Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 213
Sắc mặt cha Thẩm nhất thời tốt hơn rất nhiều, người trẻ tuổi bây giờ không có mấy người có thể để tâm vào làm mấy thứ như này, con trai ông cũng thích uống trà nhưng lúc pha trà lại không cẩn thận như vậy, tính nhẫn nại so ra kém vị trước mắt này mấy bậc.
Sau khi uống ngụm trà đầu tiên, sắc mặt cha Thẩm hoàn toàn chuyển biến sang tốt: “Trà ngon, Từ Dẫn Châu, công phu pha trà của con không tệ”
Từ Dẫn Châu: “Chú thích thì có thể mang theo mấy lon đi?
Cha Thẩm khoát khoát tay: “Lá trà có ngon hơn nữa mà thời gian ngâm không đến lúc thì cũng vô dụng”________________
Từ Dẫn Châu cười cười không nói chuyện.
Cha Thẩm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con nói nghề chính của con là điêu khắc, vậy thì bình thường con điêu khắc những gì?”
là ngọc thạch, thỉnh thoảng sẽ làm thêm tượng gỗ” Cha Thẩm gật
lấy ra hoa tại âm nhãn, từ đêm đó ở nhà vợ chồng Tây lão tiên sinh, hoa tai
chút mê ly: “…. Hoa tai này nhìn rất quen mắt, hình như
nên chú hẳn là trùng hợp đụng phải. Từ Dẫn
kính chống đạn cho người khác xem, anh cũng không biết
khôi phục thanh minh, ông lắc lắc đầu, ấn ấn huyệt thái dương:
hơn liền mở miệng khen: “Cậu quả thật rất tốt, tuổi còn
hậu viện
cho cha mẹ Thẩm, các đạo sĩ khác cũng chạy tới
đến bên cạnh Thẩm Như Như: “Không phải em học xem tướng sao?
“Hồng Loan tinh động, lập tức liền có Thẩm
mình là socola loại một, cục c t trôi sông tưởng mình là cục xà bông Hàn
cạnh đi qua, Thẩm Như Như gọi anh ta lại: “Bách Lý, anh
trên lại dùng một tay bắt lại, mở lòng bàn tay ra, ba đồng tiền xếp ngay ngắn
nhét bó hoa hồng vào tay rồi đuổi ra cửa, anh ấy nhìn cửa lớn đóng chặt mà khóe mắt
phân biệt phương hướng rồi đi về phía
lồng đỏ bên bờ sông từng hàng sáng lên phản
mét, Thẩm Thần Thần liền dừng bước nhìn về phía cầu hình
Thần. Anh ấy khẩn trương quay đầu lại nhìn, phát hiện là một học sinh trung học mặc
kia xấu hổ nói xin lỗi với anh ấy
nữ thanh thúy bỗng nhiên vang lên bên tai, Thẩm Thần Thần quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong nháy mắt đụng vào một đôi mắt
Trong chốc lát, Thẩm Thần Thần bỗng nhiên cảm giác được động tĩnh tim đập, tay cầm bó hoa xác nhận bên cạnh cô gái không có người khác phái, chậm rãi gật đầu nói: “…… Tôi nghĩ, hẳn là đang chờ cô đi.
Cách đó không xa, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đứng ở hành lang lầu ba ký túc xá đạo quan, cả hai dựa vào lan can nhìn Thẩm Thần Thần bên kia tiến triển.
Sắc trời quá tối, Thẩm Như Như nhìn trong chốc lát không thấy rõ, dứt khoát thu hồi tầm mắt ngắm trăng: “Lát nữa chờ anh ấy trở về chắc là có thể chúc mừng được rồi.
Từ Dẫn Châu buồn bực nở nụ cười một lát, nắm lấy tay cô: “Vậy anh phải chúc mừng em trước.
Một cảm giác mát lạnh bỗng nhiên dán sát vào đầu ngón tay, Thẩm Như Như kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, một chiếc nhẫn làm bằng ngọc thạch màu vàng ấm áp được điêu khắc kỳ công bây giờ đang được đeo vào ngón áp út của cô.
“Chúc mừng em, từ nay về sau sẽ có thêm một thành viên mới.
Trăng tròn như một cái đĩa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên ngói lưu ly phát ra từng điểm huỳnh quang (giống kiểu đom đóm bay trên đấy ấy).
Thẩm Như Như nắm ngược lại tay anh, ý cười trở nên dịu dàng: “Càng phải chúc mừng anh thì hơn, không chỉ có thêm bốn gia nhân mới mà còn có thêm hơn hai mươi đồ đệ”
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương