Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 95: Kỳ thi mùa xuân
48@-
Trúng đề rồi!
Sau khi tan tiệc ở nhà họ Du, ai nấy cũng đã say sưa, ngây ngất trong rượu.
Đêm đã về khuya. Sau khi giúp dọn dẹp mớ bát đĩa bừa bộn trên bàn và khắp sàn, mọi người cũng dần dần tản đi, ai về nhà nấy. Nhà họ Du nằm ngay giữa con ngõ. Những người say đỡ nhau ra cửa. Nhà họ Du, nhà họ Lưu và nhà họ Diêu đi về phía sau ngõ. Còn Lâm tư tào, nhà họ Mạnh và nhà Trình nương tử thì đi về phía trước. Bóng người đông đúc chia thành hai nhóm, tan vào màn đêm.
Diêu Như Ý chỉ uống vài ly rượu gạo ngọt. Mặc dù mặt có chút nóng bừng nhưng nàng không cảm thấy mình say. Gió đêm thổi qua lại càng làm nàng tỉnh táo. Diêu gia gia hôm nay cũng phá lệ được uống rượu. Ai ngờ không để ý, lại tham uống thêm mấy ly. Lúc này đang nằm sấp trên lưng Tùng bá, luyên thuyên những câu nói say xỉn không thành lời. Nói một lúc, ông đột nhiên phồng má, mắt trợn tròn như chuông, cổ họng ùng ục phát ra tiếng, có vẻ sắp nôn. Tùng bá vội vàng quay đầu lại, gấp gáp nói với Diêu Như Ý: "Đi trước! Đi trước!" Ông dùng hết sức lực, chân như có gió, chạy thẳng về phía sân nhà họ Diêu.
Chậm thêm chút nữa là sẽ nôn ra đầu ông mất.
Diêu Như Ý nhìn bóng lưng vội vàng và loạng choạng của Tùng bá, vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao. Nàng nghĩ bụng, chi bằng cứ đặt Diêu gia gia xuống cho ông nôn xong rồi đi tiếp. Nhưng nàng vừa há miệng, Tùng bá đã cõng Diêu gia gia chạy vào trong sân nhà họ Diêu rồi. Nàng bỗng có cảm giác lạ. Quay đầu lại nhìn, Du thẩm tử và Cửu Uyển tỷ tỷ cũng không biết tại sao lại đi nhanh hơn. Ngân Châu tẩu tử thì vì Tiểu Tùng buồn ngủ nên bước đi càng vội vã. Cho đến khi nàng dần dần hiểu ra, trong ngõ sâu chỉ còn lại nàng và Lâm Văn An đi cuối cùng.
Đêm đã rất đen, chỉ có hai chiếc đèn lồng trước cửa mỗi nhà, chiếu ra hai vòng sáng nhỏ, nhợt nhạt và mờ ảo lắc lư trong gió. Xung quanh không còn nguồn sáng nào khác.
Hai người im lặng đi sát bên nhau. Bước chân cũng bất giác chậm lại.
Rượu vào lời ra, huống chi nàng vốn dĩ không hề rụt rè. Nàng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn hắn, chỉ âm thầm thò ngón tay giấu trong tay áo sang bên cạnh. Đầu ngón tay chạm vào vải ống tay áo hơi lạnh của hắn. Tiếp tục xuống dưới, nàng nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đang buông thõng của hắn.
Nàng nuốt nước bọt, chọc chọc.
Trên bàn tiệc, mọi người đều uống rượu, hắn cũng không tránh được mà uống vài ly. Lúc này, những đốt ngón tay thường ngày vẫn hơi lạnh của hắn lại trở nên ấm áp.
Nàng lại chọc một cái nữa. Ngón tay của hắn dài hơn nàng, đốt xương rõ ràng. Chạm vào thấy cứng ngắc, cứ như là chọc vào một tảng đá vậy. Tại sao không có chút phản ứng nào? Nàng không biết sao hơi tức giận.
Trong lòng ầm thầm hừ một tiếng.
Hắn vừa đến muộn, nàng chạy đến bên cạnh hắn, hăm hở ngẩng mặt hỏi hắn đã suy nghĩ xong chưa. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một cách bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi, rồi không nói một lời nào.
Ngay sau đó hắn liền bị Lâm tư tào nhiệt tình dẫn đến bàn khách nam, cùng ngồi với Diêu gia gia. Hắn nghiêng đầu phục vụ Diêu gia gia lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ ăn cơm. Hắn bỏ mặc nàng như thế, vẻ mặt bình thường trò chuyện với hàng xóm.
Hại Diêu Như Ý ăn tiệc cũng ăn một cách tức giận. Ăn thêm hẳn một bát cơm to!
Bây giờ nàng đã cho cơ hội để hắn xuống nước rồi mà hắn vẫn không xuống! Diêu Như Ý thực sự có chút giận dỗi. Nàng nghĩ bụng, người đàn ông trầm lặng như thế này không cần nữa, ném xuống kênh cho nước cuốn đi, buộc vào diều cho gió thổi đi, buộc vào con lừa bướng bỉnh của nhà họ Mạnh cho nó cõng đi! Nàng sẽ không để ý đến hắn nữa!
Diêu Như Ý đột ngột quay đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại không nhìn nàng. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn xa xăm vào tấm biển "Tạp hóa" đang lắc lư trong gió trước cửa nhà họ Diêu.
Nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh như giếng nước cổ của Lâm Văn An, không thể nhìn ra chút gì. Hàm trên và hàm dưới không nhịn được mà nghiến vào nhau, vẫn không nói gì. Vậy thì buộc vào diều mà ném đi thôi! Nàng lại thử rút đầu ngón tay ra.
Vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh như nước, không nói một lời. Nhưng bàn tay dưới tay áo lại đột nhiên siết chặt hơn. Không những không buông mà còn xòe năm ngón tay, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay nàng, tìm kẽ hở giữa các ngón tay nàng, từng ngón, từng đốt đan vào nhau và siết chặt. Hai bàn tay, một to một nhỏ, khít vào nhau, khó mà tách rời.
Rất dứt khoát, không cho nàng giãy giụa.
Trái tim Diêu Như Ý đập mạnh, không còn dám hành động bừa bãi nữa. Chỉ ngoan ngoãn để hắn dắt.
"Ở nhà họ Du, không phải là lúc thích hợp để nói chuyện của chúng ta."
Dường như cảm nhận được nàng đã bình tĩnh lại, hắn mới hơi nghiêng đầu, cúi mắt nói khẽ.
Có lẽ vì đêm đã khuya, ánh đèn mờ ảo. Ánh mắt hắn cũng sâu hơn, đen hơn và trầm lặng hơn so với thường ngày.
Diêu Như Ý chột dạ gật đầu. May mà nàng chỉ là người xuyên không bình thường, không ai biết nàng vừa nghĩ gì. Nhân tiện... nàng vội vàng thả tiểu nhân Lâm Văn An mà nàng đã buộc vào dây diều trong lòng xuống.
Sau đó hai người không nói gì, nhưng cho đến khi gần đến cửa nhà họ Diêu, hắn vẫn không buông tay. Hai người mười ngón đan vào nhau, ngón cái của hắn vô thức miết lên xương cổ tay nhô ra của nàng, lòng bàn tay của hai người đều nóng và hơi ẩm.
Nhưng ngay khi sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn đột nhiên quay người, nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào trong tiệm tạp hóa.
Trong tiệm không thắp đèn, còn tối hơn cả ngõ ngoài. Trước mắt là những mảng mực đậm nhạt khác nhau lơ lửng. Mắt quen dần mới có thể phân biệt được màu mực sâu hơn là hình dáng của các kệ hàng, màu xám nhạt hơn là lối đi.
Cả cửa tiệm như chìm dưới đáy nước, chỉ có vài khe hở trên khung cửa sổ, lọt vào vài tia sáng lờ mờ, gần như không thể nhận ra.
Lâm Văn An dắt nàng đi, từng bước một đi sâu vào trong tiệm. Hắn đi thẳng đến góc tối nhất của kệ hàng, rồi đột nhiên dừng lại, buông tay. Hắn đứng trước mặt Diêu Như Ý như một tấm bia im lặng.
Xung quanh quá tối. Gần như không thể nhìn rõ ngươi mắt của hắn. Chỉ có thể phân biệt được một bóng dáng cao lớn thẳng tắp. Nhưng thật kỳ lạ, nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang đặt trên người mình. Không còn là sự kiềm chế và điềm đạm thường ngày, mà là sự nhẫn nhịn và kiềm chế, mang theo một loại tình cảm nặng trĩu mà nàng chưa từng cảm nhận.
Nàng đột nhiên, dường như đã nhìn thấy kết quả của sự đấu tranh trong lòng hắn hai ngày qua.
Sự ồn ào trong lòng Diêu Như Ý đã được ánh mắt này san phẳng một cách kỳ lạ. Nàng đang định nói gì đó thì nghe thấy hắn thở dài: "Ta đã suy nghĩ xong rồi."
"Như Ý."
"Muội không cần phải thăm dò nữa."
"Ngay lúc này, ngay cả khi trái với lời dạy của Thánh hiền, ngay cả khi chưa báo cáo với cha nương, ngay cả khi chống lại lễ nghĩa thế tục..."
Hắn hiểu rõ cái giá của việc tư thông và trao đổi tình cảm giữa nam và nữ lúc này, nhưng hắn đã thức trắng cả đêm, suy nghĩ thấu đáo, cân nhắc lặp đi lặp lại. Cuối cùng, những hàng rào cao ngất, những gông cùm phàm tục và những chuẩn mực đạo đức trong lòng hắn đều đã bị chính tay hắn phá bỏ.
Trong bóng tối, hắn nhìn nàng.
"Chúng ta thành thân đi."
Lời vừa dứt, mang theo một chút quyết liệt, bóng người thẳng tắp đã nghiêng xuống phía nàng.
Ngươi mắt mờ ảo trong bóng tối, dần dần như đang thoát ra khỏi màn đêm đặc quánh. Càng ngày càng rõ ràng trước mắt nàng. Đầu mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào cánh mũi nàng. Một bàn tay vững vàng và cẩn thận nâng cằm nàng lên. Sau đó, trên môi nàng có một cảm giác hơi lạnh. Môi nàng cũng bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy.
Trong khoảnh khắc, vạn vật đều tĩnh lặng. Suy nghĩ trống rỗng.
Chỉ còn lại một ý nghĩ ngu ngốc:
Thì ra môi hắn mềm đến vậy.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Trúng đề rồi!
Sau khi tan tiệc ở nhà họ Du, ai nấy cũng đã say sưa, ngây ngất trong rượu.
Đêm đã về khuya. Sau khi giúp dọn dẹp mớ bát đĩa bừa bộn trên bàn và khắp sàn, mọi người cũng dần dần tản đi, ai về nhà nấy. Nhà họ Du nằm ngay giữa con ngõ. Những người say đỡ nhau ra cửa. Nhà họ Du, nhà họ Lưu và nhà họ Diêu đi về phía sau ngõ. Còn Lâm tư tào, nhà họ Mạnh và nhà Trình nương tử thì đi về phía trước. Bóng người đông đúc chia thành hai nhóm, tan vào màn đêm.
Diêu Như Ý chỉ uống vài ly rượu gạo ngọt. Mặc dù mặt có chút nóng bừng nhưng nàng không cảm thấy mình say. Gió đêm thổi qua lại càng làm nàng tỉnh táo. Diêu gia gia hôm nay cũng phá lệ được uống rượu. Ai ngờ không để ý, lại tham uống thêm mấy ly. Lúc này đang nằm sấp trên lưng Tùng bá, luyên thuyên những câu nói say xỉn không thành lời. Nói một lúc, ông đột nhiên phồng má, mắt trợn tròn như chuông, cổ họng ùng ục phát ra tiếng, có vẻ sắp nôn. Tùng bá vội vàng quay đầu lại, gấp gáp nói với Diêu Như Ý: "Đi trước! Đi trước!" Ông dùng hết sức lực, chân như có gió, chạy thẳng về phía sân nhà họ Diêu.
Chậm thêm chút nữa là sẽ nôn ra đầu ông mất.
Diêu Như Ý nhìn bóng lưng vội vàng và loạng choạng của Tùng bá, vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao. Nàng nghĩ bụng, chi bằng cứ đặt Diêu gia gia xuống cho ông nôn xong rồi đi tiếp. Nhưng nàng vừa há miệng, Tùng bá đã cõng Diêu gia gia chạy vào trong sân nhà họ Diêu rồi. Nàng bỗng có cảm giác lạ. Quay đầu lại nhìn, Du thẩm tử và Cửu Uyển tỷ tỷ cũng không biết tại sao lại đi nhanh hơn. Ngân Châu tẩu tử thì vì Tiểu Tùng buồn ngủ nên bước đi càng vội vã. Cho đến khi nàng dần dần hiểu ra, trong ngõ sâu chỉ còn lại nàng và Lâm Văn An đi cuối cùng.
Đêm đã rất đen, chỉ có hai chiếc đèn lồng trước cửa mỗi nhà, chiếu ra hai vòng sáng nhỏ, nhợt nhạt và mờ ảo lắc lư trong gió. Xung quanh không còn nguồn sáng nào khác.
Hai người im lặng đi sát bên nhau. Bước chân cũng bất giác chậm lại.
Rượu vào lời ra, huống chi nàng vốn dĩ không hề rụt rè. Nàng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn hắn, chỉ âm thầm thò ngón tay giấu trong tay áo sang bên cạnh. Đầu ngón tay chạm vào vải ống tay áo hơi lạnh của hắn. Tiếp tục xuống dưới, nàng nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đang buông thõng của hắn.
Nàng nuốt nước bọt, chọc chọc.
Trên bàn tiệc, mọi người đều uống rượu, hắn cũng không tránh được mà uống vài ly. Lúc này, những đốt ngón tay thường ngày vẫn hơi lạnh của hắn lại trở nên ấm áp.
Nàng lại chọc một cái nữa. Ngón tay của hắn dài hơn nàng, đốt xương rõ ràng. Chạm vào thấy cứng ngắc, cứ như là chọc vào một tảng đá vậy. Tại sao không có chút phản ứng nào? Nàng không biết sao hơi tức giận.
Trong lòng ầm thầm hừ một tiếng.
Hắn vừa đến muộn, nàng chạy đến bên cạnh hắn, hăm hở ngẩng mặt hỏi hắn đã suy nghĩ xong chưa. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một cách bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi, rồi không nói một lời nào.
Ngay sau đó hắn liền bị Lâm tư tào nhiệt tình dẫn đến bàn khách nam, cùng ngồi với Diêu gia gia. Hắn nghiêng đầu phục vụ Diêu gia gia lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ ăn cơm. Hắn bỏ mặc nàng như thế, vẻ mặt bình thường trò chuyện với hàng xóm.
Hại Diêu Như Ý ăn tiệc cũng ăn một cách tức giận. Ăn thêm hẳn một bát cơm to!
Bây giờ nàng đã cho cơ hội để hắn xuống nước rồi mà hắn vẫn không xuống! Diêu Như Ý thực sự có chút giận dỗi. Nàng nghĩ bụng, người đàn ông trầm lặng như thế này không cần nữa, ném xuống kênh cho nước cuốn đi, buộc vào diều cho gió thổi đi, buộc vào con lừa bướng bỉnh của nhà họ Mạnh cho nó cõng đi! Nàng sẽ không để ý đến hắn nữa!
Diêu Như Ý đột ngột quay đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại không nhìn nàng. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn xa xăm vào tấm biển "Tạp hóa" đang lắc lư trong gió trước cửa nhà họ Diêu.
Nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh như giếng nước cổ của Lâm Văn An, không thể nhìn ra chút gì. Hàm trên và hàm dưới không nhịn được mà nghiến vào nhau, vẫn không nói gì. Vậy thì buộc vào diều mà ném đi thôi! Nàng lại thử rút đầu ngón tay ra.
Vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh như nước, không nói một lời. Nhưng bàn tay dưới tay áo lại đột nhiên siết chặt hơn. Không những không buông mà còn xòe năm ngón tay, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay nàng, tìm kẽ hở giữa các ngón tay nàng, từng ngón, từng đốt đan vào nhau và siết chặt. Hai bàn tay, một to một nhỏ, khít vào nhau, khó mà tách rời.
Rất dứt khoát, không cho nàng giãy giụa.
Trái tim Diêu Như Ý đập mạnh, không còn dám hành động bừa bãi nữa. Chỉ ngoan ngoãn để hắn dắt.
"Ở nhà họ Du, không phải là lúc thích hợp để nói chuyện của chúng ta."
Dường như cảm nhận được nàng đã bình tĩnh lại, hắn mới hơi nghiêng đầu, cúi mắt nói khẽ.
Có lẽ vì đêm đã khuya, ánh đèn mờ ảo. Ánh mắt hắn cũng sâu hơn, đen hơn và trầm lặng hơn so với thường ngày.
Diêu Như Ý chột dạ gật đầu. May mà nàng chỉ là người xuyên không bình thường, không ai biết nàng vừa nghĩ gì. Nhân tiện... nàng vội vàng thả tiểu nhân Lâm Văn An mà nàng đã buộc vào dây diều trong lòng xuống.
Sau đó hai người không nói gì, nhưng cho đến khi gần đến cửa nhà họ Diêu, hắn vẫn không buông tay. Hai người mười ngón đan vào nhau, ngón cái của hắn vô thức miết lên xương cổ tay nhô ra của nàng, lòng bàn tay của hai người đều nóng và hơi ẩm.
Nhưng ngay khi sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn đột nhiên quay người, nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào trong tiệm tạp hóa.
Trong tiệm không thắp đèn, còn tối hơn cả ngõ ngoài. Trước mắt là những mảng mực đậm nhạt khác nhau lơ lửng. Mắt quen dần mới có thể phân biệt được màu mực sâu hơn là hình dáng của các kệ hàng, màu xám nhạt hơn là lối đi.
Cả cửa tiệm như chìm dưới đáy nước, chỉ có vài khe hở trên khung cửa sổ, lọt vào vài tia sáng lờ mờ, gần như không thể nhận ra.
Lâm Văn An dắt nàng đi, từng bước một đi sâu vào trong tiệm. Hắn đi thẳng đến góc tối nhất của kệ hàng, rồi đột nhiên dừng lại, buông tay. Hắn đứng trước mặt Diêu Như Ý như một tấm bia im lặng.
Xung quanh quá tối. Gần như không thể nhìn rõ ngươi mắt của hắn. Chỉ có thể phân biệt được một bóng dáng cao lớn thẳng tắp. Nhưng thật kỳ lạ, nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang đặt trên người mình. Không còn là sự kiềm chế và điềm đạm thường ngày, mà là sự nhẫn nhịn và kiềm chế, mang theo một loại tình cảm nặng trĩu mà nàng chưa từng cảm nhận.
Nàng đột nhiên, dường như đã nhìn thấy kết quả của sự đấu tranh trong lòng hắn hai ngày qua.
Sự ồn ào trong lòng Diêu Như Ý đã được ánh mắt này san phẳng một cách kỳ lạ. Nàng đang định nói gì đó thì nghe thấy hắn thở dài: "Ta đã suy nghĩ xong rồi."
"Như Ý."
"Muội không cần phải thăm dò nữa."
"Ngay lúc này, ngay cả khi trái với lời dạy của Thánh hiền, ngay cả khi chưa báo cáo với cha nương, ngay cả khi chống lại lễ nghĩa thế tục..."
Hắn hiểu rõ cái giá của việc tư thông và trao đổi tình cảm giữa nam và nữ lúc này, nhưng hắn đã thức trắng cả đêm, suy nghĩ thấu đáo, cân nhắc lặp đi lặp lại. Cuối cùng, những hàng rào cao ngất, những gông cùm phàm tục và những chuẩn mực đạo đức trong lòng hắn đều đã bị chính tay hắn phá bỏ.
Trong bóng tối, hắn nhìn nàng.
"Chúng ta thành thân đi."
Lời vừa dứt, mang theo một chút quyết liệt, bóng người thẳng tắp đã nghiêng xuống phía nàng.
Ngươi mắt mờ ảo trong bóng tối, dần dần như đang thoát ra khỏi màn đêm đặc quánh. Càng ngày càng rõ ràng trước mắt nàng. Đầu mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào cánh mũi nàng. Một bàn tay vững vàng và cẩn thận nâng cằm nàng lên. Sau đó, trên môi nàng có một cảm giác hơi lạnh. Môi nàng cũng bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy.
Trong khoảnh khắc, vạn vật đều tĩnh lặng. Suy nghĩ trống rỗng.
Chỉ còn lại một ý nghĩ ngu ngốc:
Thì ra môi hắn mềm đến vậy.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 95: Kỳ thi mùa xuân
10.0/10 từ 12 lượt.