Tiên Nghịch
Chương 1759: Lữ Văn Nhiễm
Trên đỉnh Thanh Thiên Phong, sau khi Vương Lâm rời đi, Thanh Ngưu chân nhân ngồi khoanh chân ở đó. Nhìn về phía thiên địa xa xa, một hồi lâu thì thào, giọng nói chỉ mình hắn mới có thể nghe thấy.
Tiên Hoàng xuất quan không nhiều, Lục Ma Châu quả nhiên không chịu nổi nữa rồi. Lão tổ đời đầu tiên tính toán phi thường chính xác.có một chút ít thay đổi nhưng với phương thức của lão tổ lại quá mức nhu hòa, không thích hợp với cục diện hiện tại.
Mục đích của Lục Ma Châu cũng là mục đích của Đại Hồn Môn.cũng là mục đích của Quy Nhất Tông.
Thanh Ngưu chân nhân mỉm cười, mở miệng nói.
Lữ Văn Nhiễm!
Lời này vừa thốt ra, lập tức trong hư vô phía sau hắn lập tức xuất hiện một vùng sóng gạn. Từ bên trong có một nam tử trung niên bước ra. Người này mặc đạo bào màu lục, tướng mạo tầm thường nhưng từ cơ thể hắn lại khuếch tán ra dao động của tu vi Không Kiếp trung kỳ. Người này đứng sau lưng Thanh Ngưu chân nhân, hai tay ôm quyền, thần sắc cung kính.
Đệ tử ra mắt sư tôn!
Người đã từng ở Đan Hải. Đã gặp hắn chưa?
Thanh Ngưu chân nhân không quay đầu lại, vẫn nhìn bầu trời xa xa, nói.
Đệ tử ngày đó cùng với Âu Dương Tuệ, còn cả Mạnh Chương Hải sư bá giao chiến với sứ giả Lục Ma Châu trong Đan Hải. Dựa theo lệnh của sư tôn, Mạnh sư bá mang theo hai người chúng ta giả vờ không địch lại, theo như tiên đoán của lão tổ đời đầu tiên mà bỏ chạy, vậy nên không gặp được người này.
Bảy ngày sau ngươi hãy cùng hắn đi tới đệ tam huyệt của Thiên Ngưu Châu!
Thanh Ngưu chân nhân nhắm mắt lại.
Đệ tử tuân mệnh.
Nam tử trung niên kia thần sắc như thường nhưng hai mắt âm thầm lóe sáng, gật đầu lui lại phía sau, hóa thành một vùng gợn sóng biến mất trong hư vô.
Thời gian bảy ngày trôi qua trong chớp mắt. Năm ngày đầu Vương Lâm không rời khỏi núi mà đắm chìm trong Đa Trọng Huyễn Thuật, luyện hóa toàn bộ tài liệu luyện khí. Giờ phút này trước mặt hắn là một tấm buồm màu đen luyện chế ra theo phương pháp ghi trong ngọc giản Đa Trọng Huyễn Thuật.
Tấm buồm này là do vô số tài liệu sau khi hòa tan, dùng một phương thức đặc biệt từ từ dung nhập vào, nhìn như buồm như trên thực tế chỉ là có hình dáng tương tự mà thôi.
Chẳng qua vật này hôm nay còn chưa hoàn thiện, mới chỉ có thân thể chứ chưa dung hợp tử hồn. Sau khi dung nhập tử hồn thì vật này mới có thể thi triển Đa Trọng Huyễn Thuật.
Vương Lâm ở trong động phủ, hai mắt lóe sáng, tay phải giơ lên hướng về phía tấm buồm chụp một cái liền nắm được nó trong tay, thân thể nhoáng lên, rời khỏi động phủ lần đầu tiên sau năm ngày.
Hắn nhớ rõ Thanh Ngưu lão tổ từng nói, mình có thời gian bảy ngày. Hôm nay chỉ còn hai ngày, hắn muốn tới Quỷ Phong của Đại Hồn Môn, tìm một quỷ hồn dung nhập vào trong tấm buồm.
Thân ảnh biến mất, lúc Vương Lâm xuất hiện đã ở bên ngoài ngọn núi đang thiêu đốt, ánh mắt đảo qua. Nhìn về hướng bắc Đại Hồn Môn. Theo bản đồ thì Quỷ Phong nằm ở nơi đó!
Không cần nghĩ ngợi, Vương Lâm lao đi, hóa thành một đạo hư ảnh bay thẳng tới Quỷ Phong.
Ở hướng chính bắc của Đại Hồn Môn, gần rìa ngoài sơn môn có một nơi cấm địa. Nơi này có sương mù vô tận bao phủ, thường ngày rất ít đệ tử lui tới, chỉ khi cần tử hồn mới có thể được sư tôn dẫn tới nơi này tìm kiếm.
Hoặc đệ tử trung tâm có tu vi cao thâm thì có lẽ có thể tự mình tới nơi này.
Bên trong Quỷ Phong có lưu lại rất nhiều tử hồn mà các đời Đại Hồn Môn bắt được. Phẩm chất những tử hồn này không cao nhưng lại thu được rất dễ dàng. Dù sao thì Đại Hồn Môn nổi tiếng bởi Huyễn Thuật, nếu không có Quỷ Phong này thì rất nhiều Quỷ Phàm của đệ tử không thể hoàn thành nổi.
Vô số năm qua. Dù lúc nào cũng được bố sưng nhưng tử hồn trên Qủy Phong này cũng không nhiều lắm. Dù sao Đại Hồn Môn là một tông phái lớn như vậy, nhu cầu với tử hồn rất nhiều.
Trong số những tử hồn này không ít đều là rất lâu trước kia được người của Đại Hồn Môn thu thập, coi như là nhiệm vụ do tông phái giao cho. Chẳng qua năm tháng đã lâu, dù trong đó ở trong đó tự tu luyện nhưng thật sự vẫn quá ít.
Đại bộ phận tử hồn khi được đưa tới đây đều bị phong ấn, tạm gác lại cho đệ tử ngày sau tới lấy.
Vào hoàng hôn ngày thứ năm này, bầu trời dày đặc sương mù, thoạt nhìn hơi có vẻ áp bức.
Vương Lâm xuất hiện bên ngoài Quỷ Phong, nhìn ngọn núi bị sương mù bao phủ, bên trong âm u, những luồng hàn khí ập tới giống như là hoàng tuyền vậy.
Nhưng Vương Lâm cũng không có cảm giác gì không tốt. Dù là tu vi của hắn hay là năm xưa hắn dùng Ý Cảnh hóa hoàng tuyền cũng đều khiến hắn di chuyển ở đây như trên đất bằng.
Sinh tử luân hồi, Hoàng Tuyền diễn biến. Vương Lâm không xa lạ gì thứ này. Bước chân của hắn không dừng lại chút nào, đi về hướng Quỷ Phong, chậm rãi tiến vào trong Quỷ Phong.
Trong chớp mắt khi tới gần, một luồng sóng gợn cấm chế như ẩn như hiện từ Quỷ Phong lan ra, tràn ngập bốn phía Vương Lâm, giống như xác nhận xem Vương Lâm có tư cách tiến vào nơi này hay không.
Rất nhanh cấm chế liền tiêu tán. Vương Lâm bình tĩnh bước vào bên trong Quỷ Phong!
Quỷ Phong là một ngọn núi trọc. Ngọn núi này rất cao, giống như xuyên thấu cả chín tầng trời, bên trên không có cây cỏ mà chỉ có một đám mộ!
Đám một này dày dặc, thoạt nhìn không dưới mấy ngàn, tràn ngập cả ngọn núi này.
Những luồng khí tức âm u bao phủ khiến người ta đứng ở nơi này nếu nhắm mắt lại dường như sẽ cảm nhận được những tiếng gào thét vô tận. Dù nơi này vô cùng yên tĩnh nhưng cảm giác này lại cực kỳ mãnh liệt.
Vương Lâm đi qua một vài ngôi mộ. Hắn có thể cảm nhận được bên trong mỗi một ngôi mộ này tồn tại một hoặc nhiều tử hồn. Những tử hồn này đại đa số đều ở trong trạng thái bị phong ấn, thỉnh thoảng có một vài chỗ những phong ấn đã lỏng ra nên có thể phiêu tán ra.
Cả đường đi trầm mặc, thần thức Vương Lâm tràn ra, hướng về phía đỉnh ngọn núi đi tới. Càng đi về phía đỉnh, số lượng mộ càng ít. Cho tới khi hắn sắp đặt chân tới đỉnh thì hắn thấy một ngôi mộ không giống bình thường!
Ngôi mộ này là ngôi mộ duy nhất có bia mộ, chữ viết trên bia mơ hồ, lộ ra một vẻ tang thương, giống như không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
Ở dưới bia mộ là một nữ tử y phục trắng muốt, mái tóc dài đang quỳ ở đó khóc thảm thiết.
Tiếng khóc này truyền vào tâm thần Vương Lâm rất rõ ràng, khiến hắn mơ hồ động tâm. Bốn phía trừ tiếng khóc này ra rất yên tĩnh, như có âm phong thổi tới, nhẹ bay một vài sợi tóc trên lưng nữ tử kia.
Nhìn nữ tử bạch y này, bước chân Vương Lâm dừng lại, không tiến tiếp mà nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh.
Tiếng khóc từ từ nhỏ lại. Nữ tử dường như nhận ra phía sau có người nhưng không quay đầu lại.
Đây là bia mộ của ta.
Một hồi lâu sau, một giọng nói âm trầm từ nữ tử mặc bạch y này truyền ra. Giọng nói này mờ ảo như vọng từ xa vọng lại, không cẩn thận thì không thể nghe rõ.
Ta nhận ra rồi.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nói, thân thể nữ tử này đột nhiên run lên, giống như định quay đầu nhưng rồi lại dừng lại, không quay đầu nữa.
Ngươi có thể thấy ta sao? Ngươi có thể nghe thấy ta khóc sao.
Nữ tử kia sau một lúc lâu mới nói.
Có thể.
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng. Trên thực tế nếu hắn nguyện ý thì hắn có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng hồn phách nơi này. Điều này có quan hệ lớn với sinh tử bổn nguyên của hắn.
Sinh và tử, tay trái và tay phải, giống nhau mà lại bất đồng.
Ngươi không phải là người ta đợi… ta cũng không phải là người ngươi cần.
Nữ tử kia vuốt ve chữ viết trên bia mộ, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh núi. Ở đó còn có bảy tám phần mộ, tỏa ra những luồng hắc khí, tràn ngập mấy tử hồn. Trong đó có hai ba hồn phách có thể luyện hóa thành Quỷ Phàm trung phẩm.
Đây là những hồn phách phẩm chất tốt nhất trong Quỷ Phong này.
Ta không thể tìm được thi thể của ta, ta chỉ có thể tìm được bia mộ này.
Nữ tử mặc bạch y vừa nói vừa từ từ cất tiếng khóc.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, giơ chân lướt qua nơi này, đi về phía đỉnh núi, tới chỗ mấy tử hồn có phẩm chất cao. Nhưng ngay khi hắn bước đi vài bước, tiếng khóc của nữ tử kia lại thê lương hơn.
Thân thể ta ở nơi này, nhà ta ở đâu.thân nhân ta ở đâu.
Giọng nói của nữ tử kia truyền vào tâm thần Vương Lâm. Hắn dừng bước.
Ngươi tên là gì?
Quên mất rồi.
Nữ tử kia vừa khóc vừa lắc đầu.
Sau này gọi là Côn Hư đi.
Vương Lâm nói xong, bỗng nhiên xoay người, tay phải giơ lên vung một cái. Thân ảnh nữ tử này chợt biến mất, chỉ còn lại mộ phần có bia mộ kia.
Không lâu sau Vương Lâm rời đi. Hắn không lựa chọn những hồn phách phẩm chất cao mà lựa chọn nữ tử mặc bạch y này. Dù hồn phách nữ tử này chỉ có thể luyện chế một Quỷ Phàm sơ phẩm.
Nhưng một câu hỏi quê hương thân nhân của nữ tử này đã khiến trái tim hắn rung động.
Quá trình tử hồn dung nhập vào tấm buồm cũng không quá dài. Một ngày thời gian là hoàn thành. Sau khi dung nhập tử hồn của nữ tử kia, tấm Quỷ Phàm của Vương Lâm liền đối màu thành màu trắng.
Trong tấm buồm thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thảm thiết, truyền vào tâm thần người ta khiến trong lòng người hiện lên bóng lưng một nữ tử đang khóc lóc.
Vào hoàng hôn ngày thứ bảy, một ngọc giản như cầu vồng xuyên qua tầng tầng cấm chế, cuối cùng lơ lửng trước người Vương Lâm đang đả tọa trong động phủ.
Vương Lâm nghe lệnh, đi tới đệ tam huyệt của Thiên Ngưu, trấn thủ nơi này.
Trong ngọc giản truyền ra giọng nói vang vang của Thanh Ngưu lão tổ, đồng thời ngọc giản bay tới gần Vương Lâm, không nhúc nhích.
Vương Lâm mở mắt, trong mắt bình tĩnh, cầm lấy ngọc giản này, thần thức đảo qua. Từng luồng tin tức truyền vào trong đầu hắn.
Các đời tổ tiên của Đại Hồn Môn dùng thời gian năm tháng vô tận, ở trên Thiên Ngưu Châu này mở ra bảy điểm. Bảy điểm này dựa theo bảy tinh huyệt của Thiên Ngưu hóa thành Thiên Ngưu Châu này mà biến hóa ra.
Trong bảy Thiên Ngưu huyệt này có thể mượn lực lượng của Thiên Ngưu, hình thành một trận pháp cấm chế cực mạnh, cũng có thể mang tới cho tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong đó rất nhiều chỗ huyền diệu.
Đại Hồn Môn từ tổ tiên đời đầu tiên cho tới khi Vương Lâm xuất hiện đã tính ra Lục Ma Châu sẽ xâm phạm trong phạm vi lớn. Làm sao lại không có chuẩn bị.
Tiên Nghịch
Tiên Hoàng xuất quan không nhiều, Lục Ma Châu quả nhiên không chịu nổi nữa rồi. Lão tổ đời đầu tiên tính toán phi thường chính xác.có một chút ít thay đổi nhưng với phương thức của lão tổ lại quá mức nhu hòa, không thích hợp với cục diện hiện tại.
Mục đích của Lục Ma Châu cũng là mục đích của Đại Hồn Môn.cũng là mục đích của Quy Nhất Tông.
Thanh Ngưu chân nhân mỉm cười, mở miệng nói.
Lữ Văn Nhiễm!
Lời này vừa thốt ra, lập tức trong hư vô phía sau hắn lập tức xuất hiện một vùng sóng gạn. Từ bên trong có một nam tử trung niên bước ra. Người này mặc đạo bào màu lục, tướng mạo tầm thường nhưng từ cơ thể hắn lại khuếch tán ra dao động của tu vi Không Kiếp trung kỳ. Người này đứng sau lưng Thanh Ngưu chân nhân, hai tay ôm quyền, thần sắc cung kính.
Đệ tử ra mắt sư tôn!
Người đã từng ở Đan Hải. Đã gặp hắn chưa?
Thanh Ngưu chân nhân không quay đầu lại, vẫn nhìn bầu trời xa xa, nói.
Đệ tử ngày đó cùng với Âu Dương Tuệ, còn cả Mạnh Chương Hải sư bá giao chiến với sứ giả Lục Ma Châu trong Đan Hải. Dựa theo lệnh của sư tôn, Mạnh sư bá mang theo hai người chúng ta giả vờ không địch lại, theo như tiên đoán của lão tổ đời đầu tiên mà bỏ chạy, vậy nên không gặp được người này.
Bảy ngày sau ngươi hãy cùng hắn đi tới đệ tam huyệt của Thiên Ngưu Châu!
Thanh Ngưu chân nhân nhắm mắt lại.
Đệ tử tuân mệnh.
Nam tử trung niên kia thần sắc như thường nhưng hai mắt âm thầm lóe sáng, gật đầu lui lại phía sau, hóa thành một vùng gợn sóng biến mất trong hư vô.
Thời gian bảy ngày trôi qua trong chớp mắt. Năm ngày đầu Vương Lâm không rời khỏi núi mà đắm chìm trong Đa Trọng Huyễn Thuật, luyện hóa toàn bộ tài liệu luyện khí. Giờ phút này trước mặt hắn là một tấm buồm màu đen luyện chế ra theo phương pháp ghi trong ngọc giản Đa Trọng Huyễn Thuật.
Tấm buồm này là do vô số tài liệu sau khi hòa tan, dùng một phương thức đặc biệt từ từ dung nhập vào, nhìn như buồm như trên thực tế chỉ là có hình dáng tương tự mà thôi.
Chẳng qua vật này hôm nay còn chưa hoàn thiện, mới chỉ có thân thể chứ chưa dung hợp tử hồn. Sau khi dung nhập tử hồn thì vật này mới có thể thi triển Đa Trọng Huyễn Thuật.
Vương Lâm ở trong động phủ, hai mắt lóe sáng, tay phải giơ lên hướng về phía tấm buồm chụp một cái liền nắm được nó trong tay, thân thể nhoáng lên, rời khỏi động phủ lần đầu tiên sau năm ngày.
Hắn nhớ rõ Thanh Ngưu lão tổ từng nói, mình có thời gian bảy ngày. Hôm nay chỉ còn hai ngày, hắn muốn tới Quỷ Phong của Đại Hồn Môn, tìm một quỷ hồn dung nhập vào trong tấm buồm.
Thân ảnh biến mất, lúc Vương Lâm xuất hiện đã ở bên ngoài ngọn núi đang thiêu đốt, ánh mắt đảo qua. Nhìn về hướng bắc Đại Hồn Môn. Theo bản đồ thì Quỷ Phong nằm ở nơi đó!
Không cần nghĩ ngợi, Vương Lâm lao đi, hóa thành một đạo hư ảnh bay thẳng tới Quỷ Phong.
Ở hướng chính bắc của Đại Hồn Môn, gần rìa ngoài sơn môn có một nơi cấm địa. Nơi này có sương mù vô tận bao phủ, thường ngày rất ít đệ tử lui tới, chỉ khi cần tử hồn mới có thể được sư tôn dẫn tới nơi này tìm kiếm.
Hoặc đệ tử trung tâm có tu vi cao thâm thì có lẽ có thể tự mình tới nơi này.
Bên trong Quỷ Phong có lưu lại rất nhiều tử hồn mà các đời Đại Hồn Môn bắt được. Phẩm chất những tử hồn này không cao nhưng lại thu được rất dễ dàng. Dù sao thì Đại Hồn Môn nổi tiếng bởi Huyễn Thuật, nếu không có Quỷ Phong này thì rất nhiều Quỷ Phàm của đệ tử không thể hoàn thành nổi.
Vô số năm qua. Dù lúc nào cũng được bố sưng nhưng tử hồn trên Qủy Phong này cũng không nhiều lắm. Dù sao Đại Hồn Môn là một tông phái lớn như vậy, nhu cầu với tử hồn rất nhiều.
Trong số những tử hồn này không ít đều là rất lâu trước kia được người của Đại Hồn Môn thu thập, coi như là nhiệm vụ do tông phái giao cho. Chẳng qua năm tháng đã lâu, dù trong đó ở trong đó tự tu luyện nhưng thật sự vẫn quá ít.
Đại bộ phận tử hồn khi được đưa tới đây đều bị phong ấn, tạm gác lại cho đệ tử ngày sau tới lấy.
Vào hoàng hôn ngày thứ năm này, bầu trời dày đặc sương mù, thoạt nhìn hơi có vẻ áp bức.
Vương Lâm xuất hiện bên ngoài Quỷ Phong, nhìn ngọn núi bị sương mù bao phủ, bên trong âm u, những luồng hàn khí ập tới giống như là hoàng tuyền vậy.
Nhưng Vương Lâm cũng không có cảm giác gì không tốt. Dù là tu vi của hắn hay là năm xưa hắn dùng Ý Cảnh hóa hoàng tuyền cũng đều khiến hắn di chuyển ở đây như trên đất bằng.
Sinh tử luân hồi, Hoàng Tuyền diễn biến. Vương Lâm không xa lạ gì thứ này. Bước chân của hắn không dừng lại chút nào, đi về hướng Quỷ Phong, chậm rãi tiến vào trong Quỷ Phong.
Trong chớp mắt khi tới gần, một luồng sóng gợn cấm chế như ẩn như hiện từ Quỷ Phong lan ra, tràn ngập bốn phía Vương Lâm, giống như xác nhận xem Vương Lâm có tư cách tiến vào nơi này hay không.
Rất nhanh cấm chế liền tiêu tán. Vương Lâm bình tĩnh bước vào bên trong Quỷ Phong!
Quỷ Phong là một ngọn núi trọc. Ngọn núi này rất cao, giống như xuyên thấu cả chín tầng trời, bên trên không có cây cỏ mà chỉ có một đám mộ!
Đám một này dày dặc, thoạt nhìn không dưới mấy ngàn, tràn ngập cả ngọn núi này.
Những luồng khí tức âm u bao phủ khiến người ta đứng ở nơi này nếu nhắm mắt lại dường như sẽ cảm nhận được những tiếng gào thét vô tận. Dù nơi này vô cùng yên tĩnh nhưng cảm giác này lại cực kỳ mãnh liệt.
Vương Lâm đi qua một vài ngôi mộ. Hắn có thể cảm nhận được bên trong mỗi một ngôi mộ này tồn tại một hoặc nhiều tử hồn. Những tử hồn này đại đa số đều ở trong trạng thái bị phong ấn, thỉnh thoảng có một vài chỗ những phong ấn đã lỏng ra nên có thể phiêu tán ra.
Cả đường đi trầm mặc, thần thức Vương Lâm tràn ra, hướng về phía đỉnh ngọn núi đi tới. Càng đi về phía đỉnh, số lượng mộ càng ít. Cho tới khi hắn sắp đặt chân tới đỉnh thì hắn thấy một ngôi mộ không giống bình thường!
Ngôi mộ này là ngôi mộ duy nhất có bia mộ, chữ viết trên bia mơ hồ, lộ ra một vẻ tang thương, giống như không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
Ở dưới bia mộ là một nữ tử y phục trắng muốt, mái tóc dài đang quỳ ở đó khóc thảm thiết.
Tiếng khóc này truyền vào tâm thần Vương Lâm rất rõ ràng, khiến hắn mơ hồ động tâm. Bốn phía trừ tiếng khóc này ra rất yên tĩnh, như có âm phong thổi tới, nhẹ bay một vài sợi tóc trên lưng nữ tử kia.
Nhìn nữ tử bạch y này, bước chân Vương Lâm dừng lại, không tiến tiếp mà nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh.
Tiếng khóc từ từ nhỏ lại. Nữ tử dường như nhận ra phía sau có người nhưng không quay đầu lại.
Đây là bia mộ của ta.
Một hồi lâu sau, một giọng nói âm trầm từ nữ tử mặc bạch y này truyền ra. Giọng nói này mờ ảo như vọng từ xa vọng lại, không cẩn thận thì không thể nghe rõ.
Ta nhận ra rồi.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nói, thân thể nữ tử này đột nhiên run lên, giống như định quay đầu nhưng rồi lại dừng lại, không quay đầu nữa.
Ngươi có thể thấy ta sao? Ngươi có thể nghe thấy ta khóc sao.
Nữ tử kia sau một lúc lâu mới nói.
Có thể.
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng. Trên thực tế nếu hắn nguyện ý thì hắn có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng hồn phách nơi này. Điều này có quan hệ lớn với sinh tử bổn nguyên của hắn.
Sinh và tử, tay trái và tay phải, giống nhau mà lại bất đồng.
Ngươi không phải là người ta đợi… ta cũng không phải là người ngươi cần.
Nữ tử kia vuốt ve chữ viết trên bia mộ, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh núi. Ở đó còn có bảy tám phần mộ, tỏa ra những luồng hắc khí, tràn ngập mấy tử hồn. Trong đó có hai ba hồn phách có thể luyện hóa thành Quỷ Phàm trung phẩm.
Đây là những hồn phách phẩm chất tốt nhất trong Quỷ Phong này.
Ta không thể tìm được thi thể của ta, ta chỉ có thể tìm được bia mộ này.
Nữ tử mặc bạch y vừa nói vừa từ từ cất tiếng khóc.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, giơ chân lướt qua nơi này, đi về phía đỉnh núi, tới chỗ mấy tử hồn có phẩm chất cao. Nhưng ngay khi hắn bước đi vài bước, tiếng khóc của nữ tử kia lại thê lương hơn.
Thân thể ta ở nơi này, nhà ta ở đâu.thân nhân ta ở đâu.
Giọng nói của nữ tử kia truyền vào tâm thần Vương Lâm. Hắn dừng bước.
Ngươi tên là gì?
Quên mất rồi.
Nữ tử kia vừa khóc vừa lắc đầu.
Sau này gọi là Côn Hư đi.
Vương Lâm nói xong, bỗng nhiên xoay người, tay phải giơ lên vung một cái. Thân ảnh nữ tử này chợt biến mất, chỉ còn lại mộ phần có bia mộ kia.
Không lâu sau Vương Lâm rời đi. Hắn không lựa chọn những hồn phách phẩm chất cao mà lựa chọn nữ tử mặc bạch y này. Dù hồn phách nữ tử này chỉ có thể luyện chế một Quỷ Phàm sơ phẩm.
Nhưng một câu hỏi quê hương thân nhân của nữ tử này đã khiến trái tim hắn rung động.
Quá trình tử hồn dung nhập vào tấm buồm cũng không quá dài. Một ngày thời gian là hoàn thành. Sau khi dung nhập tử hồn của nữ tử kia, tấm Quỷ Phàm của Vương Lâm liền đối màu thành màu trắng.
Trong tấm buồm thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thảm thiết, truyền vào tâm thần người ta khiến trong lòng người hiện lên bóng lưng một nữ tử đang khóc lóc.
Vào hoàng hôn ngày thứ bảy, một ngọc giản như cầu vồng xuyên qua tầng tầng cấm chế, cuối cùng lơ lửng trước người Vương Lâm đang đả tọa trong động phủ.
Vương Lâm nghe lệnh, đi tới đệ tam huyệt của Thiên Ngưu, trấn thủ nơi này.
Trong ngọc giản truyền ra giọng nói vang vang của Thanh Ngưu lão tổ, đồng thời ngọc giản bay tới gần Vương Lâm, không nhúc nhích.
Vương Lâm mở mắt, trong mắt bình tĩnh, cầm lấy ngọc giản này, thần thức đảo qua. Từng luồng tin tức truyền vào trong đầu hắn.
Các đời tổ tiên của Đại Hồn Môn dùng thời gian năm tháng vô tận, ở trên Thiên Ngưu Châu này mở ra bảy điểm. Bảy điểm này dựa theo bảy tinh huyệt của Thiên Ngưu hóa thành Thiên Ngưu Châu này mà biến hóa ra.
Trong bảy Thiên Ngưu huyệt này có thể mượn lực lượng của Thiên Ngưu, hình thành một trận pháp cấm chế cực mạnh, cũng có thể mang tới cho tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong đó rất nhiều chỗ huyền diệu.
Đại Hồn Môn từ tổ tiên đời đầu tiên cho tới khi Vương Lâm xuất hiện đã tính ra Lục Ma Châu sẽ xâm phạm trong phạm vi lớn. Làm sao lại không có chuẩn bị.
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 1759: Lữ Văn Nhiễm
10.0/10 từ 40 lượt.