Tiên Nghịch

Chương 1906: Một vái lư hương, hoàng tôn biến sắc

Tam Tộc Cổ, Đạo Cổ nhất mạch nằm ở vị trí tây nam của đại lục này. Mười hai quận của Đạo Cổ có thể so với một châu của Tiên Tộc, thậm chí còn lớn hơn một chút.
 
Phạm vi khổng lồ như vậy nếu không có súc địa thành thốn mà chỉ đơn thuần phi hành thì cần mất rất nhiều năm mới đi hết. Nhưng ở Cổ Tộc lại có những tồn tại đặc thù là Đại Cổ Thần, Đại Cổ Yêu, Đại Cổ Ma. Nhờ chúng xé rách bầu trời mà đi khiến cho thời gian di chuyển giảm đi rất nhiều.
 
Sứ đoàn Đạo Cổ nhất mạch chỉ cần mất mấy tháng là đã trở lại Đạo Cổ hoàng thành.
 
Đạo Cổ hoàng thành là một tòa thành khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Tòa Thiên Không Thành này cực kỳ kinh người, lơ lửng trong thiên địa, tỏa ra uy áp rất mạnh.
 
Mà ở bốn phía của Thiên Không Thành này còn trôi nổi vô số khối đá vỡ nát. Những khối đá này có kích thước bất đồng, lấy Thiên Không Thành làm trung tâm, chậm rãi chuyển động.
 
Một tháng sau khi sứ đoàn Đạo Cổ trở về, Vương Lâm dựa vào bản đồ trong ngọc giản đã đi từ Thủy Cổ nhất mạch, vượt qua đại địa rộng lớn mà tới nơi này.
 
Hắn nhìn Thiên Không Thành rất lâu, rất lâu.
 
Tòa thành này tuy không mênh mông như Tổ Thành của Tiên Tộc nhưng cũng cực kỳ đồ sộ. Nhất là ở chính giữa Thiên Không Thành này có một pho tượng khổng lồ đứng sừng sững. Pho tượng này là một nam tử, ngửa mặt nhìn trời, thần sắc khinh miệt. Dù ở khoảng cách rất xa nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng điều này.
 
- Cổ Tổ!
 
Vương Lâm nhẹ giọng thì thào.
 
Ở bên ngoài Thiên Không Thành này, đám đá vụn xoay tròn hợp thành một tầng cấm chế phòng hộ nghiêm mật. Những người tiến vào nơi này cần có ngọc giản thân phận, nếu không không thể bước vào thành nửa bước.
 
Nơi này chính là đỉnh phong của Đạo Cổ Hoàng quyền, là chỗ của Đạo Cổ Hoàng!
 
Ở phía đông của Thiên Không Thành là một vùng do những đại điện hoa lệ tạo thành - hoàng cung! hoàng cung được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, cấm chế dày đặc, lại được bao phủ bởi một tầng tử khí nhàn nhạt, khiến cho người ta nhìn lại sẽ cảm thấy áp lực dâng lên trong lòng.
 

Nhất là trong ánh mắt của Vương Lâm, tử khí bên ngoài hoàng cung của Thiên Không Thành mơ hồ ngưng tụ lại thành một thân ảnh. Thân ảnh này cực kỳ khổng lồ, giống như chống đỡ bầu trời, không nhìn rõ hình dáng, chỉ có thể thấy là đầu đội vương miện.
 
Từ trong thân thể đó tỏa ra một luồng khí tức tinh thuần của Cổ Tộc!
 
Thành trì của Đạo Cổ nhất mạch không khổng lồ như Tổ Thành của Tiên Tộc, trong hoàng cung cũng không thể so với hoàng cung của Tiên Hoàng nhưng mức độ bảo vệ lại khiến người ta cảm thấy áp lực, vượt xa so với hoàng cung của Tiên Hoàng!
 
Ở bên ngài có vô số thị vệ, thậm chí người hầu đi lại trong cung tu vi cũng không kém.
 
Vương Lâm đứng đó nhìn thật lâu. Hắn dần dần thu hồi ánh mắt, cất bước từng bước đi về phía trước. Bước chân hắn không nhanh như thân ảnh lại biến thành một làn khói, bay lên xuyên vào trong Thiên Không Thành.
 
Tầng tầng phòng hộ bên ngoài Thiên Không Thành đối với người ngoài thì nửa bước khó đi, dù là cường giả cũng phải nhíu mày, không thể không dừng bước, dựa theo quy tắc của Thiên Không Thành mà lấy ngọc giản thân phận ra, giống như mọi người đi vào thành này.
 
Có thể không xem cấm chế phòng hộ của Đạo Cổ hoàng thành này vào đâu thì theo tộc nhân của Đạo Cổ, trong thiên hạ hiện này chỉ có chín người!
 
- Chín người đó chính là Tiên Cương Cửu Dương!
 
Chỉ có chín người này mới có thể cất bước giống như bước trên đất bằng mà tiến vào ba hoàng thành của Cổ Tộc!
 
Như lúc này lại có thêm một người không bị tầng cấm chế kia ngăn căn. Thân ảnh Vương Lâm giống như sương khói tiến vào, thần sắc bình thản xuất hiện ở trên một con đường trong Đạo Cổ hoàng thành.
 
Tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch ở lại hoàng thành rất đông, khiến cho nơi này khá phồn hoa.
 
Vương Lâm đứng nơi đó nhìn quanh. Hắn thấy vô số người Cổ Tộc nam có nữ có. Nhưng không biết tại sao lại không có lòng trung thành mơ hồ khi vừa tới Cổ Tộc này.
 
- Sư tôn hẳn đã biết ta tới.
 

Vương Lâm không tản thần thức ra nhưng vẫn cảm nhận được ở trên một ngọn núi trong thành ở phía nam có mây mù bao phủ, truyền ra khí tức của Đại Thiên Tôn.
 
Hắn có thể cảm nhận được trong khí tức này truyền ra vẻ nhu hòa. Vương Lâm mỉm cười xoay người đi về hướng nam.
 
Thành nam có một ngọn núi sừng sững, mây mù bao phủ. Một bậc thang quanh co uốn lượn từ chân núi đi lên, thang còn có tay vịn, thoạt nhìn trông như nơi để du ngoạn.
 
Từng luồng khí tức tươi mát lan tỏa ra. Ở nơi này hít sâu một hơi có thể thấy tinh thần phấn chấn.
 
Trên bậc thang có không ít tộc nhân Cổ Tộc. Thần sắc đám người này tiều tụy, đi từng bước lên bậc thang. Mục tiêu của bọn họ là đại điện trên đỉnh núi. Có thể nói, mọi người trong Đạo Cổ nhất mạch đều biết tới đại điện này.
 
Nơi đó chính là Đạo Cổ Điện! Là chỗ ở của Đại Thiên Tôn duy nhất của Đạo Cổ nhất mạch!
 
Đạo Cổ Điện mở rộng cánh cửa đối với mỗi tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch. Bất cứ tộc nhân nào cũng có thể tới nơi này tìm kiếm cơ hội đột phá tu vi. Chẳng qua rất ít người trong bọn họ có thể nhìn thấy được Huyền La. Chỉ dẫn cho bọn họ là chín cường giả Đạo Cổ đi theo đầu lâu của Tiên Tổ.
 
Chín người này bất cứ lúc nào cũng có một người tồn tại trong Đạo Cổ Điện, khai linh tính, thân thể cho tộc nhân!
 
Bên ngoài đại điện có một lư hương. Lư hương này rộng đủ mười người vây quanh, bên trong đầy tàn hương màu trắng. Trong đó có cắm mười cây hương lớn tỏa hương thơm mát, khói xanh bốc lên thẳng tận chín tầng trời.
 
Mỗi một khi đi qua bên cạnh lư hương này, tộc nhân Đạo Cổ chuẩn bị cầu người trong điện hướng dẫn tu vi đều quỳ lạy lư hương này. Hương trong lư cũng có chút kỳ dị. Người quỳ lạy càng nhiều thì khói xanh càng dầy. Ở chín cây hương trong lô giống như vĩnh viễn không đốt hết, trải qua năm tháng vạn cổ vẫn như thế.
 
Vương Lâm đi trên thềm đá. Nhìn ngọn núi này, nhìn khói xanh cuồn cuộn, từng bước tiến tới. Khi hắn đi tới đỉnh núi, vào một khắc nhìn thấy lư hương thì có mấy tộc nhân Đạo Cổ đang quỳ lạy bên cạnh đó, thần sắc cung kính đi vào trong Đạo Cổ Điện.
 
Sau khi bọn họ bái xong, chín cây hương trong lò lại càng tỏa khói xanh nhiều hơn một chút. Chẳng qua sự thay đổi tương đối nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra.
 
Vương Lâm nhìn hương trong lư. Trầm mặc trong chốc lát liền chậm rãi đi tới. Đứng bên cạnh lư hương, hắn ôm quyền vái thật sâu một cái!
 

Một vái này không phải hắn vái lư hương, cũng không phải là vái mấy cây hương trong lò mà là vái sư tôn Huyền La của hắn!
 
Hắn nếu đã lựa chọn đi tới Đạo Cổ nhất mạch, nếu đã lựa chọn đi theo sư tôn, lựa chọn thực hiện ước hẹn năm đó thì trong tâm lý Vương Lâm, hắn cũng đã là người của Đạo Cổ nhất mạch này. Hắn lưu làng mấy ngàn năm, đã rất lâu, rất lâu rồi. Hôm nay hắn muốn sống yên ổn ở một nơi, bảo vệ Đạo Cổ, bảo vệ sư tôn chuyển thế.
 
Cũng bởi vì như vậy nên Vương Lâm nhập gia tùy tục, vái một vái trước lư lương. Một vái này của hắn biểu lộ trong lòng hắn đã quyết định. Trong nháy mắt khi Vương Lâm ôm quyền vái một vái, trong lư hương phát ra tiếng nổ ầm vang. Chỉ thấy chín cây hương bốc cháy với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, khói xanh cuồn cuộn, nồng đậm hơn gấp hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lần!
 
Kịch biến này lập tức khiến mấy người Đạo Cổ nhất mạch đang chuẩn bị tiến vào trong Đạo Cổ Điện liền sững lại, bỗng nhiên xoay người, lộ vẻ hoảng sợ.
 
Còn cả mấy tộc nhân Đạo Cổ đang đi tới ở trên thềm đá phía sau Vương Lâm cũng đều sững lại, lộ vẻ khó tin nổi.
 
Lư hương ầm vang, khói xanh cuồn cuộn bốc lên. Khói xanh càng ngày càng đậm. Tràn ngập trời xanh. Mức độ đậm đặc của khói xanh đã vượt xa lúc trước, căn bản là không thể so sánh nổi, như ánh trăng với đom đóm vậy.
 
Khói xanh bốc lên cao, cực kỳ mênh mông, khiến cho tất cả mọi người ở ngọn núi này, cả những người ở dưới chân nói vào vùng Thiên Không Thành ở phía nam này, thậm chí cả ở những phương vị khác đều thấy toàn bộ!
 
Khói xanh cuồn cuộn giống như thiêu đốt cả ngọn núi này, hừng hực bốc thẳng lên chín tầng trời, cuối cùng hóa thành một hình nấm, lan tràn về bổn phương tám hướng.
 
Cảnh tượng này thậm chí cả hoàng cung phía đông cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
 
Ngoài Đạo Cổ Điện, tất cả tộc nhân Đạo Cổ đều hoàn toàn sững sờ, ánh mắt lộ vẻ rung động.
 
Thậm chí có thể nói, không chỉ bọn họ mà cả Thiên Không Thành này hôm nay, những ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều như vậy!
 
Mà giờ phút này một vái của Vương Lâm mới được một nửa, còn chưa hoàn toàn vái hết!
 
Cùng lúc đó, trong hoàng cung của Đạo Cổ, một người mặc hoàng bào, đôi vương miện đứng trên lầu các cao nhất, hai tay chấp sau lưng, cau mày nhìn về phía khói xanh cuồn cuộn trên bầu trời.
 

- Bệ hạ, lần này tuyển phi tổng cộng tìm được ba mươi mốt nữ tử, lúc này đều đã bố trí xong, lần lượt tiến hành kiểm tra dung hợp.
 
Phía sau nam tử mặc hoàng bào, một lão già thần sắc cung kính đang thấp giọng nói.
 
Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì cũng bị khói xanh cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện ở phía xa xa khiến sững sờ đứng đó.
 
- Có thể khiến lư hương trước Đạo Cổ Điện tỏa ra khói xanh như vậy. Mau tra xem người này là ai.
 
Nam tử mặc hoàng bào cau mày, chậm rãi nói nhưng lời nói còn chưa dứt thì lại chấn động toàn thân, hai mắt bùng lên ánh sáng ngập trời!
 
Lão già đứng phía sau cũng hít sâu một hơi, theo tiềm thức lui lại vài bước. Cảnh tượng hắn thấy so với lúc trước thậm chí làm hắn hoảng sợ hơn, trong nội tâm tràn ngập cảm giác kinh khủng!
 
Chỉ thấy khói xanh cuồn cuộn lại đang khom mình, vẽ ra một hình cung thật lớn, giống như không thể thừa nhận lực lượng một vái này, có dấu hiệu tản ra, giống như có thể tan nát vậy!
 
Cảnh tượng này vô cùng kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người chứng kiến trong Đạo Cổ hoàng thành đều phát ra tiếng kinh hô!
 
Điều này đã vượt khỏi khả năng tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ thậm chí không thể ngờ nổi là khói xanh trong lư trước Đạo Cổ Điện lại có thể vì một người vái mà sụp đổ. Đây đâu phải là người đó vái lư hương mà rõ ràng là khói xanh đang vái người này!
 
Ở phía trước Đạo Cổ Điện, Vương Lâm tiếp tục vái nữa. Bởi hắn chứng kiến khói xanh nồng đậm tới vạn lần đã không thể thừa nhận một vái của một. Nếu tiếp tục vái tiếp thì nó nhất định sụp đổ!
 
- Tiểu Vương. Đừng vái nữa. Đi tới hậu sơn đi.
 
Bên tai Vương Lâm trong nháy mắt này vang lên giọng nói rất quen thuộc. Giọng nói này rất nhu hòa, mang theo vẻ hiền từ.
 
Thân thể Vương Lâm đứng thẳng dậy, khói xanh chậm rãi không khom lưng nữa. Sau khi Vương Lâm đi qua lư hương, khói xanh cuồn cuộn ngập trời cũng khôi phục lại bình thường.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1906: Một vái lư hương, hoàng tôn biến sắc
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...