Tiên Nghịch

Chương 1846: Chủ nhân nhà ta

Vương Lâm chính mắt thấy Lưu Kim Bưu lấy ra hai thứ thảo dược màu tím đỏ, màu sắc tuy tương tự nhưng hơi khác nhau về độ đậm nhạt.
 
Đặt hai thứ dược thảo lên mi tâm của hai đứa trẻ. Lập tức liền tỏa ra hương thơm kỳ dị, thoạt nhìn không phải vật phàm, sau khi dung nhập vào trong trán của hai đứa trẻ này liền mơ hồ lan tràn khắp làn da của chúng, tạo thành một mạng lưới.
 
Nhìn chằm chằm vào thảo dược. Vương Lâm lờ mờ cảm nhận được một luồng sinh cơ. Luồng sinh cơ này dù yếu ớt nhưng lại cực kỳ tinh thuần, nếu được Vương Lâm hấp thu thì có thể có tác dụng chữa thương.
 
Chẳng qua sinh cơ của hai thứ thảo dược này quá ít, nếu dùng để chữa thương thì cần cả vạn miếng như vậy.
 
Sinh cơ nọ tuy lờ mờ nhưng lại tinh thuần là bởi vì bên trong tràn ngập tiên khí. Sinh cơ này chính là từ tiên khí lan ra, tuy rằng rất nhạt nhưng lại khiến ánh mắt Vương Lâm sững lại.
 
Hắn chưa bao giờ gặp loại dược thảo như thế này. Thậm chí thời gian hắn ở Tiên Tộc cũng không tính là quá ngắn, trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều, cũng gặp nhiều ngọc giản chứa thông tin nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được chút thông tin nào đối với loại dược thảo này.
 
Nhưng hắn có thể cảm nhận được hai phần dược thảo này đối với hai đứa nhỏ mà nói không có gì bất lợi, ngược lại còn làm thân thể chúng tốt hơn không ít. Mà dưới sự quan sát của Vương Lâm, đôi mắt hắn lộ ra vẻ kỳ dị. Hắn thấy hai đứa trẻ này sau khi dung hợp hai phần thảo dược, tư chất tu tiên trong cơ thể không ngờ lại thay đổi!
 
Thứ thảo dược đậm hơn tạo thành một mạng lưới trong cơ thể đứa bé trai, che dấu tư chất tu tiên chính thức của nó, cuối cùng sau khi ẩn đi hoàn toàn trong cơ thể liền khiến nó bất ngờ có được tư chất tu tiên thượng giai.
 
Với tu vi của Vương Lâm hiển nhiên có thể thấy được dấu vết trong đó nhưng nếu là tu sĩ bước thứ hai thì rất khó phát hiện ra. Chỉ có bậc toàn năng bước thứ ba ngưng thần nhìn kỹ mới mơ hồ thấy được sự kỳ dị. Bởi vì tấm lưới do thứ thảo dược này sau khi hoàn toàn dung hợp với thân thể của hai đứa bé, bên ngoài tồn tại tiên khí nên có thể có tác dụng như man thiên quá hải.(l)
 
(l) giấu trời vượt biển.
 
Cảnh tượng này khiến Vương Lâm rất ngạc nhiên. Hắn vừa nhìn lại đứa bé gái kia. Thân thể cũng có hiện tượng tương tự, hóa thành tư chất nhập môn tầm thường, vượt xa so với trước kia.
 
Vật này cực kỳ khó lường.
 
Đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, nhận ra thứ thảo dược màu tím kia cực kỳ bất phàm!
 
Nhưng Lưu Kim Bưu này có thể tiến hành lừa gạt như vậy, một khi bị phát hiện thì nhất định gặp phải họa sát thân.
 
Vương Lâm âm thầm lắc đầu. Trên mặt đất của Tiên Tộc này, tông phái tiên nhân rất nhiều, trong đó có không ít bậc toàn năng bước thứ ba. Về phần Lưu Kim Bưu có thể an toàn rời khỏi Đại Thánh Châu trước khi bị phát hiện hay không thì đều phải trông vào vận khí của hắn.

 
Hắn cũng vô cùng cẩn thận, không tham lam biến tất cả mấy đứa nhỏ thành thế này. Nếu không mà nói, nhiều thêm một người là khả năng bại lộ tăng gấp bội.
 
Vương Lâm nhìn Lưu Kim Bưu đang đắc ý, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.
 
Sau khi hai đứa nhỏ dung hợp xong dược thảo, thần sắc Lưu Kim Bưu đắc ý nhìn hai đứa bé trước mặt, đôi mắt mơ hồ tỏa sáng.
 
Hắn đứng dậy, cuốn theo hai đứa nhỏ thoáng một cái liền hóa thành hắc phong bay ra khỏi động phủ, nhanh chóng tiến về hướng nam.
 
Không lâu sau, phía trước Lưu Kim Bưu là một ngọn núi mây mù bao phủ. Ngọn núi này cực kỳ hiếm trở, mây mù quanh năm, thinh thoảng lại có tiếng thú rống mơ hồ truyền ra.
 
Đến Đại Thánh Châu đã một thời gian, lúc trước đã đi qua không ít tông môn, vốn đang định rời đi, hôm này làm một vụ cuối này, dù không có ai phát hiện ra cũng cần phải thay đổi hình dạng mau chóng rời khỏi Đại Thánh Châu này đi tới địa phương khác.
 
Lưu Kim Bưu nhìn ngọn núi trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.
 
Ở Đại Thánh Châu này ta đã lừa gạt được nhiều đan dược và Pháp Bảo, có thể giúp ta tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ rồi. Sau khi tới Nguyên Anh Kỳ, ta lại đi tới châu khác tìm một tiểu tông môn mà gia nhập, làm đệ tử mấy chục tới trăm năm rồi lại ra ngoài tìm mối làm ăn.
 
Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, mang theo hai đứa nhỏ bay thẳng vào ngọn núi trong sương mù.
 
Vương Lâm vẫn luôn đi theo hắn, nhìn Lưu Kim Bưu khá thuần thục đi vài vòng quanh ngọn núi rồi mới nhoáng lên tiến vào bên trong, một lát lại một mình bay ra, thần sắc kích động hưng phấn khó nén nổi.
 
Sau khi bay khỏi ngọn núi, Lưu Kim Bưu không chút do dự nhanh chóng bay đi. Vương Lâm nhìn lướt qua, thần sắc biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời mơ hồ có một tầng sóng gợn lan ra, trong nháy mắt biến mất.
 
Tầng sóng gợn này tu sĩ bình thường không thể phát hiện ra nhưng trong mắt Vương Lâm lại vô cùng rõ ràng. Đây là có người tính toán biến hóa trong thiên địa mà thành.
 
Mà loại biến hóa này lại lấy Lưu Kim Bưu làm trung tâm.
 
Có người đang tính vị trí của Lưu Kim Bưu!
 

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, trong nháy mắt khi nhìn tới phương hướng gợn sóng trong không trung vừa tiêu tán, hai mắt giống như phá tan hư vô, nương theo lực lượng tính toán của đối phương mà thấy được một đại điện hùng vĩ của một tông phái, trong đó có bảy tu sĩ bước thứ hai đang đứng cung kính, ở phía trước những người này có một đứa bé trai hai mắt nhắm nghiền, phía sau có một lão già đang đặt tay phải lên thiên linh, tay trái bắt quyết giống như đang tính toán.
 
Cầm ngọc giản này đi tìm Kim Bưu tử kia về! Còn đệ tử nội tông này. Đưa ra ngoại tông, xem vào cố gắng của nó vậy.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức từ trong sóng gợn tính toán giữa không trung lan ra, quan sát Lưu Kim Bưu đang không chút phát hiện mà phi hành phía trước, lắc đầu than nhẹ.
 
Thôi, hắn nếu không nếm chút khổ sở thì không nhận được một bài học.
 
Thời gian không dài, ước chừng nửa canh giờ, Lưu Kim Bưu đang phi hành đột nhiên phía trước có bốn đạo cầu vồng gào thét bay tới. Tu sĩ trong bốn đạo cầu vồng này chính là những người vừa rồi Vương Lâm thấy được phái đi bắt Lưu Kim Bưu.
 
Bốn người này sau khi truyền tống hơn mười ngàn dặm, dựa vào ngọc giản dẫn dắt, rất nhanh tìm thấy Lưu Kim Bưu. Giờ phút này mang theo vẻ lạnh lùng nhanh chóng bay tới.
 
Lưu Kim Bưu thấy cảnh tượng này, thần sắc lập tức đại biến, thầm kêu không ổn nhưng không lập tức bỏ chạy. Hắn cảm nhận rõ ràng tu vi mạnh mẽ của bốn tu sĩ này, bản thân căn bản không thể nào đào tẩu được.
 
Đôi mắt hắn lóe lên, vội vàng tránh ra, làm bộ nhường đường nhưng trong nháy mắt khi bốn đạo cầu vồng này bay tới liền lập tức vây quanh hắn, hóa thành bốn tu sĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu.
 
Nội tậm Lưu Kim Bưu cực kỳ khẩn trương nhưng thần sắc lại không lộ ra nửa điểm, ngược lại nhướng mày, lạnh lùng nhìn bốn người.
 
Bốn vị tiền bối, không biết ngăn cản đường đi của vãn bối là có chuyện gì.
 
Thần sắc hắn có chút trấn định, vẻ trấn định của hắn khiến bốn người phụng mệnh đi bắt hắn không khỏi ngần ra.
 
- Bắt!
 
Bốn tu sĩ ra hiệu, cấn thận nhìn Lưu Kim Bưu một cái, tay áo vung lên. Một tu sĩ đứng cạnh cất bước đi tới. Tu sĩ tu vi bước thứ hai đi bắt một tu sĩ Kim Đan như Lưu Kim Bưu căn bản là không thể có gì sai sót.
 
Trên mặt Lưu Kim Bưu vẫn bình tĩnh như trước, lại càng hiện lên nụ cười lạnh, trong lòng âm thầm kinh hoảng nhưng ý niệm trong đầu lại xoay chuyển rất nhanh. Hắn lập tức đoán ra là mình đã bị một tông phái phát giác ra điểm dị thường.
 
Làm càn! Hừ, không cần các ngươi tới bắt, Lưu mỗ cùng đi với các ngươi một chuyến là được!

Lưu Kim Bưu trợn to mắt, lạnh giọng nói.
 
Hắn càng trấn định lại càng khiến cho bốn người kia cảm thấy kỳ dị. Tu sĩ tới bắt Lưu Kim Bưu cũng sững lại, không ra tay ngay mà đứng phía sau hắn, đẩy hắn về phía trước. Bốn người đem hắn rời đi.
 
Một tông môn nho nhỏ các người mà cũng dám đến bắt ta, nếu ta có chút tổn thương thì chủ nhân nhà ta sẽ hủy cả tông môn các ngươi!
 
Lưu Kim Bưu cười lạnh, không chút sợ hãi, bình tĩnh đi theo bốn tu sĩ, hóa thành năm đạo cầu vồng biến mất trong thiên địa xa xa.
 
Cho tới khi những người này rời đi, thân ảnh Vương Lâm mới huyễn hóa ra, nhìn về phía trước khẽ lắc đầu.
 
Sau khi bị bắt mà còn cố gắng giãy giụa. Lưu Kim Bưu này. hắn nói chủ nhân nhà hắn là ai?
 
Thần sắc Vương Lâm cổ quái, cất bước đi theo phía sau. Mấy tu sĩ nọ cần truyền tống trở về nhưng đối với Vương Lâm mà nói thì hơn mười ngàn dặm chỉ là một lần súc địa thành thốn mà thôi.
 
Lại qua hơn một canh giờ. ở phía bắc của Đại Thánh Châu này, trong một vùng đắt bằng phăng trong sơn cốc, có rất nhiều cung điện lầu các, trận pháp phòng hộ khắp nơi. Nơi này chính là một tông môn tầm thường của Đại Thánh Châu.
 
Lưu Kim Bưu bị bắt tới nơi này, ở trong một cung điện trong sơn cốc này. Dù trong lòng hắn đang run sợ nhưng thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn nối lên nụ cười lạnh khinh miệt.
 
Phía trước hắn có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này chính là người vừa tính toán ra vị trí của Lưu Kim Bưu.
 
Hắn nhìn Lưu Kim Bưu, hai mắt lộ hàn quang.
 
Ngươi thật to gan. dám lừa gạt Vân Môn ta.
 
Lão già chậm rãi mở miệng, lời nói tràn ngập hàn ý.
 
Lựa gạt thì đã sao. Chỉ là một Vân Môn nhỏ xíu của Đại Thánh Châu mà cũng dám bắt giữ ta. Lá gan của các ngươi không nhỏ rồi!
 
Ánh mắt Lưu Kim Bưu không chút dao động nhìn về phía lão già.

 
Lão già nọ nhướng mày.
 
Ta nếu có chút tổn thương, chủ nhân nhà ta lập tức sẽ tới đây. Đến lúc đó thì chớ nói tới Vân Môn nhỏ xíu của ngươi, dù là Đông Lâm Tông của tứ đại chân thân thấy chủ nhân nhà ta cũng phải cung kính.
 
Lưu Kim Bưu cười lạnh, nói năng thong thả nhưng lại ẩn chứa vẻ kiên định, phối hợp với ánh mắt của hắn không khỏi có thêm vài phần đáng tin.
 
Lão già nọ nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười, chẳng qua trong nụ cười lại có hàn ý càng đậm.
 
Ồ? Vậy chủ nhân của ngươi là ai?
 
Cô Nhai Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn!
 
Thần sắc Lưu Kim Bưu hãnh diện, vội mở miệng nói.
 
Vẻ trấn định của hắn. Lời nói thản nhiên này của hắn khiến lão già nọ sửng sốt.
 
Đáng cười. Nếu ngươi đúng là người hầu của Cô Nhai Thiên Tôn thì cần gì tới chỗ ta lừa gạt, sao lại chỉ có tu vi Kim Đan chứ!
 
Lão già nọ căn bản không tin.
 
Lừa gạt đạo thuật là Ý Cảnh ta tu hành. Còn tu vi của ta, ngươi mở đôi mắt già của ngươi nhìn kỹ xem, Kim Bưu đại tiên của ngươi là tu sĩ Kim Đan thật sao!
 
Lưu Kim Bưu vung tay áo, lạnh giọng nói.
 
Chẳng qua trong nội tâm của hắn lúc này sợ hãi vô cùng. Cả đời hắn lừa gạt rất nhiều, bao năm qua đã tự ngộ ra bước thứ hai của đạo lừa gạt, lừa gạt chính mình. Hắn giờ phút này đã sớm lừa gạt chính mình, không sợ người khác không tin!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trong cung điện này, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nhìn Lưu Kim Bưu. Trên mặt vừa hiện lên nụ cười khổ, ánh mắt lại như nhớ lại ký ức trước kia.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1846: Chủ nhân nhà ta
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...