Tiên Nghịch

Chương 1133: Đạo tủy

Lúc này trong động phủ Tư Mã Đặc nơi sơn cốc đã được bao phủ trong những luồng nguyên lực thiên địa khủng bố. Những luồng nguyên lực này cuồn cuộn vận chuyển tạo thành vòng xoáy bay bổng trong không gian sơn cốc. Bên dưới vòng xoáy nguyên lực chính là Vương Lâm.
 
Thế giới bảy màu này có nguồn gốc thần bí, hơn nữa bên trong lại quỷ dị khó lường, khắp bốn phía đều có nguy cơ. Nhưng tất cả mọi chuyện đối với Vương Lâm lại là lần đầu tiên gặp được hoàn cảnh tuyệt vời.
 
Đặc biệt là sau khi hấp thu ký ức của Thương Tùng Tử, Vương Lâm lại càng hiểu sâu về thế giới bảy màu này. Thậm chí lúc này hắn cũng đã hiểu được tác dụng của chất lỏng trong bình ngọc, lại càng hiểu rõ phương pháp làm thể nào để rời khỏi nơi đây.
 
Nếu lần này tu vi không đột phá tử Tịnh Niết sơ kỳ lên trong kỳ thì Vương Lâm chắc chắn sẽ cân nhắc và do dự. Dù sao thì với những ký ức đoạt được từ Thương Tùng Tử, Vương Lâm đã hiểu rõ những mối nguy hiểm nơi đây. Đặc biệt là hắn biết được trong ngọn núi ở địa phương rất sâu có một tồn tại hùng mạnh.
 
Nhưng hiện nay ý cảnh của Vương Lâm đã đột phá, hắn chỉ cần hấp thu đủ nguyên tinh là có thể đạt đến Tịnh Niết trung kỳ. Đến khi đó nếu hắn phối hợp tu vi với thân thể Cổ Thần thì có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Toái Niết trung kỳ, chỉ còn Toái Niết hậu kỳ mới là một thách thức cần phải khiêu chiến.
 
- Nếu tu vi của ta có thể đạt đến cảnh giới Tịnh Niết đại viên mãn thì những lão quái Toái Niết hậu kỳ có xuất hiện trước mặt cũng không phải là đối thủ.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, tất cả những luồng nguyên lực khủng bố trong sơn cốc đột nhiên tập trung và ngưng tụ khắp toàn thân. Khoảnh khắc sau mọi thứ đều tan thành mây khói, tất cả đều đã bị hút vào trong cơ thể Vương Lâm.
 
Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, mái tóc Vương Lâm không gió mà bay, nguyên thần trong cơ thể cũng tĩnh tọa rồi liên tục phóng to ra thôn phệ luồng nguyên lực vô cùng vô tận đang tiến vào.
 
Khi nguyên lực tiến vào ngày càng nhiều thì nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm cũng đã to như một thân thể bình thường. Nguyên thần bắt đầu tĩnh tọa, hai mắt Vương Lâm lập tức mở bừng ra giống như hai ngôi sao băng đang trực tiếp xuyên qua thiên địa.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm mở mắt ra, tất cả nguyên lực thiên địa đang bao phủ thân thể đột nhiên ầm ầm tan vỡ rồi hóa thành những luồng khí tro bụi vận chuyển cuồn cuộn. Những luồng khí tro bụi này hóa thành hàng loạt ấn ký bên ngoài cơ thể Vương Lâm.
 
Tịnh Niết trung kỳ!

 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn há miệng phun ra một luồng khí dơ bẩn. Hắn vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một bình ngọc. Thứ này chính là vật hắn cướp được trong tay Thương Tùng Tử.
 
- Dùng Mê Thất giả thôn đạo, lấy Minh Chí giả nuôi đạo rồi dung nhập vào bốn tấm bia đá nơi đây. Sau đó lại dùng kinh văn khắc trên nửa bộ hài cốt dưới tấm bia đá để chuyển hóa thành một luồng lực lượng không thể tưởng tượng nổi, lại dùng lực lượng này dung nhập vào trong hài cốt để đầy huyết dịch ra ngoài. Đây cũng không phải là máu mà chính là đạo tủy của xương cốt người kia khi còn sống.
 
Trong mắt Vương Lâm bùng lên tinh quang, đây chính là những tin tức động trời hắn tìm được trong ký ức Thương Tùng Tử.
 
Vì sao Thương Tùng Tử biết được những tin tức này, Vương Lâm cũng không thể tin được trong ký ức của lão. Dù sao Thương Tùng Tử cũng là tu sĩ Toái Niết trung kỳ, hơn nữa thuật sưu hồn cũng không phải chẳng có sơ hở, ký ức cũng không thể đoạt được đầy đủ.
 
- Điểm quan trọng chính là đạo tủy, chính là thân phận khi còn sống của nửa bộ hài cốt kia! Nơi đây có hai tấm bia đá, mà theo như những dự đoán của ta trước đây thì dưới mỗi tấm bia đá đều có nửa bộ hài cốt. Như vậy có thể thấy mỗi nửa bộ hài cốt kia đều là của một người.
 
- Người này kiếp trước nhất định là loại uy danh hiển hách, không biết là giết người hay bị người ta đào mộ lấy hài cốt để dùng phương pháp này ép buộc đạo của hắn chảy ra, từ đó mà hóa thành đạo tủy. Giá trị của việc uống vào thứ chất lỏng này chính là có được đạo tâm của người kia.
 
- Kinh văn trên người khung xương hài cốt chắc chắn cũng không phải được khắc lên sau đó, không biết người này là vị đại thần thông gì mà có thể đem thần thông hóa thành kinh văn, phương pháp này vừa nghe thấy đã làm người ta phải hoảng sợ.
 
- Nhưng đạo tủy này cũng không thể uống vào trực tiếp được. Nếu uống vào thì sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không biết ngủ đến khi nào mới tỉnh lại. Những gì Thương Tùng Tử tính toán chính là cầm đạo tủy này tìm một địa phương tuyệt đối an toàn, sau khi uống vào thì ngủ say chờ ngày thức tình. Điều này cũng chính là nguyên nhân bắt buộc Thương Tùng Tử không dám uống chất lỏng này khi chiến đấu với lão bà áo xanh.
 
- Mà địa phương Thương Tùng Tử muốn chọn làm nơi ngủ say chính là một ngọn núi ở vị trí sâu nhất trong thế giới này. Nhưng trong trí nhớ của Thương Tùng Tử lại không xuất hiện lý do, cũng không thấy được hình bóng lão già áo trắng.
 
Ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào bình ngọc trong tay.
 

 
- Tất cả mọi người đều vì một vấn đề trọng điểm chính là đạo tủy trong bình ngọc này. Nhưng đạo tủy đối với loại tu sĩ đại thần thông kia chỉ sợ không đơn giản chỉ dùng để uống… - Lão già tóc trắng trên ngọn núi kia chắc chắn đang thủ hộ nơi đây để lấy cái gì đó. Có lẽ đạo tủy này có liên quan rất lớn đến vật mà lão già kia đang thủ vệ.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi thu bình ngọc vào đặt trong lồng ngực.
 
- Nhưng ngọc giản của Tư Mã Đặc đã từng nói nơi này có bốn tấm bia đá, mà trước đó ta đã dùng tâm thần đảo khắp thế giới này chỉ thấy hai cái, tất cả đều trống trơn, không có hài cốt mà chẳng có bình ngọc… Điều này có chút kỳ dị.
 
Vương Lâm trở nên trầm tư, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chín động phủ trên sơn cốc. Trước đây hắn chỉ mở ra ba cái, đến động phủ thứ tư thì chưa kịp mở ra. Lúc này thân thể hắn chợt lóe lên phóng tới bên ngoài động phủ thứ tư.
 
Vương lâm đặt tay phải lên núi đá, nguyên lực trong cơ thể hắn chấn động, hắn khẽ nhấn bày tay vào. Vách núi lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm, tất cả cấm chế bên trên đều tan vỡ, vách núi mở về phía hai bên. Khoảnh khắc khi vách núi mở ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên như chớp rồi nhìn vào bên trong mà nhíu mày. Trong động phủ thứ tư này không có bất kỳ vật phẩm gì, tất cả chỉ là khoảng không. Vương Lâm tiến vào trong động phủ tìm kiếm một lượt cũng không phát hiện điều gì kỳ dị.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi tiến vào động phủ thứ năm. Bên ngoài động phủ này cũng có cấm chế, đồng thời cũng chính là Tuế Nguyệt Cấm, mặt trên cấm chế được bao phủ những con sóng chấn động, uy lực cực mạnh.
 
Nếu muốn phá vỡ cấm chế này thì có chút khó khăn, Vương Lâm nâng tay phải lên bấm pháp quyết, một mảng cấm chế hư ảnh được huyễn hóa ra. Khi cấm chế hư ảnh rơi trên vách đá thì những tiếng nổ ầm ầm lập tức vang vọng, núi đá lập tức trở nên trong suốt, bên trong bùng lên những con sóng rung động.
 
Khoảnh khắc khi vách đá trở nên trong suốt, hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên rồi ngơ ngác nhìn vào bên trong. Hắn nhìn chằm chằm vào thật sâu bên trong động phủ, không ngờ bên trong lại có người.
 
Bốn người này quần áo đã bị hủy hoại, trên đầu không có sợi tóc nào, hai mắt bùng ra những luồng sáng giống như những tu sĩ có xác không hồn. Bốn người kia đang mê man đi lại liên tục trong động phủ, đã qua nhiều năm tháng nhưng vẫn đi lại như vậy.
 
Trên mặt đất động phủ được đặt một trận pháp tản ra những luồng sáng êm dịu. Những luồng sáng này bao phủ bốn người kia vào bên trong, khi bọn họ di chuyển thì ánh sáng liên tục dung nhập vào trong cơ thể. Có một khối ngọc giản được đặt tại vị trí trung tâm trận pháp.
 

 
Vương Lâm vừa nhìn qua đã phát hiện được thân phận của bốn người này, hắn nhớ lại những nội dung được lưu lại trong ngọc giản Tư Mã Đặc. Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, thân thể hắn lóe lên rồi phóng đến động phủ thứ sáu. Hắn cũng dùng phương pháp giống như vừa rồi làm cho vách núi bên ngoài trở nên trong suốt rồi đảo mắt vào bên trong.
 
Trong động phủ thứ sáu có ba người, nhưng người này đã không còn thân thể, cái còn lại chính là nguyên thần giống như u hồn. Bọn họ đang bay bổng trong động phủ phong ấn, trong miệng hình như đang truyền ra những âm thanh lẩm bẩm nhưng bị núi đá ngăn cách nên Vương Lâm cũng không nghe thấy được.
 
- Minh Chí giả!
 
Vương Lâm trở nên trầm tư, hắn thấy trong hang động này có rất nhiều cấm chế, tác dụng của chúng là phong ấn hoàn toàn ba Minh Chí giả này lại không cho ra ngoài. Trừ khi có một ngày bọn họ tỉnh táo lại để tự mở ra cấm chế. Vị trí trung tâm cấm chế trong động phủ này cũng là một khối ngọc giản.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi tiến về động phủ thứ bảy. Sau khi làm cho vách đá trở nên trong suốt thì đồng tử trong hai mắt hắn lập tức co rút lại, hắn thấy bên trong có một lão già khoanh chân ngồi xuống.
 
Lão già này có mái tóc hoa râm, mặt không còn chút máu, đang khoanh chân ngồi xuống giống như đã mãi mãi là như vậy. Cấm chế trong động phủ vượt xa trận pháp cấm chế của Minh Chí Giả, cấm chế dày đặc hoàn toàn phong kín nơi này.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhìn về phía lão già, người này đột nhiên mở bùng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Lão nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm bên ngoài vách đá, trong miệng phát ra những tiếng gào thét tức giận. Lão lao ra ngoài giống như dã thú, thần thông lập tức huyễn hóa ra bên ngoài thân thể lão già, tất cả đều phóng thẳng đến đánh vào vách đá.
 
Nhưng khoảnh khắc khi thần thông của lão già xuất hiện thì cấm chế trong động phủ lập tức lóe lên rất nhanh, đồng thời cũng hút sách thần thông mới được lão già tạo ra. Tiếng gào thét của lão già lại càng vang lên dữ dội, hai tay chĩa thẳng về phía vách đá.
 
Không có bất kỳ tiếng động nào được tạo ra, thậm chí ngay cả tiếng gầm rống cũng chỉ là Vương Lâm nghĩ ra khi nhìn thấy hành động của lão già mà thôi, vách núi vẫn không nhúc nhích.
 
Một lúc sau, có lẽ đã mệt mỏi nên lão già chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm mà chậm rãi lui về phía sau. Lão lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa, cấm chế bên trong dần khôi phục lại như bình thường.
 

 
Sau khi nhìn qua ba động phủ vừa rồi, Vương Lâm đã biết những người này chính là đồng môn của Tư Mã Đặc. Ngày trước Tư Mã Đặc đã đưa bọn họ về phong ấn trong động phủ rồi cố gắng để bọn họ thức tình. Nhưng tình cảnh trước mắt rõ ràng Tư Mã Đặc đã không thành công.
 
- Ngọc giản trong động phủ của Mê Thất Giả và Minh Chí Giả chính là Tuế Nguyệt Cấm! Có lẽ Tư Mã Đặc nghĩ rằng một khi trong đám người đó có kẻ thức tỉnh thì chỉ cần học xong Tuế Nguyệt Cấm trong ngọc giản, bọn họ sẽ có thể mở ra phong ấn của trận pháp bên trong.
 
Vương Lâm thần than một tiếng rồi đi về phía động phủ thứ tám, cấm chế bên ngoài động phủ này cũng không phải là Tuế Nguyệt Cấm mà chỉ là những loại phong ấn bình thường. Vương lâm chỉ cần liếc mặt rồi vung tay lên thì cấm chế đã lập tức tiêu tán, vách đá mở ra ầm ầm.
 
Khoảnh khắc khi động phủ thứ tám được mở ra, Vương Lâm lập tức hít vào một hơi thật sâu. Hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, nửa ngày sau mới dám thở hắt ra. Trong động phủ này có nửa bộ hài cốt.
 
Nửa bộ hài cốt này chính là phần bên dưới, bên trên khung xương có rất nhiều kinh văn, không có bất kỳ luồng hào quang nào mà chỉ có duy nhất một màu đen. Trên mặt đất động phủ có trận pháp phong ấn khóa chặt nửa bộ hài cốt này lại.
 
- Thì ra đây là nguyên nhân mà một tấm bi đá mất đi nửa bộ hài cốt.
 
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua nửa bộ hài cốt thì lập tức cảm nhận được một lực hút khủng bố muốn hấp thu tâm thần chính mình. Hắn lui ra phía sau vài bước ròi không do dự cắt đứt sự liên lạc tâm thần.
 
Sau khi định khí ngưng thần, Vương Lâm trầm tư một lúc, nếu hắn cứ như vậy bỏ đi thì không cam lòng. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt, trên đùi phải khung xương có một vết nứt rất sâu, mặc dù không lãm gãy đôi xương đùi ra nhưng miệng vết thương rất sâu.
 
Một lúc lâu sau, hai tay Vương Lâm bấm pháp quyết điểm lên người chính mình vài cái. Sau khi tạo ra rất nhiều cấm chế phong tỏa tâm thần, Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không rút ra Thủy Tinh Kiếm của Thương Tùng Tử. Vương Lâm truyền một luồng tâm thần chính mình lên thân kiếm rồi đưa ra phía sau, hắn giơ chân lên chậm rãi tiến về phía trước. Khoảnh cách chỉ có vài trượng nhưng mỗi bước chân của Vương Lâm đều cực kỳ cần thận. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh bộ hài cốt, ngồi xổm người xuống, tay phải dứt khoát đặt lên trên vết thương nơi đùi phải nửa bộ xương. Hắn dung nhập tâm thần vào bên trong, dùng phương pháp này để cảm ngộ.
 
Khoảnh khắc khi thần thức Vương Lâm đụng vào hài cốt thì trong đầu đột nhiên nổ đùng lên một tiếng.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 1133: Đạo tủy
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...