Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 74: Bận rộn học tập
83@-
Sao ai vào cũng không phải để học vậy!
"Trà du độc thư hậu" quả nhiên là một phòng trà nhưng lại rất khác biệt so với những phòng trà thông thường. Lư Phưởng vừa bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh một vòng liền cảm thấy trước mắt bừng sáng, được mở rộng tầm mắt.
Bên trong rất sáng sủa, hai cánh cửa sổ bằng gỗ được mở toang. Giữa những song cửa sổ có treo lủng lẳng vài chuỗi đèn lồng nhỏ bằng tre, cuối chuỗi có gắn chuông nhỏ. Trước cửa sổ còn buông hai tấm màn bằng vải ramie mỏng và cũ. Gió thổi qua, màn vải và chuông cùng lay động, phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo. Trên giấy cửa sổ tùy tiện vẽ vài nhánh trúc mực. Ánh nắng chiếu xuống, liền tạo ra những vệt sáng lốm đốm đầy chất thơ trên mặt đất.
Toàn bộ phòng trà được chia làm hai, ngăn cách bằng một tấm bình phong gỗ khắc hình người cày ruộng và người đọc sách. Nửa bên phải, gần tường và cửa sổ có đặt rất nhiều bàn thấp hai người, ở giữa còn có một cái bàn dài rất lớn, có thể đủ cho hơn mười người ngồi quây quần. Giờ đã có vài nhóm người ngồi gần kín chỗ.
Nửa bên trái dựng quầy bằng gỗ tùng già, phía sau là giá gỗ nam chồng các hộp bánh lớn nhỏ đựng các loại bánh trà, mứt quả. Bên cạnh quầy là tấm bảng gỗ thực đơn dán các loại trà và bánh trà được phục vụ hôm nay. Chân tường còn kê một hàng hũ gốm, thân hũ dán giấy giản màu đỏ hình kim cương, có vẻ là đựng các loại trà, trà bánh, lần lượt ghi "Long đoàn", "Kiến trà", "Dương Tiện trà", "Cố Chử tử duẫn", "Nga Mi bạch nha", "Mông Đỉnh trà", "Lục An" v.v.
Vừa bước vào liền có mùi trà quyện với hương hoa thoang thoảng bay đến. Lư Phưởng nắm chặt dây túi sách, đi theo hương thơm đó qua tấm bình phong.
Lúc này, trên người hắn đeo một chiếc túi sách mới toanh, được nhuộm màu tân kỳ hình mặt Gâu Gâu, chiếc túi sách Gâu Gâu này là hắn thêm vào trước khi thanh toán. May mà đã mua! Giờ bên trong phồng lên, chứa đầy những thứ hắn vừa mua lúc nãy. Nếu không có nhiều đồ như vậy, gói từng cái một bằng giấy dầu, không biết phải cầm như thế nào!
Nghiêng người né tránh vài học trò vừa mua trà nóng, đang bưng khay gỗ hình vuông, Lư Phưởng thu lại ánh mắt tò mò khỏi những cái chén trà trên khay của họ, đứng lại trước quầy, cũng hứng thú nhìn xem trên thực đơn viết gì:
Ngày 19 tháng 1 năm Bảo Nguyên thứ 9, hôm nay phục vụ chính: Trà sữa
Một: Bá Nha tuyệt huyền - Trà búp Dương Tiện - 32 văn một chén
Hai: Vân vụ chi tử - Trà ướp hoa chi tử - 32 văn một chén
Ba: Quế phức lan hương - Trà xanh lan quế ướp hai hương - 40 văn một chén
Bốn: Thanh thanh ô long - Trà lên men Lĩnh Nam - 45 văn một chén
Năm: Long đoàn thắng tuyết - Trà Long đoàn Kiến Châu - 8 văn một chén
Có thể thêm topping: vỏ quýt khô, đậu đỏ mật, hạnh nhân giã, hạt thông giã…
Lư Phưởng nhìn mà mờ mịt, sao trà ở đây lại đắt như vậy? Hắn vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp hỏi, Tùng bá đang đứng sau quầy, dùng lửa nhỏ nấu kẹo sữa nha sĩ mua ở chợ đêm Châu Kiều thành một loại nước sền sệt, vừa nhẹ nhàng khuấy nồi, vừa giải thích không chút phiền hà:
"Cách làm này là học được từ các thương nhân Hồ (tên gọi chung các dân tộc ở phía Tây Bắc Trung Quốc thời xưa), trà sau khi đun sôi thì cho phô mai vào, nước trà màu trắng như tuyết thật, lại có hương vị thơm ngon, uống vào có một hương vị đặc biệt. Đặc biệt là vào mùa này, uống một chén trà sữa nóng hổi, đọc sách cả ngày đều có tinh thần."
Tùng bá giải thích cặn kẽ rồi cười với hắn: "Công tử cũng đừng hiểu lầm, sữa bò khó kiếm, trong thành Biện Kinh này một trăm hộ gia đình chỉ có mười hộ có thể uống được sữa bò, cho nên vật lấy hiếm mà quý. Đương nhiên, những loại nước táo, trà gừng giá một hai văn bình thường ở đây cũng có phục vụ thường xuyên. Tuy nhiên, trà sữa này cũng không phải lúc nào cũng có, còn phải xem ở chợ sớm Châu Kiều có người bán sữa tươi hay không. Hôm nay khai trương, nhà tiểu nương tử chúng tôi đã đặt trước sữa tươi, sữa rang và bánh sữa từ nông trại Mãn Phong ở ngoại thành, còn đặc biệt sai người nấu rồi mang đến, cho nên mới có nhiều như vậy. Ngày mai e là không còn nữa, nếu công tử muốn nếm thử, cứ gọi một chén."
Lư Phưởng chợt hiểu ra. Nước Đại Tống bây giờ với Liêu, Kim đều có giao thương, buôn bán trà ngựa ở Tây Vực cũng rất thịnh hành, những cách ăn uống này theo các thương đoàn vào Biện Kinh hắn cũng có nghe nói, chỉ là trước đây không có nhiều kiểu như vậy, phần lớn chỉ ghi các loại kem sữa… Hắn suy nghĩ nhưng lại liếc mắt nhìn thực đơn, chỉ cảm thấy tên các loại trà khác thì còn có thể hiểu được, phần lớn liên quan đến hương hoa và trà, chỉ có cái tên đầu tiên là không hiểu ý nghĩa, không khỏi thắc mắc: " 'Bá Nha tuyệt huyền' là trà gì thế?"
Tùng bá dường như đã giải thích cho hàng trăm người khác, vừa khuấy kẹo đường sền sệt, vừa thành thạo nói: "Công tử nghe này, trà này lấy ý nghĩa từ câu 'Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm' (Núi cao, nước chảy, gặp được tri kỷ). Công tử nhìn vào chén, lớp tuyết nổi là núi, nước trà xanh là nước. Ý của tiếng đàn là hương trà thanh cao, tri kỷ là sự hòa quyện của trà và sữa, tuyệt huyền (đứt dây đàn) là dư vị kéo dài. Chỉ có người hiểu trà, yêu trà mới có thể là tri kỷ của chén trà này."
Lư Phưởng một lần nữa sáng tỏ, trong lòng càng thêm khâm phục sự khéo léo của Diêu tiểu nương tử, hơn nữa… hắn đương nhiên là tri kỷ của Diêu tiểu nương tử! Liền háo hức lấy ra chiếc ví đã xẹp lép chỉ còn một lớp da vì mua sắm quá đà. May mà bên trong vẫn còn bảy tám chục đồng, liền lập tức gọi: "Một chén 'Bá Nha tuyệt huyền'!"
Vừa đếm tiền đồng lại nghe Tùng bá đưa một miếng giấy sái kim (giấy rắc kim tuyến) có viết chữ, nói: "Công tử có muốn gọi thêm ít bánh trà không? Trà sữa này kết hợp với bánh trà, hương vị càng tuyệt vời. Hôm nay có bánh mới, ở đây chúng tôi có bánh trạng nguyên, bánh mật ong kim quất, bánh tráng cay, mứt quả, bánh hoa mai, bánh chả giò…"
Tùng bá còn chưa nói xong, Lư Phưởng đã thấy trong đó có một hàng viết bánh Tuyết Vân, bánh Tùng Tuyết nhưng đã bị gạch đi, liền hỏi: "Hai món này là gì?"
"Đây là bánh gạo do chính tiểu nương tử nhà chúng tôi làm, rất thơm, tiếc là số lượng ít đã bán hết." Tùng bá cười hềnh hệch, chỉ vào Cảnh Hạo đang ngồi hiên ngang ở cái bàn dài phía sau: "Đều bị vị Cảnh công tử kia mua hết rồi."
Lư Phưởng tiếc nuối chọn bánh trạng nguyên, quay đầu nhìn, Cảnh Hạo một mình gần như chiếm cả cái bàn dài. Trên bàn có hai ba cái bọc lớn, đựng đầy đồ đã mua, chất thành núi. Trên bàn không chỉ có mấy chén trà sữa, mấy đĩa bánh gạo đang ăn dở, bên cạnh còn có hai hộp đựng trong hộp thức ăn.
Nhìn mà hắn tắc lưỡi, Cảnh Hạo lại mua nhiều như vậy sao?
Một lát sau, Tùng bá đã bưng một chén trà sữa màu trắng bằng gốm sứ trắng bóng loáng, kèm theo ba cái bánh trạng nguyên được nặn thành hình hoa hải đường, dùng khay đưa cho hắn.
Có lẽ vì trà trong phòng trà đắt, một số học trò chỉ vào mua một ít bánh hoặc nước táo có sẵn bình thường, vì vậy Tùng bá không quá bận rộn, cách một lúc lại pha một cốc trà sữa, còn có thời gian ra khỏi quầy dọn bàn.
Lư Phưởng bưng khay, nhìn xung quanh, các bàn nhỏ khác đều đã kín chỗ, đành phải mặt dày nói với Cảnh Hạo: "Làm phiền Cảnh huynh, làm ơn nhường một chỗ."
Cảnh Hạo không thèm quay đầu lại, rào rào cắn bánh gạo giòn rụm, bưng chén trà lên thổi thổi, thoải mái uống một ngụm lớn, rồi mới hừ một tiếng từ mũi xem như đồng ý.
Vị công tử nhà họ Cảnh này nổi tiếng là kiêu ngạo trong Quốc Tử Giám, lại có tính tình không tốt. Trước đây Lư Phưởng từng cùng hắn đá cúc cầu một lần, đối phương có người vô ý đá quả cầu da vào đầu Cảnh Hạo, sau đó cả trận Cảnh Hạo không thèm quan tâm thắng thua nữa, cứ đuổi theo người ta đá vào trán.
Cảnh Hạo vốn lười quan tâm đến hắn, nhường chỗ cho hắn đã coi như mình rộng lượng rồi, người này sao lại tự nhiên như vậy, thèm bánh gạo của hắn. Nhưng nhìn cái dáng vẻ Lư Phưởng tò mò rướn cổ nhìn, hắn tuy trong lòng ghét bỏ nhưng vẫn nghĩ đến chuyện từng cùng hắn đá cúc cầu, đẩy cái đĩa bên tay về phía hắn: "Ngươi tự nếm thử một miếng không phải biết sao?"
Không ăn thì uổng. Lư Phưởng cũng không phải là người khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi lấy một miếng, cầm trên tay xem đi xem lại. Quả nhiên là không giống lắm với các loại bánh gạo chiên, kẹo gạo chiên, cơm cháy bán ở bên ngoài. Những loại ngoài kia phần lớn được cắt thành miếng dày, dùng gạo rang rồi trộn với đường, ăn vào có một hương vị khác. Nhưng bánh gạo của Diêu tiểu nương tử lại rất tinh tế, không còn nhìn thấy hình dạng của hạt gạo. Cầm trên tay rất nhẹ, bề mặt hình bầu dục còn dính một chút bột phấn màu vàng nhạt, ngửi gần có một mùi thơm ngọt ngào. Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng hắn cắn một miếng, hai mắt liền sáng rực.
"Ừm! Ngon! Ngon quá đi mất!"
Bánh gạo vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn trong kẽ răng. Đầu tiên là vị thơm giòn sau khi nướng, sau đó ngay lập tức bị bao phủ bởi một vị ngọt ngon đặc biệt, hương vị đó khác hẳn với bất kỳ loại bánh nào hắn từng ăn trước đây. Hắn ngẩn người ra một lúc, mãi sau mới nhận ra ánh mắt chán ghét không thể che giấu của Cảnh Hạo bên cạnh.
Sao người này lại không có kiến thức bằng cả Cảnh Ngưu, Cảnh Mã nhà hắn. Cảnh Hạo bĩu môi trong lòng, nhưng tay không ngừng lại, ăn thêm một miếng nữa. Vừa ăn một cách ngon lành vừa nghĩ, chẳng phải chỉ là bánh gạo nướng thôi sao, có gì mà hiếm lạ, về nhà sẽ bảo đầu bếp nhà hắn làm mười cân, tám cân để ăn.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn, không biết là Cảnh Ngưu hay Cảnh Mã đang chạy vào với đầy mồ hôi, vác hai cái bọc lớn còn lại trên bàn lên vai, thở hổn hển nói với Cảnh Hạo: "Hạo ca, nô tài và Cảnh Ngưu sẽ mang đồ về nhà trước, để Cảnh Kê theo hầu hạ, được không ạ?"
Ồ, vậy đây là Cảnh Mã. Cảnh Hạo không hài lòng nhướn mí mắt lên nói: "Hai đứa đều đi à?"
Cảnh Mã mếu máo: "Cảnh Dương, Cảnh Trư phải lái xe, Long, Xà, Hổ, Thỏ bốn người chuyên bảo vệ sự an toàn của ngài không thể tùy tiện sai bảo. Hai thằng Thử Tử, Cẩu Tử đó không ăn được đồ tốt, ăn sữa trà ngài thưởng còn bị tào tháo rượt (tiêu chảy) nữa! Tôi thấy chắc là bọn họ không ăn được sữa bò, nhiều người ăn vào là bị tào tháo rượt. Giờ đồ đã chất đầy hai xe, đều phải có người đi theo, hai đứa nô tài chúng ta về còn phải dọn dẹp cho ngài nữa chứ. Nếu để thằng Cảnh Kê vụng về đó mang về, lỡ làm hỏng, ngài lại tức giận."
Hắn cũng oan ức lắm! Ai mà biết được Hạo ca của họ miệng nói là phòng đọc sách nhỏ thôi, có gì mà lạ, xem qua loa thôi. Kết quả vừa vào thì như bị trúng tà, ở tiệm văn phòng phẩm bên cạnh, cái này cũng mua một bộ, cái kia cũng mua hai bộ, những thứ bút mực giấy nghiên, các loại túi sách mà ngày thường hắn chê bai đều lấy hết. Nói rằng hắn thực ra không thích, chỉ là mua về để thưởng cho các huynh đệ tỷ muội, tiện thể mang về cho các di nương trong nhà một ít đồ chơi hay ho.
Thậm chí còn mua cả bộ mười hai con giáp mập mạp trong tiệm.
Nói là mua cho mười hai đứa ngu ngốc bọn họ, mỗi đứa một con là vừa.
Không nhắc đến hai chữ "ngu ngốc", Cảnh Mã lúc đó còn cảm động đến ch** n**c mắt, không ngờ Hạo ca vẫn nghĩ đến bọn họ! Lúc thanh toán thì bị những món đồ chất cao hơn núi làm cho lưng không thẳng lên được. May mà họ đông người, phải chia thành mấy chuyến mới chở hết lên xe được.
Một lũ vô dụng. Cảnh Hạo vừa nghe đến chuyện để Cảnh Kê hầu hạ thì liền bực bội. Tùy tiện vẫy tay: "Thôi thôi thôi, đi đi! Mau đi rồi mau về!"
Cảnh Mã vác cái bọc nặng trịch đi mất. Một lát sau, Cảnh Kê với khuôn mặt gầy gò, đôi mắt nhỏ chạy như bay vào, vẻ mặt vui mừng nói: "Hạo hạo hạo hạo hạo…"
Cảnh Hạo không kiên nhẫn vơ lấy bánh gạo nhét vào miệng hắn, cảnh cáo: "Im miệng, hôm nay ngươi không được nói một câu nào. Dám làm ta mất mặt, ta lập tức đá ngươi xuống cống."
Lư Phưởng đứng bên cạnh xem toàn bộ, mím môi, cúi đầu cố gắng nhớ lại mấy ngày gần đây có chuyện buồn gì không, mới cố nén lại tiếng cười. Khi Cảnh Hạo nhận ra, nheo mắt quay đầu lại, hắn vội vàng giả vờ đang nghiêm túc ăn bánh gạo.
Mà chiếc bánh này thật sự ngon. Chắc chắn sau này hắn sẽ tự mình mua về từ từ thưởng thức.
Còn nữa, "Bá Nha tuyệt huyền" kết hợp với bánh gạo thật sự là thanh tao và phù hợp, sảng khoái và ngon miệng! Lư Phưởng không ngờ đồ của người Hồ lại ngon đến vậy. Hắn ăn xong bánh gạo thấy khát, vừa hay trà sữa đã nguội bớt, liền bưng chén trà lên nhấp một ngụm để làm ẩm miệng. Ngay lập tức hắn kinh ngạc mở to mắt, trà thơm quá, mịn màng quá!
Hắn nhớ là trà sữa của các thương nhân Hồ mở quán bán đều có vị mặn? Không chỉ có thể cho gạo rang vào mà còn có thể cho thịt cừu vào nữa.
Lư Phưởng không quen uống trà vị mặn. Hắn vẫn thích trà xanh thêm các loại mứt quả, bánh kẹo khác, bên trên nổi một lớp bọt, rất thơm và tao nhã. Nhưng không ngờ trà sữa của Diêu tiểu nương tử lại có vị ngọt, nhưng không quá ngọt, uống vào có hương sữa trong hương trà, vị như tuyết rơi xuống nước xuân vậy, trong trẻo và mềm mại. Hương sữa nhẹ nhàng làm nền, làm cho vị đắng của trà gần như không còn nữa.
Vừa hay kết hợp với hương vị đậm đà của bánh gạo.
Ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu qua cửa sổ, Lư Phưởng phơi nắng ấm, thong thả nhấm nháp trà.
Bên tai nghe Cảnh Hạo mắng Cảnh Kê, trước mắt thấy Gâu Gâu chỉ vươn vai trong cái giỏ treo, đã làm cho các học trò bên cạnh hò reo "ngoan quá", "cưng quá", hắn lại cảm thấy tâm trạng vô cùng bình yên.
Lư Phưởng chống cằm, tận hưởng buổi sáng tuyệt vời này, chỉ cảm thấy nơi đây mọi thứ đều hợp ý hắn. Hắn còn nghĩ, lát nữa uống xong chén trà sữa này sẽ qua sờ Gâu Gâu.
Lúc hắn mua trà sữa còn liếc thấy trên quầy có một cái giỏ tre chuyên biệt, bên trong đựng rất nhiều chuột khô và chim cút khô, giá tám văn một túi, có thể mua để cho mèo chó ăn. Nhưng nếu cho Gâu Gâu ăn thì mỗi ngày chỉ giới hạn năm phần, Tùng bá nói Gâu Gâu quá béo, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Béo sao? Lư Phưởng chẳng thấy vậy chút nào, phản bác trong lòng, nó béo chỗ nào? Một chút cũng không béo!
Nó còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa chỉ là lông hơi dày vào mùa đông thôi!
Đã tính toán xong, Lư Phưởng lại càng thoải mái ăn uống, tiện thể còn ngắm nghía mấy món đồ vừa mua, chỉ cảm thấy những thứ mình chọn đều rất tốt! Hắn còn lên kế hoạch sẽ dùng cuốn sổ mới mua và cây bút mới để chép mấy bài thơ Tô Công mà hắn yêu thích nhất…
Hắn bay bổng trong suy nghĩ, trong lòng mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên một chuyện quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra. Không sao không sao, không nhớ ra được thì không phải là chuyện quan trọng.
Bây giờ gió đẹp, trời nắng đẹp, để sau rồi nói.
Còn ở bên ngoài, Mạnh viên ngoại cũng đã đến, chỉ là ông vừa bước vào cửa, cơn giận dữ đã ngay lập tức bị xì hơi. Ngày đầu tiên tiệm nhà họ Diêu khai trương, bên trong đông người quá! Không chỉ toàn là học trò Quốc Tử Giám mà còn có vài tiến sĩ giảng dạy trẻ tuổi xa quê, không về nhà ăn Tết.
Người qua lại tấp nập, dạy dỗ con trai trước mặt mọi người, chẳng phải càng mất mặt hơn sao, vì vậy đành phải giả vờ đến để ủng hộ, cố gượng cười chúc mừng Diêu Như Ý đang đón khách trước cửa rồi ra vẻ tò mò bước vào trong.
Tiệm tạp hóa cũ có Tam Tấc Đinh trông coi, tiệm văn phòng phẩm có Tùng Tân và tiểu Thạch Đầu lo liệu. Phòng trà hoàn toàn dựa vào một mình Tùng bá. Gian phòng phía Đông là phòng tự học, nhưng giờ mọi người lần đầu đến, đều còn mới lạ, những học trò không có ý chí như Lư Phưởng càng nhiều hơn, vừa vào, đương nhiên phải đi xem một vòng, ngắm tranh chữ, ngửi hoa mai, dạo tiệm văn phòng phẩm, ăn bánh uống trà. Chẳng mấy ai đi thẳng vào gian phòng phía Đông để học.
Hai gian phòng phía Đông được thông với nhau thành một phòng đọc sách lớn, đã được bày biện mấy hàng bàn ghế gọn gàng. Cạnh cửa còn đặt một cái bàn dài và một cái ghế khoanh tay có đệm dày, đó là vị trí mà Diêu Khải Chiêu ngồi làm việc mỗi ngày. Hôm nay ông mặc quần áo mới, tóc râu đều được gội sạch, đã sớm chờ ở đây.
Đợi một lúc, thấy lần lượt có học trò đi vào, Diêu Khải Chiêu lập tức ngồi ngay ngắn, không ngờ những học trò này lại cứ thò đầu ra ngó khắp nơi, chính là không chịu vào đọc sách!
Ông đợi sốt ruột, cuối cùng cũng đợi được một người, lại là một khuôn mặt quen thuộc. Diêu Khải Chiêu nhìn chàng trai trẻ mặt trắng quen thuộc trước mắt rất lâu, cuối cùng cũng đại khái nhớ ra tên hắn là gì, hình như là con trai của tiệm may, thường xuyên đến hỏi học.
Chỉ là đứa trẻ này tư chất bình thường, phải rất chăm chỉ học hành mới có đường ra. Diêu Khải Chiêu thấy hắn là người đầu tiên đến, liền cảm thấy được an ủi đôi chút, đang định mở lời, không ngờ lại nghe hắn cung kính hỏi:
"Diêu tiên sinh… ta đến để giúp đun nước, xin hỏi bếp và bể nước ở đâu ạ?" - Trình Thư Quân đỏ mặt, cúi người hành lễ với Diêu Khải Chiêu.
Diêu Khải Chiêu mặt đen lại. Lại không phải đến để học?
Sao ai vào cũng không phải để học vậy!
Trình Thư Quân cũng nhận ra mình ngốc rồi, sao lại đi hỏi Diêu học sĩ, ông ấy bây giờ vẫn còn hơi lẫn, còn không nhận ra người. Liền ngượng ngùng cáo tội, lùi ra ngoài. Vừa hay thấy Mạnh Bác Viễn đang dẫn đường từ phía bên kia lại, vội vàng túm lấy hắn hỏi: "Bếp ở đâu vậy?"
Mẹ hắn hôm qua đã nói với hắn, phòng đọc sách của Diêu tiểu nương tử ngày mai sẽ khai trương, bảo hắn đến sớm để giúp đỡ. Bà nói Diêu tiểu nương tử trước đó đã bàn bạc với bà, hắn có thể đến phòng đọc sách làm việc vặt, làm những việc trong khả năng của mình, sau này có thể đến đọc sách, xem sách miễn phí.
Được gọi là cần cù bù đắp.
Vừa rồi ở trước cửa, Diêu tiểu nương tử cũng dịu dàng nói với hắn, hôm nay việc của hắn là giúp cung cấp nước nóng trong phòng đọc sách, nước hết thì đun mấy nồi giữ nóng trên bếp để mọi người lấy dùng là được.
"Hôm nay người đông, e rằng sẽ làm huynh mệt." Diêu tiểu nương tử còn áy náy cười với hắn.
Trình Thư Quân không dám nhìn nàng, đỏ mặt đồng ý.
Mạnh Bác Viễn bận rộn đến mức chân không chạm đất, vừa gọi một học trò muốn tìm nhà xí, vừa chỉ tay về phía cửa ngách phía Tây: "Ở phía sau đó, ngươi tự đi tìm đi, ta giờ không rảnh để ý ngươi… Ối ôi, nhà xí không phải ở đó! Quay lại quay lại! Có tè ra quần chưa? Nhịn lại đi! Ta dẫn ngươi đi!"
Nói rồi lại chạy mất.
Trình Thư Quân cũng tự đi lo việc của mình.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Sao ai vào cũng không phải để học vậy!
"Trà du độc thư hậu" quả nhiên là một phòng trà nhưng lại rất khác biệt so với những phòng trà thông thường. Lư Phưởng vừa bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh một vòng liền cảm thấy trước mắt bừng sáng, được mở rộng tầm mắt.
Bên trong rất sáng sủa, hai cánh cửa sổ bằng gỗ được mở toang. Giữa những song cửa sổ có treo lủng lẳng vài chuỗi đèn lồng nhỏ bằng tre, cuối chuỗi có gắn chuông nhỏ. Trước cửa sổ còn buông hai tấm màn bằng vải ramie mỏng và cũ. Gió thổi qua, màn vải và chuông cùng lay động, phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo. Trên giấy cửa sổ tùy tiện vẽ vài nhánh trúc mực. Ánh nắng chiếu xuống, liền tạo ra những vệt sáng lốm đốm đầy chất thơ trên mặt đất.
Toàn bộ phòng trà được chia làm hai, ngăn cách bằng một tấm bình phong gỗ khắc hình người cày ruộng và người đọc sách. Nửa bên phải, gần tường và cửa sổ có đặt rất nhiều bàn thấp hai người, ở giữa còn có một cái bàn dài rất lớn, có thể đủ cho hơn mười người ngồi quây quần. Giờ đã có vài nhóm người ngồi gần kín chỗ.
Nửa bên trái dựng quầy bằng gỗ tùng già, phía sau là giá gỗ nam chồng các hộp bánh lớn nhỏ đựng các loại bánh trà, mứt quả. Bên cạnh quầy là tấm bảng gỗ thực đơn dán các loại trà và bánh trà được phục vụ hôm nay. Chân tường còn kê một hàng hũ gốm, thân hũ dán giấy giản màu đỏ hình kim cương, có vẻ là đựng các loại trà, trà bánh, lần lượt ghi "Long đoàn", "Kiến trà", "Dương Tiện trà", "Cố Chử tử duẫn", "Nga Mi bạch nha", "Mông Đỉnh trà", "Lục An" v.v.
Vừa bước vào liền có mùi trà quyện với hương hoa thoang thoảng bay đến. Lư Phưởng nắm chặt dây túi sách, đi theo hương thơm đó qua tấm bình phong.
Lúc này, trên người hắn đeo một chiếc túi sách mới toanh, được nhuộm màu tân kỳ hình mặt Gâu Gâu, chiếc túi sách Gâu Gâu này là hắn thêm vào trước khi thanh toán. May mà đã mua! Giờ bên trong phồng lên, chứa đầy những thứ hắn vừa mua lúc nãy. Nếu không có nhiều đồ như vậy, gói từng cái một bằng giấy dầu, không biết phải cầm như thế nào!
Nghiêng người né tránh vài học trò vừa mua trà nóng, đang bưng khay gỗ hình vuông, Lư Phưởng thu lại ánh mắt tò mò khỏi những cái chén trà trên khay của họ, đứng lại trước quầy, cũng hứng thú nhìn xem trên thực đơn viết gì:
Ngày 19 tháng 1 năm Bảo Nguyên thứ 9, hôm nay phục vụ chính: Trà sữa
Một: Bá Nha tuyệt huyền - Trà búp Dương Tiện - 32 văn một chén
Hai: Vân vụ chi tử - Trà ướp hoa chi tử - 32 văn một chén
Ba: Quế phức lan hương - Trà xanh lan quế ướp hai hương - 40 văn một chén
Bốn: Thanh thanh ô long - Trà lên men Lĩnh Nam - 45 văn một chén
Năm: Long đoàn thắng tuyết - Trà Long đoàn Kiến Châu - 8 văn một chén
Có thể thêm topping: vỏ quýt khô, đậu đỏ mật, hạnh nhân giã, hạt thông giã…
Lư Phưởng nhìn mà mờ mịt, sao trà ở đây lại đắt như vậy? Hắn vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp hỏi, Tùng bá đang đứng sau quầy, dùng lửa nhỏ nấu kẹo sữa nha sĩ mua ở chợ đêm Châu Kiều thành một loại nước sền sệt, vừa nhẹ nhàng khuấy nồi, vừa giải thích không chút phiền hà:
"Cách làm này là học được từ các thương nhân Hồ (tên gọi chung các dân tộc ở phía Tây Bắc Trung Quốc thời xưa), trà sau khi đun sôi thì cho phô mai vào, nước trà màu trắng như tuyết thật, lại có hương vị thơm ngon, uống vào có một hương vị đặc biệt. Đặc biệt là vào mùa này, uống một chén trà sữa nóng hổi, đọc sách cả ngày đều có tinh thần."
Tùng bá giải thích cặn kẽ rồi cười với hắn: "Công tử cũng đừng hiểu lầm, sữa bò khó kiếm, trong thành Biện Kinh này một trăm hộ gia đình chỉ có mười hộ có thể uống được sữa bò, cho nên vật lấy hiếm mà quý. Đương nhiên, những loại nước táo, trà gừng giá một hai văn bình thường ở đây cũng có phục vụ thường xuyên. Tuy nhiên, trà sữa này cũng không phải lúc nào cũng có, còn phải xem ở chợ sớm Châu Kiều có người bán sữa tươi hay không. Hôm nay khai trương, nhà tiểu nương tử chúng tôi đã đặt trước sữa tươi, sữa rang và bánh sữa từ nông trại Mãn Phong ở ngoại thành, còn đặc biệt sai người nấu rồi mang đến, cho nên mới có nhiều như vậy. Ngày mai e là không còn nữa, nếu công tử muốn nếm thử, cứ gọi một chén."
Lư Phưởng chợt hiểu ra. Nước Đại Tống bây giờ với Liêu, Kim đều có giao thương, buôn bán trà ngựa ở Tây Vực cũng rất thịnh hành, những cách ăn uống này theo các thương đoàn vào Biện Kinh hắn cũng có nghe nói, chỉ là trước đây không có nhiều kiểu như vậy, phần lớn chỉ ghi các loại kem sữa… Hắn suy nghĩ nhưng lại liếc mắt nhìn thực đơn, chỉ cảm thấy tên các loại trà khác thì còn có thể hiểu được, phần lớn liên quan đến hương hoa và trà, chỉ có cái tên đầu tiên là không hiểu ý nghĩa, không khỏi thắc mắc: " 'Bá Nha tuyệt huyền' là trà gì thế?"
Tùng bá dường như đã giải thích cho hàng trăm người khác, vừa khuấy kẹo đường sền sệt, vừa thành thạo nói: "Công tử nghe này, trà này lấy ý nghĩa từ câu 'Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm' (Núi cao, nước chảy, gặp được tri kỷ). Công tử nhìn vào chén, lớp tuyết nổi là núi, nước trà xanh là nước. Ý của tiếng đàn là hương trà thanh cao, tri kỷ là sự hòa quyện của trà và sữa, tuyệt huyền (đứt dây đàn) là dư vị kéo dài. Chỉ có người hiểu trà, yêu trà mới có thể là tri kỷ của chén trà này."
Lư Phưởng một lần nữa sáng tỏ, trong lòng càng thêm khâm phục sự khéo léo của Diêu tiểu nương tử, hơn nữa… hắn đương nhiên là tri kỷ của Diêu tiểu nương tử! Liền háo hức lấy ra chiếc ví đã xẹp lép chỉ còn một lớp da vì mua sắm quá đà. May mà bên trong vẫn còn bảy tám chục đồng, liền lập tức gọi: "Một chén 'Bá Nha tuyệt huyền'!"
Vừa đếm tiền đồng lại nghe Tùng bá đưa một miếng giấy sái kim (giấy rắc kim tuyến) có viết chữ, nói: "Công tử có muốn gọi thêm ít bánh trà không? Trà sữa này kết hợp với bánh trà, hương vị càng tuyệt vời. Hôm nay có bánh mới, ở đây chúng tôi có bánh trạng nguyên, bánh mật ong kim quất, bánh tráng cay, mứt quả, bánh hoa mai, bánh chả giò…"
Tùng bá còn chưa nói xong, Lư Phưởng đã thấy trong đó có một hàng viết bánh Tuyết Vân, bánh Tùng Tuyết nhưng đã bị gạch đi, liền hỏi: "Hai món này là gì?"
"Đây là bánh gạo do chính tiểu nương tử nhà chúng tôi làm, rất thơm, tiếc là số lượng ít đã bán hết." Tùng bá cười hềnh hệch, chỉ vào Cảnh Hạo đang ngồi hiên ngang ở cái bàn dài phía sau: "Đều bị vị Cảnh công tử kia mua hết rồi."
Lư Phưởng tiếc nuối chọn bánh trạng nguyên, quay đầu nhìn, Cảnh Hạo một mình gần như chiếm cả cái bàn dài. Trên bàn có hai ba cái bọc lớn, đựng đầy đồ đã mua, chất thành núi. Trên bàn không chỉ có mấy chén trà sữa, mấy đĩa bánh gạo đang ăn dở, bên cạnh còn có hai hộp đựng trong hộp thức ăn.
Nhìn mà hắn tắc lưỡi, Cảnh Hạo lại mua nhiều như vậy sao?
Một lát sau, Tùng bá đã bưng một chén trà sữa màu trắng bằng gốm sứ trắng bóng loáng, kèm theo ba cái bánh trạng nguyên được nặn thành hình hoa hải đường, dùng khay đưa cho hắn.
Có lẽ vì trà trong phòng trà đắt, một số học trò chỉ vào mua một ít bánh hoặc nước táo có sẵn bình thường, vì vậy Tùng bá không quá bận rộn, cách một lúc lại pha một cốc trà sữa, còn có thời gian ra khỏi quầy dọn bàn.
Lư Phưởng bưng khay, nhìn xung quanh, các bàn nhỏ khác đều đã kín chỗ, đành phải mặt dày nói với Cảnh Hạo: "Làm phiền Cảnh huynh, làm ơn nhường một chỗ."
Cảnh Hạo không thèm quay đầu lại, rào rào cắn bánh gạo giòn rụm, bưng chén trà lên thổi thổi, thoải mái uống một ngụm lớn, rồi mới hừ một tiếng từ mũi xem như đồng ý.
Vị công tử nhà họ Cảnh này nổi tiếng là kiêu ngạo trong Quốc Tử Giám, lại có tính tình không tốt. Trước đây Lư Phưởng từng cùng hắn đá cúc cầu một lần, đối phương có người vô ý đá quả cầu da vào đầu Cảnh Hạo, sau đó cả trận Cảnh Hạo không thèm quan tâm thắng thua nữa, cứ đuổi theo người ta đá vào trán.
Cảnh Hạo vốn lười quan tâm đến hắn, nhường chỗ cho hắn đã coi như mình rộng lượng rồi, người này sao lại tự nhiên như vậy, thèm bánh gạo của hắn. Nhưng nhìn cái dáng vẻ Lư Phưởng tò mò rướn cổ nhìn, hắn tuy trong lòng ghét bỏ nhưng vẫn nghĩ đến chuyện từng cùng hắn đá cúc cầu, đẩy cái đĩa bên tay về phía hắn: "Ngươi tự nếm thử một miếng không phải biết sao?"
Không ăn thì uổng. Lư Phưởng cũng không phải là người khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi lấy một miếng, cầm trên tay xem đi xem lại. Quả nhiên là không giống lắm với các loại bánh gạo chiên, kẹo gạo chiên, cơm cháy bán ở bên ngoài. Những loại ngoài kia phần lớn được cắt thành miếng dày, dùng gạo rang rồi trộn với đường, ăn vào có một hương vị khác. Nhưng bánh gạo của Diêu tiểu nương tử lại rất tinh tế, không còn nhìn thấy hình dạng của hạt gạo. Cầm trên tay rất nhẹ, bề mặt hình bầu dục còn dính một chút bột phấn màu vàng nhạt, ngửi gần có một mùi thơm ngọt ngào. Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng hắn cắn một miếng, hai mắt liền sáng rực.
"Ừm! Ngon! Ngon quá đi mất!"
Bánh gạo vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn trong kẽ răng. Đầu tiên là vị thơm giòn sau khi nướng, sau đó ngay lập tức bị bao phủ bởi một vị ngọt ngon đặc biệt, hương vị đó khác hẳn với bất kỳ loại bánh nào hắn từng ăn trước đây. Hắn ngẩn người ra một lúc, mãi sau mới nhận ra ánh mắt chán ghét không thể che giấu của Cảnh Hạo bên cạnh.
Sao người này lại không có kiến thức bằng cả Cảnh Ngưu, Cảnh Mã nhà hắn. Cảnh Hạo bĩu môi trong lòng, nhưng tay không ngừng lại, ăn thêm một miếng nữa. Vừa ăn một cách ngon lành vừa nghĩ, chẳng phải chỉ là bánh gạo nướng thôi sao, có gì mà hiếm lạ, về nhà sẽ bảo đầu bếp nhà hắn làm mười cân, tám cân để ăn.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn, không biết là Cảnh Ngưu hay Cảnh Mã đang chạy vào với đầy mồ hôi, vác hai cái bọc lớn còn lại trên bàn lên vai, thở hổn hển nói với Cảnh Hạo: "Hạo ca, nô tài và Cảnh Ngưu sẽ mang đồ về nhà trước, để Cảnh Kê theo hầu hạ, được không ạ?"
Ồ, vậy đây là Cảnh Mã. Cảnh Hạo không hài lòng nhướn mí mắt lên nói: "Hai đứa đều đi à?"
Cảnh Mã mếu máo: "Cảnh Dương, Cảnh Trư phải lái xe, Long, Xà, Hổ, Thỏ bốn người chuyên bảo vệ sự an toàn của ngài không thể tùy tiện sai bảo. Hai thằng Thử Tử, Cẩu Tử đó không ăn được đồ tốt, ăn sữa trà ngài thưởng còn bị tào tháo rượt (tiêu chảy) nữa! Tôi thấy chắc là bọn họ không ăn được sữa bò, nhiều người ăn vào là bị tào tháo rượt. Giờ đồ đã chất đầy hai xe, đều phải có người đi theo, hai đứa nô tài chúng ta về còn phải dọn dẹp cho ngài nữa chứ. Nếu để thằng Cảnh Kê vụng về đó mang về, lỡ làm hỏng, ngài lại tức giận."
Hắn cũng oan ức lắm! Ai mà biết được Hạo ca của họ miệng nói là phòng đọc sách nhỏ thôi, có gì mà lạ, xem qua loa thôi. Kết quả vừa vào thì như bị trúng tà, ở tiệm văn phòng phẩm bên cạnh, cái này cũng mua một bộ, cái kia cũng mua hai bộ, những thứ bút mực giấy nghiên, các loại túi sách mà ngày thường hắn chê bai đều lấy hết. Nói rằng hắn thực ra không thích, chỉ là mua về để thưởng cho các huynh đệ tỷ muội, tiện thể mang về cho các di nương trong nhà một ít đồ chơi hay ho.
Thậm chí còn mua cả bộ mười hai con giáp mập mạp trong tiệm.
Nói là mua cho mười hai đứa ngu ngốc bọn họ, mỗi đứa một con là vừa.
Không nhắc đến hai chữ "ngu ngốc", Cảnh Mã lúc đó còn cảm động đến ch** n**c mắt, không ngờ Hạo ca vẫn nghĩ đến bọn họ! Lúc thanh toán thì bị những món đồ chất cao hơn núi làm cho lưng không thẳng lên được. May mà họ đông người, phải chia thành mấy chuyến mới chở hết lên xe được.
Một lũ vô dụng. Cảnh Hạo vừa nghe đến chuyện để Cảnh Kê hầu hạ thì liền bực bội. Tùy tiện vẫy tay: "Thôi thôi thôi, đi đi! Mau đi rồi mau về!"
Cảnh Mã vác cái bọc nặng trịch đi mất. Một lát sau, Cảnh Kê với khuôn mặt gầy gò, đôi mắt nhỏ chạy như bay vào, vẻ mặt vui mừng nói: "Hạo hạo hạo hạo hạo…"
Cảnh Hạo không kiên nhẫn vơ lấy bánh gạo nhét vào miệng hắn, cảnh cáo: "Im miệng, hôm nay ngươi không được nói một câu nào. Dám làm ta mất mặt, ta lập tức đá ngươi xuống cống."
Lư Phưởng đứng bên cạnh xem toàn bộ, mím môi, cúi đầu cố gắng nhớ lại mấy ngày gần đây có chuyện buồn gì không, mới cố nén lại tiếng cười. Khi Cảnh Hạo nhận ra, nheo mắt quay đầu lại, hắn vội vàng giả vờ đang nghiêm túc ăn bánh gạo.
Mà chiếc bánh này thật sự ngon. Chắc chắn sau này hắn sẽ tự mình mua về từ từ thưởng thức.
Còn nữa, "Bá Nha tuyệt huyền" kết hợp với bánh gạo thật sự là thanh tao và phù hợp, sảng khoái và ngon miệng! Lư Phưởng không ngờ đồ của người Hồ lại ngon đến vậy. Hắn ăn xong bánh gạo thấy khát, vừa hay trà sữa đã nguội bớt, liền bưng chén trà lên nhấp một ngụm để làm ẩm miệng. Ngay lập tức hắn kinh ngạc mở to mắt, trà thơm quá, mịn màng quá!
Hắn nhớ là trà sữa của các thương nhân Hồ mở quán bán đều có vị mặn? Không chỉ có thể cho gạo rang vào mà còn có thể cho thịt cừu vào nữa.
Lư Phưởng không quen uống trà vị mặn. Hắn vẫn thích trà xanh thêm các loại mứt quả, bánh kẹo khác, bên trên nổi một lớp bọt, rất thơm và tao nhã. Nhưng không ngờ trà sữa của Diêu tiểu nương tử lại có vị ngọt, nhưng không quá ngọt, uống vào có hương sữa trong hương trà, vị như tuyết rơi xuống nước xuân vậy, trong trẻo và mềm mại. Hương sữa nhẹ nhàng làm nền, làm cho vị đắng của trà gần như không còn nữa.
Vừa hay kết hợp với hương vị đậm đà của bánh gạo.
Ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu qua cửa sổ, Lư Phưởng phơi nắng ấm, thong thả nhấm nháp trà.
Bên tai nghe Cảnh Hạo mắng Cảnh Kê, trước mắt thấy Gâu Gâu chỉ vươn vai trong cái giỏ treo, đã làm cho các học trò bên cạnh hò reo "ngoan quá", "cưng quá", hắn lại cảm thấy tâm trạng vô cùng bình yên.
Lư Phưởng chống cằm, tận hưởng buổi sáng tuyệt vời này, chỉ cảm thấy nơi đây mọi thứ đều hợp ý hắn. Hắn còn nghĩ, lát nữa uống xong chén trà sữa này sẽ qua sờ Gâu Gâu.
Lúc hắn mua trà sữa còn liếc thấy trên quầy có một cái giỏ tre chuyên biệt, bên trong đựng rất nhiều chuột khô và chim cút khô, giá tám văn một túi, có thể mua để cho mèo chó ăn. Nhưng nếu cho Gâu Gâu ăn thì mỗi ngày chỉ giới hạn năm phần, Tùng bá nói Gâu Gâu quá béo, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Béo sao? Lư Phưởng chẳng thấy vậy chút nào, phản bác trong lòng, nó béo chỗ nào? Một chút cũng không béo!
Nó còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa chỉ là lông hơi dày vào mùa đông thôi!
Đã tính toán xong, Lư Phưởng lại càng thoải mái ăn uống, tiện thể còn ngắm nghía mấy món đồ vừa mua, chỉ cảm thấy những thứ mình chọn đều rất tốt! Hắn còn lên kế hoạch sẽ dùng cuốn sổ mới mua và cây bút mới để chép mấy bài thơ Tô Công mà hắn yêu thích nhất…
Hắn bay bổng trong suy nghĩ, trong lòng mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên một chuyện quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra. Không sao không sao, không nhớ ra được thì không phải là chuyện quan trọng.
Bây giờ gió đẹp, trời nắng đẹp, để sau rồi nói.
Còn ở bên ngoài, Mạnh viên ngoại cũng đã đến, chỉ là ông vừa bước vào cửa, cơn giận dữ đã ngay lập tức bị xì hơi. Ngày đầu tiên tiệm nhà họ Diêu khai trương, bên trong đông người quá! Không chỉ toàn là học trò Quốc Tử Giám mà còn có vài tiến sĩ giảng dạy trẻ tuổi xa quê, không về nhà ăn Tết.
Người qua lại tấp nập, dạy dỗ con trai trước mặt mọi người, chẳng phải càng mất mặt hơn sao, vì vậy đành phải giả vờ đến để ủng hộ, cố gượng cười chúc mừng Diêu Như Ý đang đón khách trước cửa rồi ra vẻ tò mò bước vào trong.
Tiệm tạp hóa cũ có Tam Tấc Đinh trông coi, tiệm văn phòng phẩm có Tùng Tân và tiểu Thạch Đầu lo liệu. Phòng trà hoàn toàn dựa vào một mình Tùng bá. Gian phòng phía Đông là phòng tự học, nhưng giờ mọi người lần đầu đến, đều còn mới lạ, những học trò không có ý chí như Lư Phưởng càng nhiều hơn, vừa vào, đương nhiên phải đi xem một vòng, ngắm tranh chữ, ngửi hoa mai, dạo tiệm văn phòng phẩm, ăn bánh uống trà. Chẳng mấy ai đi thẳng vào gian phòng phía Đông để học.
Hai gian phòng phía Đông được thông với nhau thành một phòng đọc sách lớn, đã được bày biện mấy hàng bàn ghế gọn gàng. Cạnh cửa còn đặt một cái bàn dài và một cái ghế khoanh tay có đệm dày, đó là vị trí mà Diêu Khải Chiêu ngồi làm việc mỗi ngày. Hôm nay ông mặc quần áo mới, tóc râu đều được gội sạch, đã sớm chờ ở đây.
Đợi một lúc, thấy lần lượt có học trò đi vào, Diêu Khải Chiêu lập tức ngồi ngay ngắn, không ngờ những học trò này lại cứ thò đầu ra ngó khắp nơi, chính là không chịu vào đọc sách!
Ông đợi sốt ruột, cuối cùng cũng đợi được một người, lại là một khuôn mặt quen thuộc. Diêu Khải Chiêu nhìn chàng trai trẻ mặt trắng quen thuộc trước mắt rất lâu, cuối cùng cũng đại khái nhớ ra tên hắn là gì, hình như là con trai của tiệm may, thường xuyên đến hỏi học.
Chỉ là đứa trẻ này tư chất bình thường, phải rất chăm chỉ học hành mới có đường ra. Diêu Khải Chiêu thấy hắn là người đầu tiên đến, liền cảm thấy được an ủi đôi chút, đang định mở lời, không ngờ lại nghe hắn cung kính hỏi:
"Diêu tiên sinh… ta đến để giúp đun nước, xin hỏi bếp và bể nước ở đâu ạ?" - Trình Thư Quân đỏ mặt, cúi người hành lễ với Diêu Khải Chiêu.
Diêu Khải Chiêu mặt đen lại. Lại không phải đến để học?
Sao ai vào cũng không phải để học vậy!
Trình Thư Quân cũng nhận ra mình ngốc rồi, sao lại đi hỏi Diêu học sĩ, ông ấy bây giờ vẫn còn hơi lẫn, còn không nhận ra người. Liền ngượng ngùng cáo tội, lùi ra ngoài. Vừa hay thấy Mạnh Bác Viễn đang dẫn đường từ phía bên kia lại, vội vàng túm lấy hắn hỏi: "Bếp ở đâu vậy?"
Mẹ hắn hôm qua đã nói với hắn, phòng đọc sách của Diêu tiểu nương tử ngày mai sẽ khai trương, bảo hắn đến sớm để giúp đỡ. Bà nói Diêu tiểu nương tử trước đó đã bàn bạc với bà, hắn có thể đến phòng đọc sách làm việc vặt, làm những việc trong khả năng của mình, sau này có thể đến đọc sách, xem sách miễn phí.
Được gọi là cần cù bù đắp.
Vừa rồi ở trước cửa, Diêu tiểu nương tử cũng dịu dàng nói với hắn, hôm nay việc của hắn là giúp cung cấp nước nóng trong phòng đọc sách, nước hết thì đun mấy nồi giữ nóng trên bếp để mọi người lấy dùng là được.
"Hôm nay người đông, e rằng sẽ làm huynh mệt." Diêu tiểu nương tử còn áy náy cười với hắn.
Trình Thư Quân không dám nhìn nàng, đỏ mặt đồng ý.
Mạnh Bác Viễn bận rộn đến mức chân không chạm đất, vừa gọi một học trò muốn tìm nhà xí, vừa chỉ tay về phía cửa ngách phía Tây: "Ở phía sau đó, ngươi tự đi tìm đi, ta giờ không rảnh để ý ngươi… Ối ôi, nhà xí không phải ở đó! Quay lại quay lại! Có tè ra quần chưa? Nhịn lại đi! Ta dẫn ngươi đi!"
Nói rồi lại chạy mất.
Trình Thư Quân cũng tự đi lo việc của mình.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 74: Bận rộn học tập
10.0/10 từ 12 lượt.