Tiên Nghịch

Chương 1702: Bạch quang kỳ dị

Trong Đông Châu trên Tiên Cương đại lục, trên đỉnh núi Hắc Sơn của Thất Đạo Tông ở Thiên Ngưu Châu, ở bên ngoài đại điện có sương mù bao quanh. Huyền La khoanh chân ngồi ở đó đã mấy năm.
 
Thời gian mười năm mà hắn ước định với Vương Lâm đã vượt quá nửa năm, nhưng Huyền La không hề rời khỏi, hắn thủy chung chờ đợi ở nơi này, mặc dù hồng ấn ảm đạm trên mi tâm của hắn năm đó hiện giờ đã hoàn toàn tiêu tan, không còn một chút nào.
 
Hồng ấn tiêu tan, có nghĩa là đường về của Vương Lâm đã không còn có chỉ dẫn, cũng có nghĩa là Vương Lâm đã chết.
 
- Hắn thất bại rồi sao Ánh mắt Huyền La lộ ra vẻ bi thảm, trong tiếng thở dài hắn nhắm hai mắt lại. Hắn chuẩn bị chờ thêm một ít thời gian nữa, có lẽ sẽ có kỳ tích, mặc dù kỳ tích này là một hy vọng rất xa vời.
 
Trong tầng hư vô giữa động phủ và Tiên Cương đại lục. Vương Lâm tóc tai bù xù, ở phía sau là Tị Thiên Quang đang hướng về phía trước, từng bước tiến tới. Hắn đã không còn hy vọng, không còn khí lực, giờ phút này theo hắn tiến về phía trước chỉ là một ý chí tồn tại ở trong lòng hắn.
 
Nhờ có ý chí này mà hắn lấy thân thể của mình để bảo vệ cho nương tử, quyết không bỏ cuộc!
 
Hồng quang trên mi tâm của hắn nửa năm trước đã biến mất, hắn không còn cảm nhận được con đường phía trước, điều duy nhất hắn có thể làm chính là khiến cho mình không được lùi lại phía sau, cố gắng tiến về phía trước, tìm kiếm đường ra.
 
Thời gian mười năm ở trong hư vô tối đen này đủ để khiến cho người ta phải phát cuồng. Vương Lâm yên lặng cắn răng kiên trì, lúc này nếu hắn không có ý chí như vậy thì tâm thần hắn đã sớm sụp đổ.
 
Trên thực tế khi hồng quang tiêu tan nửa năm về trước, nếu hắn không có thêm cơ hội, thì lúc này hắn cũng rắt khó có thể kiên trì. Dù sao tu vi Đạo Cổ của hắn ở nơi này sau mười năm tiêu hao cũng còn lại không nhiều.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở trong hư vô phía trước xuất hiện một đạo hào quang. Đạo hào quang này rất yếu ớt, mơ hồ nhìn lại dường như hào quang kia giống như là một bộ hài cốt.
 
Càng tới gần lại càng nhìn thấy rõ ràng hơn! Đây là một lão già mặc tử bào. Hai mắt hắn nhắm nghiền, không còn một chút sức sống. Nhưng trên người hắn lại lan ra bạch quang, ở trong hư vô này ở cách xa cũng có thể nhìn thấy.
 
Lão già này không biết là từ nơi nào tới, lúc này mặc dù hắn đã chết nhưng trong đám bạch quang tràn ngập cũng có thể mơ hồ nhìn thấy ở trong thân thể hắn hình như có một sức mạnh kỳ dị ngưng tụ lại.

 
Lúc này ngay khi thi thể bạch quang kia xuất hiện, hai mắt Vương Lâm đang ảm đạm bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Hắn ngẩng mạnh đầu, thân thể mạnh mẽ tiến về phía trước, với tốc độ cực nhanh lao về phía đám bạch quang kia. Ngay khi tới gần, Vương Lâm đưa tay xâm nhập vào trong đám bạch quang, ấn tay lên trên ngực của thi thể này, trực tiếp hút một cái.
 
Dưới một cái hút này, bạch quang ở bên ngoài thân thể của lão già kia lập tức ngưng tụ lại ở trong tay Vương Lâm, nhanh chóng biến mất. Đồng thời sức mạnh kỳ dị ở trong lồng ngực của thi thể này cũng theo tay của Vương Lâm chui vào trong cơ thể hắn.
 
Sức mạnh này Vương Lâm cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng chính cảm giác lạnh lẽo này lại khiến cho đầu óc hắn tỉnh táo. Sau khi có thể hấp thụ sức mạnh này, những bổn nguyên đã héo rũ đều khôi phục lại, ngay cả sức mạnh Đạo Cổ cũng dần dần khôi phục lại một ít.
 
Nâng tay lên, để mặc cho thân thể của lão già đã mất đi hào quang trôi lại phía sau, sắc mặt Vương Lâm ở trong hư vô này đã tốt lên được một chút.
 
Sức mạnh này Vương Lâm không biết là gì, nửa năm trước hắn cũng đã gặp được một hài cốt như vậy, sau khi hấp thụ sức mạnh này hắn mới có động lực để tiếp tục kiên trì cho tới lúc này.
 
Sức mạnh này cực kỳ huyền diệu, chẳng những có thể khiến cho bổn nguyên khôi phục, mà còn có thể khôi phục sức mạnh Đạo Cổ. Biến hóa này đáng lẽ gần như không có khả năng xuất hiện, nhưng lúc này ở trong hư vô này lại hiện ra ở trước mắt Vương Lâm.
 
Thời gian mười năm Vương Lâm cũng chỉ gặp có hai thi thể!
 
Tinh thần phấn chấn, hai mắt Vương Lâm lóe lên, lập tức vận chuyển tu vi. Đối phó với sự đè nén của pháp tắc Tiên Cương này, ở trong Tị Thiên Quan ở phía sau lưng dường như hắn có thể cảm thấy sự tồn tại của Lý Mộ Uyển. Vương Lâm hướng về phía trước, một mình lãng lặng bước đi.
 
Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng không dừng lại chút nào, trong lúc tiến tới không hề thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía trước.
 
- Mười năm đã qua không biết ở phía cuối là nơi nào ta hắn là chưa từng đi tới.
 
Vương Lâm cắn răng, từng bước đi về phía đẳng xa, nhanh chóng biến mất.
 

- Sức mạnh kỳ dị này nếu ta ở chỗ đó có thể gặp được một ít thì sẽ không bị kiệt sức mà chết!
 
Trong lúc tiến về phía trước Vương Lâm tản thần thức ra, tràn ngập bốn phía, tìm kiếm chỗ có hào quang.
 
Nhưng việc gặp phải những hài cốt phát ra bạch quang chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên, nếu cố tìm kiếm mà không thay đổi phương hướng thì rất khó có thể tìm được.
 
Cho đến một năm sau, trong sự tìm kiếm một cách mờ mịt, Vương Lâm không gặp được một thi thể thứ ba nào, tu vi trong cơ thể hắn cũng dần dần tiêu hao tới cực hạn, như ngọn đèn sắp cạn dầu.
 
Dung nhan Vương Lâm đã trở nên cực kỳ tiều tụy, cho dù là người quen gặp phải cũng rất khó có thể nhận ra ngay. Thần thái hai mắt hắn càng ngày càng lãnh đạm. Cuối cùng gần như không còn một chút ánh sáng nào, giống như là người đã chết.
 
Con đường ở phía trước còn xa hay không hắn cũng không biết. Chính sự mù mịt này đã hóa thành nỗi sợ hãi. Đủ để khiến cho người ta phải hoảng loạn. Ngay cả ý chí của Vương Lâm trong sự khó khăn này cũng đã có dao động.
 
Nhưng mỗi khi hắn đưa tay vào trong Tị Thiên Quan ở phía sau, trong lòng hắn lại bộc phát ra một sự quyết tâm thúc đây hắn vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc.
 
Nhưng sự thật tàn khốc theo năm tháng trôi qua đã tàn phá thần trí của Vương Lâm, khiến cho hắn trở nên mê man.
 
Từ trong thân thể của hắn không còn truyền ra một chút khí tức nào nữa. Nhưng trong lúc hôn mê, hắn vẫn lấy thân thể để bảo vệ cho quan tài phía sau, cho dù là chiếc quan tài này đã tràn ngập những vết nứt. Nếu không có hắn bảo vệ, thì nó đã sớm vỡ tan.
 
Một người, một chiếc quan tài ở trong hư vô này yên lặng trôi nối. Ngay khi Vương Lâm hôn mê, thì sức ép của pháp tắc Tiên Cương cũng tiêu tan, không còn tồn tại nữa.
 
Biến hóa quỳ dị này Vương Lâm không hề biết, lúc này hắn như một người đã chết, ngay cả Tam Mệnh Thuật cũng không có tác dụng, Ở trong hư vô này, Tị Thiên Quan ở phía sau đối hướng, hướng về một phía khác trôi đi. Giống như những bộ hài cốt mà hắn gặp phải trên đường, vĩnh viễn trôi nổi ở trong hư vô này.
 
Một năm, hai năm, ba năm Không biết đã qua bao lâu, hai mắt Vương Lâm vẫn nhắm.

 
Dường như đã chết!
 
Trong đám sương mù ở Thất Đạo Tông trên Hắc Sơn phía đông Tiên Cương đại lục. Huyền La thở dài. Đứng lên, tính cả thời gian trước đây, hắn đã đợi được mười lăm năm.
 
Hắn không phải là không muốn đợi, nhưng lúc này từ đẳng xa trong thiên địa truyền đến một luồng tiên khí vô biên, khiến cho hắn không thể tiếp tục ngồi ở nơi này. Luồng tiên khí kia kinh thiên động địa, chưa tới gần nhưng đã khiến cho thiên địa ầm vang. Một mặt trời màu vàng hiện ra trên không trung, bên trong mặt trời màu vàng kia có một thân ảnh cao lớn đang đứng.
 
Cùng lúc đó, ở một hướng khác, cũng có một mặt trời hiện ra, ở bên trong có một đôi mắt lạnh lùng nhìn lại.
 
Huyền La hiểu rõ mình phải rời khỏi.
 
- Đồ nhi, ngươi hãy bảo trọng Nếu ngươi không chết thì ngươi hãy tới Đạo Cổ nhất mạch tìm ta Huyền La thầm than, vung tay áo, huyết dương ngợp trời, thân thể hắn hóa thành một đám huyết ảnh, lao thẳng lên không trung.
 
Huyền La rời khỏi, bên ngoài Thất Đạo Tông không có người chờ Vương Lâm tới nữa. Mà Vương Lâm lúc này vẫn đang trôi nối ở trong hư vô, đã thay đổi phương hướng, không biết đã trôi tới nơi nào, cũng có lẽ đã trở thành một bộ hài cốt ở trong hư vô.
 
Thời gian trôi qua. Lại qua mấy năm, có một vài người đã chuyển thế đầu thai trên Tiên Cương đại lục, có vài người vẫn còn đang mê man trên đường, có lẽ mấy trăm năm nữa mới có thể chuyển thế.
 
Lúc này sự chênh lệch thời gian to lớn như thế nào, ngay cả Huyền La cũng không thể biết được.
 
Trên Tiên Cương đại lục, ở tây châu, trong một huyện chốn phàm trần, vào một ngày có một đứa nhỏ được sinh ra Đứa nhỏ này rất là không bình thường, lúc sáu bảy tuối khi chơi đùa cùng đám bạn có rất nhiều lúc đều tự xưng là vương gia Nếu có những đứa trẻ không tuân theo thì nó lập tức sẽ giờ quyền cước, bộ dạng hung ác của nó dần khiến cho đám bạn hàng xóm kính sợ, vì thế phần lớn đều chiều theo nó chơi trò vương gia.
 
Ở Tiên Tộc trong nam châu trên Tiên Cương đại lục, vào một năm cũng có một đứa trẻ được sinh ra. Đứa trẻ này cũng bất phàm, mặc dù còn nhỏ đã nhà tan cửa nát, nhưng lúc mười tuối đã nối tiếng là tên lừa gạt ở trong vùng đó.
 

Nhưng nếu đã có tiếng là hay lừa gạt thì hiển nhiên sẽ không thể tiếp tục làm ăn; vì vậy đứa nhỏ này sớm rời khỏi quê quán, mang theo tài năng lừa gạt trời cho, không biết đã đi tới nơi nào.
 
Năm tháng chậm rãi trôi qua, dần dần đã qua rất lâu.
 
Huyền La sớm đã về Đạo Cổ nhất mạch, mang theo một vẻ ảm đạm. Đạo Cổ hoàng tôn kia thấy Huyền La trở về một mình thì trong lòng âm thầm cười lạnh, cũng không suy nghĩ tới ý định đi tìm nữ tử năm đó trở về nữa.
 
Dường như rất nhiều người không còn nhớ đến cái tên Vương Lâm nữa, trên Tiên Cương đại lục cũng vậy, mà trong động phủ cũng vậy. vẫn có một vài người mỗi lần nhớ tới sẽ khong thé quên cái tên này.
 
Mộc Băng Mi chính là như vậy, Đường San của Tiên Cương đại lục cũng thế, còn có nhân tài đang tỏa sáng của Quy Nhất Tông Vân Dật Phong cũng nhớ tới Vương Lâm.
 
Không thể quên được Vương Lâm còn có Văn Thú Vương ở trong hư vô kia. Con thú này năm đó bị Vương Lâm ngăn không cho đi theo, liền nối giận dẫn theo chín con Văn Thú đồng bạn ở trong hư vô này điên cuồng dung hợp với pháp tắc Tiên Cương ân chứa ở nơi đây.
 
Nhờ quá trình dung hợp này, trong thời gian mười năm nó đã lột xác tổng cộng bốn lần! Mỗi một lần lột xác con Văn Thú Vương này lại hùng mạnh hơn gấp mấy lần. dường như nó là do pháp tắc hóa thành. Sau mỗi một lần lột xác, sức ép đè lên nó lại yếu đi không ít, cho đến khi không còn tồn tại nữa!
 
Rốt cuộc, sau lần lột xác thứ năm, con Văn Thú Vương này phát ra một luồng khí tức chấn động toàn bộ hư vô. Thân thể nó không còn như một tu chân tinh nữa, mà đã hoàn toàn thay đổi, đã trở thành một đám sương khói.
 
Đám sương khói này rất mơ hồ, dường như là một con muồi đi ra từ một bức tranh thủy mặc, không có thân thể thực sự, nhưng sự hung sát của nó cũng đã đạt tới đỉnh điểm.
 
Sau đó, con Văn Thú Vương này không hấp thụ pháp tắc Tiên Cương vô hình ở nơi này nữa. mà thân thể ầm ầm tản ra, sau khi hóa thành rất nhiều những đám sương mù liền nuốt lấy chín con văn thú đồng bạn, dung hợp thành một thế, dấy lên sương mù vô biên vô hạn, hướng vào sâu trong hư vô nhanh chóng thổi đi.
 
- Nó muốn đi tìm Vương Lâm, đi tìm chủ nhân của nó!
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1702: Bạch quang kỳ dị
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...