huyền La xoay người, cánh cửa tháp cao lại mở ra một lần nữa. Thiếu niên nọ lại bước ra.
 
- Huyền La Đại Thiên Tôn, Cổ chủ triệu kiến.
 
Thân thể Huyền La sững lại, trầm mặc thật lâu, tay phải vẫn điểm lên mi tâm của Vương Lâm một chỉ rồi mới xoay người đi vào trong tháp cao. Thiếu niên nọ nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, lui lại sau đó tiến vào trong tháp, đại môn đóng lại.
 
Lực lượng một chỉ của Huyền La khiến tâm thần Vương Lâm bỗng nhiên ầm vang kịch liệt. Một luồng khí tức cho hắn cảm giác ấm áp dũng mãnh tiến vào thân thể, không áp chế tu vi của hắn mà đối kháng với lực lượng ẩn chứa trong tiếng chuông.
 
Do đó khiến tu vi bổn nguyên của Vương Lâm hình như hòa hoãn hơn, rất nhanh liền ngưng tụ lại, vận chuyển tới. Lực lượng một chỉ của Huyền La triệt tiêu lực lượng của tiếng chuông, không biết bao lâu sau, dần dần tán đi. Tu vi bổn nguyên trong cơ thể Vương Lâm rất nhanh liền chuyển động, trong chớp mắt lưu chuyển khắp toàn thân. Linh âm ở bốn phía tháp cao lại một lần nữa chớp lên trong gió. Tiếng động không dứt, giống như sóng gió ngập trời dũng mãnh tràn vào tâm thần Vương Lâm, triển khai đối kháng tiếp với tu vi bổn nguyên của Vương Lâm.
 
Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên, bước chân lui lại phía sau mấy bước, từ đỉnh núi lùi lại xuống bậc thang.

 
- Tản tu vi của Tiên Tộc, xóa lực lượng bổn nguyên, quên đi quá khứ, thức tỉnh huyết mạch được truyền thừa.từ nay về sau ban cho ngươi là người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, có khả năng thành Đại Thiên Tôn!
 
Một giọng nói lạnh lùng pha lẫn tang thương truyền từ tiếng linh âm và tâm thần Vương Lâm.
 
Vương Lâm ngẩng phắt đầu.
 
Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, tu vi trong thân thể ầm ầm vận chuyển, phối hợp với lực lượng của Cổ Tộc, trong nháy mắt liền đạt tới chiến lực đỉnh phong hiện nay.
 
- Trên người ta không có tu vi của Tiên Tộc. Đó là lực lượng hơn ba ngàn năm của Vương Lâm ta, là lực lượng của bản thân ta! Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta phải tán đi!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, tiếng linh âm trong cơ thể ầm vang, va chạm với tu vi trong thân thể Vương Lâm. Hắn lại phun máu tươi một lần nữa, thân thể không ngừng lui lại phía sau, giống như có một lực lượng đẩy tới, thúc Vương Lâm liên tiếp rời khỏi mấy trăm bậc thang, khiến hắn phải đứng trên con đường lên núi.
 
- Bổn nguyên của ta là lắng đọng cả đời ta, nhận lấy cả sự giãy giụa trong đời ta với vận mệnh, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta tán đi!
 
Vương Lâm ngẩng đầu, tơ máu trong hai mắt càng nhiều, hướng về phía tháp cao trên núi phát ra tiếng gầm thét của tính mạng.
 
Trong tiếng gầm rống này, Vương Lâm phun ra ngụm máu tươi thứ ba. Thân thể nhoáng lên, tiếng linh âm trong cơ thể gầm thét oanh kích, lại lui lại phía sau một lần nữa. Lúc này hắn đã lui xuống tới chân núi. Ở phía sau hắn chỉ còn có mười bậc thang.
 
- Trí nhớ của ta so với tu vi còn quan trọng hơn, còn quan trọng hơn cả bổn nguyên, cả truyền thừa huyết mạch, so với khả năng trở thành Đại Thiên Tôn mà ngươi ban tặng lại càng nặng hơn! Trí nhớ cả cuộc đời ta, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta quên đi!
 
Vương Lâm gầm thét cực lớn, lực lượng linh âm trong cơ thể ầm ầm cuốn động, giống như nổ tung trong cơ thể hắn.
 
Vương Lâm phun ra ngụm máu tươi thứ năm, bước chân lại lui về phía sau, liên tiếp lui lại mười tám bước, đứng trên bậc thang cuối cùng. Chân phải Vương Lâm đạp mạnh một cái, trong thân thể truyền ra tiếng bùng bùng, cả người mạnh mẽ đứng lại đó.
 
Ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ bừng, thần sắc dữ tợn. Nhưng lực lượng của linh âm trong người hắn vào giờ khắc này đã bị hắn hoàn toán áp chế, không còn lực lượng tồn tại. Tu vi Vương Lâm ầm ầm bộc phát. Cũng vào lúc này, mái đầu hắn bỗng nhiên trở thành nửa trắng nửa đen, phía sau còn có hình ảnh của Đại Thiên Tôn chi dương bất ngờ biến ảo ra.
 
Đại Thiên Tôn chi dương này cũng nửa trắng nửa đen, tỏa ra ánh sáng quỷ dị phía sau Vương Lâm, khiến lúc này Vương Lâm bộc phát ra lực lượng cực mạnh của hắn, lực lượng có thể so với Đại Thiên Tôn!
 

Trên bầu trời Cổ Đạo Sơn. Trong nháy mắt khi Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm biến ảo ra, phong vân biến sắc.
 
- Chín trăm chín mươi chín bậc đá của Cổ Đạo Sơn, nếu ngươi có thể bước qua ba trăm thì ta tha cho ngươi tội bất kính!
 
Giọng nói lạnh lùng tang thương từ trên đỉnh núi cao cao truyền xuống, vang vọng trong thiên địa.
 
Từ trên tầng cao nhất của tháp cao có một thân ảnh khoanh chân bị sương mù bao phủ toàn thân. Trước mặt hắn là Huyền La.
 
- Cổ Đạo tiền bối.
 
Thần sắc Huyền La lộ vẻ lo lắng.
 
- Ta không ủng hộ đệ tử này của ngươi!
 
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong thân ảnh bị sương mù che phủ kia.
 
Nhưng hắn đã được ngươi mang tới, nếu có thể đi lên trên ba trăm bậc thang thì ta có thể cho ngươi đưa hắn rời đi. Chẳng qua Hồn Huyết trong thân thể hắn ta sẽ không ra tay đánh thức huyết mạch.
 
Còn về người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch. Ngươi đã lựa chọn hắn vậy thì là hắn đi. Nhưng từ nay về sau hắn không được rời khỏi Cổ Tộc, nếu không ta sẽ ra tay.
 
Giọng nói của thân ảnh trong sương mù lạnh như băng, không tồn tại chút tình cảm nào.
 
Vẻ mặt Huyền La khổ sở. Hắn mang Vương Lâm tới nơi này vốn là có ý tốt nhưng không ngờ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn lại nói vậy. Trầm mặc, hai mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, hướng về phía thân ảnh trong sương mù vái một cái.
 
- Không qua được ba trăm bậc thang thì hắn phải lưu lại đây.
 
Thân ảnh trong sương mù chậm rãi nói.
 
Huyền La trầm mặc.

Ở bậc thang dưới chân Cổ Đạo Sơn, Vương Lâm đứng đó. Nhìn lên đỉnh núi. Hắn biết sư tôn ở đó có lẽ đang nhìn mình.
 
- Vương Lâm, dùng tu vi cực mạnh của ngươi, vượt qua ba trăm bậc đi! Để cho Cổ Đạo Đại Thiên Tôn xem đệ tử của Huyền La ta có bản lĩnh này hay không!
 
Giọng nói của Huyền La truyền ra từ trên đỉnh núi, ẩn chứa vẻ phẫn nộ.
 
Đây là sự tức giận của Huyền La, đứng trong đỉnh của tháp cao nói ra, chẳng hề để ý tới thân ảnh Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trong sương mù chút nào.
 
- Hắn là người ta đưa từ động phủ giới ra, mang tới nơi này. Ta nhất định phải mang hắn đi, trừ phi là ta chết!
 
Huyền La nói xong liền xoay người nhìn vào thân ảnh trong sương mù, gằn từng tiếng, sống lưng hắn thẳng tắp, không cúi xuống nữa.
 
Thân ảnh trong sương mù cũng không mở miệng, tầng đỉnh tháp cao hoàn toàn yên tĩnh.
 
Đối với Vương Lâm, Huyền La có một tình cảm đặc thù. Hắn nhìn thấy Vương Lâm giãy giụa trong động phủ giới, thấy sự kiên nghị và quyết đoán của hắn, thậm chí thấy được chân tình của Vương Lâm đối với nữ tử tên Uyển nhi kia.
 
Huyền La không quên được khi nhìn thấy nước mắt và nỗi nhớ nhung của Vương Lâm đối với thê tử.
 
Điều này khiến hắn nhớ lại bản thân mình trong quá khứ. Thậm chỉ cả cảnh tượng Vương Lâm ở Tiên Tộc cũng làm Huyền La như thấy được bóng dáng mình, giống như trong năm tháng xa xưa chồng chất lên Vương Lâm.
 
Vương Lâm đứng ở bậc thang thứ nhất tại chân Cổ Đạo Sơn, bên tai vang vọng lời nói của sư tôn. Hai mắt hắn bỗng lộ vẻ quyết đoán, Cổ Đạo Sơn này hắn không thích. Đối với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn hắn lại càng không còn chút kính trọng nữa!
 
Chuyện thế gian này vốn là người mạnh điều khiền vận mệnh kẻ yếu. Tu vi Cổ Đạo cao, là đệ nhất nhân của cả Tiên Cương, cho nên hắn có thể mạnh mẽ chèn ép ta. Nhưng sẽ có một ngày Vương Lâm còn mạnh mẽ hơn, thay thế Cổ Đạo, lúc đó ta mới là trời!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương phía sau lại càng tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Ánh sáng này dung nhập vào trong thân thể, khiến cho thân ảnh Vương Lâm dường như trở nên cao lớn hơn.
 
Hắn bỗng nhiên cất bước, bước từng bước lên bậc thang nọ!
 
Một bước chân hạ xuống này chính là lần đầu tiên Vương Lâm phản kháng tại Cổ Tộc này!

 
Đây là lần đầu tiên tại Cổ Tộc hắn phát ra tiếng nói nghịch thiên, cũng chính là cái khe ngăn cách đầu tiên giữa hắn và Cổ Tộc!
 
Vốn hắn đã có ý định ở lại lâu dài tại Cổ Tộc, cảm ơn sư tôn, nhẫn nại yêu cầu đòi quỳ bái của Đạo Cổ hoàng tôn, nhẫn nại thích ứng với hoàng quyền nơi này!
 
Nhưng hôm nay hắn dù có thể nhẫn nại tiếp thì giữa hắn và Cổ Tộc đã tồn tại một khe sâu không thể xóa nhòa. Có lẽ từ nay về sau nếu không có chuyện khác, cái khe này bằng tình cảm của sư tôn Huyền La thì có lẽ sẽ từ từ mờ dần.
 
Nhưng… Cơ hội này lại bị một đại sự phát sinh trong Đạo Cổ hoàng thành khiến hoàn toàn tan thành mây khói!
 
Đạo Cổ hoàng thành, trong hoàng cung, Đạo Cổ hoàng tôn đang ngồi trong đại điện, hai mắt mở ra. Phía trước hắn có ba lão già mặc tử y, vẻ mặt kích động quỳ ở đó.
 
Bệ hạ, mấy trăm năm qua chúng ta đã dung hợp tàn hồn này vào vô số nữ tử nhưng không có ai thành công. Nữ tử được tuyển chọn đều không thể dung hợp với hồn phách này, bị bài xích rất lớn, căn bản là không thể nuôi dưỡng dung hợp hồn phách này.
 
Nhưng hôm nay lại có một nữ tử đã thành công dung hợp hồn này!
 
Lão già nói với giọng điệu hưng phấn. Việc này bọn họ tiến hành bí mật mấy trăm năm qua, giờ phút này thành công khiến bọn họ nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!
 
- Người thành công tới từ đâu? Tên là gì?
 
Thần sắc Đạo Cổ Hoàng bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại mơ hồ chờ mong. Hắn không quên lời nói của quốc sư năm đó, tàn hồn này có thể giúp hắn trở thành Cổ Hoàng chính thức thống nhất Cổ Tộc trong năm tháng vạn cổ!
 
- Đến từ Thủy Cổ nhất mạch, tên là Tống Trí!
 
Một trong ba lão già đang quỳ vội lên tiếng.
 
Đưa Tống Trí vào cung. Ta muốn đích thân gặp nữ tử này. Các ngươi chuẩn bị bố cáo thiên hạ, sau ba tháng ta sẽ tiến hành đại lễ phong hậu, lấy Tống Trí làm chính thê, lập ngươi làm hoàng hậu của Đạo Cổ nhất mạch ta!
 
Đạo Cổ hoàng tôn cười to đứng dậy, hai mắt tỏa sáng ngập trời.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1910: Nhất bộ đoạn tuyệt nhiên!
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...