Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 27
85@-Thẩm Như Như ngoại trừ ngày đầu tiên hỏi thăm được tình hình cụ thể, sau đó liền mất liên lạc với Lâm Hạo, sau đó cũng không tiếp tục theo dõi tiến trình tìm kiếm nữa.
Chớp mắt một tuần đã qua, Lâm Hạo vẫn không có tin tức đưa về.
Bên ngoài nắng như thiêu đốt, Thẩm Như Như ngồi bên cửa sổ vẽ bùa, bùa mát mẻ dán trên lưng ghế toát ra từng tia mát lạnh.
Lúc học đến đoạn giữa trong “Tạp Ký”, độ khó của bùa chú đã cao lên một cấp độ so với một nửa trước đó, có đôi khi một lá bùa mới cô có thể phải học mất hai ba ngày mới nắm được hoàn toàn.
Ví dụ như bùa đuổi côn trùng cô đang vẽ đây.
Trấn Mộ Nguyên nằm trên sườn núi, đồng thời cũng là thành phố phía nam, khi thời tiết nóng bức, sẽ có rất nhiều muỗi, đặc biệt là những nhà sống ở chân núi và ven sông, loại quá phổ biến như muỗi độc này thì không cần nhắc nữa, đôi khi còn chui ra mấy con nhện với rết, chỉ cần không cẩn thận bị cắn là phải đưa đến bệnh viện. Khách hàng sau khi biết được cô đang học bùa đuổi côn trùng đều vô cùng chờ mong, xoa tay hằm hè đợi lên giá là tranh mua.
Nhưng nét vẽ của bùa đuổi côn trùng khá phức tạp, tu vi của Thẩm Như Như vẫn chưa đủ cho lắm, một nét liên tục thường vào phút mấu chốt cuối cùng sẽ kiệt sức dẫn đến thất bại. Hơn nữa chú ngữ đi kèm rất dài, gần như chiếm mất cả một trang, vất vả để học thuộc. Hai ngày rồi, cô vẫn chưa thể vẽ thành công được một tấm. Thẩm Như Như vừa thấp giọng niệm chú, vừa giữ giấy vung bút vẽ xuống, chu sa đỏ tươi mở ra trên nền giấy vàng, dần dần liền thành một hình vẽ quái dị, nhìn kỹ, giống như một con rắn đang quấn trên cành cây. Trong tiếng ve kêu ồn ào, một mảng lớn mây đen di chuyển từ xa đến gần, khi tia chớp vàng xẹt qua bầu trời, Thẩm Như Như vừa hay hạ nét bút cuối cùng, một hơi hoàn thành.
Một giây sau, mưa lớn đổ xuống như trút nước, dòng người trên đường nhao nhao chạy vào mái hiên ven đường tránh mưa. Hai cậu trai trẻ đi ngang sải bước chạy vào trong Kính Hoa Duyên, chiếc áo đấu màu cam ướt đẫm một mảng lớn, không biết là ngấm nước mưa hay mồ hôi thấm ướt. Thẩm Như Như bỏ bút lông xuống, nhìn họ một cái, cầm bùa lên, gấp thành hình tam giác tinh xảo.
Hai cậu trai sau khi vào cửa hàng lượn hai vòng quanh kệ hoa, hoặc có lẽ cảm thấy vào rồi không mua gì đó thì hơi ngại, một trong hai người cầm một chậu sen đá đến trước quầy tính tiền.
“Bà chủ, đây là gì?” Cậu trai nhìn thấy là bùa hình tam giác trong tay Thẩm Như Như, lại nhìn sang giấy vàng và chu sa trên chiếc bàn bên cạnh, tò mò hỏi: “Cửa hàng hoa còn bán cả những thứ này à?”
Thẩm Như Như bỏ bùa đuổi côn trùng vào hộp gỗ, cười nói: “Là một loại bùa linh tinh có thể đuổi côn trùng, làm thêm mà thôi”
Hai cậu trai nhìn nhau một cái, vẻ mặt quái dị, một người trong đó truy hỏi: “Còn có thứ này nữa à? Thật sự có người mua sao, một tấm bao nhiêu tiền?”
Cậu trai còn lại cười nhạo: “Không phải chứ, cái này cậu cũng tin, rõ ràng là trò trẻ con để dỗ dành người già và phụ nữ trung niên, tưởng thật là cậu thua rồi!”
Thẩm Như Như nhìn cậu ta một cái, giơ tay ra dấu số tám: “Tám trăm một tấm.
“Đắt thế!”
“Bắt chẹt quá đi!”
Hai cậu trai buột miệng.
Thẩm Như Như vô cùng điềm tĩnh: “Người mua cho rằng nó xứng đáng là được.
Làm ăn mà, chú trọng ở chỗ đôi bên tình nguyện. Một là cô không lừa người, hai không hét giá trên trời, bà chủ thành thật như vậy đi đâu tìm được.
Cậu trai thanh toán tiền của chậu sen đá xong, vẫn chưa rời đi: “Bà chủ, bùa của bà thật sự có hiệu quả sao? Có thể đuổi rắn không?”
“Cái đệt, Hằng Nhất, cậu bị bệnh à?” Cậu trai kia kinh ngạc: “Hùng hoàng không dùng được sao, cứ phải bỏ ra tám trăm tệ mua tờ giấy không ra gì này.”
“Có thể đuổi rắn, có điều….. Thẩm Như Như đánh giá cậu ta: “Tôi tán đồng với quan điểm của bạn học cậu. Nếu chỉ đuổi rắn thì rắc ít bột thuốc là được, nó ngửi xong thì sẽ không tới nữa.
Ở khu vực trấn Mộ Nguyên này không có nhiều rắn độc, xuất hiện ở nhà dân thông thường đều là loại rắn chuột thường thấy, không có được, tính tình hiền lành nhát gan, sẽ không chủ động cắn người bị thương.
Cô ngẫm nghĩ, thêm một câu: “Còn nữa, cho dù thật sự muốn mua, cũng phải gọi phụ huynh tới, bùa chú không bán cho trẻ vị thành niên.
Cậu trai có chút thất vọng, ôm lấy sen đá chuẩn bị rời khỏi với bạn mình.
Lúc này, lại có người tới cửa hàng. Thẩm Như Như ngước mắt nhìn lên, liền thấy chị dâu Lâm ở phố cách vách vội vã đi vào: “Bà chủ Thẩm, bùa đuổi côn trùng lần trước cô nói đã vẽ xong chưa?”
“Vừa vẽ xong một tấm. Thẩm Như Như lập tức lấy đưa cho cô ấy: “Sao thế, sao lại vội như vậy.
Chị dâu Lâm cầm lấy bùa đuổi côn trùng lập tức thở phào một hơi, mặt mày nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Con trai tôi ngày mai phải đến khu núi Tây Nam nhập ngũ rồi, từ nhỏ cơ thể nó là loại dễ hút muỗi, đi tới chỗ đó còn không bị đốt chết à! Tôi vốn còn sợ không kịp, giờ thì tốt rồi, đã có thể yên tâm!”
Cô ấy nhanh nhẹn thanh toán tám trăm tệ, mang theo bùa đi khỏi.
Hai cậu trai trẻ đứng bên cạnh nhìn đến ngơ ngác.
“Bác gái này được thuê đấy à?”
“Thuê cho ai xem? Cô ấy cũng đâu có bán cho chúng ta.”
*
Mấy ngày tiếp theo, vẫn không có tin tức của Lâm Hạo.
Từ Dẫn Châu cũng như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, từ khi rời đi vào tối đó, liên tiếp mười mấy ngày cũng chưa từng xuất hiện. Thẩm Như Như ban đầu không bận tâm, nhưng thời gian qua lâu liền có chút lo lắng, lúc đi đưa hoa còn đặc biệt hỏi dì Châu, biết được anh ra nước ngoài xử lý công việc.
Xác nhận anh không sao, còn đang sống rất tốt, Thẩm Như Như không hỏi thêm nữa.
Cô bắt đầu chuyên tâm bận mấy việc lặt vặt trong cửa hàng.
Từ ngày có quảng cáo sống động của anh trai cô, cộng thêm các đồng nghiệp của anh trai sau khi đích thân thử nghiệm, khách hàng ngoài tỉnh add wechat của cô người này dẫn theo người kia cuồn cuộn không dứt. Mà chỉ cần là người từng mua cây cỏ hoặc bùa chú ở chỗ cô, không ai là không trở thành khách hàng ruột của Kính Hoa Duyên.
Nhóm khách hàng này phần lớn là nhóm người đi làm trẻ tuổi đến từ thành phố tuyến một, lương cao, chú trọng chất lượng cuộc sống, hơn nữa tiêu tiền rộng rãi, rất nhanh đã trở thành khách hàng chủ lực của Kính Hoa Duyên. Sau khi bọn họ chốt hạ Kính Hoa Duyên, cách đôi ba ngày sẽ tới dò hỏi Thẩm Như Như có sản phẩm gì mới lên kệ không. Ban đầu bọn họ chỉ quan tâm đến bùa chú của cô, sau đó có lẽ vì cô thường xuyên đăng ảnh cây cỏ lên vòng bạn bè, dần dà có người bắt đầu mua hoa cỏ.
Hoa cỏ ở Kính Hoa Duyên phát triển cực kỳ tốt, nhiều chủng loại sắc màu, hơn nữa rất dễ nuôi sống, quan trọng nhất là, bởi vì nhận được linh khí của Thẩm Như Như tẩm bổ trong thời gian dài, trên người thực vật cũng dính linh khí, trồng trong nhà có thể khiến không khí trở nên tươi mát hơn, rất có lợi đối với sức khỏe.
Bởi vậy bất kể là bùa chú hay hoa cả, tần suất mua lại đều rất cao. Các khách hàng chỉ cần đụng phải thứ mình hứng thú thì sẽ xuống đơn mua, không hề lo lắng chút nào về vấn đề kiểu như chủng loại chất lượng, dẫn đến việc đơn hàng mà Kính Hoa Duyên gửi đi mỗi ngày còn gấp tận mấy lần số lượng mua bán tại cửa hàng.
Cùng với lượng khách cố định của Kính Hoa Duyên ngày càng nhiều, Thẩm Như Như trở nên bận rộn hơn, chăm hoa vẽ bùa buôn bán, ngày tháng trôi qua bận rộn mà phong phú.
Cách hai tuần sau khi Lâm Hạo rời khỏi trấn Mộ Nguyên, Thẩm Như Như rốt cuộc đã nhận được tin tức mà anh ta truyền tới.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chớp mắt một tuần đã qua, Lâm Hạo vẫn không có tin tức đưa về.
Bên ngoài nắng như thiêu đốt, Thẩm Như Như ngồi bên cửa sổ vẽ bùa, bùa mát mẻ dán trên lưng ghế toát ra từng tia mát lạnh.
Lúc học đến đoạn giữa trong “Tạp Ký”, độ khó của bùa chú đã cao lên một cấp độ so với một nửa trước đó, có đôi khi một lá bùa mới cô có thể phải học mất hai ba ngày mới nắm được hoàn toàn.
Ví dụ như bùa đuổi côn trùng cô đang vẽ đây.
Trấn Mộ Nguyên nằm trên sườn núi, đồng thời cũng là thành phố phía nam, khi thời tiết nóng bức, sẽ có rất nhiều muỗi, đặc biệt là những nhà sống ở chân núi và ven sông, loại quá phổ biến như muỗi độc này thì không cần nhắc nữa, đôi khi còn chui ra mấy con nhện với rết, chỉ cần không cẩn thận bị cắn là phải đưa đến bệnh viện. Khách hàng sau khi biết được cô đang học bùa đuổi côn trùng đều vô cùng chờ mong, xoa tay hằm hè đợi lên giá là tranh mua.
Nhưng nét vẽ của bùa đuổi côn trùng khá phức tạp, tu vi của Thẩm Như Như vẫn chưa đủ cho lắm, một nét liên tục thường vào phút mấu chốt cuối cùng sẽ kiệt sức dẫn đến thất bại. Hơn nữa chú ngữ đi kèm rất dài, gần như chiếm mất cả một trang, vất vả để học thuộc. Hai ngày rồi, cô vẫn chưa thể vẽ thành công được một tấm. Thẩm Như Như vừa thấp giọng niệm chú, vừa giữ giấy vung bút vẽ xuống, chu sa đỏ tươi mở ra trên nền giấy vàng, dần dần liền thành một hình vẽ quái dị, nhìn kỹ, giống như một con rắn đang quấn trên cành cây. Trong tiếng ve kêu ồn ào, một mảng lớn mây đen di chuyển từ xa đến gần, khi tia chớp vàng xẹt qua bầu trời, Thẩm Như Như vừa hay hạ nét bút cuối cùng, một hơi hoàn thành.
Một giây sau, mưa lớn đổ xuống như trút nước, dòng người trên đường nhao nhao chạy vào mái hiên ven đường tránh mưa. Hai cậu trai trẻ đi ngang sải bước chạy vào trong Kính Hoa Duyên, chiếc áo đấu màu cam ướt đẫm một mảng lớn, không biết là ngấm nước mưa hay mồ hôi thấm ướt. Thẩm Như Như bỏ bút lông xuống, nhìn họ một cái, cầm bùa lên, gấp thành hình tam giác tinh xảo.
Hai cậu trai sau khi vào cửa hàng lượn hai vòng quanh kệ hoa, hoặc có lẽ cảm thấy vào rồi không mua gì đó thì hơi ngại, một trong hai người cầm một chậu sen đá đến trước quầy tính tiền.
“Bà chủ, đây là gì?” Cậu trai nhìn thấy là bùa hình tam giác trong tay Thẩm Như Như, lại nhìn sang giấy vàng và chu sa trên chiếc bàn bên cạnh, tò mò hỏi: “Cửa hàng hoa còn bán cả những thứ này à?”
Thẩm Như Như bỏ bùa đuổi côn trùng vào hộp gỗ, cười nói: “Là một loại bùa linh tinh có thể đuổi côn trùng, làm thêm mà thôi”
Hai cậu trai nhìn nhau một cái, vẻ mặt quái dị, một người trong đó truy hỏi: “Còn có thứ này nữa à? Thật sự có người mua sao, một tấm bao nhiêu tiền?”
Cậu trai còn lại cười nhạo: “Không phải chứ, cái này cậu cũng tin, rõ ràng là trò trẻ con để dỗ dành người già và phụ nữ trung niên, tưởng thật là cậu thua rồi!”
Thẩm Như Như nhìn cậu ta một cái, giơ tay ra dấu số tám: “Tám trăm một tấm.
“Đắt thế!”
“Bắt chẹt quá đi!”
Hai cậu trai buột miệng.
Thẩm Như Như vô cùng điềm tĩnh: “Người mua cho rằng nó xứng đáng là được.
Làm ăn mà, chú trọng ở chỗ đôi bên tình nguyện. Một là cô không lừa người, hai không hét giá trên trời, bà chủ thành thật như vậy đi đâu tìm được.
Cậu trai thanh toán tiền của chậu sen đá xong, vẫn chưa rời đi: “Bà chủ, bùa của bà thật sự có hiệu quả sao? Có thể đuổi rắn không?”
“Cái đệt, Hằng Nhất, cậu bị bệnh à?” Cậu trai kia kinh ngạc: “Hùng hoàng không dùng được sao, cứ phải bỏ ra tám trăm tệ mua tờ giấy không ra gì này.”
“Có thể đuổi rắn, có điều….. Thẩm Như Như đánh giá cậu ta: “Tôi tán đồng với quan điểm của bạn học cậu. Nếu chỉ đuổi rắn thì rắc ít bột thuốc là được, nó ngửi xong thì sẽ không tới nữa.
Ở khu vực trấn Mộ Nguyên này không có nhiều rắn độc, xuất hiện ở nhà dân thông thường đều là loại rắn chuột thường thấy, không có được, tính tình hiền lành nhát gan, sẽ không chủ động cắn người bị thương.
Cô ngẫm nghĩ, thêm một câu: “Còn nữa, cho dù thật sự muốn mua, cũng phải gọi phụ huynh tới, bùa chú không bán cho trẻ vị thành niên.
Cậu trai có chút thất vọng, ôm lấy sen đá chuẩn bị rời khỏi với bạn mình.
Lúc này, lại có người tới cửa hàng. Thẩm Như Như ngước mắt nhìn lên, liền thấy chị dâu Lâm ở phố cách vách vội vã đi vào: “Bà chủ Thẩm, bùa đuổi côn trùng lần trước cô nói đã vẽ xong chưa?”
“Vừa vẽ xong một tấm. Thẩm Như Như lập tức lấy đưa cho cô ấy: “Sao thế, sao lại vội như vậy.
Chị dâu Lâm cầm lấy bùa đuổi côn trùng lập tức thở phào một hơi, mặt mày nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Con trai tôi ngày mai phải đến khu núi Tây Nam nhập ngũ rồi, từ nhỏ cơ thể nó là loại dễ hút muỗi, đi tới chỗ đó còn không bị đốt chết à! Tôi vốn còn sợ không kịp, giờ thì tốt rồi, đã có thể yên tâm!”
Cô ấy nhanh nhẹn thanh toán tám trăm tệ, mang theo bùa đi khỏi.
Hai cậu trai trẻ đứng bên cạnh nhìn đến ngơ ngác.
“Bác gái này được thuê đấy à?”
“Thuê cho ai xem? Cô ấy cũng đâu có bán cho chúng ta.”
*
Mấy ngày tiếp theo, vẫn không có tin tức của Lâm Hạo.
Từ Dẫn Châu cũng như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, từ khi rời đi vào tối đó, liên tiếp mười mấy ngày cũng chưa từng xuất hiện. Thẩm Như Như ban đầu không bận tâm, nhưng thời gian qua lâu liền có chút lo lắng, lúc đi đưa hoa còn đặc biệt hỏi dì Châu, biết được anh ra nước ngoài xử lý công việc.
Xác nhận anh không sao, còn đang sống rất tốt, Thẩm Như Như không hỏi thêm nữa.
Cô bắt đầu chuyên tâm bận mấy việc lặt vặt trong cửa hàng.
Từ ngày có quảng cáo sống động của anh trai cô, cộng thêm các đồng nghiệp của anh trai sau khi đích thân thử nghiệm, khách hàng ngoài tỉnh add wechat của cô người này dẫn theo người kia cuồn cuộn không dứt. Mà chỉ cần là người từng mua cây cỏ hoặc bùa chú ở chỗ cô, không ai là không trở thành khách hàng ruột của Kính Hoa Duyên.
Nhóm khách hàng này phần lớn là nhóm người đi làm trẻ tuổi đến từ thành phố tuyến một, lương cao, chú trọng chất lượng cuộc sống, hơn nữa tiêu tiền rộng rãi, rất nhanh đã trở thành khách hàng chủ lực của Kính Hoa Duyên. Sau khi bọn họ chốt hạ Kính Hoa Duyên, cách đôi ba ngày sẽ tới dò hỏi Thẩm Như Như có sản phẩm gì mới lên kệ không. Ban đầu bọn họ chỉ quan tâm đến bùa chú của cô, sau đó có lẽ vì cô thường xuyên đăng ảnh cây cỏ lên vòng bạn bè, dần dà có người bắt đầu mua hoa cỏ.
Hoa cỏ ở Kính Hoa Duyên phát triển cực kỳ tốt, nhiều chủng loại sắc màu, hơn nữa rất dễ nuôi sống, quan trọng nhất là, bởi vì nhận được linh khí của Thẩm Như Như tẩm bổ trong thời gian dài, trên người thực vật cũng dính linh khí, trồng trong nhà có thể khiến không khí trở nên tươi mát hơn, rất có lợi đối với sức khỏe.
Bởi vậy bất kể là bùa chú hay hoa cả, tần suất mua lại đều rất cao. Các khách hàng chỉ cần đụng phải thứ mình hứng thú thì sẽ xuống đơn mua, không hề lo lắng chút nào về vấn đề kiểu như chủng loại chất lượng, dẫn đến việc đơn hàng mà Kính Hoa Duyên gửi đi mỗi ngày còn gấp tận mấy lần số lượng mua bán tại cửa hàng.
Cùng với lượng khách cố định của Kính Hoa Duyên ngày càng nhiều, Thẩm Như Như trở nên bận rộn hơn, chăm hoa vẽ bùa buôn bán, ngày tháng trôi qua bận rộn mà phong phú.
Cách hai tuần sau khi Lâm Hạo rời khỏi trấn Mộ Nguyên, Thẩm Như Như rốt cuộc đã nhận được tin tức mà anh ta truyền tới.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Story
Chương 27
10.0/10 từ 47 lượt.