Tiên Nghịch
Chương 1790: Câu nói kia!
Thiên Ngưu Hồn ảnh mang theo vè điên cuồng, lao thẳng về phía vầng mặt trời. Biên Vân sau khi mặc vào Hồn Khải tu vi cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng giờ phút này sau động tác của hắn, hư ảnh Thiên Ngưu nhằm về phía mặt trời đánh tới thì khí tức trên thân thể hắn đột nhiên giảm đi, từ Không Kiếp hậu kỳ khôi phục tới Không Kiếp trung kỳ.
Thần thông này bất ngờ lại khiến hắn phải tạm thời không thể mặc Hồn Khải, khiến nó hóa thành một Thiên Ngưu Hồn chính thức, đánh tan Tàn Dạ trong thiên địa!
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Thiên Ngưu Hồn dùng tốc độ cực nhanh va chạm với vầng mặt trời. Trong tiếng ầm vang này, Vương Lâm phun máu tươi. Đồng thời vào lúc thần thông Tàn Dạ sụp đổ, thân thể hắn liên tục bị cuốn đi mấy trăm trượng.
Còn Biên Vân kia thân thể nhoáng một cái như già đi cả ngàn năm, máu tươi tràn ra, vội vàng lui lại phía sau. Nhưng Vương Lâm sao có thể để hắn rời đi. Giờ phút này không để ý tới thương thế, thân hình Vương Lâm lao tới, tiến thẳng về phía Biên Vân đang muốn lui lại phía sau, muốn thừa dịp Hồn Khải tán đi mà đánh chết hắn.
Đường Giai trầm mặc, không ra tay giúp đỡ nữa. Nàng vừa rồi giúp đỡ chỉ là thay mặt đại tỷ mà thôi. Lúc này vẻ mặt nàng phức tạp, nhìn thoáng qua thân ảnh Vương Lâm đang lao đi, xoay người không chút do dự biến mất.
Vẻ mặt Vương Lâm đầy sát khí, trong tích tắc đã tới gần, giơ tay phải lên, nắm quyền mạnh mẽ đánh thẳng về phía Biên Vân. Một quyền này ẩn chứa Đạo Cổ lực, vừa đánh ra liền khiến thiên địa biến hóa, tiếng chấn động vang vọng. Thân thể Vương Lâm bị cuốn đi. Phun ra rất nhiều máu tươi.
Thân thể Vương Lâm cũng chấn động nhưng cắn răng lao tới một lần nữa.
Hai người liên tục va chạm mấy lần, khiến tiếng chấn động càng mãnh liệt. Trong mắt Biên Vân kia lúc này xuất hiện vẻ sợ hãi. Hắn không phải chưa từng thấy kẻ điên cuồng nhưng như Vương Lâm không để ý tới bản thân mà chỉ chăm chăm giết người thế này thì hắn mới gặp lần đầu tiên.
Ngay trong tích tắc khi Vương Lâm và Biên Vân đang liên tục chém giết thì đột nhiên mấy ngàn dặm bên trong Quy Nhất Tông, một bàn tay khổng lồ đột nhiên biến ảo ra, hướng về phía này chụp tới.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, bỏ qua cho Biên Vân, thân thể lui lại phía sau mấy bước, sóng gợn lan ra dưới chân, trong nháy mắt liền biến mất, dung nhập thiên địa mà đi.
Bàn tay khổng lồ màu đen kia lập tức lao tới túm lấy Biên Vân, lôi về trong Quy Nhất Tông.
Trận chiến này từ khi bắt đầu tới lúc này diễn ra cực kỳ ngắn ngủi. Cho tới giờ phút này, sau khi Vương Lâm rời đi, tám khối thiên thạch trên bầu trời mới ầm ầm rơi xuống, đánh lên mặt đất tạo thành tiếng nổ vang. Trong phạm vi ngàn dặm, khói bụi bốc lên mù mịt. Một hồi lâu sau, khói bụi tiêu tán, trên mặt đất hiện ra những cái hố thật sâu, trong đó có vô số mảnh đá vụn màu đen tỏa ra khói đen cuồn cuộn sau khi bị thiêu đốt.
Cách nơi này lộ trình hai tháng phi hành, trên bầu trời một vùng núi liên miên bất tuyệt, sóng gợn hiện ra, thân ảnh Vương Lâm xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, sau khi hiện thân liền đứng đó trầm mặc thật lâu.
Nửa ngày sau hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lộ vẻ vô cùng hiu quạnh.
Thiên Ngưu Châu, ta cũng nên rời đi rồi.
Thầm than một tiếng, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất dưới chân, bỗng nhiên thân thể sững lại.
Nơi này hắn rất quen thuộc, chính là Thất Đạo Tông năm đó hắn từng tới.
Hắn trong lúc vô ý na di, vốn không có phương hướng cố định, không ngờ lại tới nơi này.
Nhìn vùng núi non phía dưới bị một vùng sương mù màu đen bao phủ, Vương Lâm than nhẹ. Hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng xuống, bay nhanh trong sương mù, hướng về phương hướng Thất Đạo Tông trong trí nhớ mà bay đi.
Không lâu sau, trong một ngọn núi bị sương mù bao phủ, Vương Lâm thấy một vùng cung điện đã hoang tàn. Trên quảng trường của cung điện này, thân thể Vương Lâm hạ xuống. Mặt đất nơi này đã bị tổn hại rất nhiều, mọc đầy cỏ dại. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhìn Thắt đạo tông, sự hiu quạnh trong lòng từ từ bị một tia ấm áp thay thế.
Nơi này theo một nghĩa nào đó chính là nhà hắn.
Nhắm hai mắt, Vương Lâm ngồi đó điều chỉnh thương thế trong cơ thể. Hồn Khải sớm đã bị hắn thu lại. Vào lúc suy yếu, Vương Lâm thả ra khôi lỗi Dĩ Ti làm hộ pháp, từ từ chữa thương.
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày. Sau ba ngày, Vương Lâm mở hai mắt, nhìn Thất Đạo Tông. Hắn đứng dậy, nhớ lại lần đầu tiên đến nơi này chỉ đảo qua một lần. Hôm nay trở lại lần thứ hai, hắn mang theo tâm trạng phức tạp, mang theo cảm xúc trước lúc rời khỏi Thiên Ngưu Châu, bước đi trong Thất Đạo Tông này.
Hắn đi qua mỗi một lầu các đại điện, đi qua những nơi mà đệ tử Thất Đạo Tông năm đó ở.
Cuối cùng hắn đi vào bên trong đại điện của Thất Đạo Tông. Trong đó có một cái ghế lớn, hiển nhiên thuộc về Thất Thải Tiên Tôn.
Nhìn đại điện yên tĩnh, trên mặt đất, trên bàn ghế toàn tro bụi. Lộ ra mùi vị đã xuống dốc.
Đứng lặng ở đó hồi lâu, Vương Lâm nhắm mắt lại, giống như cảm nhận được sự tồn tại của động phủ giới. Hắn đột nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ động phủ giới, nhớ những người trong đó.
Hắn giống như có thể lờ mờ nhìn thấy ở trong tiên giới của động phủ giới có một nữ tử tuyệt mỹ, mái tóc dài tung bay, đang đứng trên một ngọn núi, ngước mắt nhìn bầu trời đen tối, giống như muốn tìm kiếm trên bầu trời này một đôi mắt.
Thật lâu sau Vương Lâm mới mở hai mắt, đi ra khỏi đại điện, đứng trong Thất Đạo Tông chỉ còn mình hắn này. Thần sắc Vương Lâm dần dần trở nên âm trầm.
Sự thật tàn khốc vẫn đang đợi hắn đối mặt.
Mấy tháng này nhất định trong Thiên Ngưu Châu đã phát sinh biến hóa kinh thiên! Biến hóa này khiến cho Quy Nhất Tông thay đổi tặng phẩm đối với ta. Cũng có thể nói là khiến ta phải phản lại Thiên Ngưu Châu. Nhưng bọn họ lại để ta tùy ý rời đi.
Còn về Đại Hồn Môn.
Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe sáng. Hắn mơ hồ cảm thấy hình như hắn đã hiểu được điều gì, nhưng lại không rõ ràng. Tay phải hắn nhanh chóng giơ lên, trong bàn tay xuất hiện một người tí hon cao ba tắc.
Người tí hon này sau khi xuất hiện lập tức quỳ gối trong lòng bàn tay hắn, hướng về phía Vương Lâm vái ba cái!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nắm bàn tay. Hắn vừa rồi mới tính toán dự đoán, giống như bị vây trong mây mù, không nhìn rõ điều gì. Nhưng lại có một câu nói mơ hồ vang lên từ tận đáy lòng hắn.
Chuyện tặng phẩm đã quyết định như vậy thì lão phu sẽ không thay đổi nữa. Nếu Vương Lâm không tuân thủ thì coi như không cần ban thưởng!
Lời nói này là từ một tia thần thức trên sợi tóc của Thanh Ngưu lão tổ lưu lại ở Quy Nhất Tông, Tông chủ Quy Nhất Tông cho Vương Lâm xem.
Cẩn thận nhớ lại câu nói này, Hồn Diễn Đạo sau khi thi triển cũng chỉ có câu nói này mơ hồ hiện ra, vậy trong đó tất phải có hàm nghĩa!
Vương Lâm thì thào mấy lần, đột nhiên thân thể chấn động kịch liệt, ngẩng phắt đầu, hai mắt bừng lên ánh sáng ngập trời.
Chuyện tặng phẩm đã quyết định như thế thì lão phu không thay đổi nữa. Vương Lâm nếu không tuân theo thì coi như không cần ban thưởng!
Mỗi một chữ cuối cùng của một câu lại là: sự, có, biến, nhanh, chia tay!
Sự có biến, nhanh chóng chia tay!
Câu nguyên văn là: Thường tứ chỉ sự. Ký như thử vi do, tắc lão phu bất hội khứ cải biến, nhược vương lâm tuân thủ bất, khả dĩ thử vi bằng phán!
Ghép lại tạm dịch là: Sự có biến, không thể không chia tay!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Những lời này nếu phân tích ra thì dù là giải thích thế nào cũng đều chỉ có một hàm nghĩa, đó là Thanh Ngưu lão tổ dùng phương thức này để nhắc nhở Vương Lâm, bảo hắn nhanh chóng rời đi!
Với tu vi của Thanh Ngưu lão tổ mà cũng phải dùng phương thức này để ám chỉ cho ta biết, lại còn bởi lo lắng ta không đoán ra, tiếp tục thương nghị với Tông chủ Quy Nhất Tông, dùng việc ban thưởng bất công để bức ta phản Thiên Ngưu Châu.
Làm phản Thiên Ngưu Châu, đó là tỏ vẻ ta không thể ở lại Thiên Ngưu Châu, phải nhanh chóng rời đi. Thanh Ngưu lão tổ chẳng lẽ muốn ta dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thiên Ngưu Châu này.
Vương Lâm trầm mặc. Hắn cảm thấy bên trong Thiên Ngưu Châu lúc này tồn tại một bí ẩn rất lớn. Bí ẩn này chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông có thái độ kỳ lạ như vậy.
Mà bí ẩn này theo Vương Lâm đoán thì rất có thể có liên quan chặt chẽ với Lục Ma Châu. Thậm chí trước đây hắn đã từng hoài nghi, trận chiến tranh giữa hai châu rốt cuộc là vì cái gì.
Vương Lâm suy nghĩ rất nhiều nhưng này tất cả đều chỉ là phân tích của hắn, biết được sự thật còn ẩn dấu trong chuyện này. Nửa ngày sau, Vương Lâm nhìn về phía xa xa, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Thôi, nơi đây vốn chỉ là một vũng nước đục. Nếu việc này đã phát sinh thì nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đến thời điểm phải rời khỏi Thiên Ngưu Châu rồi.
Chẳng qua lần này ta rời đi sợ là sẽ không đơn giản, dọc đường đi. Nói không chừng sẽ bị ngăn trở. Nếu những suy đoán của ta là đúng, có một điều chính xác là những người ngăn trở hầu hết đều là đến từ Lục Ma Châu!
Vương Lâm thì thào, đang định ly khai thì bỗng nhiên hắn thần sắc thay đổi, ngẩng phắt đầu nhìn về hướng một ngọn núi bị sương mù màu đen che phủ, thân mình trong chớp mắt liền biến mất.
Sau khi Vương Lâm biến mất, chỉ thấy sương mù kia quay cuồng, từ bên ngoài có một thân ảnh ẩn hiện bay tới. Thân ảnh ấy rất cẩn thận quan sát bốn phía trong sương mù, lại nhìn về phía sau, sau khi xác định không có người đi theo, lúc này mới như nhẹ nhàng thở phào một hơi, chậm rãi hạ xuống, bước lên trên quảng trường trong sơn môn của Thất Đạo Tông.
Chết tiệt, trên đường gặp chút rắc rối, chậm vài ngày mới tới được đây, hy vọng không làm chậm trễ việc lão tổ dặn dò.
Trên khuôn mặt thân ảnh này lộ vẻ khấn trương, sau khi hạ xuống liền nhìn quanh bốn phía, lúc này mới tìm tới một góc, chuẩn bị khoanh chân ngồi xuống.
Nhưng vào lúc này. Đột nhiên một giọng nói vang vọng cả quảng trường này.
- Đỗ Thanh!
Thân ảnh ấy đúng là Đỗ Thanh. Hắn nghe thấy có người gọi tên mình, thân thể lập tức bay lên, thần sắc lộ vẻ kinh hoảng nhưng rất nhanh sự kinh hoảng liền biến thành mừng rỡ!
Vương Lâm đ*o hữu!
Hắn nhận ra giọng nói của Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày, thân ảnh huyễn hóa ra, nhìn Đỗ Thanh đã một thời gian không gặp, bỗng nhiên mở miệng.
Ai cử ngươi tới?
Vương trưởng lão, là Thanh Ngưu lão tổ của Đại Hồn Môn tìm ta, để ta mấy tháng trước ra đi, ba ngày trước đến nơi đây. Đưa cho ngươi mấy đồ vật này.
Đỗ Thanh vội vàng hạ xuống, đứng trước người Vương Lâm, tay phải nâng lên chụp một cái, lập tức trong tay hắn có thêm một viên đá màu đen.
Viên đá này thoạt nhìn rất tầm thường, Đỗ Thanh cầm trong tay dọc theo đường đi đã dùng hết mọi biện pháp muốn tìm ra manh mối, kết quả là chẳng phát hiện ra điều gì. Nhưng nghĩ đến vẻ rất nghiêm túc của Thanh Ngưu lão tổ, trong lòng cũng thầm nhủ vật này nhất định là bảo vật.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tiếp nhận viên đá màu đen này. Hắn cầm nó trong tay, nhìn thoáng qua, đồng tử hai mắt lập tức co rụt lại. Hắn cảm nhận được khí tức của Hồn Diễn Đạo trong đó.
Tiên Nghịch
Thần thông này bất ngờ lại khiến hắn phải tạm thời không thể mặc Hồn Khải, khiến nó hóa thành một Thiên Ngưu Hồn chính thức, đánh tan Tàn Dạ trong thiên địa!
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Thiên Ngưu Hồn dùng tốc độ cực nhanh va chạm với vầng mặt trời. Trong tiếng ầm vang này, Vương Lâm phun máu tươi. Đồng thời vào lúc thần thông Tàn Dạ sụp đổ, thân thể hắn liên tục bị cuốn đi mấy trăm trượng.
Còn Biên Vân kia thân thể nhoáng một cái như già đi cả ngàn năm, máu tươi tràn ra, vội vàng lui lại phía sau. Nhưng Vương Lâm sao có thể để hắn rời đi. Giờ phút này không để ý tới thương thế, thân hình Vương Lâm lao tới, tiến thẳng về phía Biên Vân đang muốn lui lại phía sau, muốn thừa dịp Hồn Khải tán đi mà đánh chết hắn.
Đường Giai trầm mặc, không ra tay giúp đỡ nữa. Nàng vừa rồi giúp đỡ chỉ là thay mặt đại tỷ mà thôi. Lúc này vẻ mặt nàng phức tạp, nhìn thoáng qua thân ảnh Vương Lâm đang lao đi, xoay người không chút do dự biến mất.
Vẻ mặt Vương Lâm đầy sát khí, trong tích tắc đã tới gần, giơ tay phải lên, nắm quyền mạnh mẽ đánh thẳng về phía Biên Vân. Một quyền này ẩn chứa Đạo Cổ lực, vừa đánh ra liền khiến thiên địa biến hóa, tiếng chấn động vang vọng. Thân thể Vương Lâm bị cuốn đi. Phun ra rất nhiều máu tươi.
Thân thể Vương Lâm cũng chấn động nhưng cắn răng lao tới một lần nữa.
Hai người liên tục va chạm mấy lần, khiến tiếng chấn động càng mãnh liệt. Trong mắt Biên Vân kia lúc này xuất hiện vẻ sợ hãi. Hắn không phải chưa từng thấy kẻ điên cuồng nhưng như Vương Lâm không để ý tới bản thân mà chỉ chăm chăm giết người thế này thì hắn mới gặp lần đầu tiên.
Ngay trong tích tắc khi Vương Lâm và Biên Vân đang liên tục chém giết thì đột nhiên mấy ngàn dặm bên trong Quy Nhất Tông, một bàn tay khổng lồ đột nhiên biến ảo ra, hướng về phía này chụp tới.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, bỏ qua cho Biên Vân, thân thể lui lại phía sau mấy bước, sóng gợn lan ra dưới chân, trong nháy mắt liền biến mất, dung nhập thiên địa mà đi.
Bàn tay khổng lồ màu đen kia lập tức lao tới túm lấy Biên Vân, lôi về trong Quy Nhất Tông.
Trận chiến này từ khi bắt đầu tới lúc này diễn ra cực kỳ ngắn ngủi. Cho tới giờ phút này, sau khi Vương Lâm rời đi, tám khối thiên thạch trên bầu trời mới ầm ầm rơi xuống, đánh lên mặt đất tạo thành tiếng nổ vang. Trong phạm vi ngàn dặm, khói bụi bốc lên mù mịt. Một hồi lâu sau, khói bụi tiêu tán, trên mặt đất hiện ra những cái hố thật sâu, trong đó có vô số mảnh đá vụn màu đen tỏa ra khói đen cuồn cuộn sau khi bị thiêu đốt.
Cách nơi này lộ trình hai tháng phi hành, trên bầu trời một vùng núi liên miên bất tuyệt, sóng gợn hiện ra, thân ảnh Vương Lâm xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, sau khi hiện thân liền đứng đó trầm mặc thật lâu.
Nửa ngày sau hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lộ vẻ vô cùng hiu quạnh.
Thiên Ngưu Châu, ta cũng nên rời đi rồi.
Thầm than một tiếng, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất dưới chân, bỗng nhiên thân thể sững lại.
Nơi này hắn rất quen thuộc, chính là Thất Đạo Tông năm đó hắn từng tới.
Hắn trong lúc vô ý na di, vốn không có phương hướng cố định, không ngờ lại tới nơi này.
Nhìn vùng núi non phía dưới bị một vùng sương mù màu đen bao phủ, Vương Lâm than nhẹ. Hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng xuống, bay nhanh trong sương mù, hướng về phương hướng Thất Đạo Tông trong trí nhớ mà bay đi.
Không lâu sau, trong một ngọn núi bị sương mù bao phủ, Vương Lâm thấy một vùng cung điện đã hoang tàn. Trên quảng trường của cung điện này, thân thể Vương Lâm hạ xuống. Mặt đất nơi này đã bị tổn hại rất nhiều, mọc đầy cỏ dại. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhìn Thắt đạo tông, sự hiu quạnh trong lòng từ từ bị một tia ấm áp thay thế.
Nơi này theo một nghĩa nào đó chính là nhà hắn.
Nhắm hai mắt, Vương Lâm ngồi đó điều chỉnh thương thế trong cơ thể. Hồn Khải sớm đã bị hắn thu lại. Vào lúc suy yếu, Vương Lâm thả ra khôi lỗi Dĩ Ti làm hộ pháp, từ từ chữa thương.
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày. Sau ba ngày, Vương Lâm mở hai mắt, nhìn Thất Đạo Tông. Hắn đứng dậy, nhớ lại lần đầu tiên đến nơi này chỉ đảo qua một lần. Hôm nay trở lại lần thứ hai, hắn mang theo tâm trạng phức tạp, mang theo cảm xúc trước lúc rời khỏi Thiên Ngưu Châu, bước đi trong Thất Đạo Tông này.
Hắn đi qua mỗi một lầu các đại điện, đi qua những nơi mà đệ tử Thất Đạo Tông năm đó ở.
Cuối cùng hắn đi vào bên trong đại điện của Thất Đạo Tông. Trong đó có một cái ghế lớn, hiển nhiên thuộc về Thất Thải Tiên Tôn.
Nhìn đại điện yên tĩnh, trên mặt đất, trên bàn ghế toàn tro bụi. Lộ ra mùi vị đã xuống dốc.
Đứng lặng ở đó hồi lâu, Vương Lâm nhắm mắt lại, giống như cảm nhận được sự tồn tại của động phủ giới. Hắn đột nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ động phủ giới, nhớ những người trong đó.
Hắn giống như có thể lờ mờ nhìn thấy ở trong tiên giới của động phủ giới có một nữ tử tuyệt mỹ, mái tóc dài tung bay, đang đứng trên một ngọn núi, ngước mắt nhìn bầu trời đen tối, giống như muốn tìm kiếm trên bầu trời này một đôi mắt.
Thật lâu sau Vương Lâm mới mở hai mắt, đi ra khỏi đại điện, đứng trong Thất Đạo Tông chỉ còn mình hắn này. Thần sắc Vương Lâm dần dần trở nên âm trầm.
Sự thật tàn khốc vẫn đang đợi hắn đối mặt.
Mấy tháng này nhất định trong Thiên Ngưu Châu đã phát sinh biến hóa kinh thiên! Biến hóa này khiến cho Quy Nhất Tông thay đổi tặng phẩm đối với ta. Cũng có thể nói là khiến ta phải phản lại Thiên Ngưu Châu. Nhưng bọn họ lại để ta tùy ý rời đi.
Còn về Đại Hồn Môn.
Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe sáng. Hắn mơ hồ cảm thấy hình như hắn đã hiểu được điều gì, nhưng lại không rõ ràng. Tay phải hắn nhanh chóng giơ lên, trong bàn tay xuất hiện một người tí hon cao ba tắc.
Người tí hon này sau khi xuất hiện lập tức quỳ gối trong lòng bàn tay hắn, hướng về phía Vương Lâm vái ba cái!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nắm bàn tay. Hắn vừa rồi mới tính toán dự đoán, giống như bị vây trong mây mù, không nhìn rõ điều gì. Nhưng lại có một câu nói mơ hồ vang lên từ tận đáy lòng hắn.
Chuyện tặng phẩm đã quyết định như vậy thì lão phu sẽ không thay đổi nữa. Nếu Vương Lâm không tuân thủ thì coi như không cần ban thưởng!
Lời nói này là từ một tia thần thức trên sợi tóc của Thanh Ngưu lão tổ lưu lại ở Quy Nhất Tông, Tông chủ Quy Nhất Tông cho Vương Lâm xem.
Cẩn thận nhớ lại câu nói này, Hồn Diễn Đạo sau khi thi triển cũng chỉ có câu nói này mơ hồ hiện ra, vậy trong đó tất phải có hàm nghĩa!
Vương Lâm thì thào mấy lần, đột nhiên thân thể chấn động kịch liệt, ngẩng phắt đầu, hai mắt bừng lên ánh sáng ngập trời.
Chuyện tặng phẩm đã quyết định như thế thì lão phu không thay đổi nữa. Vương Lâm nếu không tuân theo thì coi như không cần ban thưởng!
Mỗi một chữ cuối cùng của một câu lại là: sự, có, biến, nhanh, chia tay!
Sự có biến, nhanh chóng chia tay!
Câu nguyên văn là: Thường tứ chỉ sự. Ký như thử vi do, tắc lão phu bất hội khứ cải biến, nhược vương lâm tuân thủ bất, khả dĩ thử vi bằng phán!
Ghép lại tạm dịch là: Sự có biến, không thể không chia tay!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Những lời này nếu phân tích ra thì dù là giải thích thế nào cũng đều chỉ có một hàm nghĩa, đó là Thanh Ngưu lão tổ dùng phương thức này để nhắc nhở Vương Lâm, bảo hắn nhanh chóng rời đi!
Với tu vi của Thanh Ngưu lão tổ mà cũng phải dùng phương thức này để ám chỉ cho ta biết, lại còn bởi lo lắng ta không đoán ra, tiếp tục thương nghị với Tông chủ Quy Nhất Tông, dùng việc ban thưởng bất công để bức ta phản Thiên Ngưu Châu.
Làm phản Thiên Ngưu Châu, đó là tỏ vẻ ta không thể ở lại Thiên Ngưu Châu, phải nhanh chóng rời đi. Thanh Ngưu lão tổ chẳng lẽ muốn ta dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thiên Ngưu Châu này.
Vương Lâm trầm mặc. Hắn cảm thấy bên trong Thiên Ngưu Châu lúc này tồn tại một bí ẩn rất lớn. Bí ẩn này chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông có thái độ kỳ lạ như vậy.
Mà bí ẩn này theo Vương Lâm đoán thì rất có thể có liên quan chặt chẽ với Lục Ma Châu. Thậm chí trước đây hắn đã từng hoài nghi, trận chiến tranh giữa hai châu rốt cuộc là vì cái gì.
Vương Lâm suy nghĩ rất nhiều nhưng này tất cả đều chỉ là phân tích của hắn, biết được sự thật còn ẩn dấu trong chuyện này. Nửa ngày sau, Vương Lâm nhìn về phía xa xa, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Thôi, nơi đây vốn chỉ là một vũng nước đục. Nếu việc này đã phát sinh thì nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đến thời điểm phải rời khỏi Thiên Ngưu Châu rồi.
Chẳng qua lần này ta rời đi sợ là sẽ không đơn giản, dọc đường đi. Nói không chừng sẽ bị ngăn trở. Nếu những suy đoán của ta là đúng, có một điều chính xác là những người ngăn trở hầu hết đều là đến từ Lục Ma Châu!
Vương Lâm thì thào, đang định ly khai thì bỗng nhiên hắn thần sắc thay đổi, ngẩng phắt đầu nhìn về hướng một ngọn núi bị sương mù màu đen che phủ, thân mình trong chớp mắt liền biến mất.
Sau khi Vương Lâm biến mất, chỉ thấy sương mù kia quay cuồng, từ bên ngoài có một thân ảnh ẩn hiện bay tới. Thân ảnh ấy rất cẩn thận quan sát bốn phía trong sương mù, lại nhìn về phía sau, sau khi xác định không có người đi theo, lúc này mới như nhẹ nhàng thở phào một hơi, chậm rãi hạ xuống, bước lên trên quảng trường trong sơn môn của Thất Đạo Tông.
Chết tiệt, trên đường gặp chút rắc rối, chậm vài ngày mới tới được đây, hy vọng không làm chậm trễ việc lão tổ dặn dò.
Trên khuôn mặt thân ảnh này lộ vẻ khấn trương, sau khi hạ xuống liền nhìn quanh bốn phía, lúc này mới tìm tới một góc, chuẩn bị khoanh chân ngồi xuống.
Nhưng vào lúc này. Đột nhiên một giọng nói vang vọng cả quảng trường này.
- Đỗ Thanh!
Thân ảnh ấy đúng là Đỗ Thanh. Hắn nghe thấy có người gọi tên mình, thân thể lập tức bay lên, thần sắc lộ vẻ kinh hoảng nhưng rất nhanh sự kinh hoảng liền biến thành mừng rỡ!
Vương Lâm đ*o hữu!
Hắn nhận ra giọng nói của Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày, thân ảnh huyễn hóa ra, nhìn Đỗ Thanh đã một thời gian không gặp, bỗng nhiên mở miệng.
Ai cử ngươi tới?
Vương trưởng lão, là Thanh Ngưu lão tổ của Đại Hồn Môn tìm ta, để ta mấy tháng trước ra đi, ba ngày trước đến nơi đây. Đưa cho ngươi mấy đồ vật này.
Đỗ Thanh vội vàng hạ xuống, đứng trước người Vương Lâm, tay phải nâng lên chụp một cái, lập tức trong tay hắn có thêm một viên đá màu đen.
Viên đá này thoạt nhìn rất tầm thường, Đỗ Thanh cầm trong tay dọc theo đường đi đã dùng hết mọi biện pháp muốn tìm ra manh mối, kết quả là chẳng phát hiện ra điều gì. Nhưng nghĩ đến vẻ rất nghiêm túc của Thanh Ngưu lão tổ, trong lòng cũng thầm nhủ vật này nhất định là bảo vật.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tiếp nhận viên đá màu đen này. Hắn cầm nó trong tay, nhìn thoáng qua, đồng tử hai mắt lập tức co rụt lại. Hắn cảm nhận được khí tức của Hồn Diễn Đạo trong đó.
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 1790: Câu nói kia!
10.0/10 từ 40 lượt.