Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 58: Phòng tự học

82@-

Gió của giáo dục luyện thi cuối cùng đã thổi đến Đại Tống.


Gặp được Trần Xuyên, Diêu Như Ý có một cảm xúc khó tả.


Nhìn Trần Xuyên, người đã trưởng thành thành một thanh niên cao lớn, đứng giữa người nhà họ Du, nghiêm túc nhỏ tiếng bàn bạc với Du Nhị Lang về mức độ đánh người, giọng nói từ tốn và ôn hòa, thực sự có vài phần điềm đạm của một người già dặn hơn tuổi.


Nàng không kìm được mỉm cười trong lòng, ngươi tuy không nhận ra ta, nhưng ta đã từng nhìn ngươi lớn lên trong sách đấy!


Khoảnh khắc này, thế giới này trong mắt Diêu Như Ý thực sự đã sống lại.


Đây không còn là một thế giới được tạo thành từ một cuốn sách, vài trang giấy và vài dòng chữ, không phải là cuộc sống mà nàng may mắn nhặt được, mà là một thế giới nhỏ bé có buồn vui ly hợp, có âm u nắng gió; là một thế giới vẫn tồn tại và vận hành ngay cả khi tác giả đáng ghét kia đã dừng bút.


Thời gian đang trôi đi, những đứa trẻ trong sách sẽ lớn lên, mùa xuân cũng sẽ đến.


Cái cảm giác bất an và phiêu bạt luôn quẩn quanh trong lòng Diêu Như Ý như một sợi tơ, lại tan biến ngay lúc này khi nhìn thấy Trần Xuyên đã trưởng thành như một cây trúc cao lớn.


Nhưng nàng không nói gì cả, cũng không để lộ điều gì khác, chỉ ôm chặt con vẹt nhỏ vào lòng, lùi về dưới hiên nhà nhìn Du thẩm tử sắp xếp người ngựa.


Nàng nhìn người nhà họ Du hùng hổ vác túi lên vai, gậy gộc đặt ngang trước người, siết chặt yên cương ngựa, chuẩn bị lên đường.


Nhà họ Du đã chuẩn bị ba chiếc xe, bốn, năm con ngựa màu lông tạp, Du thẩm tử để những chú bác lớn tuổi ngồi xe, còn bản thân bà sẽ cưỡi ngựa chống gió và giá rét, đến Lạc Dương nhanh nhất có thể.


Nếu thời tiết tốt, từ Biện Kinh đến Lạc Dương cưỡi ngựa nhanh cũng mất hai, ba ngày.


Gió như dao cắt vào mặt, bờm của mấy con ngựa tạp bị gió thổi bay lộn xộn, Du thẩm tử đội mũ bông, quấn khăn bông quanh mặt, tuy thân hình đầy đặn và đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bà lên ngựa cực kỳ gọn gàng, tay ấn vào yên ngựa, thắt lưng vặn một cái, chân nhấc lên, liền vững vàng ngồi trên lưng ngựa.


Diêu Như Ý kinh ngạc, Du thẩm tử thật lợi hại! Nàng trước đây không hề biết Du thẩm tử biết cưỡi ngựa.


Du Nhị Lang và Trần Xuyên cũng linh hoạt leo lên ngựa.



Ngược lại Du Thủ Chính, chân trái vừa chạm vào bàn đạp, chân phải lại trượt. Dưới ánh mắt của mọi người, ông khó nhọc thử ba, bốn lần, mãi mới nhét được chân vào bàn đạp, khi nhảy lên, vạt áo sau lại bị yên ngựa móc vào, cả người ông ta nghiêng ngả trên bụng ngựa như một bao bột mì, vạt áo bông còn bị gió thổi bay cao, lộ ra một nửa ống quần bông, gần như là bò lên.


May mắn thay con ngựa của ông tính tình tốt, chỉ nhẫn nại đá đá chân.


Du thẩm tử quay mặt đi thở dài, bà tuy không nói gì, nhưng Diêu Như Ý nhìn ra được vẻ mặt của Du thẩm tử, là đã nhẫn nhịn rất nhiều, mới không mở lời bảo Du Thủ Chính vào xe ngựa ngồi cùng các chú bác, đừng thêm phiền phức.


Đợi Du Thủ Chính mãi mới ngồi thẳng được, Du thẩm tử liền giật dây cương, giơ roi, quay đầu quát: “Đồ đạc đã chuẩn bị đủ chưa? Đi thôi!”


“Yên tâm đi, nếu tao không đánh cho ruột gan nó lòi ra, ta có lỗi với Cửu Uyển khi con bé gọi ta một tiếng cậu!” - Gã lực điền đánh xe ác liệt nhổ một bãi nước bọt, cũng đã ghì chặt dây cương.


Du thẩm tử rất tán thưởng gật đầu với hắn, lại quay sang Diêu Như Ý nói: 


“Như Ý, vậy mấy ngày này làm phiền con rồi, đợi thẩm về, nhất định sẽ bày tiệc lớn để cảm ơn con.”


“Thẩm đừng khách sáo!” - Diêu Như Ý vội vàng nhấc cánh chim nhỏ của con vẹt lên vẫy vẫy: “Thẩm và Du thúc đi đường bình an! Con... con và chim sẽ đợi mọi người bình an trở về đón Tết!”


Khóe miệng Du thẩm tử hé ra một nụ cười, nhưng rất nhanh lại biến mất, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc, hai chân kẹp bụng ngựa, cưỡi ở phía trước, dẫn đầu đoàn xe ngựa chuẩn bị phi nước đại ra ngoài.


Đúng lúc này, ở đầu hẻm có một bóng dáng quen thuộc dắt một con lừa già hay đánh rắm đi vào.


Mạnh Khánh Nguyên thấy đội hình nhà họ Du liền sững sờ một lúc, thấy bất thường liền vội vã bước đến trước mặt Diêu Như Ý: 


“Có chuyện gì thế?”


Nàng nói ngắn gọn: 


“Du thẩm tử muốn đi Lạc Dương đón con gái hòa ly về nhà.”


Ngay khi Mạnh Khánh Nguyên hỏi câu này, đoàn xe ngựa của nhà họ Du đã lần lượt chạy qua trước mặt hắn. Hẻm nhỏ chật hẹp, những con ngựa này tạm thời chỉ có thể đi chậm.


Mạnh Khánh Nguyên sững sờ tại chỗ một lúc, bỗng nhiên quay người lại, mạnh mẽ kéo con lừa già đang kêu be be đuổi theo, kéo lấy yên ngựa của Du thẩm tử, nói một cách gấp gáp: “Thẩm, ta… ta cũng đi cùng mọi người!”



Du thẩm tử cau mày, nói một cách kỳ quái: “Ngươi đi làm gì?”


Mạnh Khánh Nguyên đã vội đến mức phải chạy theo con ngựa, con lừa vẫn còn quậy ở đằng sau, hắn nhất thời không nghĩ ra được lý do gì, trong lúc cấp bách đành phải hét lên: “Thẩm, ta… ta… ta giọng lớn! Ta có thể giúp mắng người! Mắng không lại ta cũng có vài cú đấm đá! Đông người dễ làm việc, thêm một người thêm một cánh tay, cứ để ta đi cùng mọi người đi!”


Du thẩm tử cúi đầu nhìn hắn, đầu tiên là kỳ lạ, sau đó lại không biết nghĩ đến điều gì, hơi im lặng, một lúc lâu sau mới dùng roi ngựa chỉ vào con lừa đang liếc mắt nhìn người ở sau lưng hắn nói: “Ngươi muốn đi thì đi. Nhưng ngươi đi bằng cách nào? Cứ cưỡi con lừa này đi sao? E rằng ngươi không đuổi kịp chúng ta.”


“Thẩm đừng lo cho ta! Cứ đi chậm lại một chút, ta về nhà dắt ngựa ngay bây giờ! Ta đến ngay!”


Mạnh Khánh Nguyên nói xong liền như gió lốc kéo con lừa nhanh chóng quẹt vào cửa nhà họ Mạnh, chưa đầy một lát, lại nhanh chóng cưỡi con ngựa tạp duy nhất trong nhà họ Mạnh xông ra, là con ngựa mà Mạnh phụ thường dùng để chở hàng.


Hắn thậm chí còn không chuẩn bị quần áo hay hành lý, chỉ vội vàng nhét một chồng bánh bò vào túi, gấp gáp leo lên ngựa, giơ roi đuổi theo đoàn người nhà họ Du.


Diêu Như Ý và con vẹt cùng rướn cổ ra, nhìn hắn chạy vào chạy ra, đều ngây người. Một lúc sau, Quan thị đang sưởi ấm trong nhà mới biết tin, vội vàng chạy ra khỏi nhà, nhưng chỉ có thể đối diện với bóng lưng Mạnh Khánh Nguyên đã phi nhanh, giậm chân hét lên vài tiếng lộn xộn:


“Tam Lang, sao con… con đi đâu thế! Sao con lại dắt cả con ngựa chở hàng của cha con đi, lẽ nào con định nhờ con lừa cứng đầu đó chở hàng sao! Ôi! Vậy… vậy con còn về ăn tối không! Sắp tết rồi! Con—”


Nhưng trong gió chỉ có tiếng vó ngựa đều đặn vội vàng từ xa đáp lại bà.


“Con cái là nợ, không có đứa nào khiến người ta yên lòng…” 


Quan thị thở dài một hơi, đứng tại chỗ một lúc, bị gió thổi đến run rẩy. Bà ra ngoài vội vàng, không mặc áo khoác, siết chặt áo, rồi quay người đi về phía tiệm tạp hóa, đối diện với Diêu Như Ý vẫn còn có chút mơ hồ, lại thở dài: 


“Như Ý, bán cho thẩm hai cân rượu mạch, hai cân thịt dê khô.”


Diêu Như Ý lấy lại tinh thần, vội vàng nhét chim vào túi áo, vén rèm cho Quan thị ăn mặc phong phanh vào nhà: 


“Thẩm vào trong đợi đi đã.”


Quan thị gật đầu với vẻ mặt phiền muộn, đi vào tiệm liền ngồi xuống cạnh cái bàn hẹp dựa tường.


Diêu Như Ý nhìn sắc mặt của bà, không dám nói nhiều, cân đủ rượu và gói thịt khô cho Quan thị, bà liền ôm vò rượu xách thịt, im lặng tính tiền cho Diêu Như Ý rồi lại vội vã đi về nhà.



Nhà họ Du đã sống trong hẻm nhỏ mười mấy năm, còn nhà họ Mạnh mới chuyển đến năm nay, theo lý mà nói hai nhà trước đây không có quan hệ gì. Hôm nay hành động của Mạnh Khánh Nguyên lại càng khiến người ta khó hiểu.


Tuy nhiên, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện: Trước đây khi Ngân Châu tẩu tử và Trình nương tử đến tiệm tạp hóa ăn bánh trò chuyện, nàng đã nghe lỏm được.


Nghe nói Cửu Uyển số phận hẩm hiu, tuổi còn trẻ đã gả hai lần. Chồng trước ở ngoại thành, tuy lấy chồng gần, cũng xem như cùng nhau ăn cơm, nhưng gả đi chưa được hai năm thì chồng trước đã bệnh chết; thủ tiết ba, bốn năm, khó khăn lắm mới tái giá, giờ nhà chồng lại đối xử với nàng như vậy. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Du thẩm tử lúc này, e rằng cũng không có chỗ nào tốt. Sau này Du thẩm tử thực sự quyết tâm đón nàng về, chắc cũng không nỡ gả nàng đi nữa.


“Thà nuôi nàng cả đời, còn hơn để nàng lại đến những nhà không biết gốc gác mà chịu khổ.” 


Ngân Châu tẩu tử và Trình nương tử ngồi quây quần ăn lẩu Oden, cắn những miếng củ cải to đã thấm nước canh nói: 


“Nếu là ta, ta cũng nghĩ như vậy. Biết người biết mặt không biết lòng, ban đầu trượng phu của Cửu Uyển này ai cũng nói tử tế, chu đáo, hai nhà cũng môn đăng hộ đối, ai ngờ chỉ qua mấy năm lại thành ra như vậy.”


Ngân Châu tẩu tử nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến tiểu Tùng, trong lòng cũng thấy buồn, vừa gặm củ cải vừa đỏ mắt, cuối cùng bát lẩu Oden chỉ toàn rau cũng không ăn hết.


“Lòng người dễ thay đổi mà.” 


Trình nương tử cũng đăm chiêu thở dài, tuy nàng gặp được người tốt, nhưng tiếc là cũng giống như người chồng đầu tiên của Cửu Uyển, chồng mất sớm, chỉ còn lại mình nàng. Điều duy nhất nàng may mắn hơn Cửu Uyển, là nàng đã không chọn tái giá, nghiến răng một mình nuôi con khôn lớn. Bây giờ xem ra đây lại trở thành một chuyện tốt.


Dẫu sao ai cũng không biết trời cao muốn trêu đùa số phận con người như thế nào.


Trình nương tử cười khổ: 


“Đôi khi không phải làm nương không thương nữ nhi, cũng không phải ban đầu đã nhìn nhầm người. Lúc đầu người đó nhất định là tốt, tình cảm cũng là thật, chỉ là con người ta dần dần đều sẽ thay đổi. Ngàn năm nay vẫn là như vậy, bài Mạnh trong Kinh Thi chẳng phải là ban đầu nam nữ yêu nhau chân thành, cuối cùng người con gái lại bị phụ bạc, rồi viết nên bài thơ nước mắt đó sao?”


“Kẻ sĩ say tình còn có thể dứt, nữ nhân say tình chẳng thể nào buông.” 


Hôn nhân không phải là chuyện cả đời, nhưng nếu người con gái muốn thoát ra và bắt đầu lại, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Thậm chí có nhiều người con gái không có gia đình mẹ đẻ cứng rắn như Du thẩm tử, có lẽ ngay cả dũng khí để giải thoát cũng không có.


“Sau này tiểu Tùng lớn, đến lúc chọn chồng, ta nhất định phải dặn con bé, chuyện gì cũng có thể vội, chỉ có chuyện trọng đại cả đời thì không thể vội. Lời nói ngọt ngào của đàn ông không thể nghe, tấm lòng chân thành càng không thể dễ dàng trao đi. Nếu vì thế mà ế chồng cũng không sao, ta nguyện ý nuôi nàng cả đời, cũng không muốn để nàng chịu khổ. Ngay cả khi lỡ mất một duyên phận tốt thì cũng chấp nhận lỡ. Thà lỡ còn hơn trao nhầm.” 


Ngân Châu tẩu tử cắn mạnh củ cải, nói một cách dứt khoát như vậy.



Diêu Như Ý nhớ lại chuyện này liền hiểu rõ hơn một chút.


Hôm nay Mạnh Khánh Nguyên có biểu hiện chân tình như vậy, có lẽ sự thật chỉ có một!


Thám tử Như Ý đẩy chiếc kính không tồn tại trên sống mũi, mạnh dạn đoán: Theo như đã biết, nhà chồng trước của Cửu Uyển ở ngoại thành, vậy những năm nàng thủ tiết đó, liệu có quen biết với Mạnh Tam cũng ở ngoại thành không? Chỉ là không biết vì sao, nàng vẫn chọn gả cho người khác.


Hai người không chỉ lỡ mất nhau mà cuối cùng cũng trao nhầm lòng.


Đang suy nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy eo hơi ngứa. Nàng cuối cùng cũng nhớ ra trong túi áo mình còn có một con chim! Lúc này mới vội vàng lấy con vẹt màu sắc ở trong túi đang tức giận mổ vào dây lưng nàng ra.


Vẹt thời Tống đa số là vẹt ngực đỏ, kích thước không lớn, lông màu xanh lá cây đặc biệt tươi sáng, giống như lá tre mới mọc vào mùa xuân. Đầu màu xám xanh, ngực có lông tơ màu đỏ son, đuôi lại có một chút màu xanh lam, toàn thân rực rỡ vô cùng nên được gọi là “vẹt ngũ sắc”.


Loại vẹt này đầu tròn tròn, rất đáng yêu, cầm trong tay cũng không quấy phá hay giãy giụa, chỉ dùng đôi mắt đen như hạt đậu nhìn chằm chằm vào người. Nghe Du thẩm tử nói, con chim này là do Du thúc tự tay bóc trứng ra và nuôi lớn, luôn được nuôi thân thiết với người. Hơn nữa, Du thúc từ nhỏ đã kiềm chế tính nết của nó, lại thường xuyên mang nó đi làm, sớm đã quen với môi trường ồn ào và đông người, bây giờ thả nó đi, nó cũng không đi, bay một vòng chỉ cần huýt sáo một cái là sẽ bay về đậu trên vai người.


Diêu Như Ý thử học theo Du thúc, để con chim đậu trên vai, nó lại thật sự không khách sáo, ngoan ngoãn đứng trên vai nàng!


Nàng lại thử gọi nhẹ một tiếng: “Bảo bối của ta?”


Con vẹt này vừa nghe, quả nhiên há miệng liền mắng: “Thằng khốn!”


Diêu Như Ý: “…” Thôi, tự chuốc lấy, tốt nhất là đừng gọi tên nó nữa.


Lấy chìa khóa mà Du thẩm tử đưa, vào sân nhà họ Du xem một vòng, hoa cỏ mà Du thúc trồng đa số là các loại lan, lan không cần tưới nước thường xuyên, trước khi Du thúc đi chắc đã tưới một lượt rồi, nửa chậu vẫn còn ướt.


Hoa lan quá yếu ớt, thấy hoa đã được di chuyển vào nhà ấm, Diêu Như Ý liền không đụng tay vào chăm sóc. Chỉ lấy thức ăn hàng ngày của con vẹt nhỏ, lại thêm nước và thức ăn cho các loài chim khác được nuôi trong lồng tre của nhà họ Du như họa mi, bồ câu, sơn ca, cuối cùng lấy một cái giá chim và một cái lọ gốm đựng thức ăn, rồi cõng Bảo Bối về tiệm của mình.


Tìm một cái móc gỗ treo đèn dầu trong tiệm, treo giá chim lên, sau đó đặt Bảo Bối có tính khí nóng nảy này lên, đổ nước và thức ăn vào, xem như đã an vị.


Lúc này nàng mới có thời gian ngồi trên chiếc ghế bập bênh có đệm trong tiệm, lật xem sổ sách, uống trà, thỉnh thoảng liếc nhìn con vẹt trên giá.


Bảo Bối có cái giá gỗ và bát đựng thức ăn quen thuộc của nó, đi những bước chân nhỏ, dạo quanh trên giá một lúc, uống một chút nước, cắn vài hạt dưa, liền trở nên yên tĩnh.


Cũng không khó quản lý.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 58: Phòng tự học
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...