Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 69: Bếp lò nhỏ (tiếp)
75@-
Diêu Như Ý nhận lấy mà mơ hồ, Vương Ung? Người ăn kẹo táo đó sao?
Nàng ôm theo sự nghi ngờ và khó hiểu, mở tờ giấy nhỏ ra.
Bên trong chỉ có một dòng chữ viết ở giữa, chứ viết rất thanh tú.
“Thanh sơn nhất đạo đồng phong vũ, minh nguyệt hà tằng thị lưỡng hương.”
Diêu Như Ý lặp lại mấy lần, một lúc lâu sau mới hiểu ý nghĩa. Vừa hiểu, lòng nàng liền có một sự rung động và phấn khích khó tả, chỉ cảm thấy tim đập mạnh mẽ, nhưng nàng không thể để lộ, liền kiềm nén cố nhịn, đè nén sự cay xót suýt dâng lên khóe mắt, cùng với sự xúc động sâu sắc vào tận đáy lòng.
Bình tĩnh lại một lát, nàng liền lén lút hé mắt nhìn Lâm Văn An. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường. Nàng quay sang nghĩ, hắn chắc cũng đã nhìn thấy dòng chữ này rồi, dù sao tờ giấy này cũng không có phong bì, chỉ được gấp lại một cách tùy ý, toát lên vẻ phóng khoáng và thẳng thắn, như thể hoàn toàn không sợ người khác xem.
Đúng vậy, nếu dịch thẳng câu thơ này ra, đại khái là: Chúng ta từng cùng nhau chịu chung một gió mưa trên núi; cùng ngắm một vầng trăng sáng, thì cớ gì lại ở hai nơi khác nhau?
Và theo cách nàng hiểu, thì là: Hello, đồng hương.
Vì vậy người khác nhìn vào đa số đều không hiểu, chỉ cảm thấy đây là một lời chào đầu cuối không rõ, không quan trọng. Càng khó hiểu hơn, tại sao một câu nói không rõ ý nghĩa như vậy, lại phải tốn công tốn sức truyền đến tay người khác.
Diêu Như Ý ngây người nhìn rất lâu, nhìn thấy câu thơ này, nàng liền cảm thấy Thẩm nương tử chắc chắn hiểu nàng, nàng ấy hiểu cái tâm trạng không muốn gặp mặt của nàng nhưng lại sợ nàng cô đơn, mới dùng cách này để nói với nàng: Chúng ta tuy không gặp, cũng không cần phải gặp, nhưng ta vẫn sẽ chúc phúc cho muội, cũng chúc phúc cho ta, chúc muội và ta ở nơi đất khách quê người đều mọi sự bình an.
Thẩm nương tử… nàng ấy quả nhiên là một người chị cả dịu dàng.
Hiểu được tầng ý này, Diêu Như Ý gần như đã rơi nước mắt vì được thấu hiểu, như thể quả khổ qua nhỏ trên dây leo đột nhiên được ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu rọi.
Hít hít mũi, nàng để bản thân bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể thản nhiên ngẩng đầu cười. Nàng cất tờ giấy này vào lại một cách trân trọng, cất vào ngăn kéo nơi nàng thường giấu sổ sách rồi mới nói với Lâm Văn An: “Đa tạ ngài, nhị thúc.”
Lâm Văn An nói: “Không có gì đáng nói.”
Khi Vương Ung đưa tờ giấy này cho hắn một cách thoải mái, Lâm Văn An đã đại khái đoán được ai viết, chắc là Thẩm nương tử? Chữ này rất thanh tú còn mang vài phần phong cách thư pháp phiêu dật của Trần Quận Tạ Thị, chắc nàng ấy học chữ từ trượng phu, tuy chưa đến nơi đến chốn nhưng bút pháp đã có thần thái. Mà Vương Ung vốn là khách quen của tiệm Thẩm Ký, nghe nói nhiều năm trước đã gửi ở tiệm Thẩm Ký mấy trăm con vịt và cá, mỗi ngày đều phải đến ăn một bữa cùng vợ mình, sau ngần ấy năm, cả hai đều ăn đến phát phì.
Như Ý và Thẩm nương tử chắc cũng quen biết nhau, không nói đến vẻ mặt kích động của nàng khi nghe tin Thẩm nương tử ở trong yến tiệc, Vương Ung cũng từng nói, tiên sinh trước khi trúng gió cũng là khách quen của tiệm Thẩm Ký, nghĩ như vậy, cho rằng câu thơ trong tờ giấy này là lời hỏi thăm của một người quen cũ cũng trở nên hợp lý. Nhưng việc dùng câu thơ của Vương Xương Linh trong tình huống này vẫn có chút gượng gạo, bệnh nghề nghiệp của văn nhân Lâm Văn An lại phát tác, ngược lại lại đi nghiền ngẫm những chi tiết nhỏ nhặt không liên quan.
Tiếng động long trời lở đất bên ngoài dần dần lắng xuống, trong lòng Diêu Như Ý tràn ngập một niềm vui và sự nhẹ nhõm khó tả, đối diện với Lâm Văn An cũng không còn ngượng ngùng nữa, cuốn gói giấy dầu trên bàn vào tay, liền mời Lâm Văn An ra ngoài hẻm xem pháo hoa.
Lâm Văn An bị nàng kéo, liền đi theo.
Ngoài cửa lạnh hơn rất nhiều, gió bắc thổi vù vù, Diêu Như Ý mang ra một cái ghế dài, lại đẩy cả cái lò sưởi ra, đặt ở dưới chân hai người, rồi vào tiệm lấy ra một cái chăn mới, đó là một cái chăn lông bị tồn kho đã lâu vì giá quá đắt, nhưng rất lớn và dày, mở ra ít nhất có thể bọc được ba, bốn người vào trong.
Hai người ngồi không gần nhau, mỗi người một đầu ghế dài, ở giữa còn có một cái lò sưởi nhỏ có nắp, cái chăn lông mềm mại lỏng lẻo phủ chung trên vai hai người, ở giữa phồng lên trống rỗng.
Trong tay ôm chiếc bánh mì nướng đậu đỏ đã nguội, khoác chiếc chăn nặng trĩu, hai người vây quanh lò sưởi, thở ra từng làn hơi trắng, cùng nhau ngước nhìn bầu trời đêm.
Lúc này đã qua canh ba, năm mới đã đến, pháo hoa đã thưa thớt hơn nhiều so với vừa nãy, tiếng người xung quanh cũng đã lặng đi. Thỉnh thoảng có một đóa pháo hoa lặng lẽ bay lên từ xa, rồi nở rộ trọn vẹn trước mắt hai người, ngàn vạn dải lụa bạc rơi xuống, đẹp đến lay động lòng người.
Lâm Văn An vốn ít nói, lúc này chỉ lặng lẽ nhìn, nhìn khoảng một hai khắc, hắn liền cảm thấy thực sự quá yên tĩnh, ngoài tiếng pháo hoa và tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên, lại không có một chút tiếng người nào, thực sự không giống tính cách của Như Ý chút nào.
Quay đầu liếc nhìn, hóa ra Diêu Như Ý đã buồn ngủ đến mức gật gù, mí mắt trĩu xuống, người cũng xiêu vẹo.
Bảo sao lại yên tĩnh như vậy.
Trong gói giấy dầu có năm miếng bánh mì, một mình nàng ăn hết bốn miếng, bụng no rồi thì dễ buồn ngủ.
Lâm Văn An thấy nàng cố gắng chống cự một lúc, cuối cùng vẫn không thắng được con sâu ngủ, người nghiêng ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống gầm ghế, hắn theo bản năng đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy, giữ nàng lại, lại di chuyển cái lò sưởi nhỏ ở giữa hai người ra rồi từ từ nghiêng vai về phía nàng.
Trên vai đậu một cục mềm mềm nặng trĩu, Lâm Văn An lại lấy cái chăn dày quấn nàng hai vòng, chỉ để lại một khuôn mặt.
Hắn cứ như vậy nghiêng vai, một mình lặng lẽ xem pháo hoa rất lâu.
Một đêm giao thừa vừa ồn ào vừa yên tĩnh như vậy, trong lòng hắn lại dâng lên sự bình yên và dịu dàng đã lâu không có. Đêm rất tối, pháo hoa rất đẹp, vai hắn chạm vào má nàng, họ cùng nhau chia sẻ chiếc bánh mì ấm áp, bầu bạn trong đêm giao thừa và bước qua năm cũ.
Đúng vậy, đã là năm mới rồi.
Lâm Văn An rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ say trên vai hắn.
“Tân xuân cát bình, mọi sự… Như Ý.”
Hắn quay đầu nhìn ngàn vạn ánh hoa lửa trên trời, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói khẽ.
Sáng hôm sau, Diêu Như Ý tỉnh dậy trong phòng mình, đêm qua nàng thức khuya lại không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, vừa mở mắt đã được cuộn tròn trong chăn, nhìn thời gian đã là lúc mặt trời lên cao. Hơn nữa, đêm qua không phải trông đêm giao thừa và xem pháo hoa với nhị thúc sao? Thế nàng… về bằng cách nào…
Diêu Như Ý ngồi trên giường nhìn chiếc chăn dày được gấp gọn gàng ở cuối giường, không phải chứ… Nàng vừa nghĩ vừa thấy vành tai đỏ bừng. Hơn nữa, nàng không chỉ ngủ quá say quá thoải mái, nhớ không ra mình về bằng cách nào, mà còn không nhớ ra pháo hoa đêm qua trông như thế nào, chỉ nhớ màu đỏ, màu vàng, màu bạc.
Thứ khắc sâu hơn cả pháo hoa lại là đôi mắt của Lâm Văn An.
Nàng gãi đầu, tạm thời gạt hết suy nghĩ trong đầu ra, vội vàng thức dậy mặc quần áo, rửa mặt, chải tóc, vừa đẩy cửa ra liền giật mình.
Cả sân đầy người! Đồng loạt quay đầu nhìn nàng!
Nàng lại lặng lẽ đóng cửa lùi vào.
Sao lại có nhiều người như vậy? Lập tức lại nhớ ra, đúng rồi, hôm nay là mùng một Tết mà!
Nàng và a gia có lẽ không có nhiều người đến chúc Tết nhưng bên kia tường còn có một Lâm Văn An nữa.
Cả buổi sáng mùng một, ngoài Trình nương tử, Mạnh viên ngoại và vài học sinh của Nam Trai cùng với nhà Diêu Quý là đến chúc Tết Diêu lão gia, sân nhà họ Diêu đã bị các quan lại đến chúc Tết Lâm Văn An đông nghẹt.
Sau đó vẫn là Tùng bá đáng tin cậy, cuối cùng cũng nhớ ra nhà họ Lâm còn có một cửa chính, liền mở cửa lớn và phòng khách ra, lúc này mới dẫn đám quan lại đó từ nhà họ Diêu sang nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, nghe Tam Thốn Đinh lén lút sang xin vài gói trà nói, ngay cả nhà họ Lâm rộng hơn cũng sắp không có chỗ đặt chân rồi.
Vì quá lộn xộn, Diêu Như Ý kéo Diêu Vân Nương, người đang sợ hãi lê lết qua đống quà Tết đi sát tường, trốn vào phòng ngủ của mình.
Vân Nương là con gái của Diêu Quý và Ngũ thị, chính là người em họ khác phòng từng bị liên lụy vì chuyện hủy hôn của nguyên chủ, đến nay vẫn chưa kết hôn. Ngũ thị và Diêu Quý trước tiên đến bái phỏng Diêu lão gia sau đó cũng vội vàng chạy sang nhà Lâm Văn An để quen mặt, hóng hớt.
Nhưng Vân Nương là con gái nhà khuê các không dám đi, Diêu Như Ý liền đưa nàng vào phòng để nói chuyện.
Nói là nói chuyện, nhưng thực ra cũng không biết nói gì, hai người không thân nhau lắm, nguyên chủ không thích giao tiếp với người khác, ngay cả khi ở nhà Diêu Quý cũng đa số trốn trong phòng, tính cách của Vân Nương cũng không phải là người hoạt bát. Diêu Như Ý tuy bản tính khá thích nói chuyện nhưng nàng mấy ngày nay tâm trạng cũng rối bời, nhất thời không nghĩ ra lời hỏi han, hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng Ngũ thị gọi Vân Nương về nhà, hai người mới cùng nói:
“Uống chút trà đi”, “Cái bánh này ngon”, “Muội ăn nhiều chút đi”.
Ba câu nói khô khan như vậy.
Vân Nương nghe thấy giọng nói lớn của Ngũ thị, vội vàng đứng dậy từ biệt, Diêu Như Ý liền chuẩn bị tiễn nàng.
Cửa vừa mở ra, Vân Nương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Diêu Như Ý nói:
“Như Ý tỷ, thực ra… muội rất cảm ơn tỷ. Chuyện hôn sự mà nương nói trước đó, muội cực kỳ không thích, người đó lại còn vừa lùn vừa béo, trông thật xấu xí. Chuyện này… muội đã muốn nói với tỷ từ lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội.”
“Muội chưa bao giờ trách tỷ, trong lòng muội luôn biết ơn tỷ.”
Nói xong, nàng cúi đầu cười ngượng nghịu với Diêu Như Ý, rồi đi theo Ngũ thị đang ầm ĩ gọi nàng.
Diêu Như Ý sững sờ một lúc, không ngờ ở đây lại có nội tình như vậy.
Nhưng cũng tốt, ít nhất không thực sự liên lụy đến nàng, đó là chuyện tốt.
Diêu Như Ý vui vẻ, nàng đang cảm thấy năm mới thật tốt, chuyện tốt liên tiếp đến, lại bị một cái bánh nướng lớn hơn rơi trúng đầu.
Khoảng buổi chiều, Lâm Văn An đối phó xong những chuyện chúc Tết tập thể, lại từ chối một đống yến tiệc phiền phức, cuối cùng cũng có thể thoát thân. Hắn thong dong đi từ cửa nhỏ sang, vén rèm vào tiệm như đi mua rau, tùy tiện đưa cho Diêu Như Ý một chùm chìa khóa.
“Đây là cái gì?”
Diêu Như Ý liếc nhìn. Nàng đang gặm quả lê đông lạnh lấy từ hầm, ôm Gâu Gâu trông tiệm.
Lâm Văn An bình thản nói:
“Chìa khóa của căn nhà trống chếch phía đói diện, hôm qua quên nói với muội, quan gia cũng biết việc mình vô ý suýt chút nữa gây ra án mạng nên hiếm khi rộng rãi, bảo ta chọn một trong hai căn nhà để làm lễ tạ tội. Lúc đó không thể hỏi ý kiến của muội, ta liền tự ý chọn một căn gần nhà, lớn một chút, muội có muốn qua xem không?”
Diêu Như Ý hết hồn, nàng rõ ràng chỉ nói thuê một phòng là được, nhị thúc sao lại chọn một căn nhà lớn!
Giọng nàng run rẩy, hỏi:
“Căn nhà này tiền thuê… tiền thuê bao nhiêu?”
Thuê không nổi thì chết! Nàng đâu có nhiều tiền như vậy để thuê cả một căn nhà?
Lâm Văn An ngược lại thấy lạ với phản ứng của nàng, hơi nghiêng đầu nói:
“Không cần tiền thuê, là do quan gia ban thưởng.”
Diêu Như Ý há hốc mồm, quả lê cũng rơi xuống, sau đó đứng bật dậy.
Bánh từ trên trời thật sự rơi xuống rồi!
Phòng tự học của nàng, có chỗ lớn rồi!
Lời của dịch giả: dịch cái chương này nó tình, nó quắn quéo quá ))
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Diêu Như Ý nhận lấy mà mơ hồ, Vương Ung? Người ăn kẹo táo đó sao?
Nàng ôm theo sự nghi ngờ và khó hiểu, mở tờ giấy nhỏ ra.
Bên trong chỉ có một dòng chữ viết ở giữa, chứ viết rất thanh tú.
“Thanh sơn nhất đạo đồng phong vũ, minh nguyệt hà tằng thị lưỡng hương.”
Diêu Như Ý lặp lại mấy lần, một lúc lâu sau mới hiểu ý nghĩa. Vừa hiểu, lòng nàng liền có một sự rung động và phấn khích khó tả, chỉ cảm thấy tim đập mạnh mẽ, nhưng nàng không thể để lộ, liền kiềm nén cố nhịn, đè nén sự cay xót suýt dâng lên khóe mắt, cùng với sự xúc động sâu sắc vào tận đáy lòng.
Bình tĩnh lại một lát, nàng liền lén lút hé mắt nhìn Lâm Văn An. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường. Nàng quay sang nghĩ, hắn chắc cũng đã nhìn thấy dòng chữ này rồi, dù sao tờ giấy này cũng không có phong bì, chỉ được gấp lại một cách tùy ý, toát lên vẻ phóng khoáng và thẳng thắn, như thể hoàn toàn không sợ người khác xem.
Đúng vậy, nếu dịch thẳng câu thơ này ra, đại khái là: Chúng ta từng cùng nhau chịu chung một gió mưa trên núi; cùng ngắm một vầng trăng sáng, thì cớ gì lại ở hai nơi khác nhau?
Và theo cách nàng hiểu, thì là: Hello, đồng hương.
Vì vậy người khác nhìn vào đa số đều không hiểu, chỉ cảm thấy đây là một lời chào đầu cuối không rõ, không quan trọng. Càng khó hiểu hơn, tại sao một câu nói không rõ ý nghĩa như vậy, lại phải tốn công tốn sức truyền đến tay người khác.
Diêu Như Ý ngây người nhìn rất lâu, nhìn thấy câu thơ này, nàng liền cảm thấy Thẩm nương tử chắc chắn hiểu nàng, nàng ấy hiểu cái tâm trạng không muốn gặp mặt của nàng nhưng lại sợ nàng cô đơn, mới dùng cách này để nói với nàng: Chúng ta tuy không gặp, cũng không cần phải gặp, nhưng ta vẫn sẽ chúc phúc cho muội, cũng chúc phúc cho ta, chúc muội và ta ở nơi đất khách quê người đều mọi sự bình an.
Thẩm nương tử… nàng ấy quả nhiên là một người chị cả dịu dàng.
Hiểu được tầng ý này, Diêu Như Ý gần như đã rơi nước mắt vì được thấu hiểu, như thể quả khổ qua nhỏ trên dây leo đột nhiên được ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu rọi.
Hít hít mũi, nàng để bản thân bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể thản nhiên ngẩng đầu cười. Nàng cất tờ giấy này vào lại một cách trân trọng, cất vào ngăn kéo nơi nàng thường giấu sổ sách rồi mới nói với Lâm Văn An: “Đa tạ ngài, nhị thúc.”
Lâm Văn An nói: “Không có gì đáng nói.”
Khi Vương Ung đưa tờ giấy này cho hắn một cách thoải mái, Lâm Văn An đã đại khái đoán được ai viết, chắc là Thẩm nương tử? Chữ này rất thanh tú còn mang vài phần phong cách thư pháp phiêu dật của Trần Quận Tạ Thị, chắc nàng ấy học chữ từ trượng phu, tuy chưa đến nơi đến chốn nhưng bút pháp đã có thần thái. Mà Vương Ung vốn là khách quen của tiệm Thẩm Ký, nghe nói nhiều năm trước đã gửi ở tiệm Thẩm Ký mấy trăm con vịt và cá, mỗi ngày đều phải đến ăn một bữa cùng vợ mình, sau ngần ấy năm, cả hai đều ăn đến phát phì.
Như Ý và Thẩm nương tử chắc cũng quen biết nhau, không nói đến vẻ mặt kích động của nàng khi nghe tin Thẩm nương tử ở trong yến tiệc, Vương Ung cũng từng nói, tiên sinh trước khi trúng gió cũng là khách quen của tiệm Thẩm Ký, nghĩ như vậy, cho rằng câu thơ trong tờ giấy này là lời hỏi thăm của một người quen cũ cũng trở nên hợp lý. Nhưng việc dùng câu thơ của Vương Xương Linh trong tình huống này vẫn có chút gượng gạo, bệnh nghề nghiệp của văn nhân Lâm Văn An lại phát tác, ngược lại lại đi nghiền ngẫm những chi tiết nhỏ nhặt không liên quan.
Tiếng động long trời lở đất bên ngoài dần dần lắng xuống, trong lòng Diêu Như Ý tràn ngập một niềm vui và sự nhẹ nhõm khó tả, đối diện với Lâm Văn An cũng không còn ngượng ngùng nữa, cuốn gói giấy dầu trên bàn vào tay, liền mời Lâm Văn An ra ngoài hẻm xem pháo hoa.
Lâm Văn An bị nàng kéo, liền đi theo.
Ngoài cửa lạnh hơn rất nhiều, gió bắc thổi vù vù, Diêu Như Ý mang ra một cái ghế dài, lại đẩy cả cái lò sưởi ra, đặt ở dưới chân hai người, rồi vào tiệm lấy ra một cái chăn mới, đó là một cái chăn lông bị tồn kho đã lâu vì giá quá đắt, nhưng rất lớn và dày, mở ra ít nhất có thể bọc được ba, bốn người vào trong.
Hai người ngồi không gần nhau, mỗi người một đầu ghế dài, ở giữa còn có một cái lò sưởi nhỏ có nắp, cái chăn lông mềm mại lỏng lẻo phủ chung trên vai hai người, ở giữa phồng lên trống rỗng.
Trong tay ôm chiếc bánh mì nướng đậu đỏ đã nguội, khoác chiếc chăn nặng trĩu, hai người vây quanh lò sưởi, thở ra từng làn hơi trắng, cùng nhau ngước nhìn bầu trời đêm.
Lúc này đã qua canh ba, năm mới đã đến, pháo hoa đã thưa thớt hơn nhiều so với vừa nãy, tiếng người xung quanh cũng đã lặng đi. Thỉnh thoảng có một đóa pháo hoa lặng lẽ bay lên từ xa, rồi nở rộ trọn vẹn trước mắt hai người, ngàn vạn dải lụa bạc rơi xuống, đẹp đến lay động lòng người.
Lâm Văn An vốn ít nói, lúc này chỉ lặng lẽ nhìn, nhìn khoảng một hai khắc, hắn liền cảm thấy thực sự quá yên tĩnh, ngoài tiếng pháo hoa và tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên, lại không có một chút tiếng người nào, thực sự không giống tính cách của Như Ý chút nào.
Quay đầu liếc nhìn, hóa ra Diêu Như Ý đã buồn ngủ đến mức gật gù, mí mắt trĩu xuống, người cũng xiêu vẹo.
Bảo sao lại yên tĩnh như vậy.
Trong gói giấy dầu có năm miếng bánh mì, một mình nàng ăn hết bốn miếng, bụng no rồi thì dễ buồn ngủ.
Lâm Văn An thấy nàng cố gắng chống cự một lúc, cuối cùng vẫn không thắng được con sâu ngủ, người nghiêng ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống gầm ghế, hắn theo bản năng đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy, giữ nàng lại, lại di chuyển cái lò sưởi nhỏ ở giữa hai người ra rồi từ từ nghiêng vai về phía nàng.
Trên vai đậu một cục mềm mềm nặng trĩu, Lâm Văn An lại lấy cái chăn dày quấn nàng hai vòng, chỉ để lại một khuôn mặt.
Hắn cứ như vậy nghiêng vai, một mình lặng lẽ xem pháo hoa rất lâu.
Một đêm giao thừa vừa ồn ào vừa yên tĩnh như vậy, trong lòng hắn lại dâng lên sự bình yên và dịu dàng đã lâu không có. Đêm rất tối, pháo hoa rất đẹp, vai hắn chạm vào má nàng, họ cùng nhau chia sẻ chiếc bánh mì ấm áp, bầu bạn trong đêm giao thừa và bước qua năm cũ.
Đúng vậy, đã là năm mới rồi.
Lâm Văn An rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ say trên vai hắn.
“Tân xuân cát bình, mọi sự… Như Ý.”
Hắn quay đầu nhìn ngàn vạn ánh hoa lửa trên trời, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói khẽ.
Sáng hôm sau, Diêu Như Ý tỉnh dậy trong phòng mình, đêm qua nàng thức khuya lại không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, vừa mở mắt đã được cuộn tròn trong chăn, nhìn thời gian đã là lúc mặt trời lên cao. Hơn nữa, đêm qua không phải trông đêm giao thừa và xem pháo hoa với nhị thúc sao? Thế nàng… về bằng cách nào…
Diêu Như Ý ngồi trên giường nhìn chiếc chăn dày được gấp gọn gàng ở cuối giường, không phải chứ… Nàng vừa nghĩ vừa thấy vành tai đỏ bừng. Hơn nữa, nàng không chỉ ngủ quá say quá thoải mái, nhớ không ra mình về bằng cách nào, mà còn không nhớ ra pháo hoa đêm qua trông như thế nào, chỉ nhớ màu đỏ, màu vàng, màu bạc.
Thứ khắc sâu hơn cả pháo hoa lại là đôi mắt của Lâm Văn An.
Nàng gãi đầu, tạm thời gạt hết suy nghĩ trong đầu ra, vội vàng thức dậy mặc quần áo, rửa mặt, chải tóc, vừa đẩy cửa ra liền giật mình.
Cả sân đầy người! Đồng loạt quay đầu nhìn nàng!
Nàng lại lặng lẽ đóng cửa lùi vào.
Sao lại có nhiều người như vậy? Lập tức lại nhớ ra, đúng rồi, hôm nay là mùng một Tết mà!
Nàng và a gia có lẽ không có nhiều người đến chúc Tết nhưng bên kia tường còn có một Lâm Văn An nữa.
Cả buổi sáng mùng một, ngoài Trình nương tử, Mạnh viên ngoại và vài học sinh của Nam Trai cùng với nhà Diêu Quý là đến chúc Tết Diêu lão gia, sân nhà họ Diêu đã bị các quan lại đến chúc Tết Lâm Văn An đông nghẹt.
Sau đó vẫn là Tùng bá đáng tin cậy, cuối cùng cũng nhớ ra nhà họ Lâm còn có một cửa chính, liền mở cửa lớn và phòng khách ra, lúc này mới dẫn đám quan lại đó từ nhà họ Diêu sang nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, nghe Tam Thốn Đinh lén lút sang xin vài gói trà nói, ngay cả nhà họ Lâm rộng hơn cũng sắp không có chỗ đặt chân rồi.
Vì quá lộn xộn, Diêu Như Ý kéo Diêu Vân Nương, người đang sợ hãi lê lết qua đống quà Tết đi sát tường, trốn vào phòng ngủ của mình.
Vân Nương là con gái của Diêu Quý và Ngũ thị, chính là người em họ khác phòng từng bị liên lụy vì chuyện hủy hôn của nguyên chủ, đến nay vẫn chưa kết hôn. Ngũ thị và Diêu Quý trước tiên đến bái phỏng Diêu lão gia sau đó cũng vội vàng chạy sang nhà Lâm Văn An để quen mặt, hóng hớt.
Nhưng Vân Nương là con gái nhà khuê các không dám đi, Diêu Như Ý liền đưa nàng vào phòng để nói chuyện.
Nói là nói chuyện, nhưng thực ra cũng không biết nói gì, hai người không thân nhau lắm, nguyên chủ không thích giao tiếp với người khác, ngay cả khi ở nhà Diêu Quý cũng đa số trốn trong phòng, tính cách của Vân Nương cũng không phải là người hoạt bát. Diêu Như Ý tuy bản tính khá thích nói chuyện nhưng nàng mấy ngày nay tâm trạng cũng rối bời, nhất thời không nghĩ ra lời hỏi han, hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng Ngũ thị gọi Vân Nương về nhà, hai người mới cùng nói:
“Uống chút trà đi”, “Cái bánh này ngon”, “Muội ăn nhiều chút đi”.
Ba câu nói khô khan như vậy.
Vân Nương nghe thấy giọng nói lớn của Ngũ thị, vội vàng đứng dậy từ biệt, Diêu Như Ý liền chuẩn bị tiễn nàng.
Cửa vừa mở ra, Vân Nương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Diêu Như Ý nói:
“Như Ý tỷ, thực ra… muội rất cảm ơn tỷ. Chuyện hôn sự mà nương nói trước đó, muội cực kỳ không thích, người đó lại còn vừa lùn vừa béo, trông thật xấu xí. Chuyện này… muội đã muốn nói với tỷ từ lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội.”
“Muội chưa bao giờ trách tỷ, trong lòng muội luôn biết ơn tỷ.”
Nói xong, nàng cúi đầu cười ngượng nghịu với Diêu Như Ý, rồi đi theo Ngũ thị đang ầm ĩ gọi nàng.
Diêu Như Ý sững sờ một lúc, không ngờ ở đây lại có nội tình như vậy.
Nhưng cũng tốt, ít nhất không thực sự liên lụy đến nàng, đó là chuyện tốt.
Diêu Như Ý vui vẻ, nàng đang cảm thấy năm mới thật tốt, chuyện tốt liên tiếp đến, lại bị một cái bánh nướng lớn hơn rơi trúng đầu.
Khoảng buổi chiều, Lâm Văn An đối phó xong những chuyện chúc Tết tập thể, lại từ chối một đống yến tiệc phiền phức, cuối cùng cũng có thể thoát thân. Hắn thong dong đi từ cửa nhỏ sang, vén rèm vào tiệm như đi mua rau, tùy tiện đưa cho Diêu Như Ý một chùm chìa khóa.
“Đây là cái gì?”
Diêu Như Ý liếc nhìn. Nàng đang gặm quả lê đông lạnh lấy từ hầm, ôm Gâu Gâu trông tiệm.
Lâm Văn An bình thản nói:
“Chìa khóa của căn nhà trống chếch phía đói diện, hôm qua quên nói với muội, quan gia cũng biết việc mình vô ý suýt chút nữa gây ra án mạng nên hiếm khi rộng rãi, bảo ta chọn một trong hai căn nhà để làm lễ tạ tội. Lúc đó không thể hỏi ý kiến của muội, ta liền tự ý chọn một căn gần nhà, lớn một chút, muội có muốn qua xem không?”
Diêu Như Ý hết hồn, nàng rõ ràng chỉ nói thuê một phòng là được, nhị thúc sao lại chọn một căn nhà lớn!
Giọng nàng run rẩy, hỏi:
“Căn nhà này tiền thuê… tiền thuê bao nhiêu?”
Thuê không nổi thì chết! Nàng đâu có nhiều tiền như vậy để thuê cả một căn nhà?
Lâm Văn An ngược lại thấy lạ với phản ứng của nàng, hơi nghiêng đầu nói:
“Không cần tiền thuê, là do quan gia ban thưởng.”
Diêu Như Ý há hốc mồm, quả lê cũng rơi xuống, sau đó đứng bật dậy.
Bánh từ trên trời thật sự rơi xuống rồi!
Phòng tự học của nàng, có chỗ lớn rồi!
Lời của dịch giả: dịch cái chương này nó tình, nó quắn quéo quá ))
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 69: Bếp lò nhỏ (tiếp)
10.0/10 từ 12 lượt.