Tiên Nghịch
Chương 1661: Đánh cuộc
Nội y của nữ tử này rất nhỏ, lúc này lại bị tổn hại rất nhiều, như ẩn như hiện, nếu không phải Vương Lâm luôn lạnh lùng, đối với địch nhân cho dù là nữ tử cũng không chút thương xót mà đổi lại là người khác thì lúc này nhất định khi nhìn thấy trong lòng sẽ dâng lên ý nghĩ khác lạ.
Huyết kiếm xuyên qua ngực Tử Hà máu tươi tràn ra. Huyết kiếm run run, phát ra tiếng kiếm reo như vô cùng hưng phấn.
Huyết kiếm ẩn chứa hung sát, chưa uống máu là chưa trở về!
Cùng với máu tươi trào ra trên ngực Tử Hà sắc mặt nàng tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đang rơi xuống, muốn xuất pháp bảo nâng cơ thể lên nhưng Vương Lâm sao có thể cho nàng cơ hội.
Hầu như trong nháy mắt khi huyết kiếm xuyên qua thân thể nàng, thân thể Vương Lâm đã xuất hiện trước người Tử Hà bao phủ toàn bộ đồng tử của nàng, đánh ra một chưởng, bổn nguyên tùy ý chuyển động, ầm tràn ra!
Vương Lâm căn bản không cho Tử Hà chút cơ hội, hỏa bổn nguyên gào thét bùng lên, hóa thành một con hỏa Chu Tước khổng lồ, cất cao tiếng gáy đánh về phía Tử Hà bao phủ toàn thân nàng.
Lực lượng hỏa diễm thiêu đốt bừng bừng, uy lực không thể ngăn cản nổi!
Ở phía sau ngọn lửa, lôi đinh bổn nguyên hóa thành Lôi Long gầm thét theo sát phía sau Chu Tước, bao phủ cả ngọn lửa và Tử Hà!
Sinh tử, nhân quả, chân giả đều xuất hiện. Cũng trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu phát ra những tiếng loẹt xoẹt. Tất cả vị trí xung quanh Tử Hà lập tức xuất hiện một mảng tơ máu lớn phong tỏa toàn bộ đường lui của nàng, đồng loạt co rút về phía thân thể nàng.
Đạo bổn nguyên cuối cùng là sát lục bổn nguyên lúc này dung nhập trong bàn tay của hắn, khiến cho bàn tay hắn lúc này như nắm quyền giết chóc chúng sinh!
Sát lục bổn nguyên vừa xuất hiện, cả bầu trời lạnh giá, không ngờ xuất hiện những bông tuyết đỏ như máu cuốn khắp bốn phương. Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc. Cùng với tiếng ầm vang của sát lục bổn nguyên, Tử Hà liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, thân thể rơi xuống nhanh hơn. Tới lúc này nàng cũng chưa có cơ hội nào xuất ra pháp bảo!
Thậm chí cả thời gian bắt quyết nàng cũng không có. Sáu đạo bổn nguyên ầm vang, Tử Hà nhìn thấy một bàn tay khổng lồ xuyên qua bổn nguyên trước người, trực tiếp đánh lên mi tâm nàng.
Ầm một tiếng, Tử Hà lại phun một ngụm máu tươi nữa, thân thể xuất hiện những vết nứt đầy máu, giống như thân thể sắp chia năm xẻ bảy vậy!
Những cơn đau đớn truyền ra từ tâm thần. Ngay cả nguyên thần của nàng dưới một chưởng bổn nguyên này cũng bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch. Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong tâm hồn nàng.
Nhưng ngay trong tích tắc này, thân thể nàng đang rơi xuống đột nhiên sững lại. Giới hạn cấm phi hành lúc này có dấu hiệu tan đi. Chẳng qua tất cả đều vẫn nằm trong sự tính toán của Vương Lâm. Hầu như trong nháy mắt khi nó có dấu hiệu tiêu tán, Vương Lâm cất bước đuổi theo, tay phải giơ lên điểm một chỉ về phía Tử Hà!
-Định!
Một chỉ định thân, định thần, định hồn! Định thiên địa càn khôn, định vạn vật thương khung!
Thân thể Tử Hà đột nhiên sững lại, bị Định thân thuật bao phủ. Dù lực lượng cấm không lúc này đã tiêu tán nhưng nàng vẫn không thể ngừng rơi xuống, thậm chí pháp bảo cũng không thể lấy ra, bị một chỉ của Vương Lâm cố định!
Áp chế lực lượng cắn trả, Vương Lâm bước từng bước đi tới gần Tử Hà tay phải nhanh chóng điểm lên người đối phương chín chỉ! Mỗi một chỉ điểm xuống đều khiến Tử Hà run rẩy, đưa vào thân thể nàng một luồng lực lượng phong ấn.
Chín chỉ này điểm xuống, phong ấn đại thành!
Một cấm chế hư ảo như mạng nhện lập tức tràn ngập toàn thân Tử Hà không hề dừng lại chút nào!
Tay áo Vương Lâm vung lên, giống như thu cả càn khôn, thân thể Tử Hà bị ánh sáng cấm chế vờn quanh, lập tức hoàn toàn biến mất, bị hắn thu lấy! Một trận chiến này vô cùng trôi chảy, thời gian không tới mười nhịp thở!
Tử Hà không bị Vương Lâm giết. Trên người nàng còn có rất nhiều thứ khiến Vương Lâm cảm thấy hứng thú. Đã nắm được nàng trong tay, hắn muốn giết lúc nào chẳng được.
Huyết quang lóe lên, huyết kiếm trở về, vờn quanh thân thể Vương Lâm, cất tiếng reo vang. Vương Lâm cất bước tiến về phía trước, dưới chân dần dần xuất hiện dòng xoáy khổng lồ chuyển động, thân thể nhoáng lên đi vào dòng xoáy, biến mất hoàn toàn!
-Giới này nếu đã có ba đợt người tiến vào thì cũng có đợt thứ tư. Ta nên rời đi thôi!
Vương Lâm biết rằng ba trăm tàn giới này đều có liên hệ với nhau, có thể thông hành, dù là không biết ấn quyết nhưng vẫn có thể xông vào.
Trong ba trăm tàn giới, trong một tinh vực của một giới bỗng nhiên xuất hiện một dòng xoáy. Dòng xoáy này xoay tròn, ầm ầm chuyển động, lập tức khiến những người trong giới này chú ý.
Bạch Hổ chiến tướng đứng trên một tu chân tinh giữa không trung, phía dưới còn có mấy trăm vặn quân binh, lúc này sát khí kinh thiên, đang tiến hành đại chiến!
Mặt đất máu chảy thành sông, lúc nào cũng có người tử vong. Một vùng bình nguyên khổng lồ, trăm vạn đại quân, căn bản là nhìn không thấy biên giới. Loại chiến tranh như thế này tại thế tục là cực kỳ hiếm thấy!
-Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp phải sát lục như vậy. Giết đi, các người giết càng kịch liệt thì sát khí càng dày. Đợi tới khi ta hấp thu sát khí xong, tuy không thể mang ra khỏi giới này nhưng lại có thể lợi dụng được!
Nhất là ta lại là người đầu tiên bước vào giới này, tất cả các quy tắc ở đây đều do ta định ra! Trừ phi là đạo nhân bảy màu hoặc Chiến lão quỷ, nếu không dù là ai tới đây cũng đều nằm trong quy tắc đó!
Bạch Hổ chiến tướng đi theo Thất Thải Tiên Tôn đã lâu, tất nhiên sẽ biết chuyện của Thất Thải Tiên Tôn này. Giờ phút này hắn đứng giữa không trung, thần sắc cực kỳ hưng phấn.
Trên mặt đất, đại quân của hai bên đều có tướng lãnh, trong đó có một viên đại tướng cưỡi bạch mã có đốm như hổ, mặc một bộ áo giáp trắng, phía sau choàng một tấm da hổ. Hắn đội mũ giáp bạch hổ, hai mắt lộ hàn quang, cũng ẩn chứa vẻ hưng phấn.
Lờ mờ, trên người hắn có một tia nối vô hình, giống như có liên hệ kỳ dị với Bạch Hổ chiến tướng ở trên bầu trời.
Cũng ở trên bầu trời, phía trước hư ảnh của Bạch Hổ chiến tướng, lúc này có một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân. Nam tử này thần sắc âm trầm, thân thể cũng mơ hồ, giống như gió thổi là tiêu tan. Hắn nhắm hai mắt lại, thần sắc bối rối, trên trán tràn ngập mồ hôi.
Hắn và Bạch Hổ chiến tướng giống nhau, đều là hư ảo, không chân thật. Nơi này trừ hai người hắn có thể nhìn thấy nhau, những người còn lại căn bản không thể phát hiện ra hư ảnh này.
Trên mặt đất ở phía đối địch với Bạch Hổ chiến tướng, có một binh lính mặc thiết giáp bị tàn phá, thần sắc bối rối, trong tiếng gầm nhẹ huy động trường thương, chém giết với quân địch nhưng thân thể lại run rẩy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ vẻ phẫn nộ và sợ hãi.
Hình dáng của hắn không ngờ giống hệt như nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân trong không trung!
Nếu Vương Lâm ở nơi này, khi thấy nam tử trung niên này thì chắc chắc sẽ nhận ra, đây là người ở tầng thứ bảy trong tháp cao trên Ngũ Hành tinh!
Nơi này là thế giới của Bạch Hổ, quy tắc do hắn định ra!
Ngay lúc này, Bạch Hổ chiến tướng hư ảo trên bầu trời ngẩng phắt đầu, ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị. Cùng lúc đó, tướng lãnh mặc áo giáp trắng cưỡi bạch mã đang chém giết trong đại quân phía dưới cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời hôn ám, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
-Lại có một người nữa tới.là ai đây.
Nam tử trung niên ngồi đối diện với Bạch Hổ chiến tướng cũng lập tức ngẩng đầu, sau khi cảm nhận được bên trong vùng tinh vực này xuất hiện dòng xoáy xong, ánh mắt hắn lộ vẻ tàn nhẫn.
-Đến đây đi, nhiều thêm vài người nói không chừng có thể giết chết Bạch Hổ chiến tướng này! Cái quy tắc đáng chết này!
Bên trong tinh vực, dòng xoáy chuyển động, ở trong đó dần dần hiện lên thân ảnh một người mơ hồ. Từ từ thân ảnh đó dần dần rõ ràng lên. Dòng xoáy bên ngoài thân ảnh cũng có dấu hiệu tiêu tan.
Ngay trong nháy mắt khi dòng xoáy hoàn toàn biến mất, huyết quang lóe lên, huyết kiếm gào thét bay ra, quét ngang bốn phía. Trong vòng vạn dặm lúc này bị vây trong hung sát.
Vương Lâm đứng đó, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thần thức hắn tản ra, bỗng nhiên quét về bốn phía. Trong nháy mắt khi thần thức của hắn tràn ra, thân ảnh xuất hiện, trên tu chân tinh kia, hai người Bạch Hổ chiến tướng và nam tử trung niên đồng loạt biến sắc.
Ánh mắt Bạch Hổ chiến tướng lộ ra vẻ hưng phấn ngập trời. Hắn nhìn vào bầu trời, cất tiếng cười ha hả.
-Hắn không ngờ lại xuất hiện ở nơi này. Đúng là trời giúp ta rồi!
Nam tử trung niên kia sửng sốt, chẳng qua khóe miệng lại lộ ra một nụ cười hả hê.
Thần thức Vương Lâm bao phủ cả tinh không.
Giới này so với giới mà Vương Lâm định quy tắc lớn hơn không ít, tương đương với La Thiên và Côn Hư cộng lại. Chẳng qua tu chân tinh ở nơi này cũng chỉ có chín viên.
Trong nháy mắt khi thần thức của hắn quét ngang, ở trên tu chân tinh thứ ba, Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Bạch Hổ chiến tướng và nam tử trung niên kia. Nhưng hắn lại không nhìn thấy thân ảnh hai người trên tu chân tinh này.
Nhướng mày, Vương Lâm cẩn thận xem xét tinh vực này.
-Nơi này đã tồn tại quy tắc.chỉ là không biết đó là quy tắc gì.còn thân ảnh hai người Bạch Hổ chiến tướng vì sao lại thấy.
Thần thức Vương Lâm ngưng tụ một lần nữa ở tu chân tinh thứ ba, tập trung vào trăm vạn đại quân đang chém giết trên bình nguyên.
Đột nhiên thần sắc hắn sững lại. Hồi lâu sau, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ hiểu ra.
-Hóa ra là như vậy!
Vương Lâm đứng đó, thủy chung không hề bước ra nửa bước. Như vậy hắn đã khiến bản thân nằm ngoài quy tắc ở nơi này. Đợi tới khi hắn hiểu rõ hết thảy mới quyết định nên tiến vào hay rời đi.
-Quy tắc nơi này do ai định ra, có lợi với người này thì ngoài việc xem xét cũng phải thử một lần!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, tay phải giơ lên hướng về phía sau vung lên. Lập tức dòng xoáy đã tiêu tán liền ầm ầm hiện ra.
Cảnh tượng này khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đều nghĩ là hắn muốn rời đi.
-Vương đạo hữu, cần gì phải nóng lòng rời đi. Quy tắc nơi này là do lão phu định ra. Ngươi nếu dám tiến vào thì chúng ta có thể đánh cuộc một lần!
Giọng nói của Bạch Hổ chiến tướng vang vọng trong tinh không, truyền vào tâm thần Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng thì lại cười lạnh. Hắn thử một lần liền tìm ra đáp án!
-Đánh cuộc gì!
-Đánh cuộc rằng sau khi ngươi tiến vào, ở trong quy tắc của lão phu sẽ bại vong!
-Thế sao? Vậy phần thường là cái gì?
Vương Lâm chậm rãi truyền thần niệm ra.
-Ngươi nếu bại thì hồn thứ ba sẽ là vật của lão phu! Ngươi nếu thắng thì lão phu sẽ dùng lời thề của Tiên Cương đại lục, cam tâm nghe lệnh ngươi, làm nô bộc cho ngươi vạn năm! Lời nói của lão phu Bạch Hổ lấy huyết mạch mà thề!
Giọng nói của Bạch Hổ chiến tướng vang vọng trong tinh không, chấn động cả không gian.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chỉ là trên mặt lại lộ ra một tia mỉm cười mà người khác khó có thể phát hiện.
Tiên Nghịch
Huyết kiếm xuyên qua ngực Tử Hà máu tươi tràn ra. Huyết kiếm run run, phát ra tiếng kiếm reo như vô cùng hưng phấn.
Huyết kiếm ẩn chứa hung sát, chưa uống máu là chưa trở về!
Cùng với máu tươi trào ra trên ngực Tử Hà sắc mặt nàng tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đang rơi xuống, muốn xuất pháp bảo nâng cơ thể lên nhưng Vương Lâm sao có thể cho nàng cơ hội.
Hầu như trong nháy mắt khi huyết kiếm xuyên qua thân thể nàng, thân thể Vương Lâm đã xuất hiện trước người Tử Hà bao phủ toàn bộ đồng tử của nàng, đánh ra một chưởng, bổn nguyên tùy ý chuyển động, ầm tràn ra!
Vương Lâm căn bản không cho Tử Hà chút cơ hội, hỏa bổn nguyên gào thét bùng lên, hóa thành một con hỏa Chu Tước khổng lồ, cất cao tiếng gáy đánh về phía Tử Hà bao phủ toàn thân nàng.
Lực lượng hỏa diễm thiêu đốt bừng bừng, uy lực không thể ngăn cản nổi!
Ở phía sau ngọn lửa, lôi đinh bổn nguyên hóa thành Lôi Long gầm thét theo sát phía sau Chu Tước, bao phủ cả ngọn lửa và Tử Hà!
Sinh tử, nhân quả, chân giả đều xuất hiện. Cũng trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu phát ra những tiếng loẹt xoẹt. Tất cả vị trí xung quanh Tử Hà lập tức xuất hiện một mảng tơ máu lớn phong tỏa toàn bộ đường lui của nàng, đồng loạt co rút về phía thân thể nàng.
Đạo bổn nguyên cuối cùng là sát lục bổn nguyên lúc này dung nhập trong bàn tay của hắn, khiến cho bàn tay hắn lúc này như nắm quyền giết chóc chúng sinh!
Sát lục bổn nguyên vừa xuất hiện, cả bầu trời lạnh giá, không ngờ xuất hiện những bông tuyết đỏ như máu cuốn khắp bốn phương. Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc. Cùng với tiếng ầm vang của sát lục bổn nguyên, Tử Hà liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, thân thể rơi xuống nhanh hơn. Tới lúc này nàng cũng chưa có cơ hội nào xuất ra pháp bảo!
Thậm chí cả thời gian bắt quyết nàng cũng không có. Sáu đạo bổn nguyên ầm vang, Tử Hà nhìn thấy một bàn tay khổng lồ xuyên qua bổn nguyên trước người, trực tiếp đánh lên mi tâm nàng.
Ầm một tiếng, Tử Hà lại phun một ngụm máu tươi nữa, thân thể xuất hiện những vết nứt đầy máu, giống như thân thể sắp chia năm xẻ bảy vậy!
Những cơn đau đớn truyền ra từ tâm thần. Ngay cả nguyên thần của nàng dưới một chưởng bổn nguyên này cũng bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch. Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong tâm hồn nàng.
Nhưng ngay trong tích tắc này, thân thể nàng đang rơi xuống đột nhiên sững lại. Giới hạn cấm phi hành lúc này có dấu hiệu tan đi. Chẳng qua tất cả đều vẫn nằm trong sự tính toán của Vương Lâm. Hầu như trong nháy mắt khi nó có dấu hiệu tiêu tán, Vương Lâm cất bước đuổi theo, tay phải giơ lên điểm một chỉ về phía Tử Hà!
-Định!
Một chỉ định thân, định thần, định hồn! Định thiên địa càn khôn, định vạn vật thương khung!
Thân thể Tử Hà đột nhiên sững lại, bị Định thân thuật bao phủ. Dù lực lượng cấm không lúc này đã tiêu tán nhưng nàng vẫn không thể ngừng rơi xuống, thậm chí pháp bảo cũng không thể lấy ra, bị một chỉ của Vương Lâm cố định!
Áp chế lực lượng cắn trả, Vương Lâm bước từng bước đi tới gần Tử Hà tay phải nhanh chóng điểm lên người đối phương chín chỉ! Mỗi một chỉ điểm xuống đều khiến Tử Hà run rẩy, đưa vào thân thể nàng một luồng lực lượng phong ấn.
Chín chỉ này điểm xuống, phong ấn đại thành!
Một cấm chế hư ảo như mạng nhện lập tức tràn ngập toàn thân Tử Hà không hề dừng lại chút nào!
Tay áo Vương Lâm vung lên, giống như thu cả càn khôn, thân thể Tử Hà bị ánh sáng cấm chế vờn quanh, lập tức hoàn toàn biến mất, bị hắn thu lấy! Một trận chiến này vô cùng trôi chảy, thời gian không tới mười nhịp thở!
Tử Hà không bị Vương Lâm giết. Trên người nàng còn có rất nhiều thứ khiến Vương Lâm cảm thấy hứng thú. Đã nắm được nàng trong tay, hắn muốn giết lúc nào chẳng được.
Huyết quang lóe lên, huyết kiếm trở về, vờn quanh thân thể Vương Lâm, cất tiếng reo vang. Vương Lâm cất bước tiến về phía trước, dưới chân dần dần xuất hiện dòng xoáy khổng lồ chuyển động, thân thể nhoáng lên đi vào dòng xoáy, biến mất hoàn toàn!
-Giới này nếu đã có ba đợt người tiến vào thì cũng có đợt thứ tư. Ta nên rời đi thôi!
Vương Lâm biết rằng ba trăm tàn giới này đều có liên hệ với nhau, có thể thông hành, dù là không biết ấn quyết nhưng vẫn có thể xông vào.
Trong ba trăm tàn giới, trong một tinh vực của một giới bỗng nhiên xuất hiện một dòng xoáy. Dòng xoáy này xoay tròn, ầm ầm chuyển động, lập tức khiến những người trong giới này chú ý.
Bạch Hổ chiến tướng đứng trên một tu chân tinh giữa không trung, phía dưới còn có mấy trăm vặn quân binh, lúc này sát khí kinh thiên, đang tiến hành đại chiến!
Mặt đất máu chảy thành sông, lúc nào cũng có người tử vong. Một vùng bình nguyên khổng lồ, trăm vạn đại quân, căn bản là nhìn không thấy biên giới. Loại chiến tranh như thế này tại thế tục là cực kỳ hiếm thấy!
-Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp phải sát lục như vậy. Giết đi, các người giết càng kịch liệt thì sát khí càng dày. Đợi tới khi ta hấp thu sát khí xong, tuy không thể mang ra khỏi giới này nhưng lại có thể lợi dụng được!
Nhất là ta lại là người đầu tiên bước vào giới này, tất cả các quy tắc ở đây đều do ta định ra! Trừ phi là đạo nhân bảy màu hoặc Chiến lão quỷ, nếu không dù là ai tới đây cũng đều nằm trong quy tắc đó!
Bạch Hổ chiến tướng đi theo Thất Thải Tiên Tôn đã lâu, tất nhiên sẽ biết chuyện của Thất Thải Tiên Tôn này. Giờ phút này hắn đứng giữa không trung, thần sắc cực kỳ hưng phấn.
Trên mặt đất, đại quân của hai bên đều có tướng lãnh, trong đó có một viên đại tướng cưỡi bạch mã có đốm như hổ, mặc một bộ áo giáp trắng, phía sau choàng một tấm da hổ. Hắn đội mũ giáp bạch hổ, hai mắt lộ hàn quang, cũng ẩn chứa vẻ hưng phấn.
Lờ mờ, trên người hắn có một tia nối vô hình, giống như có liên hệ kỳ dị với Bạch Hổ chiến tướng ở trên bầu trời.
Cũng ở trên bầu trời, phía trước hư ảnh của Bạch Hổ chiến tướng, lúc này có một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân. Nam tử này thần sắc âm trầm, thân thể cũng mơ hồ, giống như gió thổi là tiêu tan. Hắn nhắm hai mắt lại, thần sắc bối rối, trên trán tràn ngập mồ hôi.
Hắn và Bạch Hổ chiến tướng giống nhau, đều là hư ảo, không chân thật. Nơi này trừ hai người hắn có thể nhìn thấy nhau, những người còn lại căn bản không thể phát hiện ra hư ảnh này.
Trên mặt đất ở phía đối địch với Bạch Hổ chiến tướng, có một binh lính mặc thiết giáp bị tàn phá, thần sắc bối rối, trong tiếng gầm nhẹ huy động trường thương, chém giết với quân địch nhưng thân thể lại run rẩy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ vẻ phẫn nộ và sợ hãi.
Hình dáng của hắn không ngờ giống hệt như nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân trong không trung!
Nếu Vương Lâm ở nơi này, khi thấy nam tử trung niên này thì chắc chắc sẽ nhận ra, đây là người ở tầng thứ bảy trong tháp cao trên Ngũ Hành tinh!
Nơi này là thế giới của Bạch Hổ, quy tắc do hắn định ra!
Ngay lúc này, Bạch Hổ chiến tướng hư ảo trên bầu trời ngẩng phắt đầu, ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị. Cùng lúc đó, tướng lãnh mặc áo giáp trắng cưỡi bạch mã đang chém giết trong đại quân phía dưới cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời hôn ám, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
-Lại có một người nữa tới.là ai đây.
Nam tử trung niên ngồi đối diện với Bạch Hổ chiến tướng cũng lập tức ngẩng đầu, sau khi cảm nhận được bên trong vùng tinh vực này xuất hiện dòng xoáy xong, ánh mắt hắn lộ vẻ tàn nhẫn.
-Đến đây đi, nhiều thêm vài người nói không chừng có thể giết chết Bạch Hổ chiến tướng này! Cái quy tắc đáng chết này!
Bên trong tinh vực, dòng xoáy chuyển động, ở trong đó dần dần hiện lên thân ảnh một người mơ hồ. Từ từ thân ảnh đó dần dần rõ ràng lên. Dòng xoáy bên ngoài thân ảnh cũng có dấu hiệu tiêu tan.
Ngay trong nháy mắt khi dòng xoáy hoàn toàn biến mất, huyết quang lóe lên, huyết kiếm gào thét bay ra, quét ngang bốn phía. Trong vòng vạn dặm lúc này bị vây trong hung sát.
Vương Lâm đứng đó, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thần thức hắn tản ra, bỗng nhiên quét về bốn phía. Trong nháy mắt khi thần thức của hắn tràn ra, thân ảnh xuất hiện, trên tu chân tinh kia, hai người Bạch Hổ chiến tướng và nam tử trung niên đồng loạt biến sắc.
Ánh mắt Bạch Hổ chiến tướng lộ ra vẻ hưng phấn ngập trời. Hắn nhìn vào bầu trời, cất tiếng cười ha hả.
-Hắn không ngờ lại xuất hiện ở nơi này. Đúng là trời giúp ta rồi!
Nam tử trung niên kia sửng sốt, chẳng qua khóe miệng lại lộ ra một nụ cười hả hê.
Thần thức Vương Lâm bao phủ cả tinh không.
Giới này so với giới mà Vương Lâm định quy tắc lớn hơn không ít, tương đương với La Thiên và Côn Hư cộng lại. Chẳng qua tu chân tinh ở nơi này cũng chỉ có chín viên.
Trong nháy mắt khi thần thức của hắn quét ngang, ở trên tu chân tinh thứ ba, Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Bạch Hổ chiến tướng và nam tử trung niên kia. Nhưng hắn lại không nhìn thấy thân ảnh hai người trên tu chân tinh này.
Nhướng mày, Vương Lâm cẩn thận xem xét tinh vực này.
-Nơi này đã tồn tại quy tắc.chỉ là không biết đó là quy tắc gì.còn thân ảnh hai người Bạch Hổ chiến tướng vì sao lại thấy.
Thần thức Vương Lâm ngưng tụ một lần nữa ở tu chân tinh thứ ba, tập trung vào trăm vạn đại quân đang chém giết trên bình nguyên.
Đột nhiên thần sắc hắn sững lại. Hồi lâu sau, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ hiểu ra.
-Hóa ra là như vậy!
Vương Lâm đứng đó, thủy chung không hề bước ra nửa bước. Như vậy hắn đã khiến bản thân nằm ngoài quy tắc ở nơi này. Đợi tới khi hắn hiểu rõ hết thảy mới quyết định nên tiến vào hay rời đi.
-Quy tắc nơi này do ai định ra, có lợi với người này thì ngoài việc xem xét cũng phải thử một lần!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, tay phải giơ lên hướng về phía sau vung lên. Lập tức dòng xoáy đã tiêu tán liền ầm ầm hiện ra.
Cảnh tượng này khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đều nghĩ là hắn muốn rời đi.
-Vương đạo hữu, cần gì phải nóng lòng rời đi. Quy tắc nơi này là do lão phu định ra. Ngươi nếu dám tiến vào thì chúng ta có thể đánh cuộc một lần!
Giọng nói của Bạch Hổ chiến tướng vang vọng trong tinh không, truyền vào tâm thần Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng thì lại cười lạnh. Hắn thử một lần liền tìm ra đáp án!
-Đánh cuộc gì!
-Đánh cuộc rằng sau khi ngươi tiến vào, ở trong quy tắc của lão phu sẽ bại vong!
-Thế sao? Vậy phần thường là cái gì?
Vương Lâm chậm rãi truyền thần niệm ra.
-Ngươi nếu bại thì hồn thứ ba sẽ là vật của lão phu! Ngươi nếu thắng thì lão phu sẽ dùng lời thề của Tiên Cương đại lục, cam tâm nghe lệnh ngươi, làm nô bộc cho ngươi vạn năm! Lời nói của lão phu Bạch Hổ lấy huyết mạch mà thề!
Giọng nói của Bạch Hổ chiến tướng vang vọng trong tinh không, chấn động cả không gian.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chỉ là trên mặt lại lộ ra một tia mỉm cười mà người khác khó có thể phát hiện.
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 1661: Đánh cuộc
10.0/10 từ 40 lượt.