Tiên Nghịch

Chương 1632: Ngăn trở

u Minh thú sau khi dung hợp với Thiên Vận Tử chính là thiên đạo. Khí tức và sự tồn tại của nó nếu muốn để người ngoài không biết thì rất khó có người phát hiện nổi. Nếu ở ngoài động phủ này thì còn có chút mánh khóe chứ nếu ở trong động phủ thì tuyệt đối không ai tìm nổi!
 
Ngày đó Liên Đạo Phi bị u Minh thú nuốt nên mới có cảm giác sợ hãi như vậy. u Minh thú lúc này có xuất hiện trong Vân Hải tinh vực thì dù là Chiến lão quỷ cũng không thể phát hiện ra nó.
 
Ngay cả đám người tứ đại chiến tướng không thể nào biết được.
 
Thần thức của bọn họ tỏa ra đủ để bao trùm cả Vân Hải tinh vực nhưng cũng không nhìn thấy u Minh thú, thậm chí ngay cả Vương Lâm đang ngồi khoanh chân trên lưng nó cũng không phát hiện ra chút nào.
 
Điều này cũng giống như Thiên Vận Tử năm đó rõ ràng ở Triệu Hà nhưng không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra.
 
Trên lưng u Minh thú, bổn tôn của Vương Lâm nhắm mắt ngồi xuống, đang ngưng tụ lại bổn nguyên. Dấu vết bổn nguyên ngưng tụ quanh quẩn trong tinh không, điều này không thể dấu nổi, bị tứ đại chiến tướng và rất nhiều tiên nhân trong Vân Hải tinh vực phát hiện ra.
 
Chỉ là cho dù bọn họ có dùng thần thức tìm tòi thế nào cũng không thể lần ra được manh mối. Trong thần thức của bọn họ, u Minh thú không tồn tại, chỉ là một đám tinh không bình lặng mà thôi.
 
Chiến lão quỷ đi theo đám viễn cổ tiên nhân cũng nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được gì cả.
 
-Chuyện này có hơi quỷ dị.
 
Ánh mắt Chiến lão quỷ lóe lên lộ vẻ trầm ngâm.
 
Tất cả mọi chuyện Vương Lâm đều không biết. Bổn tôn của hắn đang ngủ say để khôi phục.
 
phân thân đang ngưng tụ lại bổn nguyên, không rảnh mà để ý tới việc khác. Giờ phút này sau khi chân giả bổn nguyên xuất hiện, phân thân Vương Lâm giơ tay phải lên, chậm rãi duỗi ra.
 
-Đạo hư bổn nguyên thứ ba chính là nhân quả.mở tay là nhân, nắm tay là quả.
 
Nhân quả bổn nguyên trong lúc Vương Lâm mở nắm tay đồng thời từ trong tinh không vô hình ngưng tụ lại vào trong lòng bàn tay, dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
 
Sau đó là sát lục bổn nguyên, cấm chế bổn nguyên cũng được Vương Lâm dùng phương pháp tương tự khiến từ trong tiêu tán ngưng tụ lại, một lần nữa dung hợp với thân thể mình. Bảy đại bổn nguyên ngưng tụ, từ từ vận chuyển trong thân thể Vương Lâm.
 

Cùng với sự vận chuyển này, trong thân thể Vương Lâm, nguyên thần biến ảo ra khiến cho tất cả mọi thứ lại giống như trước khi thân thể tan nát.
 
Một thứ duy nhất khác biệt chính là không còn hồn phách của phân thân Thiên Vận Tử.
 
Trong nháy mắt khi phân thân hoàn toàn khôi phục, bổn tôn của Vương Lâm mở mắt nhìn vào mắt phân thân. Nửa ngày sau phân thân của Vương Lâm nhoáng một cái liền chồng lên bổn tôn phát ra những tiếng bùng bùng, hoàn toàn dung hợp thành một thể.
 
Hai mắt Vương Lâm bừng sáng, vặn người, cảm thấy không có chút gì không khỏe mới ngẩng đầu nhìn về phương xa.
 
-Đã có tư cách trục lộc vậy thì ta phải đi tới Ngũ Hành tinh một chuyến! Ngũ Hành tinh, nơi đó có rất nhiều bí ẩn, chính là lực lượng ẩn thế cuối cùng tồn tại trong thế giới động phủ này!
 
Lực lượng này hiển nhiên ôm ý định ngư ông đắc lợi trong đầu chẳng khác gì Thiên Vận Tử trước đây.các ngươi thích ở một nơi bí mật, vậy ta sẽ bức các ngươi ra, cho các ngươi biết thế giới động phủ này không thuộc về đám người từ bên ngoài tới!
 
Khiến lực lượng ẩn thế cuối cùng này xuất hiện xong, trận tranh đoạt hồn thứ ba trong động phủ sẽ chính thức triển khai!
 
Theo Vương Lâm thấy, Thiên Vận Tử là một cây đinh cần phải rút ra. Nếu không thì ngày sau rất có khả năng sẽ xuất hiện một loạt chuyện xấu. Chuyện xấu này nói không chừng là trí mạng.
 
Trên thực tế đúng là như vậy. Chuyện mà Thiên Vận Tử gây ra hôm nay đã bị Vương Lâm hủy diệt. Tiếp theo sẽ là cây đinh thứ hai đó là đám người Quy Nguyên Tông đến từ Tiên Cương đại lục kia.
 
Đám người từ bên ngoài tới này chính là cây đinh thứ hai! Vương Lâm muốn lôi bọn chúng từ chỗ tối ra. đối diện với ánh mặt trời!
 
Đồng thời đây cũng là một trò chơi, trò chơi trục lộc. Vương Lâm cho là như vậy, xem ai có thể tìm ra hồn thứ ba đầu tiên!
 
Vương Lâm trầm ngâm, u Minh thú dưới thân từ từ di chuyển, rất nhanh đã tới sâu trong Vân Hải tinh vực. Tâm niệm Vương Lâm vừa động, u Minh thú liền nhắm đôi mắt khiến người ta hoảng sợ lại, lập tức thay đổi phương hướng, đang định đi về Côn Hư.
 
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Lâm đột nhiên kêu khẽ một tiếng, xoay người nhìn về phía xa xa, ánh mắt lóe lên.
 
Trong tinh không xa xa, không bao lâu sau mơ hồ xuất hiện cả trăm đạo cầu vồng, gào thét lao tới. nhìn phương hướng bọn họ đi tới rõ ràng là hướng về phía Vương Lâm.
 
Bốn người đi đầu tràn ngập tiên khí giống như hóa thành một cơn lốc lao tới.
 

Thần sắc Vương Lâm như thường, khoanh chân ngồi trên u Minh thú, lạnh lùng nhìn đám cầu vồng đang tới gần không để ý chút nào.
 
-Vương Lâm!
 
Trong nháy mắt khi trăm đạo cầu vồng dừng lại, từ trong bốn lão già đi đầu liền truyền ra giọng nói khiếp sợ.
 
Người nói chuyện chính là Thanh Long chiến tướng!
 
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nhất là khi nhìn thấy u Minh thú dưới thân Vương Lâm, Thanh Long chiến tướng lại đột nhiên giật mình.
 
-Đây là con thú gì!
 
Hắn không nhận ra u Minh thú, càng không biết đây là thiên đạo. Dù là năm đó thì ngoài Thất Thải Tiên Tôn ra cũng không có ai nhìn thấy chân thân của thiên đạo. Trong trí nhớ của mọi người, thiên đạo chỉ là một đám sương mù khổng lồ. Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, ba người giờ phút này tâm thần cũng chấn động, đôi mắt đều ngưng tụ lại trên mình u Minh thú dưới thân Vương Lâm.
 
Bọn họ sở dĩ khiếp sợ là bởi vì thần thức bọn họ vẫn trong trạng thái tản ra nhưng căn bản không thể phát hiện ra nó. Nếu không phải thấy tận mắt thì họ căn bản không thể tưởng tượng nổi là Vương Lâm đang ở nơi này.
 
Thậm chí lúc này họ dùng thần thức xem xét vẫn thấy nơi đây là một vùng tinh không bình yên, giống như Vương Lâm và u Minh thú này chỉ là sự tồn tại hư ảo vậy.
 
Chuyện như vậy khiến cho bốn người không khỏi kinh hãi.
 
Bốn người nhìn nhau, cũng đều thấy trong mắt họ vẻ rung động và khó hiểu.
 
Mà khiếp sợ hơn bọn hắn là Chiến lão quỷ vẫn đi theo phía sau. Đồng tử hắn co rút lại. Trên người Vương Lâm hắn không phát hiện ra bất cứ cảm giác nguy hiểm gì nhưng mãnh thú dưới chân lại khiến hắn cảm thấy nguy cơ khiến hắn dựng tóc gáy.
 
-Ngươi gọi Vương mỗ có chuyện gì!
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, ánh mắt đảo qua hơn trăm tiên nhân phía trước. Trong những người này cũng không có người nào tu vi cao cường, chỉ có tứ đại chiến tướng mới khiến Vương Lâm để ý.
 
Ánh mắt hắn sau khi đảo qua, Vương Lâm liền lưu ý một cái hồ lô khổng lồ trôi trên đầu tứ đại chiến tướng. Hồ lô nay mơ hồ tỏa ra tiên khí trông rất bất phàm.
 

-Năm đó từ biệt không được gặp lại Vương đạo hữu, hôm nay gặp lại, không biết đạo hữu đang muốn đi đâu?
 
Thanh Long chiến tướng đè nén chấn động trong lòng, ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng.
 
-Côn Hư!
 
Vương Lâm không nói sai, sau khi nói xong, thân thể u Minh thú liền nhoáng lên, vô thanh vô tức trôi đi.
 
Hắn không đếm xỉa gì đến đám người tứ đại chiến tướng, cũng chẳng nhìn Chiến lão quỷ.
 
Không ai đủ khiến hắn phải dừng bước. Chỉ là hắn muốn rời đi nhưng người khác lại không muốn như vậy.
 
Tứ đại chiến tướng nhìn nhau, đồng thời nhìn chăm chú về hướng u Minh thú phía dưới thân Vương Lâm, ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị.
 
-Vương đạo hữu cần gì phải vội đi như vậy. Song phương chúng ta đã có ước định, lúc này chúng ta giáng trần cũng không tìm tới tiên giới gây phiền toái, cũng không giết người nào trong thế giới động phủ, đạo hữu vội vã rời đi chẳng lẽ có việc gì gấp sao?
 
Thân thể Thanh Long chiến tướng nhoáng lên một cái, khi xuất hiện đã ở trước người Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
 
Vương Lâm nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, hồi lâu sau mới bình tĩnh nói ra hai chữ.
 
-Nhường đường!
 
-Vương đạo hữu chớ tức giận. Ta không có ác ý. Chỉ là con thú dưới thân ngươi rất kỳ dị, không ngờ lại có thể tránh khỏi mọi thần thức. Con thú này không biết đạo hữu từ đâu mà có được?
 
Bạch Hổ chiến tướng mỉm cười, bước về phía trước một bước, đứng bên phải Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó Huyền Vũ chiến tướng cũng đồng thời cất bước, xuất hiện ở bên trái Vương Lâm. Chu Tước chiến tướng do dự một chút, cuối cùng lựa chọn phong kín đường lui của Vương Lâm.
 
Ngay sau đó, hơn một trăm tiên nhân đều bất động thanh sắc tới gần bao vây u Minh thú lại.
 

-Vương đạo hữu, chuyện chúng ta hợp tác chúng ta đã tuân thủ hoàn toàn rồi. Mọi người không nên để mất hòa khí, nếu không thì e là tiên giới của các ngươi sẽ có biến cố đó.
 
Huyền Vũ chiến tướng mỉm cười mở miệng, giọng nói âm trầm.
 
Vương Lâm nhìn đám tiên nhân đang vây tứ phía, ánh mắt vẫn bình thản.
 
-Vương đạo hữu. Ngươi có cây cung của Lý Quảng, ta cũng không muốn là kẻ địch của ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết ngươi lấy con thú này ở đâu là được.
 
Thanh Long chiến tướng nhìn chằm chằm vào u Minh thú, đôi mắt lộ vẻ tham lam.
 
-Tin rằng cho dù là Chiến đạo hữu thì đối với nơi có con thú này cũng rất hứng thú phải không.
 
Huyền Vũ chiến tướng tâm cơ thâm trầm nhất, lúc này mỉm cười quay lại, nhìn thoáng qua Chiến lão quỷ đang lơ lửng phía sau.
 
Khóe miệng Chiến lão quỷ từ từ lộ nụ cười. Với tuổi tác của hắn tâm cơ hiển nhiên rất sâu, liếc mắt một cái là nhận ra mục đích tứ đại chiến tướng ngăn trở Vương Lâm cũng là bởi vì có mình vẫn luôn theo sau.
 
Mượn xu thế này để tạo uy áp đối với kẻ khác, thủ đoạn này Chiến lão quỷ lúc còn trẻ rất am hiểu. Hơn nữa lúc này đúng là hắn rất hứng thú đối với u Minh thú, nghe vậy hơi trầm ngâm liền gật đầu.
 
-Chiến mỗ đúng là rất hứng thú đối với con thú này. Nếu Vương Lâm có thể nói ra thì ta có thể đáp ứng một điều kiện của ngươi.
 
-Vương đạo hữu vì một con mãnh thú mà ngươi lãng phí một mũi tên của Lý Quảng thì không đáng.huống hồ ngươi còn lại mấy lần đây? Hiện giờ nếu không nói cho chúng ta biết ngươi lấy con thú này từ đâu thì ngươi cho chúng ta mượn, lão phu sẽ lập tức nhường đường để ngươi rời đi.
 
Dù là ngươi không cho mượn nhưng tất cả đều là bằng hữu, lão phu hiển nhiên không dám ngăn cản. Nhưng thế thì chuyện hợp tác trước đây coi như chấm dứt, tu sĩ trong thế giới này cũng không còn nhiều lắm đâu.
 
Thanh Long chiến tướng mỉm cười, chậm rãi nói.
 
-Các ngươi không đi tìm hồn thứ ba, ngược lại lại tới gây chuyện với Vương mỗ! Xem ra lần trước bị đòn chưa đau. Thôi, hôm nay lại cho các ngươi một lần nữa nếm mùi đau đớn tới tận xương cốt!
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản nhưng lời nói vừa dứt thân thể dứng dậy, tay trái giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức Khai Thiên Phủ khổng lồ ầm ầm hiện ra!
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1632: Ngăn trở
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...