Tiên Nghịch

Chương 1659: Định quy tắc

Không lâu sau, tứ đại chiến tướng cùng đệ tử của Thất Đạo Tông năm xưa đều bước vào nơi này. Còn có mấy tiên phi cùng đi. Trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào đây, thần sắc đều lộ vẻ phức tạp.
 
Trong đó có một người là tiên nhân đến từ viễn cổ tiên vực của giới ngoại, thầm than, thân thể nhoáng lên tiến về phía trước, không khiến cấm chế nơi này biến hóa chút nào, chậm rãi đi tới gần đại đỉnh.
 
Phía sau hắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía đống đổ nát dưới chân, trong đó có mấy người ánh mắt chợt sững lại.
 
Nhưng cũng có mấy người giống viễn cổ tiên vực tiên nhân kia không hề phát hiện ra điều gì, cất bước đi vào trong đống đổ nát. Nhưng ngay khi bọn họ tiến vào, đột nhiên một sợi tơ màu đỏ xuất hiện trước người bọn họ, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, trực tiếp bao phủ lấy bọn họ.
 
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên. Những sợi tơ máu này không ngừng xuất hiện trên bầu trời đống đổ nát dày đặc hình thành một rào cản. Những người bên trong tơ máu kia lúc này kêu lên thảm thiết, nhanh chóng lui lại phía sau.
 
Biến cố đột ngột này khiến cho viễn cổ tiên vực tiên nhân bình yên vượt qua nơi này sửng sốt, xoay phắt người lại. Khi thấy phía sau có một tấm màn tơ máu ngăn cách, ánh mắt hắn lộ vẻ sợ hãi. Hắn không do dự một chút, lập tức xoay người bước vào bên trong đại đỉnh.
 
Chưởng Tôn bí mật ẩn thân ở cạnh đó lúc này hai mắt lóe sáng, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
 
Tạm không nói tới chuyện ở nơi này nữa. Viễn cổ tiên nhân may mắn vượt qua được đống đổ nát dung nhập vào trong đại đỉnh là một lão già. Đây là đệ tử của Thất Đạo Tông, tu vi cũng không cao. Lúc này hắn ở trong thiên địa hôm ám của đại đỉnh, nhìn đóa hoa khổng lồ và ba trăm giọt sương trước mặt mình.
 
Ba người tiến vào trước hắn lúc này đã biến mất. Đệ tử Thất Đạo Tông này đứng đó hơi do dự một chút, cẩn thận nhìn đóa hoa hồi lâu, sau đó lựa chọn một giọt sương, chậm rãi dung nhập vào trong đó.
 
Ngay trong tích tắc khi lão già dung nhập vào trong giọt sương, Vương Lâm ngồi trên đỉnh núi, đang khoanh chân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bầu trời.
 
-Tới rồi, đây là người đầu tiên! Đáng tiếc là tu vi không cao.loại tu vi này mà cũng muốn tới đục nước béo cò, không thèm để ý tới cảnh cáo của ta thì đúng là muốn chết! Lấy hắn thí nghiệm quy tắc nơi này của ta một chút cũng tốt!
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức tản ra chăm chú nhìn về một phía trên tinh không. Nơi đó đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy.

 
Dòng xoáy nọ không ngừng xoay tròn, trong đó chậm rãi xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh nọ rất nhanh ngưng tụ lại, trong nháy mắt khi hoàn toàn rõ ràng thì dòng xoáy liền biến mất.
 
Thân ảnh đó chính là lão già vận khí tốt của Thất Đạo Tông. Hắn vừa xuất hiện lập tức hai mắt lộ vẻ cảnh giác, thần thức tản ra quét ngang nơi này. Nhưng với tu vi của hắn thì không thể phát hiện ra sự tồn tại của Vương Lâm.
 
Lão già này nhướng mày, do dự một chút liền bước nửa bước trong tinh không, định lao đi. Nhưng trong nháy mắt khi hắn bước ra nửa bước này, đột nhiên thần sắc biến đổi. Hắn không ngờ lại không bước nổi, thân thể đột nhiên rơi nhanh xuống phía dưới.
 
Biến cố đột ngột này khiến lão già hoàn toàn sững sờ, vẻ mặt hoảng sợ. Thân thể hắn giống như mất đi tất cả khả năng phi hành, dù là tu vi có bộc phát cũng không có cách nào ngăn cản thân thể rơi xuống!
 
Trên đỉnh núi của tu chân tinh, hai mắt Vương Lâm bừng sáng.
 
-Quả nhiên là hữu hiệu! Tàn giới này đúng là thú vị! Đáng tiếc là ta đã thử nhiều quy tắc nhưng chỉ có quy tắc cấm phi hành này là có thể hoàn toàn ngưng tụ ra. Đáng tiếc lại không thể ảnh hưởng tới pháp bảo. Mà theo tu vi, thời gian ảnh hưởng cũng có hạn.
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên, lập tức huyết quang lóe lên. Chỉ thấy huyết kiếm vọt ra, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời, lao vào tinh không, đánh thẳng tới lão già kia.
 
Với tốc độ của huyết kiếm, hơn nữa là dung nhập thần thông của Vương Lâm, nó đã đạt tới trạng thái súc địa thành thốn, chỉ trong một nhịp thở đã xuất hiện ở phía trước lão già đang nhanh chóng rơi xuống kia.
 
Vẻ mặt lão già đầy kinh hoàng. Tốc độ rơi xuống của hắn chỉ trong thời gian ngắn không ngờ đã đạt tới mức có thể gây ra tiếng gió rít. Thân thể hắn lúc này truyền ra những tiếng nổ bùng bùng.
 
Hắn mạnh mẽ đè nén sự bối rối chưa bao giờ từng xuất hiện trong đời, tay phải vung lên một cái. Lập tức một cây phất trần xuất hiện. Cây phất trần này lập tức rơi xuống chân hắn, nâng thân thể hắn lên.
 
Sắc mặt lão già tái nhợt. Cho tới lúc này hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi tại sao mình lại mất đi năng lực phi hành. Nhưng hắn không có cơ hội suy nghĩ. Chỉ thấy ở phía xa xa, huyết quang lóe lên. Hầu như trong nháy mắt khi lão già được phất trần nâng lên, huyết quang đã lóe qua mi tâm của hắn!
 

Lão già phun một ngụm máu tươi, mi tâm cũng phun ra một đám huyết vụ lớn, thân thể nhoáng lên liền nổ tung, ngay cả nguyên thần cũng bị huyết kiếm đánh cho nát bấy, lập tức tử vong!
 
Trong nháy mắt khi hắn tử vong, hai tay Vương Lâm bắt quyết, giơ lên điểm về phía bầu trời. Hồn thứ ba trong thân thể bay ra, dung hợp vào trong ấn quyết.
 
-Tế huyết mạch và thần hồn này, dung nhập thân thể kia!
 
Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, bên cạnh thân thể lão già vừa nổ tùng liền xuất hiện một cánh tay đen kịt. Trên cánh tay này bao phủ rất nhiều hắc khí, chụp vào hư không một cái, lập tức bắt lấy toàn bộ huyết mạch và nguyên thần, hồn phách của hắn, sau đó biến mất trong tinh không.
 
Huyết kiếm bay trở về, biến ảo ra bên cạnh Vương Lâm, phát ra những tiếng kiếm minh. Hai tay Vương Lâm buông ra, hồn thứ ba lại một lần nữa dung nhập vào trong thân thể. Hai mắt hắn lóe lên hàn quang.
 
-Ta có thể cảm nhận được, trận pháp cấm chế của ta chỉ có thể giết được ba người mà thôi. Những người khác còn lâu mới đủ.
 
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức tràn ngập tinh không, chờ đợi kẻ tiến vào lần sau.
 
-Trong vòng bảy ngày nếu không có ai tiến vào nơi này thì sẽ đổi giới khác.
 
Giờ phút này trong ba trăm giọt sương trên cánh hoa khổng lồ trong trung tâm động phủ đã chứa tất cả những người tiến vào nơi này. Lúc này đây Vương Lâm ôm cây đợi thỏ, chờ đợi người thứ hai bước vào trong giọt sương của hắn.
 
Thời gian chầm chậm trôi qua. Trong nháy mắt đã qua năm ngày. Trong năm ngày này, Vương Lâm ngoài chờ đợi ra thì thời gian chủ yếu đều đắm chìm trong hồn thứ ba, cố gắng dung hợp thêm một ít ký ức.
 
Đồng thời hắn luôn cảnh giác, nếu người thứ hai đến là đạo nhân bảy màu hay Chiến lão quỷ thì hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn quy tắc cấm phi hành. Chỉ có quy tắc này hắn mới có đủ thời gian thong dong rời đi.
 
-Đáng tiếc nơi này không thể định ra quy tắc cấm huyết mạch tiên nhân. Nếu không thì ta cũng có thể đánh một trận với chúng! Chẳng qua có lẽ trong ba trăm tàn giới này cũng đều không thể làm được điều này.dù sao thì chúng cũng chỉ là tàn giới mà thôi.

Vương Lâm thầm than.
 
Năm ngày qua đi, vào buổi trưa ngày thứ sáu, đột nhiên thần sắc Vương Lâm biến đổi. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thần thức bảo phủ tinh không, có thể nhìn thấy rõ rành ở tinh vực phía đông xuất hiện một dòng xoáy.
 
-Tới rồi! Là ai đây.
 
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đột nhiên đứng dậy bước về phía trước. Thân thể hắn trực tiếp dung nhập vào hư không, biến mất hoàn toàn.
 
Nơi này có quy tắc cấm phi hành nhưng lại có giới hạn về thời gian. Vương Lâm đã sớm vượt qua giới hạn này, hiển nhiên là không bị ảnh hưởng nữa.
 
Bên ngoài dòng xoáy, thân ảnh Vương Lâm bước ra, huyết kiếm rung lên trước người, giống như đang khao khát máu tươi vậy, chỉ có điều lại rất có linh tính, không phát ra chút âm thanh nào. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào dòng xoáy, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức thân thể hắn và huyết kiếm bị ẩn đi toàn bộ.
 
Vương Lâm phải chuẩn bị tốt. Một khi người tới là đạo nhân bảy màu hoặc Chiến lão quỷ thì hắn sẽ không chút do dự mà rời đi.
 
Dòng xoáy phát ra những tiếng ầm ầm, chuyển động từ thong thả tới vô cùng nhanh chóng, trong phút chốc đã không còn có thể thấy rõ ràng. chỉ có thể thấy bên trong từ từ xuất hiện ba thân ảnh mơ hồ.
 
Ba hư ảnh này ở trong dòng xoáy, không thể bị công kích. Chỉ trong nháy mắt khi dòng xoáy tiêu tán mới là thời cơ ra tay tốt nhất. Nhưng Vương Lâm cũng không nóng lòng ra tay mà ánh mắt ngưng tụ lại, nhìn cho thật kỹ.
 
Thân ảnh ba người này vừa xuất hiện thì trong lòng Vương Lâm đã đoán, ba người này có khả năng rất lớn không phải là Chiến lão quỷ hoặc đạo nhân bảy màu. Nhưng Vương Lâm vẫn cẩn thận không ra tay mà đợi cho ba người này rõ ràng đã.
 
Rất nhanh dòng xoáy đã tiêu tán. Ba người bên trong hiện ra rõ ràng. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên sát khí tràn ra. Hắn đã thấy rõ ba người này!
 
Ba người này đều mặc y phục không giống với tu sĩ trong động phủ giới. Họ đều mặc đạo bào giống như lão già mà hắn giết lúc trước, hiển nhiên là người của Thất Đạo Tông trong viễn cổ tiên vực.

 
Tiên nhân viễn cổ tiên vực của giới ngoại, tu vi không đủ. Ba người này chỉ có một người đạt tới Không Niết sơ kỳ, hai người còn lại chỉ đạt tới thiên nhân ngũ suy, chưa bước vào bước thứ ba.
 
Hầu như trong tích tắc khi dòng xoáy tiêu tán, thân ảnh ba người hiện rõ, Vương Lâm liền ra tay. Huyết kiếm trước người hắn lóe lên, gào thét lao thẳng về phía trước. Thân thể Vương Lâm cũng bước tới, trong nháy mắt áp sát.
 
Hắn nắm giữ thời cơ cực kỳ xảo diệu. Ba người này hầu như vừa mới nhìn rõ bốn phía, thần thức còn chưa kịp tản ra thì lập tức có một tiên nhân bước thứ hai đầu lâu và thân thể đã bị chia lìa. Huyết quang lóe lên, huyết kiếm gào thét lao qua.
 
Một người khác bị máu tươi của đồng môn phun lên mặt, trong sự hoảng sợ đang muốn lui lại phía sau. Nhưng con ngươi của hắn liền bị một màu trắng thay thế. Một chỉ Vương Lâm điểm ra đã đặt lên mi tâm của hắn. Trong tiếng ầm vang, người này nổ tung mà chết.
 
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt, hai trong ba người đã tử vong! Tiên nhân Không Niết Sơ Kỳ kia không cần nghĩ ngợi, thân thể lùi lại phía sau, tay phải chụp vào hư không một cái. Chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một cây hương, đang muốn đốt lên.
 
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên hô lên sợ hãi. Không kịp đốt hương, thân thể hắn đã nhanh chóng rơi xuống. Biến cố đột ngột này khiến cho sắc mặt tiên nhân này đại biến.
 
Huyết quang lóe lên, tay áo Vương Lâm cũng phất lên biến ảo ra một thủ ấn, đánh một chưởng tới người này!
 
Ầm tiên nhân đó đầu tiên bị huyết kiếm xuyên qua ngực, lại bị một chưởng của Vương Lâm đánh tới, máu tươi phun ra, thân thể tan nát.
 
Giết ba người không cần tới ba nhịp thở! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đang muốn rời đi thì đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, mang theo vẻ kinh ngạc xoay phắt người nhìn về phía sau, sát khi trong hai mắt lại tràn ra.
 
-Không ngờ lại còn có người tới!
 
Trong tinh không bị thần thức hắn bao phủ bỗng nhiên xuất hiện một dòng xoáy. Bên trong dòng xoáy đó có một thân ảnh mơ hồ, không giống nam tử mà là một nữ tử.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1659: Định quy tắc
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...