Tiên Nghịch
Chương 1838: Chuyển biến!
Hơn phân nửa mặt nước biển Sơn Hải bị tầng mực đen phong bế. Tầng mực này vô cùng chắc chắn, là do trận pháp của Hải Tử Thiên Tôn biến thành, rất khó phá vỡ.
Trong tầng mực này, ở trong nước biển, Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn tuyệt mỹ đang triển khai chém giết!
Hải Tử Thiên Tôn này sau khi thi triển thần thông kỳ dị này phải trả giá bằng việc phun ra một ngụm máu tươi, ngưng tụ ấn ký hình trứng ẩn chứa chín mươi sáu đạo thần thông quỷ dị khó lường, lao thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm dù kinh hãi nhưng vẫn dùng Thiên Ngưu Chàng đối kháng. Hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ kia trong thời gian ngắn liền va chạm với ấn ký hình trứng.
Tiếng ầm vang kinh thiên truyền ra. Nước biển Sơn Hải này điên cuồng tan nát, giống như bị chia lìa, hình thành một vùng chân không.
Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, thân thể bị cuốn về phía sau. Một chiêu này là do sư tôn nàng truyền thụ, uy lực cực kỳ cường đại, chỉ là do nàng còn chưa thế sử dụng hoàn mỹ thức thứ hai. Nhưng dù là thế thì cũng đủ để nàng rất khó tìm được đối thủ trong đám Thiên Tôn!
Chẳng qua hôm nay nàng lại gặp phải Vương Lâm!
Thân thể Vương Lâm cũng lui lại phía sau, hô hấp dồn dập. Đồng thời với hư ảnh Thiên Ngưu sụp đổ, Hồn Khải trên thân thể hắn cũng có dấu hiệu tiêu tán.
Hầu như chỉ trong nháy mắt khi lui lại phía sau, ánh mắt Vương Lâm bỗng lóe lên, tay phải giơ lên, trong nháy mắt bốn phía xuất hiện chín mươi bảy tàn ảnh. Điểm một chỉ về phía Hải Tử Thiên Tôn đang lui lại phía xa xa!
- Định!
- Định!
- Định!
Định Thân Thuật này Vương Lâm lại thi triển lần thứ hai trước mặt Hải Tử Thiên Tôn. Trong nháy mắt khi thi triển thuật này, chín mươi bảy tàn ảnh ở bốn phía dung nhập ngưng tụ với bản thẻ, hóa thành một chỉ khiến Hải Tử Thiên Tôn sợ hãi và tức giận kia. Điểm xuống thân thể nàng!
Vương Lâm ngươi.
Hải Tử Thiên Tôn còn chưa kịp nói hết câu, thân thể còn đang lui lại đột nhiên bị dừng lại nơi đó, Nguyên Thần cũng không thể chuyển động, lại có hải thú bạch tuộc nâng đỡ. Thân thể liền giống như thi thể chìm thẳng xuống đáy biển.
Nhưng nếu nàng đã dám ngăn cản Vương Lâm thì phải có chuẩn bị trước. Lúc này dù vội vàng nên bị Vương Lâm nắm thời cơ dùng Định Thân Thuật nhưng Nguyên Thần vẫn có khả năng suy nghĩ như trước.
Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm ở phía xa, ánh mắt lộ vẻ nổi giận. Nếu không phải cằm nàng không thể nhúc nhích thì lúc này nhất định nàng đang cắn răng tức giận.
Vương Lâm sở dĩ không thi triển Định Thân Thuật ngay sau khi gặp Hải Tử Thiên Tôn là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là nếu Hải Tử Thiên Tôn đã dám tới, dám ngăn cản hắn thì tất nhiên phải có chuẩn bị, nắm chắc có thể đối kháng với Định Thân Thuật của mình!
Cho nên thuật này quyết không thể thi triển ngay khi vừa gặp mặt, phải đợi thời cơ thỏa đáng nhất mới một chỉ định thân!
Thứ hai là dù có thể định thân Hải Tử Thiên Tôn nhưng trừ phi Vương Lâm ra tay đánh nàng trọng thương, sau đó bỏ chạy, nếu không trong thời gian mười nhịp thở, dù Vương Lâm rời khỏi mặt biển thì Hải Tử Thiên Tôn sau khi khôi phục cũng sẽ truy kích.
Nếu so sánh như vậy thì định thân rồi đánh trọng thương không bằng đường đường chính chính đánh trọng thương mới định thân, khiến đối phương không dám đuổi theo. Đây mới gọi là đường hoàng!
Sau khi định thân Hải Tử Thiên Tôn, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đang muốn đá vãng hải thú bạch tuộc, mang theo Hải Long rời đi, thần thức theo tiềm thức đảo qua Hải Tử Thiên Tôn đang chìm xuống đáy biển.
Nhưng vừa đảo qua. Vương Lâm liền sững người!
Ờ cách chỗ hắn và Hải Tử Thiên Tôn giao chiến không xa, nơi thân thể Hải Tử Thiên Tôn vừa chìm xuống, cạnh đó chính là hắc động dưới đáy biển.
Vương Lâm vừa đảo qua nơi này liền mơ hồ nhìn thấy một vùng sóng gợn từ trong hắc động nhanh chóng truyền ra, bất ngờ lại nhằm về phía Hải Tử Thiên Tôn đã mất đi tất cả sức phản kháng!
Bên trong sóng gợn đó dường như có một vật kỳ dị nào đó nhưng dùng mắt thường lại không thể thấy rõ được!
Phát hiện sinh linh không thuộc về Tiên Cương, phong ấn!
Thần niệm chấn động mơ hồ khuếch tán ra trong nước biển, trong nháy mắt xâm nhập vào tâm thần Vương Lâm, khiến thần sắc hắn bỗng nhiên đại biến!
Không chết!
Da đầu Vương Lâm tê dại. Hắn hiểu rất rõ sự cường đại của khuôn mặt trên phong ấn vừa rồi. Giờ phút này không chút do dự. Đang định vọt đi thì thân thể hắn lại sững lại một lần nữa.
Hải Tử Thiên Tôn ở phía dưới đáy biển vốn đã bị trúng Định Thân Thuật, hai mắt còn đang lộ vẻ suy nghĩ. Nàng nhìn thấy rõ ràng trong dao động của nước biển có một hư ảnh mơ hồ dung hợp với nước biển đang nhanh chóng lao về phía mình.
Một nguy cơ sinh tử không cách nào hình dung được bất ngờ tràn ngập đáy lòng nàng. Nguy cơ này kinh khủng hơn rất nhiều so với trận đánh cùng Vương Lâm của nàng. Thậm chí cả đời này cũng chưa bao giờ gặp phải cảm giác kinh hãi như thế này!
Hai mắt nàng mở lớn ra, thân thể lúc này không thể nhúc nhích, mất đi tất cả sức phản kháng, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn hư ảnh trong sóng gợn giữa làn nước biển đang tỏa ra khí tức kinh khủng vô cùng, lao thẳng về phía mình!
Cảm giác sinh tử này khiến này giờ phút này như không còn là Thiên Tôn mà là một nữ tử yếu ớt, đối mặt với một sự vật đáng sợ, hai mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng!
Trong vòng sóng gợn kia chính là bàn tay đứt gãy bay ra từ hắc động. Nó giống như đã điên cuồng, chẳng phân biệt ai, chỉ cần gặp phải là lập tức truyền ra thần niệm không phải sinh linh Tiên Cương, cần phong ấn kia.
Giờ phút này Vương Lâm nếu muốn chạy trốn, có thể không cần để ý tới sự sống chết của Hải Tử Thiên Tôn, xoay người dùng tốc độ cực nhanh mà lao đi. Rất có khả năng nhờ có Hải Tử Thiên Tôn làm mồi nhử mà hắn sẽ tìm được đường sống.
Nhưng trong mắt hắn hiện lên vẻ giằng co trong chốc lát liền xoay phắt người lại, bước từng bước tới, thân thể dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Hải Tử Thiên Tôn ở bên dưới!
Vương Lâm ta cả đời không phải là tiểu nhân cũng chẳng phải người quân tử, chỉ cầu sao không thẹn với lòng. Hải Tử Thiên Tôn này không có cừu oán với ta, nơi này cũng là động phủ của nàng. Nàng bảo vệ không cho người khác tiến vào cũng là hợp lý.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, ngay lập tức vượt qua ngàn trượng.
Phong ấn của Sơn Hải kia vì ta mà vận chuyển, giờ phút này xuất hiện lại ảnh hưởng tới Hải Tử Thiên Tôn. Thân thể nàng bị ta khóa lại, nếu giờ phút này ta đào tẩu, bỏ mặc không để ý tới nàng thì Vương Lâm ta làm sao có thể yên tâm được!
Ta không thể không thẹn với tâm, dựa vào cái gì mà nghịch thiên, dựa vào cái gì mà làm sống lại Uyển nhi. Dựa vào tín niệm gì mà bước lên đỉnh của Tiên Cương! Có lẽ người khác có thể làm được, nhưng Vương Lâm ta thì không!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kiên định, thân thể lao tới phía Hải Tử Thiên Tôn.
Hành động này của hắn khiến Hải Tử Thiên Tôn đang tuyệt vọng hơi sửng sốt.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, trong nháy mắt đã chỉ còn cách Hải Tử Thiên Tôn không tới bốn mươi trượng. Chẳng qua tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không bằng bàn tay gầy trong suốt trong làn sóng gợn giữa nước biển kia. Giờ phút này bàn tay chỉ còn cách Hải Tử Thiên Tôn không tới tới ba mươi trượng!
Mang theo vẻ hung tàn, mang theo sự khát máu, mang theo vẻ điên cuồng không nói lên lời, bàn tay này dần dần ngưng thật trong nước biển, năm ngón tay mở ra, hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn túm mạnh một cái.
Vương Lâm có thể thi triển Định Thân Thuật nhưng lại không có cách nào giải khai, trừ phi gặp phải người có tu vi không bằng hắn, vung lên mạnh mẽ giải khai thì mới được. Nhưng tu vi bản thân của Hải Tử Thiên Tôn này đã đạt tới chiến lực Thiên Tôn, so với Vương Lâm bất đồng. Thực tế tu vi hai người còn chênh lệch rất lớn, Vương Lâm không thể trong chớp mắt ngắn ngủi phá vỡ Định Thân Thuật của mình được!
Mà thiên địa lúc trước đã bị Hải Tử Thiên Tôn phong ấn, cũng không thể thuấn di. Mắt thấy Hải Tử Thiên Tôn sắp bị bàn tay kia ngưng tụ cắn nuốt, trong nháy mắt khi Hải Tử Thiên Tôn hoàn toàn tuyệt vọng, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, năm thần mạch trong thân thể ầm ầm vận chuyển, bằng tốc độ cực nhanh điên cuồng xoay tròn, khiến thân thể Vương Lâm lúc này có được tốc độ chưa từng có!
Loại tốc độ này là biểu hiện của Tốc Thần Quyết vận chuyển dũng mãnh tiến vào cơ thể. Loại tốc độ này khiến Vương Lâm đang phi hành, đồng thời phía sau xuất hiện chín mươi bảy tàn ảnh, lại có một tàn ảnh thứ chín mươi tám ngưng tụ ra!
Chín mươi tám tàn ảnh, một bản thể, cộng lại một chỗ thành chín mươi chín thân!
Thân thể Hải Tử Thiên Tôn bị cuốn đi. Nàng nhìn thấy phía trước nàng là thân ảnh Vương Lâm!
Thân thể nàng run lên, giờ phút này chợt khôi phục khả năng hành động.
Trong nháy mắt khi khôi phục, cốt đao trong tay phải Vương Lâm biến ảo ra, hướng về phía bàn tay kia bỗng nhiên chém tới.
Bàn tay kia mất đi mục tiêu là Hải Tử Thiên Tôn, lập tức mở ra chụp về phía Vương Lâm.
Phát hiện sinh linh không phải thuộc Tiên Cương, phong ấn!
Thần niệm mơ hồ kia vang vọng, va chạm với cốt đao của Vương Lâm, truyền ra tiếng nổ đỉnh tai nhức óc.
Trong tiếng nổ ầm ầm này, thân thể Vương Lâm bị cuốn đi. Khóe miệng trào máu tươi, thân thể nhanh chóng lui lại, được một thân hình mềm mại đỡ lấy. Đó chính là Hải Tử Thiên Tôn kia. Nàng cắn môi dưới, kéo Vương Lâm lui về phía sau, vọt lên phía mặt biển.
Tiếng chấn động vang vọng, bàn tay kia bị cốt đao chém thành hai nữa nhưng không tiêu tán mà cấp tốc dung hợp lại, hoàn hảo không chút tổn thương, lại nhanh chóng đuổi theo hai người.
Sóng gợn đột nhiên xuất hiện trong nước biển. Tốc độ của bàn tay này lúc này thậm chí còn nhanh hơn trước mấy lần, trong tích tắc đã đuổi tới. Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn không có cách nào né tránh được. Lúc này Vương Lâm giơ tay lên. Đánh ra một quyền.
Một quyền cực mạnh, lập tức bên ngoài thân thể xuất hiện chín mươi tám hư ảnh, ngưng tụ vào một quyền này giống như sấm sét đánh tới bàn tay kia.
Cùng lúc đó Hải Tử Thiên Tôn vung ngọc thủ, mạnh mẽ thi triển ấn ký hình trứng, bên trong ẩn chứa chín mươi đạo thần thông, một trước một sau với quyền của Vương Lâm đánh tới.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, cuốn động toàn bộ nước biển. Nhưng trong tiếng nổ này, chỉ thấy sóng gợn hiện lên, bàn tay kia tan vỡ, hóa thành vô số điểm u quang thình lình lao ra, trong tích tắc đã chui vào trong tay trái Vương Lâm!
Bàn tay kia vốn cũng là bàn tay trái!
Trong nháy mắt khi vô số điểm sáng chui vào tay trái Vương Lâm, sắc mặt hắn liền hiện lên vẻ tái nhợt, nỗi đau đớn lập tức bùng lên trên cánh tay trái. Loại đau đớn này khiến thân thể Vương Lâm run rẩy kịch liệt. Những điểm sáng kia thình lình ngưng tụ ra, hiện lên trên tay trái Vương Lâm giống như một cái bao tay màu đen vậy!
Màu đen kịt từ tay trái Vương Lâm bỗng nhiên lan tràn lên cánh tay.
Tốc độ lan tràn vô cùng kinh người. Trong ánh mắt khiếp sợ của Hải Tử Thiên Tôn, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tay trái hắn ngoài cảm giác vô cùng đau đớn ra thì không còn cảm giác gì, giống như không thuộc về thân thể hắn nữa. Với tốc độ lan tràn hiện nay, theo Vương Lâm tính toán thì tất cả những vị trí bị nó lan ra sẽ không còn thuộc về hắn nữa!
Không chút do dự. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải cầm cốt đạo giơ lên hướng về phía tay trái mình đột nhiên chém xuống. Cánh tay trái lập tức bị chia lìa khỏi thân thể, máu tươi bắn tung ra. Cánh tay trái kia vừa rời khỏi hẳn, huyết nhục lập tức bị hòa tan. Chỉ còn da tay dung hợp với nước biển, lại một lần nữa tiến về phía Vương Lâm.
Phát hiện sinh linh không phải của Tiên Cương, phong ấn!
Hành động quyết đoán của Vương Lâm khiến sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, ngọc thủ giơ lên. Lập tức một ngọc giản biến ảo ra trong tay nàng, trong nháy mắt liền bóp vụn. Ngọc giản vỡ ra tạo thành một tầng sáng màu xanh thẫm bao phủ nàng và Vương Lâm, mở rộng dần ra phía ngoài, lớn tới vạn trượng, bao phủ cả Hải Long và hải thú bạch tuộc đang lao tới. Hình thành một tầng phòng hộ vô cùng chắc chắn. Tầng sáng này nặng nề chìm xuống, kéo theo cả Vương Lâm, Hải Tử Thiên Tôn và Hải Long, bạch tuộc chìm xuống đáy biển.
Rất nhanh tầng sáng này đã rơi xuống sâu dưới đáy biển. Vùng nước bên ngoài lúc này đen kịt, chỉ nghe thấy tiếng bùng bùng truyền tới. Mỗi một lần như thế tầng sáng lại run lên nhưng không tan vỡ.
Bàn tay kia không ngừng tấn công, nhưng trong thời gian ngăn không thể phá vỡ được tầng sáng. Chẳng qua tiếng bùng bùng kia càng ngày càng kịch liệt.
Tầng sáng bao phủ thành một nửa hình tròn, ở dưới đáy biển ngoài tiếng bùng bùng ra thì tất cả đều tĩnh mịch!
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa. Hải Long thu nhỏ lại, xoay quanh thân thể hắn, nhìn chằm chằm vào hải thú bạch tuộc của Hải Tử Thiên Tôn ở phía xa, thần sắc không tốt nhưng khi nhìn ra bên ngoài tầng sáng cũng lộ vẻ khiếp hãi.
Hải thú bạch tuộc kia cũng lộ vẻ căm tức nhìn Hải Long. Hai con thú này luôn ở thế không đội trời chung.
Ở cách Vương Lâm trăm trượng, dung nhan tuyệt mỹ của Hải Tử Thiên Tôn lúc này tái nhợt, tóc tai tán loạn, thần sắc phức tạp nhìn Vương Lâm, trong óc hiện lên cảnh tượng Vương Lâm vừa rồi che trước người mình.
Ngươi. Ngươi có sao không. Ta đã bóp vỡ ngọc giản bảo mệnh sư tôn cho, sư tôn sau khi phát hiện sẽ rất nhanh tới đây thôi. Ta có đan dược đây. Ngươi. tay của ngươi.
Hải Tử Thiên Tôn vừa nói, lập tức tay phải phất lên, trong bàn tay hiện ra một bình ngọc. Trên cái bình này khắc một chữ Đế tỏa ra uy áp nồng đậm.
Cầm đan dược, Hải Tử Thiên Tôn đứng dậy đi về phía trước Vương Lâm, lấy ra một viên rồi bóp nát, đang muốn xoa lên chỗ cánh tay cụt của hắn. Nhưng đúng lúc này Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt.
Không cần!
Vương Lâm lạnh lùng mở miệng, thân thể nhoáng lên, lui lại phía sau trăm trượng, lại khoanh chân ngồi xuống. Từ cánh tay trái vừa bị chặt đứt. Huyết nhục chuyển động, lại một lần nữa mọc ra một cánh tay trái. Đây là lực lượng khôi phục mạnh mẽ của thân thể hắn!
Hải Tử Thiên Tôn sửng sốt một chút, trầm mặc trong chốc lát. Đang muốn nói gì đó thì thần sắc đột nhiên đại biến, ngẩng phắt đầu nhìn lên tầng sáng bên ngoài, thần sắc lộ vẻ không thể tin nổi. Mà hai mắt Vương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào tầng sáng kia.
Dị biến đột nhiên xảy ra!
Tiên Nghịch
Trong tầng mực này, ở trong nước biển, Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn tuyệt mỹ đang triển khai chém giết!
Hải Tử Thiên Tôn này sau khi thi triển thần thông kỳ dị này phải trả giá bằng việc phun ra một ngụm máu tươi, ngưng tụ ấn ký hình trứng ẩn chứa chín mươi sáu đạo thần thông quỷ dị khó lường, lao thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm dù kinh hãi nhưng vẫn dùng Thiên Ngưu Chàng đối kháng. Hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ kia trong thời gian ngắn liền va chạm với ấn ký hình trứng.
Tiếng ầm vang kinh thiên truyền ra. Nước biển Sơn Hải này điên cuồng tan nát, giống như bị chia lìa, hình thành một vùng chân không.
Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, thân thể bị cuốn về phía sau. Một chiêu này là do sư tôn nàng truyền thụ, uy lực cực kỳ cường đại, chỉ là do nàng còn chưa thế sử dụng hoàn mỹ thức thứ hai. Nhưng dù là thế thì cũng đủ để nàng rất khó tìm được đối thủ trong đám Thiên Tôn!
Chẳng qua hôm nay nàng lại gặp phải Vương Lâm!
Thân thể Vương Lâm cũng lui lại phía sau, hô hấp dồn dập. Đồng thời với hư ảnh Thiên Ngưu sụp đổ, Hồn Khải trên thân thể hắn cũng có dấu hiệu tiêu tán.
Hầu như chỉ trong nháy mắt khi lui lại phía sau, ánh mắt Vương Lâm bỗng lóe lên, tay phải giơ lên, trong nháy mắt bốn phía xuất hiện chín mươi bảy tàn ảnh. Điểm một chỉ về phía Hải Tử Thiên Tôn đang lui lại phía xa xa!
- Định!
- Định!
- Định!
Định Thân Thuật này Vương Lâm lại thi triển lần thứ hai trước mặt Hải Tử Thiên Tôn. Trong nháy mắt khi thi triển thuật này, chín mươi bảy tàn ảnh ở bốn phía dung nhập ngưng tụ với bản thẻ, hóa thành một chỉ khiến Hải Tử Thiên Tôn sợ hãi và tức giận kia. Điểm xuống thân thể nàng!
Vương Lâm ngươi.
Hải Tử Thiên Tôn còn chưa kịp nói hết câu, thân thể còn đang lui lại đột nhiên bị dừng lại nơi đó, Nguyên Thần cũng không thể chuyển động, lại có hải thú bạch tuộc nâng đỡ. Thân thể liền giống như thi thể chìm thẳng xuống đáy biển.
Nhưng nếu nàng đã dám ngăn cản Vương Lâm thì phải có chuẩn bị trước. Lúc này dù vội vàng nên bị Vương Lâm nắm thời cơ dùng Định Thân Thuật nhưng Nguyên Thần vẫn có khả năng suy nghĩ như trước.
Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm ở phía xa, ánh mắt lộ vẻ nổi giận. Nếu không phải cằm nàng không thể nhúc nhích thì lúc này nhất định nàng đang cắn răng tức giận.
Vương Lâm sở dĩ không thi triển Định Thân Thuật ngay sau khi gặp Hải Tử Thiên Tôn là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là nếu Hải Tử Thiên Tôn đã dám tới, dám ngăn cản hắn thì tất nhiên phải có chuẩn bị, nắm chắc có thể đối kháng với Định Thân Thuật của mình!
Cho nên thuật này quyết không thể thi triển ngay khi vừa gặp mặt, phải đợi thời cơ thỏa đáng nhất mới một chỉ định thân!
Thứ hai là dù có thể định thân Hải Tử Thiên Tôn nhưng trừ phi Vương Lâm ra tay đánh nàng trọng thương, sau đó bỏ chạy, nếu không trong thời gian mười nhịp thở, dù Vương Lâm rời khỏi mặt biển thì Hải Tử Thiên Tôn sau khi khôi phục cũng sẽ truy kích.
Nếu so sánh như vậy thì định thân rồi đánh trọng thương không bằng đường đường chính chính đánh trọng thương mới định thân, khiến đối phương không dám đuổi theo. Đây mới gọi là đường hoàng!
Sau khi định thân Hải Tử Thiên Tôn, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đang muốn đá vãng hải thú bạch tuộc, mang theo Hải Long rời đi, thần thức theo tiềm thức đảo qua Hải Tử Thiên Tôn đang chìm xuống đáy biển.
Nhưng vừa đảo qua. Vương Lâm liền sững người!
Ờ cách chỗ hắn và Hải Tử Thiên Tôn giao chiến không xa, nơi thân thể Hải Tử Thiên Tôn vừa chìm xuống, cạnh đó chính là hắc động dưới đáy biển.
Vương Lâm vừa đảo qua nơi này liền mơ hồ nhìn thấy một vùng sóng gợn từ trong hắc động nhanh chóng truyền ra, bất ngờ lại nhằm về phía Hải Tử Thiên Tôn đã mất đi tất cả sức phản kháng!
Bên trong sóng gợn đó dường như có một vật kỳ dị nào đó nhưng dùng mắt thường lại không thể thấy rõ được!
Phát hiện sinh linh không thuộc về Tiên Cương, phong ấn!
Thần niệm chấn động mơ hồ khuếch tán ra trong nước biển, trong nháy mắt xâm nhập vào tâm thần Vương Lâm, khiến thần sắc hắn bỗng nhiên đại biến!
Không chết!
Da đầu Vương Lâm tê dại. Hắn hiểu rất rõ sự cường đại của khuôn mặt trên phong ấn vừa rồi. Giờ phút này không chút do dự. Đang định vọt đi thì thân thể hắn lại sững lại một lần nữa.
Hải Tử Thiên Tôn ở phía dưới đáy biển vốn đã bị trúng Định Thân Thuật, hai mắt còn đang lộ vẻ suy nghĩ. Nàng nhìn thấy rõ ràng trong dao động của nước biển có một hư ảnh mơ hồ dung hợp với nước biển đang nhanh chóng lao về phía mình.
Một nguy cơ sinh tử không cách nào hình dung được bất ngờ tràn ngập đáy lòng nàng. Nguy cơ này kinh khủng hơn rất nhiều so với trận đánh cùng Vương Lâm của nàng. Thậm chí cả đời này cũng chưa bao giờ gặp phải cảm giác kinh hãi như thế này!
Hai mắt nàng mở lớn ra, thân thể lúc này không thể nhúc nhích, mất đi tất cả sức phản kháng, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn hư ảnh trong sóng gợn giữa làn nước biển đang tỏa ra khí tức kinh khủng vô cùng, lao thẳng về phía mình!
Cảm giác sinh tử này khiến này giờ phút này như không còn là Thiên Tôn mà là một nữ tử yếu ớt, đối mặt với một sự vật đáng sợ, hai mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng!
Trong vòng sóng gợn kia chính là bàn tay đứt gãy bay ra từ hắc động. Nó giống như đã điên cuồng, chẳng phân biệt ai, chỉ cần gặp phải là lập tức truyền ra thần niệm không phải sinh linh Tiên Cương, cần phong ấn kia.
Giờ phút này Vương Lâm nếu muốn chạy trốn, có thể không cần để ý tới sự sống chết của Hải Tử Thiên Tôn, xoay người dùng tốc độ cực nhanh mà lao đi. Rất có khả năng nhờ có Hải Tử Thiên Tôn làm mồi nhử mà hắn sẽ tìm được đường sống.
Nhưng trong mắt hắn hiện lên vẻ giằng co trong chốc lát liền xoay phắt người lại, bước từng bước tới, thân thể dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Hải Tử Thiên Tôn ở bên dưới!
Vương Lâm ta cả đời không phải là tiểu nhân cũng chẳng phải người quân tử, chỉ cầu sao không thẹn với lòng. Hải Tử Thiên Tôn này không có cừu oán với ta, nơi này cũng là động phủ của nàng. Nàng bảo vệ không cho người khác tiến vào cũng là hợp lý.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, ngay lập tức vượt qua ngàn trượng.
Phong ấn của Sơn Hải kia vì ta mà vận chuyển, giờ phút này xuất hiện lại ảnh hưởng tới Hải Tử Thiên Tôn. Thân thể nàng bị ta khóa lại, nếu giờ phút này ta đào tẩu, bỏ mặc không để ý tới nàng thì Vương Lâm ta làm sao có thể yên tâm được!
Ta không thể không thẹn với tâm, dựa vào cái gì mà nghịch thiên, dựa vào cái gì mà làm sống lại Uyển nhi. Dựa vào tín niệm gì mà bước lên đỉnh của Tiên Cương! Có lẽ người khác có thể làm được, nhưng Vương Lâm ta thì không!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kiên định, thân thể lao tới phía Hải Tử Thiên Tôn.
Hành động này của hắn khiến Hải Tử Thiên Tôn đang tuyệt vọng hơi sửng sốt.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, trong nháy mắt đã chỉ còn cách Hải Tử Thiên Tôn không tới bốn mươi trượng. Chẳng qua tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không bằng bàn tay gầy trong suốt trong làn sóng gợn giữa nước biển kia. Giờ phút này bàn tay chỉ còn cách Hải Tử Thiên Tôn không tới tới ba mươi trượng!
Mang theo vẻ hung tàn, mang theo sự khát máu, mang theo vẻ điên cuồng không nói lên lời, bàn tay này dần dần ngưng thật trong nước biển, năm ngón tay mở ra, hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn túm mạnh một cái.
Vương Lâm có thể thi triển Định Thân Thuật nhưng lại không có cách nào giải khai, trừ phi gặp phải người có tu vi không bằng hắn, vung lên mạnh mẽ giải khai thì mới được. Nhưng tu vi bản thân của Hải Tử Thiên Tôn này đã đạt tới chiến lực Thiên Tôn, so với Vương Lâm bất đồng. Thực tế tu vi hai người còn chênh lệch rất lớn, Vương Lâm không thể trong chớp mắt ngắn ngủi phá vỡ Định Thân Thuật của mình được!
Mà thiên địa lúc trước đã bị Hải Tử Thiên Tôn phong ấn, cũng không thể thuấn di. Mắt thấy Hải Tử Thiên Tôn sắp bị bàn tay kia ngưng tụ cắn nuốt, trong nháy mắt khi Hải Tử Thiên Tôn hoàn toàn tuyệt vọng, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, năm thần mạch trong thân thể ầm ầm vận chuyển, bằng tốc độ cực nhanh điên cuồng xoay tròn, khiến thân thể Vương Lâm lúc này có được tốc độ chưa từng có!
Loại tốc độ này là biểu hiện của Tốc Thần Quyết vận chuyển dũng mãnh tiến vào cơ thể. Loại tốc độ này khiến Vương Lâm đang phi hành, đồng thời phía sau xuất hiện chín mươi bảy tàn ảnh, lại có một tàn ảnh thứ chín mươi tám ngưng tụ ra!
Chín mươi tám tàn ảnh, một bản thể, cộng lại một chỗ thành chín mươi chín thân!
Thân thể Hải Tử Thiên Tôn bị cuốn đi. Nàng nhìn thấy phía trước nàng là thân ảnh Vương Lâm!
Thân thể nàng run lên, giờ phút này chợt khôi phục khả năng hành động.
Trong nháy mắt khi khôi phục, cốt đao trong tay phải Vương Lâm biến ảo ra, hướng về phía bàn tay kia bỗng nhiên chém tới.
Bàn tay kia mất đi mục tiêu là Hải Tử Thiên Tôn, lập tức mở ra chụp về phía Vương Lâm.
Phát hiện sinh linh không phải thuộc Tiên Cương, phong ấn!
Thần niệm mơ hồ kia vang vọng, va chạm với cốt đao của Vương Lâm, truyền ra tiếng nổ đỉnh tai nhức óc.
Trong tiếng nổ ầm ầm này, thân thể Vương Lâm bị cuốn đi. Khóe miệng trào máu tươi, thân thể nhanh chóng lui lại, được một thân hình mềm mại đỡ lấy. Đó chính là Hải Tử Thiên Tôn kia. Nàng cắn môi dưới, kéo Vương Lâm lui về phía sau, vọt lên phía mặt biển.
Tiếng chấn động vang vọng, bàn tay kia bị cốt đao chém thành hai nữa nhưng không tiêu tán mà cấp tốc dung hợp lại, hoàn hảo không chút tổn thương, lại nhanh chóng đuổi theo hai người.
Sóng gợn đột nhiên xuất hiện trong nước biển. Tốc độ của bàn tay này lúc này thậm chí còn nhanh hơn trước mấy lần, trong tích tắc đã đuổi tới. Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn không có cách nào né tránh được. Lúc này Vương Lâm giơ tay lên. Đánh ra một quyền.
Một quyền cực mạnh, lập tức bên ngoài thân thể xuất hiện chín mươi tám hư ảnh, ngưng tụ vào một quyền này giống như sấm sét đánh tới bàn tay kia.
Cùng lúc đó Hải Tử Thiên Tôn vung ngọc thủ, mạnh mẽ thi triển ấn ký hình trứng, bên trong ẩn chứa chín mươi đạo thần thông, một trước một sau với quyền của Vương Lâm đánh tới.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, cuốn động toàn bộ nước biển. Nhưng trong tiếng nổ này, chỉ thấy sóng gợn hiện lên, bàn tay kia tan vỡ, hóa thành vô số điểm u quang thình lình lao ra, trong tích tắc đã chui vào trong tay trái Vương Lâm!
Bàn tay kia vốn cũng là bàn tay trái!
Trong nháy mắt khi vô số điểm sáng chui vào tay trái Vương Lâm, sắc mặt hắn liền hiện lên vẻ tái nhợt, nỗi đau đớn lập tức bùng lên trên cánh tay trái. Loại đau đớn này khiến thân thể Vương Lâm run rẩy kịch liệt. Những điểm sáng kia thình lình ngưng tụ ra, hiện lên trên tay trái Vương Lâm giống như một cái bao tay màu đen vậy!
Màu đen kịt từ tay trái Vương Lâm bỗng nhiên lan tràn lên cánh tay.
Tốc độ lan tràn vô cùng kinh người. Trong ánh mắt khiếp sợ của Hải Tử Thiên Tôn, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tay trái hắn ngoài cảm giác vô cùng đau đớn ra thì không còn cảm giác gì, giống như không thuộc về thân thể hắn nữa. Với tốc độ lan tràn hiện nay, theo Vương Lâm tính toán thì tất cả những vị trí bị nó lan ra sẽ không còn thuộc về hắn nữa!
Không chút do dự. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải cầm cốt đạo giơ lên hướng về phía tay trái mình đột nhiên chém xuống. Cánh tay trái lập tức bị chia lìa khỏi thân thể, máu tươi bắn tung ra. Cánh tay trái kia vừa rời khỏi hẳn, huyết nhục lập tức bị hòa tan. Chỉ còn da tay dung hợp với nước biển, lại một lần nữa tiến về phía Vương Lâm.
Phát hiện sinh linh không phải của Tiên Cương, phong ấn!
Hành động quyết đoán của Vương Lâm khiến sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, ngọc thủ giơ lên. Lập tức một ngọc giản biến ảo ra trong tay nàng, trong nháy mắt liền bóp vụn. Ngọc giản vỡ ra tạo thành một tầng sáng màu xanh thẫm bao phủ nàng và Vương Lâm, mở rộng dần ra phía ngoài, lớn tới vạn trượng, bao phủ cả Hải Long và hải thú bạch tuộc đang lao tới. Hình thành một tầng phòng hộ vô cùng chắc chắn. Tầng sáng này nặng nề chìm xuống, kéo theo cả Vương Lâm, Hải Tử Thiên Tôn và Hải Long, bạch tuộc chìm xuống đáy biển.
Rất nhanh tầng sáng này đã rơi xuống sâu dưới đáy biển. Vùng nước bên ngoài lúc này đen kịt, chỉ nghe thấy tiếng bùng bùng truyền tới. Mỗi một lần như thế tầng sáng lại run lên nhưng không tan vỡ.
Bàn tay kia không ngừng tấn công, nhưng trong thời gian ngăn không thể phá vỡ được tầng sáng. Chẳng qua tiếng bùng bùng kia càng ngày càng kịch liệt.
Tầng sáng bao phủ thành một nửa hình tròn, ở dưới đáy biển ngoài tiếng bùng bùng ra thì tất cả đều tĩnh mịch!
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa. Hải Long thu nhỏ lại, xoay quanh thân thể hắn, nhìn chằm chằm vào hải thú bạch tuộc của Hải Tử Thiên Tôn ở phía xa, thần sắc không tốt nhưng khi nhìn ra bên ngoài tầng sáng cũng lộ vẻ khiếp hãi.
Hải thú bạch tuộc kia cũng lộ vẻ căm tức nhìn Hải Long. Hai con thú này luôn ở thế không đội trời chung.
Ở cách Vương Lâm trăm trượng, dung nhan tuyệt mỹ của Hải Tử Thiên Tôn lúc này tái nhợt, tóc tai tán loạn, thần sắc phức tạp nhìn Vương Lâm, trong óc hiện lên cảnh tượng Vương Lâm vừa rồi che trước người mình.
Ngươi. Ngươi có sao không. Ta đã bóp vỡ ngọc giản bảo mệnh sư tôn cho, sư tôn sau khi phát hiện sẽ rất nhanh tới đây thôi. Ta có đan dược đây. Ngươi. tay của ngươi.
Hải Tử Thiên Tôn vừa nói, lập tức tay phải phất lên, trong bàn tay hiện ra một bình ngọc. Trên cái bình này khắc một chữ Đế tỏa ra uy áp nồng đậm.
Cầm đan dược, Hải Tử Thiên Tôn đứng dậy đi về phía trước Vương Lâm, lấy ra một viên rồi bóp nát, đang muốn xoa lên chỗ cánh tay cụt của hắn. Nhưng đúng lúc này Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt.
Không cần!
Vương Lâm lạnh lùng mở miệng, thân thể nhoáng lên, lui lại phía sau trăm trượng, lại khoanh chân ngồi xuống. Từ cánh tay trái vừa bị chặt đứt. Huyết nhục chuyển động, lại một lần nữa mọc ra một cánh tay trái. Đây là lực lượng khôi phục mạnh mẽ của thân thể hắn!
Hải Tử Thiên Tôn sửng sốt một chút, trầm mặc trong chốc lát. Đang muốn nói gì đó thì thần sắc đột nhiên đại biến, ngẩng phắt đầu nhìn lên tầng sáng bên ngoài, thần sắc lộ vẻ không thể tin nổi. Mà hai mắt Vương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào tầng sáng kia.
Dị biến đột nhiên xảy ra!
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 1838: Chuyển biến!
10.0/10 từ 40 lượt.