Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 81: Dê quay nguyên con (tiếp)

62@-

Cũng vì Diêu Như Ý cũng có một cuộc hôn nhân trắc trở, đã hủy hôn. Du Cửu Uyển nảy sinh chút thương cảm đồng bệnh tương liên, nên cũng đối xử với nàng thân thiết hơn, rất mong nàng sẽ không giống mình... Trong lòng nàng cũng thầm nghĩ sẽ giúp nàng xem xét, ánh mắt cũng quét qua Lâm Văn An.


Nàng lớn tuổi hơn Lâm Văn An, kết hôn sớm. Chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng đã nghe danh tiếng của hắn. Những năm đầu ở thành Biện Kinh chắc không có ai không biết tên tuổi của Lâm Văn An. Chỉ là bây giờ đã vật đổi sao dời. Nhìn vẻ ngoài thì đẹp, người cũng trầm tĩnh, chỉ không biết tâm tính thế nào.


Nhanh chóng đánh giá một lượt, nàng liền tự nhiên thu lại ánh mắt. Mạnh Khánh Nguyên ở một bên đang liên tục nhìn nàng. Thấy ánh mắt nàng lướt qua, hắn còn tưởng nàng đã phát hiện hắn nhìn mình, đang hoảng loạn định quay đi chỗ khác. Ai ngờ, ánh mắt của Cửu Uyển đã lướt qua hắn một cách không hề có chút chướng ngại nào. Nàng nhìn Lâm đại nhân bên cạnh...


Mạnh Khánh Nguyên lập tức tâm lạnh đi một nửa. Sau đó, hắn càng không có tâm trạng ăn uống. Cả bữa tiệc chỉ vì một ánh mắt đó mà lơ đãng.


Lúc này, Du Nhị Lang đã cắt xong một đĩa lớn sườn và thịt nướng để mọi người cùng ăn. Diêu Như Ý vừa thấy thịt dê là lập tức quên hết mọi thứ. Trước mắt nàng chỉ còn lại thịt thơm ngon.


Con dê nhà họ Du mua hôm nay là loại Dê Than tốt nhất, nạc mỡ vừa phải, nướng lên vừa mềm vừa thơm, da lại giòn rụm. Khi ăn sườn, Diêu Như Ý thích bẻ ra ăn. Thịt sát xương là ngon nhất. Nàng cầm đầu xương và dùng sức bẻ ra, thịt sẽ tách ra theo thớ, để lộ phần thịt mềm được nướng vừa tới.


Rồi cắn một miếng thật lớn!


Khi cắn, đầu tiên sẽ cảm nhận được độ giòn của da, hương thơm của mỡ dê ngay lập tức tỏa ra cùng với hơi nóng của miếng thịt. Sau đó là phần thịt nóng hổi, nhai cùng gân sẽ càng thơm hơn. Trước khi nướng, thịt được ướp với hành cát. Trong thịt còn có hương vị của hành tây và hoa tiêu. Lúc này ăn kèm với tỏi đường, kẹp vào một cái bánh nướng thì lại càng tuyệt vời hơn nữa!


Diêu Như Ý ăn rất thỏa mãn, mắt híp lại. Nàng không còn thấy bất kỳ ai khác nữa. Nàng đã không ăn được bữa cơm tất niên ngon lành, lại phải ăn cháo mấy ngày liền, hôm nay cuối cùng cũng được bù đắp.


Ngay cả những sợi thịt còn dính trên đầu xương, nàng cũng m*t sạch sẽ. Lớp gân dính vào xương cũng được nàng xé ra ăn sạch. Lớp mỡ gân nướng trong suốt, cắn vào rất dai, chất keo dính vào môi, phải dùng lưỡi l**m đi l**m lại mới nuốt xuống bụng.


Đối diện, Du thẩm tử đang cùng Trình nương tử và Ngân Châu tẩu tử mắng mẹ chồng và người chồng hèn nhát, chỉ biết thương nương của Cửu Uyển tỷ tỷ. Các thím nghe mà sôi máu. Ai nấy đều quên ăn, chỉ có Diêu Như Ý vừa gặm vừa nghe, không sao nhãng cả hai việc.



Nàng ăn liền hai cái sườn dê, kèm theo hai cái bánh nướng, uống một bát canh, ăn vài món hầm nữa rồi mới từ từ đặt đũa xuống. Cả bàn chỉ có tiểu Thạch Đầu và tiểu Tùng đang cắm đầu ăn thịt mới có thể sánh được với Diêu Như Ý, nhưng hai đứa trẻ còn nhỏ, ăn vẫn không nhanh và nhiều bằng nàng.


Bên cạnh, Du Cửu Uyển đang cầm nửa cái sườn vẫn chưa ăn xong, kinh ngạc há hốc mồm. Nàng chớp mắt rồi lại phì cười. Thấy Như Ý ăn ngon lành như vậy, nàng cũng có cảm giác thèm ăn. Thế là nàng không còn để ý đến tư cách nữa, học theo nàng ăn ngấu nghiến.


Ừm, phải nói là ăn ngấu nghiến như vậy thật sự thỏa mãn.


Lúc này, Du thẩm tử cũng đã mắng đến hồi kết: "...Các người có biết con hổ cái đó nói gì không? Cửu Uyển khí huyết suy nhược sắp chết rồi, bà ta nói phụ nữ vì con mà mạnh mẽ. Vì con thì có cái gì mà không thể nhịn được? Người làm nương trên đời này ai mà không phải chịu đựng như thế mà vượt qua. Bà ta còn tự khen mình sau khi sinh con xong đã xuống bếp lo cơm nước cho cả nhà! Cái đó thì không nói, cái con hổ cái này thô lỗ và kiến thức nông cạn vốn không đáng để bàn.


Nhưng chồng Cửu Uyển là người có học, năm xưa cầu hôn còn thề thốt với trời thảm thiết, nước mắt chảy dài. Giờ thì lại oán trách Cửu Uyển không biết nghĩ cho nương khó tính của hắn. Hắn nói hắn ra ngoài bôn ba đã khổ cực. Về nhà còn phải điều hòa mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, rồi lại trách Cửu Uyển không biết lo chuyện nhà. Các người nghe xem, hắn còn cảm thấy mình bị oan! Hắn không nói phải hòa giải giữa mẹ chồng và vợ mà ngược lại nói, phải để Cửu Uyển thông cảm cho nương hắn. Nương là trưởng chai, nói gì thì phải cung kính lắng nghe. Ta tức quá, tát hắn mấy cái thật mạnh. Nhị Lang còn vác dao xông lên, dọa hắn đái ra quần chạy vòng quanh cột nhà."


"Đáng đánh! Chính là đáng đánh như vậy!"


"Sau đó thì sao?"


"Sau đó ư? Lẽ nào còn phải khách sáo với loại nhà đó nữa sao?" Du thẩm tử cười lạnh một tiếng. 


"Nhà chúng ta đông người, nhà họ cũng sai trái. Ta giao nữ nhi tốt vào tay chúng, về nhà thì mất nửa cái mạng. Đánh đập, đập phá nhà cửa chúng là còn hiền lành rồi! Hồi đó đồ hồi môn của Cửu Uyển, thậm chí một cái bô ta cũng phải mang đi. Huống hồ chúng ta đã tặng cả một bộ đồ nội thất làm hồi môn. Những hạt lưu ly trên rèm cửa ta cũng phải gỡ từng hạt một. Trong hồi môn còn có một con ngựa, một con trâu, cùng với nghé con của chúng đi hết. Một tờ giấy, một mảnh vải cũng không để lại cho chúng nó. Từ nay về sau cầu về cầu, đường về đường, không bao giờ qua lại nữa!"


"Thật đã! Vẫn là thẩm quả quyết. Nếu không thì để họ làm khó nữa, nữ nhi cũng mất mạng rồi!"


Du Cửu Uyển nghe mọi người bàn luận, vẻ mặt lại rất bình thản.


Từ ngày nàng viết thư cho cha nương, trong lòng nàng đã cắt đứt tình cảm với trương phu bạc tình. Nàng từ nhỏ được cha nương và ca ca yêu thương mà lớn lên, tính cách từ trước đến nay là thà ngọc nát còn hơn ngói lành. Khi đã quyết định thì sẽ không do dự, càng không lê thê mà còn hoài niệm.



Khi nhị ca cõng nàng đi, nàng nghe thấy trượng phu gọi nàng từ phía sau, còn nói: "Con còn nhỏ, nương tử thật sự nhẫn tâm sao?" 


Nhưng dù nước mắt đã đầm đìa, nàng cũng không quay đầu lại lấy một lần.


Trên đường về kinh thành, nàng đã cùng luật sư Trần mà nhị ca mời đến bàn bạc, muốn thử dựa vào điều lệ "thương trẻ thương yếu" trong Luật Tống để giành lại đứa con của mình.


Luật Tống quy định rõ, sau khi ly hôn, nếu người chồng vi phạm pháp luật và phạm trọng tội, thì những đứa trẻ dưới ba tuổi còn cần nương chăm sóc có thể được giao cho nương nuôi dưỡng đến khi trưởng thành. Nhưng điều này không dễ dàng. Nếu nhà chồng có thế lực mạnh, có thể thông qua tông tộc để giành lại quyền nuôi dưỡng con cái.


Luật sư Trần nói rằng, phủ Khai Phong đã từng xử vài vụ án người chồng gian dâm giết người. Sau khi ly hôn, con gái sơ sinh được giao cho nương. Nhưng nhà chồng của Cửu Uyển hiện tại chưa phạm tội gì. Dù có điều luật này, Cửu Uyển muốn giành lại nhi tử cũng là một việc cực kỳ khó khăn.


Nhưng nàng vẫn muốn thử.


Du Cửu Uyển biết một vài chuyện về việc cha chồng và chồng mình tham ô nhận hối lộ ở bên ngoài. Chỉ là nàng khổ sở vì không có bằng chứng. Luật sư Trần đã chỉ dẫn cho nàng, bảo nàng đừng vội, từ từ cho người điều tra ngầm, ghi lại tất cả những dấu vết đó vào sổ. Đợi khi bằng chứng xác thực thì sẽ tấn công một đòn chí mạng. Có lẽ vụ kiện này còn có một chút cơ may chiến thắng.


Diêu Như Ý thấy Cửu Uyển nghe người khác nói về hoàn cảnh của mình mà vẻ mặt vẫn kiên cường không hề có chút đau buồn nào, trong lòng rất khâm phục. Nàng động tâm, khẽ gọi "Cửu Uyển tỷ tỷ".


Đợi khi nàng hoàn hồn nhìn mình, Diêu Như Ý liền nói: "Cửu Uyển Tỷ tỷ, hôm qua thẩm có nói tỷ tỷ muốn đến thư phòng đọc sách, còn muốn tặng sách cho Tri Hành Trai. Nếu tỷ tỷ muốn đến thì cứ đến bất cứ lúc nào. Nhưng... muội thật ra còn có một ý tưởng khác."


Du Cửu Uyển tò mò hỏi: "Chuyện gì?"


"Tỷ tỷ có bằng lòng đến chỗ muội để quản lý sách và bản vẽ không? Bây giờ học sinh mượn sách đa số đều từ chỗ a gia của muội. Nhưng a gia muội lại toàn tâm toàn ý vào việc dạy học, thường xuyên cho mượn sách mà không ghi chép. Bây giờ Tri Hành Trai mới mở cửa, vẫn chưa xảy ra chuyện trộm cắp, nhưng lâu ngày sẽ sinh ra mặt xấu. Nếu tỷ tỷ đồng ý đến sẽ giúp muội được một việc lớn. Muội đã để lại gian phòng bên cạnh thư phòng để cất sách. Đến lúc đó tỷ tỷ có thể đóng đô ở thư phòng. Hàng ngày có thể sắp xếp lại sách cũ, hiệu đính những cuốn sách mới. Sau này cần biên soạn những tập đề luyện tập, tỷ tỷ cũng có thể giúp đỡ."


Du Cửu Uyển vui mừng nói: "Đương nhiên đồng ý rồi! Cầu mà không được!"



Thậm chí, Như Ý còn hỏi nàng có muốn giúp biên soạn sách không! Nàng đương nhiên đồng ý. Khi còn ở khuê phòng, nàng đã từng sắp xếp tập thơ cho một vài nữ tài tử khuê các, tự mình lưu lại một cuốn "Hoán Hoa Tập". Chỉ là những viên ngọc văn chương đó là bảo vật riêng của nàng, không công bố ra bên ngoài.


Diêu Như Ý thấy Cửu Uyển đồng ý ngay lập tức cũng rất vui. Nàng không cần phải thuê người bên ngoài nữa! Như thế này là tốt nhất. Đều là người biết gốc biết rễ, tránh được những chuyện rắc rối đó.


"Tỷ tỷ, vậy muội trả tỷ tỷ ba quan tiền lương mỗi tháng có được không? Mỗi ngày một trăm văn. Tỷ tỷ chỉ cần trông sách thôi. Đến những ngày lễ tết còn được phát thêm quần áo và gạo nữa." 


Diêu Như Ý tiện thể muốn chốt luôn tiền lương, chỉ mong tỷ tỷ Cửu Uyển ngày mai đến làm luôn.


Ai ngờ, Du Cửu Uyển nghe xong lại lắc đầu: "Không được. Nếu muội tính toán tiền bạc, ta sẽ không đến. Ta không cần tiền lương. Muội cứ coi như ta đến ăn uống và đọc sách miễn phí thôi. Chỉ cần lo cho ta một bữa cơm và một bữa điểm tâm ban ngày. Ta tự có chốn đi chốn về, việc gì phải so đo tiền lương?"


"Thế thì không được!" - Diêu Như Ý không thể để người ta làm không công.


Nàng không phải là người như vậy.


Nàng còn định nói, Cửu Uyển đã đưa tay bịt miệng nàng lại, rồi nắm tay nàng, thẳng thắn nói: "Như Ý, muội làm kinh doanh cần vốn liếng, đừng vì tỷ tỷ mà tốn kém. Tỷ tỷ có một nơi dung thân, lại có thể làm những gì mình thích, thế là đủ rồi. Hơn nữa..."


Cửu Uyển hạ giọng, nói vào tai nàng: "Tỷ tỷ không thiếu tiền. Trước đây... nương tỷ đã cho tỷ hồi môn là mấy cửa hàng ở Lạc Dương và một trăm quan tiền. Đại ca đã tặng thêm mấy mẫu ruộng lúa nước ở ngoại ô. Nhị ca cũng tặng thêm một cái cửa hàng cho tỷ. Sau khi lấy chồng, vừa hay gặp lúc quan phủ muốn mở rộng thành nội Lạc Dương. Vừa hay lại phải phá cửa hàng hồi môn của tỷ. Thế là tỷ lại được quan phủ đền bù một trăm quan, đổi được ba cái cửa hàng ở ngoại thành. Bây giờ mỗi tháng tỷ đều được thuần mấy chục quan tiền thuê nhà, dùng mãi cũng không hết. Phần thừa lại còn phải tốn công đầu tư vào ngân hàng để lấy lãi. Haiz! Lãi mẹ đẻ lãi con, tháng nào cũng phải quản lý đã rất phiền rồi. Muội còn muốn trả lương cho tỷ, chẳng phải là làm tỷ càng phiền hơn sao?"


Diêu Như Ý: "..."


Quả nhiên trên đời này kiếm tiền dễ nhất chính là giải tỏa và thuê nhà.


Giải tỏa đúng vào nhà mình, tiền tiêu không hết lại còn lãi mẹ đẻ lãi con...



Những phiền phức như vậy, nàng cũng muốn có lắm chứ.


Ngày hôm sau, Du Cửu Uyển không cần Diêu Như Ý gọi. Khi ánh ban mai vừa rạng, nàng đã sửa soạn gọn gàng, sai Du Nhị Lang cần cù vác mấy cái hòm sách kinh điển làm hồi môn đến Tri Hành Trai. Nàng còn tự mang theo bàn ghế, một cái bàn làm bằng gỗ hoàng hoa lê được chạm khắc vân mây, một cái ghế tre Tương phi có thể đung đưa, còn ngắt vài cành hoa mai mùa đông để c*m v** bình.


Sau khi sắp xếp ổn thỏa, nàng rất tự nhiên đi dạo quanh Tri Hành Trai. Nàng còn đến trà thất tìm Tùng bá mua trà sữa và điểm tâm.


Nàng cứ thế thong dong tựa lưng vào bóng mai và biển sách, nhấp trà sữa, đọc sách. Thỉnh thoảng thấy những học sinh thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn vào, nàng liền vẫy tay chào hỏi.


Công việc kinh doanh của Tri Hành Trai cứ thế đi vào quỹ đạo. Vài ngày sau, khi Quốc Tử Giám chính thức khai giảng, thư phòng ban ngày trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Nhưng đến buổi chiều, vẫn có không ít học sinh lén lút ra ngoài, hoặc là nghỉ ngơi uống trà ở trà thất, hoặc là đọc sách. Tóm lại, họ thích tiêu tốn thời gian ở đây.


Buổi tối lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác. Thư phòng gần như lúc nào cũng kín chỗ. Các học sinh muốn hỏi Diêu gia gia cũng phải xếp hàng. Ngay cả trà thất cũng đông nghịt người.


Sau này Diêu Như Ý mới phát hiện ra, có không ít quan lại đeo thẻ cá cũng vào uống trà. Số lượng cũng không ít. Có một lần còn có mười mấy người đi cùng nhau, tụ tập ở cái bàn dài trong trà thất, hồi tưởng quá khứ, thở dài liên tục, cứ như là đến đây để họp lớp vậy. Nàng cũng không biết là vì lý do gì.


Như vậy cũng tốt. Diêu gia gia và Tùng bá tuy bận vào buổi tối, nhưng ban ngày lại rảnh rỗi, vừa hay có thể nghỉ ngơi, cũng coi như lao động kết hợp với nghỉ ngơi. Hơn nữa, Mạnh Bác Viễn tan học là sẽ đến giúp. Khiến phòng tự học của nàng hoạt động rất trôi chảy.


Bây giờ Diêu Như Ý mỗi ngày chỉ cần qua đó một lượt, thống kê tình hình hàng hóa đồng thời bổ sung kịp thời. Còn lại thì hầu hết thời gian nàng đều ở cửa hàng tạp hóa.


Những ngày như vậy trôi qua rất nhanh. Thoáng cái kỳ thi mùa xuân đã đến gần, chỉ còn chưa đến ba mươi ngày. Bầu không khí căng thẳng và lo lắng bao trùm Quốc Tử Giám. Số lượng học sinh đến Tri Hành Trai càng nhiều hơn. Ai nấy đều bước đi vội vã, thậm chí những người khoa trương còn vừa đi vừa lẩm bẩm học thuộc lòng.


Ngay cả công tử như Cảnh Hạo cũng thuê trọn một phòng riêng ở Tri Hành Trai, đêm đêm đến học hành vất vả. Lần trước Diêu Như Ý còn thấy hắn tốt bụng mang bài tập đến hỏi Diêu gia gia khiến nàng vô cùng kinh ngạc.


Và tập sách luyện đề thi mà nàng đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng được khắc in xong. Từng cuốn sách có bìa màu tím, tên là "Ba năm tiến sĩ, năm năm trạng nguyên" được đặt ở ngay cửa ra vào của Tri Hành Trai.


Diêu Như Ý lại làm một tấm biển lớn bắt mắt để quảng cáo. Quả nhiên, vừa dán lên đã thu hút các học sinh đứng lại xem.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 81: Dê quay nguyên con (tiếp)
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...