Tiên Nghịch

Chương 1217: Cường giả vi tôn!

Một lần nữa lại bước vào Vô Cực Tông, Vương Lâm không dừng lại chút nào, thân thể nhoáng lên đã lao về phía trước. Bà lão mặc bạch y kia vội vàng theo sát phía sau hắn.
 
Do truyền tống trận mở ra nên trong Vô Cực Tông lập tức có đệ tử phát giác. Những môn nhân nơi đây đều bay về phía này.
 
Nhưng không đợi bọn họ tới gần, tốc độ của Vương Lâm đã như lôi đình, trực tiếp xuyên qua đám đệ tử Vô Cực Tông, cuốn theo cuồng phong khiến đám đệ tử này đều lui lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
 
Tốc độ của Vương Lâm đã đạt tới cực hạn. Hắn vừa đi vừa thuấn di một cái liền đã hiện ra giữa không trung của sơn môn Vô Cực Tông năm đó. Trước mắt hắn chính là ngọn núi hùng vĩ kia.
 
- Chính là nơi này!
 
Nơi Vương Lâm muốn tới chính là ngọn núi do thanh kiếm của Cổ Thần hóa thành. Đó là thứ hắn hoài nghi là pháp khí của Cổ Thần cửu tinh! Chỉ có nắm được pháp khí này hắn mới chắc chắn có thể cứu được Lý Thiến Mai ở nơi nguy hiểm như chiến trường.
 
Thời gian không cho phép Vương Lâm suy xét quá nhiều. Hắn chỉ biết một điểm là thứ pháp khí của Cổ Thần này hắn cần phải lấy, phải nhanh chóng đoạt lấy! Nhanh! Nhanh!
 
Giờ phút này khi tới gần ngọn núi, Vương Lâm hướng về thiên địa ôm quyền.
 
- Lữ mỗ mượn ngọn núi này dùng một thời gian, nhất định sẽ trả lại. Lần này Lữ mỗ nguyện trả bằng mọi giá! Mong rằng chư vị đạo hữu Vô Cực Tông có thể giúp Lữ mỗ một lần!
 
Vương Lâm vừa nói, thân thể liền rơi xuống ngọn núi này.
 
Hắn không chút do dự, trong nháy mắt khi hai chân hạ xuống, toàn bộ Cổ Thần lực ầm ầm vận chuyển. Trong nháy mắt, ngọn núi này giống như từ trong phong ấn thức tỉnh, trong tiếng ầm vang liền phát ra một luồng khí tức tang thương từ lòng núi.
 
Khí tức này mạnh tới kinh thiên, bên trong lại càng ẩn chứa một cỗ Cổ Thần lực chí cường. Tiếng động ầm ầm này không ngờ khiến cho tinh không bên ngoài lập tức biến ảo ra một dòng chảy, ầm ầm xoay chuyển.
 
Ngắn ngủi trong nháy mắt, khí tức Cổ Thần trong ngọn núi lập tức bạo phát. Cả ngọn núi run rẩy, ngay cả mặt đất cũng trở nên chấn động. Một làn sóng Cổ Thần lực mãnh liệt điên cuồng từ ngọn núi theo hai chân chảy vào trong thân thể Vương Lâm.
 

Trong tích tắc này, ở mi tâm của Vương Lâm liền có Cổ Thần tinh điểm biến ảo hiện ra. Hắn năm đó đã toái tinh nhưng Cổ Thần bên trong vẫn chưa suy xuyển, toàn bộ hóa thành một luồng lực lượng hỗn loạn tràn ngập trong thân thể.
 
Hôm nay bị khí tức Cổ Thần từ ngọn núi này truyền tới, trên mi tâm của Vương Lâm lại xuất hiện Cổ Thần tinh điểm.
 
Ngay sau đó, tinh điểm thứ hai lại lóe lên, xuất hiện một lần nữa.
 
Ngọn núi này đã ngủ say không biết bao lâu. Cổ Thần lực mênh mông điên cuồng tiến vào trong thân thể Vương Lâm. Trong thân thể hắn liền truyền ra những tiếng nổ bùng bùng, khiến cả ngọn núi càng chấn động kịch liệt hơn. Thiên địa nguyên lực trong nháy mắt này càng hỗn loạn.
 
Thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn.
 
Một pho tượng Cổ Thần lờ mờ hiện ra, từ trong ngọn núi này cố gắng mở đôi mắt, vừa giãy giụa vừa rống giận gào thét, dường như muốn thoát khốn lao ra vậy!
 
Bên ngoài ngọn núi này hiện giờ xuất hiện vô số khe nứt, trong những tiếng bùng bùng liền bị phân chia, nứt ra. Bụi bay mù mịt, kinh thiên động địa!
 
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi Vương Lâm nhận được Cổ Thần lực từ ngọn núi, sáu đạo khí tức cực kỳ cường hãn điên cuồng từ bốn phương tám hướng đánh tới. Trong đó có hai đạo không ngờ lại từ trong đại điện của ngọn núi của Vô Cực Tông ầm ầm lao ra.
 
Trong sáu đạo khí tức này chỉ mỗi đạo đều là những tu sĩ mạnh mẽ đã đạt tới Thiên Nhân Đệ Nhất Suy!
 
- Lữ Tử Hạo! Không ngờ là ngươi! Ngươi muốn chết sao!
 
Một tiếng gầm giận dữ quanh quẩn trong thiên địa. Trong hai đạo khí tức từ ngọn núi lao ra có một người. Người này mái tóc bạc trắng, sau khi nhìn thấy rõ động tác của Vương Lâm, thần sắc liền lộ vẻ âm trầm.
 
Lão giả này Vương Lâm chưa gặp bao giờ, nhưng từ tu vi mà thấy thì hiển nhiên là một trong những thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông.
 
Ánh mắt lão giả lóe lên, nhưng lại bước lên nửa bước, tay phải giơ lên khiến lôi đình trong thiên địa ầm ầm chấn động. Trên bầu trời lập tức xuất hiện vô số lôi đình biến ảo hiện ra, theo một chưởng của lão giả này nhấn xuống, điên cuồng ngưng tụ, không ngờ hóa thành mười chín lôi cầu kinh thiên động địa ầm ầm lao thẳng về phía Vương Lâm.
 

 
Trong nháy mắt khi mười chín lôi cầu này gào thét lao tới, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu. Hắn giờ phút này đã nhận được Cổ Thần lực trong ngọn núi này, mi tâm đã có Cổ Thần tinh điểm thứ ba biến ảo ra.
 
- Lôi!
 
Hai mắt Vương Lâm tỏa ánh sáng kỳ dị.
 
Trong khoảnh khắc khi một từ này thoát khỏi miệng hắn, lập tức một làn sóng lớn đụng vào lôi cầu, ầm ầm vang động, không ngờ tất cả lôi cầu đều ngừng lại giữa không trung, run rẩy kịch liệt, trong chốc lát chuyển động về hướng khác, không ngờ không tấn công Vương Lâm nữa, mà lao thẳng tới lão già mặc hắc y.
 
Dường như Vương Lâm mới chính là chủ nhân chính thức của chúng, là chủ nhân của lôi đình trong thiên địa.
 
Lão già mặc hắc bào biến sắc, tay áo huy động, lập tức va chạm với những lôi cầu này. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp thiên địa, chân chính khắp nơi.
 
- Lữ đạo hữu, Vô Cực Tông đối đãi với ngươi không tệ. Năm đó ngươi muốn cực âm, lão phu cho ngươi. Người giết người Tiên Âm Môn, lão phu không truy cứu, lại cho Quy Nguyên Tông trở thành tông phái trong tinh vực cấp bảy. Mặc dù là mười năm nay ngươi mất tích, nghe đồn là bỏ mạng nhưng Quy Nguyên Tông vẫn như trước kia. Lần này ngươi xuất hiện liền muốn thu lấy sơn môn Vô Cực Tông chúng ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi hôm nay đã đủ tư cách đối kháng với Vô Cực Tông chúng ta sao?
 
Tông chủ Vô Cực Tông nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, từng chữ từng chữ nói ra như sấm động.
 
Vương Lâm trầm mặc, nhìn tông chủ Vô Cực Tông, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
 
- Nhân tình to lớn vô cùng của Vô Cực Tông đối với tại hạ và vật bị phong ấn trong ngọn núi này ngày sau nhất định hoàn lại. Chỉ là sự tình có chút nguyên nhân, vật ấy ta nhất định phải lấy đi. Ngày sau tại hạ xin tới đây thỉnh tội.
 
Khí tức Cổ Thần ở ngọn núi dưới chân Vương Lâm lại khởi động một lần nữa, không ngừng chảy vào cơ thể hắn, thổi bùng quần áo toàn thân hắn. Khí tức Cổ Thần bạo tăng. Trên mi tâm của hắn lại xuất hiện tinh điểm thứ tư, ngưng tụ lại.
 
- Nhân tình, Lữ Tử Hạo ngươi cho rằng mình là ai? Có tư cách nợ nhân tình của Vô Cực Tông ta sao? Ngươi chẳng lẽ cho mình là đại trưởng lão Thần Tông sao.
 
Hắc y lão giả vừa bị Vương Lâm giành quyền khống chế lôi đình, giờ phút này phải chống cự thần thông của chính mình, sắc mặt đã hơi tái nhợt, cười lạnh trào phúng, lại bước tới phía Vương Lâm, hai tay bắt quyết. Lập tức liền có thần thông biến ảo ra, bên ngoài thân thể lại tuôn ra lôi đình màu tím.

 
Thần sắc tông chủ Vô Cực Tông âm lãnh hơn. Hắn cũng không phải như lời vừa nói, trong mười năm này đối với Quy Nguyên Tông không phải vẫn như cũ mà sau khi biết Vương Lâm mất tích, tựa hồ đã tử vong, hắn chuẩn bị giao Quy Nguyên Tông cho Thần Tông nếu cần. Hắn tất nhiên sẽ không thể vì một người, một phân tông mà đắc tội với Thần Tông được. Càng không thể đi bảo vệ một Quy Nguyên Tông không có bất kỳ giá trị nào.
 
Giờ phút này hắn cũng bước lên nửa bước, tay phải chỉ lên bầu trời. Lập tức liền có một thanh trường kiếm bảy thước đột nhiên biến ảo nơi tay hắn. Thanh trường kiếm này hình như rồng, vung lên liền có tiếng rồng gầm kinh thiên.
 
Tốc độ hai người nhanh không thể tưởng tượng nổi, ngay lập tức đã tới gần Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt khi thần thông của bọn họ và long kiếm đã tới gần, ngón tay trỏ Vương Lâm bỗng nhiên điểm về phía trước một chỉ. Lập tức từ trong ngón trỏ của hắn có hai luồng khí tức đen trắng biến ảo ra, không ngờ trở thành hình dạng hai con nai con. Cùng lúc đó, mười vạn, trăm vạn, năm trăm vạn, ngàn vạn đạo kiếm khí trong nháy mắt này ầm ầm bộc phát.
 
Ngàn vạn đạo kiếm khí phô thiên cái địa trong phút chốc tràn ra. Ngàn vạn đạo kiếm khí này đến ngay cả Thủy Đạo Tử cũng phải e dè uy lực tuyệt luân của nó. Lúc này lần thứ hai nó xuất hiện trong tay Vương Lâm, hóa thành một cơn bão kiếm ầm ầm tràn tới.
 
Tiếng nổ như sấm dậy quanh quẩn khắp tu chân tinh. Ngay cả sương mù ngoài tinh không lúc này cũng điên cuồng chuyển động, giống như là không dám tới gần vậy. Hắc bào lão giả va chạm với ngàn vạn đạo kiếm khí, lôi đình toàn thân tan nát, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại phía sau, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ chưa từng có.
 
Tông chủ Vô Cực Tông sắc mặt cũng đại biến, long kiếm trong tay vung lên. Lập tức trước người hắn liền xuất hiện một màn kiếm vô tận, trong tiếng leng keng không ngừng chống cự, nhưng vẫn bị ngàn vạn đạo kiếm khí đánh lui lại phía sau, không ngờ không thể tới gần Vương Lâm nửa điểm.
 
- Lữ Tử Hạo này năm đó đã rất mạnh, sau mười năm không gặp không ngờ lại mạnh hơn năm đó rất nhiều!
 
- Tại hạ không muốn là địch của Vô Cực Tông, chỉ muốn mượn vật bị phong ấn trong núi này dùng một lát, ngày khác nhất định trả lại!
 
Vương Lâm được bao bọc bởi ngàn vạn đạo kiếm khí, tiếng nói lộ vẻ thành khẩn.
 
- Vô Cực Tông dựa vào đâu mà phải cho ngươi mượn, dựa vào đâu mà phải tin ngươi!
 
Tông chủ Vô Cực Tông sau khi lui lại phía sau, tránh được kiếm khí, mở miệng nói.
 
- Bằng vào Thủy Đạo Tử của Thần Tông muốn giết ta mà không được, ngược lại thân bị trọng thương mà bế quan! Bằng vào ta ở nơi này hạ huyết thệ!

Vương Lâm cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một ký hiệu huyết sắc, trong đó còn ẩn chứa một tia hồn phách của Vương Lâm. Ký hiệu huyết sắc này lóe ra rồi bay khỏi cơn bão kiếm khí, tới trước mặt tông chủ Vô Cực Tông.
 
Lời nói của Vương Lâm khiến cho tâm thần của hắc y lão giả và tông chủ Vô Cực Tông chấn động như bị sét đánh.
 
- Thần Tông Thủy Đạo Tử giết ngươi không có kết quả!
 
Tông chủ Vô Cực Tông hít sâu một hoi, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.
 
- Lời nói vô căn cứ. Việc này thiên hạ không có ai tin nổi. Mà huyết thệ này của ngươi, lão phu thấy căn bản là vô dụng!
 
Hắc y lão giả hai lần bị Vương Lâm đánh lui về phía sau. Với tu vi của hắn chưa bao giờ có chuyện này, giờ phút này không khỏi cười lạnh, ánh mắt lóe lên, tay phải giơ lên chụp tới huyết thệ của Vương Lâm, ngoan độc miết một cái.
 
Một tiếng ầm liền vang lên. Ký hiệu màu máu này lập tức sụp đổ.
 
Sắc mặt Vương Lâm trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt lại lộ ra hàn quang. Hắn đã cố hết sức rồi. Bảo vật Cổ Thần này vốn không phải thuộc về Vô Cực Tông. Hắn đã ở Vô Cực Tông nói năng thành khẩn, không tiếc lưu lại huyết thệ nhưng đều vô dụng.
 
- Tu chân giới lấy thực lực nói chuyện, cường giả vi tôn.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
 
Đúng lúc này, đột nhiên từ xa có bốn đạo khí tức cường đại ầm ầm tới gần. Bốn đạo khí tức này chính là bốn thái tổ trưởng lão của Vô Cực Tông, tu vi rất cao thâm.
 
Giờ phút này bọn họ tới gần, căn bản không nhiều lời với Vương Lâm mà nhanh chóng thi triển thần thông, đánh thẳng tới hắn!
 
 
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1217: Cường giả vi tôn!
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...