Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 167

55@-
Thẩm Như Như cả ngày được người ta khen, hiện tại đã tôi luyện thành một cái mặt dày, không chút khách khí nhận lấy khích lệ của mọi người. Cô gấp lá bùa thành một hình tam giác nho nhỏ đưa cho tiểu Bối, giải thích đơn giản một chút: “Đây là lá bùa thanh trần, mang theo trên người có thể bảo quản quần áo sạch sẽ, tôi nghĩ đối với viêm mũi dị ứng hẳn là sẽ có hiệu quả.

Nguyên nhân phát bệnh của viêm mũi dị ứng chủ yếu là bụi, tránh tiếp xúc trực tiếp với bụi, ngăn cách nguyên nhân dị ứng, hẳn là có thể khá hơn rất nhiều.

Tiểu Bối nửa tin nửa ngờ vỗ [bùa Thanh Trần] lên mặt, hình tam giác nho nhỏ lập tức hóa thành hơi nước hòa vào trong da. Cô ấy ngạc nhiên nhìn bàn tay trống không của mình, lại sờ hai má, cảm thán: “Thật thần kỳ, tự nhiên không thấy gì nữa”

Vương Tây Nhã nhướng mày nói: “Đương nhiên rồi, nếu không sao lại gọi Thẩm đại sư, Như Như chúng ta có tài thật.

Vẫn luôn đắm chìm trong thế giới đa sầu đa cảm của mình, Tinh Tinh cũng bị hấp dẫn lực chú ý, anh ấy yên lặng vây xem trong chốc lát, thình lình nhảy ra một câu: “Vậy dán đạo bùa này, có phải cũng không cần tắm rửa giặt quần áo đúng không?”

Thẩm Như Như nói: “Trên lý thuyết thì có thể nói như vậy, nhưng tâm lý đại đa số người thì không có khả năng làm vậy, vẫn rất để ý…


Ví dụ như Từ Dẫn Châu, anh cũng rất để ý, mặc kệ trên người sạch sẽ bao nhiêu, mỗi ngày phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, so với một cô gái như cô còn chú ý hơn. Chính cô cũng rất ít khi dùng đến đạo bùa này, trong tiệm cũng không có khách nào mua, trên cơ bản đều là dùng ở các điện tượng thần cùng cửa sổ thượng, tránh roi tro.

Tinh Tinh đỡ giá kính trên sống mũi, nghiêm trang nói: “Đương nhiên không ngại, cái này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cậu cũng vẽ cho tớ một lá đi, tớ muốn mua”

Châu Ý tham gia náo nhiệt cũng đi theo mua một lá.

Tiểu Bối sau khi dùng [bùa Thanh Trần] số lần hắt xì rõ ràng cũng giảm ít đi rất nhiều, nửa giờ sau liền hoàn toàn trở nên ổn hơn, cô ấy không dám tin. “Như Như, bùa của cậu cũng quá thần kì đi!” Cô ấy xoa xoa cái mũi, cảm giác giống như nằm mơ. “Một năm qua cậu rốt cuộc đã trải qua những gì, sao lại biến hóa nhanh chóng trở thành đạo sĩ vẽ bùa thế.?”

Còn là một đạo sĩ có công phu chân chính.


“Gia đình tớ có truyền thống họa bùa được ông ngoại tớ truyền lại, do tớ kế thừa” Thẩm Như Như nhàn nhạt giải thích một câu, đem đề tài chuyển về trên người tiểu Bối” Ngược lại là cậu, sao hiện tại trông có vẻ uể oải không phấn chấn thế, rốt cuộc gặp phải khó khăn gì vậy?”

Nụ cười trên mặt tiểu Bối nhất thời sụp đổ, cô ấy cúi đầu trầm mặc một lát, nói: “Lần này thật ra là tớ lén lút từ nhà chạy ra, công việc cũng mất rồi.

Mấy người còn lại đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhà tiểu Bối là thổ dân thành phố B, nhưng ngoại trừ một căn nhà cũ thì ở bên ngoài không có tài sản khác, điều kiện gia đình cũng không tốt, bởi vậy tiểu Bối tốt nghiệp chính quy liền trực tiếp đi làm.

Tiểu Bối thành tích ưu tú năng lực xuất chúng tính cách lại tốt, rất được giáo viên yêu thích, giáo viên giới thiệu cho cô ấy đến bệnh viện tư nhân của một người bạn, làm một trợ lý bác sĩ. Đãi ngộ của bệnh viện kia nổi tiếng rất tốt, bác sĩ bên trong đều là nhân tài có trình độ học vấn cao, tiểu Bối có thể vào làm, thật sự là vô cùng may mắn.

Chuyện này trong giới sinh viên đại học y không phải là bí mật, tất cả mọi người đều rất hâm mộ tiểu Bối, tốt nghiệp chính quy lại có khởi điểm cao như vậy, chờ bọn họ khổ sở học được bằng tiến sĩ, thì mới nhất định có thể kiếm được công việc tốt hơn cô.

Thẩm Như Như thấy vẻ mặt tiểu Bối uể oải, không tiếp tục hỏi nữa, vỗ vai an ủi: “Vậy mấy ngày nay ở trấn chơi thật vui, coi như đang nghỉ phép, cậu sẽ yêu trấn Mộ Nguyên đấy. Về phần công việc, tùy thời đều có thể tìm lại, không cần suy nghĩ quá nhiều.”


Tiểu Bối lắc đầu, chủ động nhắc tới chuyện của mình. “Lần này đi, tớ quyết định về sau không trở lại thành phố B nữa. Kỳ thật hai tháng trước tớ từ bệnh viện kia rồi bị điều chức chuyển đến một bệnh viện nhỏ hơn, sau lại bởi vì một ít vấn đề cá nhân mà bị sa thải…”

Cô ấy chậm rãi kể lại, đem hết thảy cảnh ngộ nửa năm nay của mình nói ra.

*

Nửa năm trước, khoa hàng không của tiểu Bối chuyển tới một người đàn ông trẻ tuổi làm trưởng khoa. Trưởng khoa có bộ dạng không tệ, trình độ học vấn tốt, trình độ làm việc cao, hơn nữa có tài ăn nói, nhanh chóng quen biết với tất cả nhân viên trong khoa và tạo nên hình tượng tốt đẹp. Ấn tượng ban đầu của tiểu Bối đối với anh ta vô cùng tốt, đối với những vấn đề ngoài công việc anh ta cũng thỉnh thoảng đưa ra chuyến công tác, vấn đề bên ngoài cũng sẽ nghiêm túc giải đáp hoặc giúp đỡ.

Cứ như vậy qua thời gian ước chừng hơn hai tháng, lời nói cử chỉ của trưởng khoa bỗng nhiên trở nên mập mờ, hơn nữa thường xuyên bí mật tự cho mình là bạn trai của tiểu Bối. Tiểu Bối cho rằng anh ta nói đùa, kết quả nghiêm túc sửa chữa vài lần anh ta vẫn làm theo ý mình, không chỉ như thế, ngay cả đồng nghiệp trong khoa cũng bắt đầu ngầm thừa nhận hai người bọn họ là 1 cặp. Tin đồn về hai người không hiểu sao truyền khắp toàn bộ bệnh viện, chuyện giả dối hư ảo đều bị biến thành có mũi có mặt.


Tiểu Bối mặc kệ giải thích như thế nào cũng vô dụng, ngay cả nữ đồng nghiệp thân nhất cũng cảm thấy cô ấy đang lừa người, điều kiện trưởng khoa tốt như vậy, nguyện ý hết lòng với người phụ nữ của anh ta, làm sao dùng thủ đoạn đùa giỡn với cô ấy được. Các đồng nghiệp nam thì thường xuyên trêu chọc cô ấy, để cho cô ấy sảng khoái nhận, đều chờ trưởng khoa phát kẹo cưới.

Tiểu Bối nhiều lần giải thích nhưng không có kết quả đành phải buông tha, đối mặt với trưởng khoa làm như không có việc gì cũng vẫn duy trì sự mập mờ như có như không, cô ấy bắt đầu dùng sự trầm mặc tiêu cực chống cự.

Sau khi tiểu Bối thật sự khó có thể chịu đựng được, đem chuyện này nói cho cha mẹ, cô ấy tràn ngập cho rằng sẽ được người nhà trấn an cùng ủng hộ, kết quả không như mong muốn, cha mẹ không chỉ không trách cứ trưởng khoa, ngược lại cho rằng là cô ấy đang không đúng. Người đàn ông ấy có điều kiện tốt như vậy, không nhân cơ hội bắt lấy, đầu óc thật sự là có vấn đề.

Tiểu Bối một thân một mình, trầm mặc chịu đựng hơn một tháng, khi phát hiện hành vi của trưởng khoa càng ngày càng quá đáng, cô ấy cuối cùng cũng quyết định rời khỏi bệnh viện này. Cô nhờ một vị giáo sư hỗ trợ, điều chức đến một bệnh viện cộng đồng, lương tháng từ hơn năm trăm ngàn tệ giảm xuống còn ba trăm ngàn tệ.

Cha mẹ bởi vì chuyện này mỗi ngày nháo loạn với cô ấy, trong nhà luôn gà bay chó sủa không yên bình. Mà trưởng khoa không biết từ nơi nào hỏi được địa chỉ công tác hiện tại của cô ấy, mỗi ngày sau khi tan tầm đều tới tìm cô ấy, mỗi ngày tặng 1 món quà khác nhau, lời đồn đãi tương tự lại truyền ra ở bệnh viện cộng đồng. Giặc trong giặc ngoài, trạng thái làm việc của tiểu Bối rất bất ổn, có một lần thất thần cầm nhầm thuốc tiêm của hai bệnh nhân, tuy rằng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng bệnh viện vì tránh phiền toái vẫn sa thải cô ấy.

Sau khi về nhà đợi việc, tiểu Bối mỗi ngày đều phải chịu đựng sự nhục mạ giáo dục của cha mẹ. Trưởng khoa lại âm hồn bất tán tìm đến nhà cô ấy, cha mẹ cô vô cùng hoan nghênh anh ta.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Âm Dương Truyện Tiệm Tạp Hóa Âm Dương Story Chương 167
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...