Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Chương 6: Đi thăm người già, cầu hồn
117@-"Tôi nói này Khâu đại tiểu thư, cái miếng thịt này là thế nào vậy?"
"Cái này, đây là..." Khâu Tiểu Điệp sắc mặt cũng thay đổi, khuôn mặt mờ mịt nhìn miếng thịt.
Bạch Thường chỉ chỉ cô ta nói: "Thật ra tôi đã sớm phát hiện, ở trên người cô không chỉ đeo một cái Pháp Khí, đeo Ngọc Trụy trước ngực, tay trái của cô còn đeo cái vòng tay, cũng là có thể nói là cực phẩm trừ tà. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng cô là người của ai đó đến dò xét công việc của tôi, nhưng đến nhà cô tôi mới hiểu. Cô chỉ là một người giàu, có sở thích sưu tầm đồ cổ mà thôi."
"Anh.... anh rốt cuộc là muốn nói điều gì?" Khâu Tiểu Điệp nhìn Bạch Thường.
"Ý tôi muốn nói là, chẳng những trên người của cô có Pháp Khí, nhà của cô cũng có không ít vật trấn tà, haizz... Lâm Khải này chỉ là một Oán Quỷ bình thường, theo lý thuyết không thể nhập vào thân thể của cô. Bất quá vừa nhìn thấy miếng thịt này tôi liền hiểu." Bạch Thường vừa nói vừa cầm miếng thịt lên, " Bây giờ cô tốt nhất nhớ lại một chút cô ăn miếng thịt này ở đâu? Tôi đang hoài nghi, sau khi cô ăn miếng thịt này, Quỷ Hồn của Lâm Khải mới nhân cơ hội bám theo cô đó."
Khâu Tiểu Điệp khiếp sợ bừng tỉnh nói: "Tôi... tôi...tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước tôi đến ngoại ô Phong Sơn chơi, sau khi xuống núi đi lạc đường, ở trong núi chờ đến tối đó. Kết quả gặp phải một người đạo sĩ ở ven đường, cho tôi ăn miếng thịt này, nói là cái gì thịt tế gì đó, ăn xong có thể cầu phúc, tôi liền mơ mơ màng màng ăn..."
"Cầu phúc cái rắm chó đó, thịt tế cái gì, cái này con mẹ nó đây là thịt cho quỷ ăn đó". Bạch Thường khuôn mặt đầy bất đắc dĩ, Khâu Tiểu Điệp này trong veo như nước, làm sao si mê ăn thịt như vậy?
Khâu Tiểu Điệp khiếp sợ nói: "Bây giờ Quỷ Hồn của Lâm Khải đã đi Âm Ti, khối này thịt cũng ói ra rồi, tôi sẽ không sao chứ?" Bạch Thường lắc đầu một cái: "Cô chẳng qua là tạm thời không có chuyện gì thôi, nhưng tôi nghi là có người âm thầm muốn hại cô đó. Không được, cô đưa tôi đi một chuyến đến Phong Sơn đi, đem vấn đề giải quyết triệt để, nếu không tội sợ là sẽ có chuyện đó."
"Vậy đi ngay bây giờ sao?"
"Trời tối hẵng đi, cái này gọi là đi đêm có ngày gặp ma đó. Nơi núi rừng nhất định sẽ có cách, trời tối mới có thể thấy được những thứ mà ban ngày không thấy được". Khâu Tiểu Điệp mặc dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng tình huống vừa rồi tận mắt nàng nhìn thấy, sợ là trên người nàng còn thứ gì nữa, cho nên chẳng còn cách nào nàng liền đồng ý.
Thời gian vẫn còn nhiều, Bạch Thường mang theo bức tranh đó trở về tiệm cơm một chuyến, lấy thêm nhiều bùa bắt quỷ một chút, nhìn thời gian còn sớm, hắn buồn chán mở bức họa, muốn xem một chút tại sao bức họa này lại không đáng giá lấy một phân tiền. Bức tranh này hẵn là đã lâu đời, giấy vẽ đã ố vàng, hình ảnh sắc điệu cũng rất là u ám, phần lớn là xám và đen, nhìn có chút mơ hồ.
Hắn mở ra nhìn một hồi lâu, mới nhận ra, bức họa này bên trong, tựa hồ vẽ Sơn Xuyên Hà Lưu, nhìn hình ảnh cực kỳ quái dị, núi là núi đao, sông là biển máu, khắp nơi trên đất đều là những người quần áo lam lũ, hình thù kỳ quái đang đi đường. Ngày thì u tối, tràn đầy màu đỏ ngòm, núi đao cùng biển máu. Còn có vô số hình người ở bên trong đang thống khổ giãy giụa, gào khóc. Cái này là một bức họa Âm U Địa Ngục mà. Khó trách không đáng lấy một phân tiền, thứ này có thể coi là một bộ Địa Ngục đồ, quỷ dị như vậy, làm gì có ai thèm mua. Bạch Thường cười khổ một tiếng, đem bức họa thu lại, thở dài." Trên giang hồ đều nói, âm dương bát môn đều là người của Tà Môn Ngoại Đạo, nếu như bức họa này bị người khác nhìn thấy, thì càng không nói được."
Đúng như hắn từng nói, Bạch gia là âm dương bát môn, nhưng thật ra là tám môn phái khác nhau, bởi vì làm việc thần bí quỷ dị cho nên cũng bị coi như tà phái, bị những " Người trong chính đạo" khinh thường. Thế nhưng Bạch Thường lại không cho là như vậy, quán cơm của hắn chỉ dùng Quỷ Hồn làm đồ ăn, đâu có tà môn con mẹ gì? Lại nói Bạch gia nhân số thưa thớt, từ khi ông nội không từ mà biệt chỉ còn lại một mình hắn, cái này cái quái gì vậy làm sao coi được là một môn phái? Trên thực tế, quán cơm của hắn ở trên giang hồ còn có một danh hiệu khác gọi là Ngũ Tạng Môn, ở âm dương bát môn đứng thứ sáu.
Bạch Thường chính là Tân Đệ Ngũ Đại chưởng môn. Sắc trời dần tối, Bạch Thường đi tới điểm hẹn cùng Khâu Tiểu Điệp, hai người đi xe thể thao, trong đêm đến Phong Sơn. Dọc đường đi, Khâu Tiểu Điệp mấy lần nhìn lén thấy Bạch Thường, muốn nói lại thôi, rốt cuộc đánh bạo hỏi: "Này! Tôi nói này, rốt cuộc anh là làm gì, làm sao biết biết những thứ này, anh... anh là đạo sĩ sao?"
"Haizzz.... đạo sĩ con mẹ gì, tôi chỉ là một đầu bếp".
"Là đầu bếp mà làm sao lại bắt quỷ?"
"Bởi vì... Tôi không nhứt thiết là đầu bếp đâu."
"Vậy anh còn biết trung y sao?"
"Tôi biết một chút."
"Rất lợi hại đó, bản lãnh của anh là học từ ai vậy? Anh làm đồ ăn ngon như vậy, vợ của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc..."
"Eeyyyy! Cô nương à..Tôi chưa có lập gia đình."
"Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Tôi độc thân..."
"Đúng rồi, thịt mà anh đưa cho tôi anh, tại sao lại phải thêm giấy đèn lồng quỷ?"
"Cô đó, cô đúng là nhớ dai mà, đó là chuẩn bị cho Quỷ Hồn ăn, đèn lồng quỷ có thể giúp nó chiếu sáng tìm đường về..."
"Vậy lồng đèn quỷ là cái gì?"
" Suốt một đoạn đường Khâu Tiểu Điệp ríu rít không ngừng hỏi, làm cho Bạch Thường một cái đầu cũng phải có tới vài bộ não. Trong lòng nói Khâu Tiểu Điệp bề ngoài là nữ thần, không ngờ nàng cũng lắm mồm như vậy.
Bách Quỷ Chí Dị đã có ghi lại, đèn lồng quỷ là một loại quỷ trong truyền thuyết dân gian, bình thường xuất hiện ở ban đêm thích treo lủng lẳng ở trên cây, tựa như đèn lồng phát ra màu đỏ. Người đi đường bình thường sẽ bị đèn lồng quỷ đuổi theo, cái này trong một số nền văn hóa người ta còn gọi là ma trơi.
Nửa giờ sau, hai người tới ngoại ô một dưới chân một ngọn núi, xe thể thao dừng lại, hai người xuống xe đi bộ. Phong Sơn này là một nơi có phong cảnh nổi tiếng, ở trên núi có một tòa Hải Vân, hương hỏa rất thịnh vượng, nghe nói là khai mở từ Triều Thanh, đến bây giờ cũng có hơn 200 năm lịch sử.
Hai người đi một lúc lâu, Khâu Tiểu Điệp không nhịn được liền quan sát hai bên, Bạch Thường cũng nhàn nhạt nói: "Này tiểu cô nương, đi đường đêm khuya, không nên tùy tiện nhìn đông tới nhìn tây đâu, cẩn thận hiếu kỳ lại nhìn thấy cái thứ... haizz... cái thứ đó đó."
"Ý của anh là nói xung quanh chúng ta luôn có quỷ sao?" Khâu Tiểu Điệp lập tức trừng lớn con mắt, " Này! Cái nước mắt trâu của anh đâu rồi? Lấy ra bôi cho tôi đi."
" Thôi đi cô, cô cho rằng là gặp quỷ rất thú vị lắm sao, ban ngày thấy Lâm Khải cũng còn đỡ đó, nếu như mà lúc đó thấy ác quỷ, tôi sợ là cô sẽ bị dọa vỡ tim mà chết đó."
"Thôi đi, có cái quái gì mà phải sợ, tôi hay xem phim kinh dị lắm. Không phải là Liễu Diệp Thủy cùng với nước mắt trâu sao, anh đi đi, tôi tự đi kiếm."
"Vậy thì cô tự mà đi tìm. Bất quá tôi nói cho cô biết, phương pháp gặp quỷ thật sự cũng không đơn giản đâu. Liễu Diệp Thủy cùng nước mắt trâu chỉ là một loại linh môi giới, giống như là công tắc điện đó, cô nhấn vào đèn sáng, nhưng vấn đề đầu tiên là cô phải có điện, đó hiểu hay chưa?".
"Là sao?"
"Chã là sao car, chẳng qua là nhắc nhở cô một chút đừng làm việc vớ vẫn, nước mắt trâu cũng phân là rất nhiều loại, cô tùy tiện xài cẩn thận mù mắt đó"
"Này! Anh..." Khâu Tiểu Điệp tức giận nói "Vậy anh nói xem, rốt cuộc làm sao mới có thể nhìn thấy quỷ?"
"Thật ra thì cũng rất đơn giản, tôi biết ít nhất mười mấy cách gặp quỷ đó, sau này nếu rãnh rỗi tôi sẽ nói cho cô biết."
Bạch Thường dừng lại, lại từ tốn nói: "Bất quá tôi nhắc cô, quỷ trong thực tế khác quỷ trong phim đó. Có lúc thật ra quỷ ở bên cạnh cô, chẳng qua là cô không cảm giác được thôi, bởi vì đại đa số đám quỷ đó đều là không có ác ý. Bọn họ có thể ở trong nhà cô, ở trong những tấm gương, có thể là trốn ở dưới ghế sa lon, có thể là ngồi ở trên đầu giường, cũng có thể là đi ban ngày ban đêm mới về nhà, cô đẩy cửa ra chớp mắt thì.... HÙ một cái, một con quỷ hiện ra trước mặt của cô đó."
Trong đêm tối, âm thanh của Bạch Thường nghe có chút u ám, Khâu Tiểu Điệp trên người không khỏi phát lạnh, rùng mình một cái, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, định thần nhìn lại, nàng chỉ trước mặt lắp bắp.
"Này này, có một rừng cây nhỏ, chính là ở chỗ này, vòng qua một nửa sẽ gặp vị đạo sĩ kia đó."
Lúc này hai người đi tới, Bạch Thường nhìn về phía trước, Khâu Tiểu Điệp nói nơi này rõ ràng là một mảnh đất trũng, khắp nơi đều là những ngôi mộ, hoang khí khắp nơi. Khắp nơi cũng mọc đầy cỏ dại, phía sau một ngôi mộ có một cây cổ thụ, giương nanh múa vuốt đứng ở đó.
Đây rõ ràng là một cái bãi tha ma, chứ làm mẹ gì có rừng cây nhỏ?
"Tôi xem ra ngày đó là cô gặp phải hẳn là quỷ rồi, vị đạo sĩ kia không chừng cũng không hẵn là người đâu." Bạch Thường đi tới dưới gốc cây kia, ở trên đất có một đôi giày màu đen.
" Này, anh đang nhìn cái gì vậy?" Khâu Tiểu Điệp hỏi.
Bạch Thường lấy ra một cái bình nhỏ đưa tới "Đem đồ ở bên trong bôi lên mắt đi, cô liền hiểu."
Khâu Tiểu Điệp vội vàng đem chất lỏng trong bình bôi lên mắt, cúi đầu nhìn một cái, cả người liền ngây dại.
Trước mắt, có một đôi giày.
Một trận gió lạnh thổi qua, nàng giật mình, đột nhiên trong bóng tối phảng phất như có người đang sờ lên tóc của nàng.
Nàng a lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện trên cây rõ ràng là có một người chết đang treo lủng lẳng, thân thể đưa qua đưa lại trong gió, chậm rãi hướng về hướng của nàng.
Mới vừa rồi chính là cái chân của người chết, đã chạm vào tóc của nàng.
Khâu Tiểu Điệp mặc dù coi như lá gan lớn, nhưng lần này cũng không chịu nổi đến cả ba giây, con mắt đảo một vòng bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Bạch Thường nhìn cảnh này cũng đã quen rồi nên không trách, hừ lạnh một tiếng, tiến lên muốn ra tay đem cái con quỷ thắt cổ, nhưng định thần nhìn lại, trên tàng cây đó lại rõ ràng là Khâu Tiểu Điệp.
Bạch Thường trong lòng rét lạnh, ở sau lưng truyền tới một trận cười lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khâu Tiểu Điệp vừa rồi đang té xỉu trên mặt đất chậm rãi đứng lên, tóc dài rũ xuống che mặt, cười lạnh ngẩng đầu lên.
Ở trên người nàng tỏa ra một cỗ âm khí, tóc rũ xuống lộ ra một bên không có mắt, đang ác độc nhìn chằm chằm Bạch Thường, trong miệng lè ra một cái lưỡi dài màu đỏ...
Bạch Thường hít một hơi khí lạnh, đây là một khuôn mặt quỷ xa lạ, căn bản không phải là Khâu Tiểu Điệp!
Ở trong đêm tối, trước mặt Quỷ Môn, lộ ra ánh sáng màu xanh, lại có chút ố vàng.
" Con mẹ nó chứ!!... con mẹ nó... đây chính là con quỷ treo cổ, hay còn gọi là Ma Thần Vòng, nó muốn tiến hóa thành Sát quỷ, con mẹ nó.
Ở bên kia, con quỷ treo cổ cười lên khành khạch
Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
"Cái này, đây là..." Khâu Tiểu Điệp sắc mặt cũng thay đổi, khuôn mặt mờ mịt nhìn miếng thịt.
Bạch Thường chỉ chỉ cô ta nói: "Thật ra tôi đã sớm phát hiện, ở trên người cô không chỉ đeo một cái Pháp Khí, đeo Ngọc Trụy trước ngực, tay trái của cô còn đeo cái vòng tay, cũng là có thể nói là cực phẩm trừ tà. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng cô là người của ai đó đến dò xét công việc của tôi, nhưng đến nhà cô tôi mới hiểu. Cô chỉ là một người giàu, có sở thích sưu tầm đồ cổ mà thôi."
"Anh.... anh rốt cuộc là muốn nói điều gì?" Khâu Tiểu Điệp nhìn Bạch Thường.
"Ý tôi muốn nói là, chẳng những trên người của cô có Pháp Khí, nhà của cô cũng có không ít vật trấn tà, haizz... Lâm Khải này chỉ là một Oán Quỷ bình thường, theo lý thuyết không thể nhập vào thân thể của cô. Bất quá vừa nhìn thấy miếng thịt này tôi liền hiểu." Bạch Thường vừa nói vừa cầm miếng thịt lên, " Bây giờ cô tốt nhất nhớ lại một chút cô ăn miếng thịt này ở đâu? Tôi đang hoài nghi, sau khi cô ăn miếng thịt này, Quỷ Hồn của Lâm Khải mới nhân cơ hội bám theo cô đó."
Khâu Tiểu Điệp khiếp sợ bừng tỉnh nói: "Tôi... tôi...tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước tôi đến ngoại ô Phong Sơn chơi, sau khi xuống núi đi lạc đường, ở trong núi chờ đến tối đó. Kết quả gặp phải một người đạo sĩ ở ven đường, cho tôi ăn miếng thịt này, nói là cái gì thịt tế gì đó, ăn xong có thể cầu phúc, tôi liền mơ mơ màng màng ăn..."
"Cầu phúc cái rắm chó đó, thịt tế cái gì, cái này con mẹ nó đây là thịt cho quỷ ăn đó". Bạch Thường khuôn mặt đầy bất đắc dĩ, Khâu Tiểu Điệp này trong veo như nước, làm sao si mê ăn thịt như vậy?
Khâu Tiểu Điệp khiếp sợ nói: "Bây giờ Quỷ Hồn của Lâm Khải đã đi Âm Ti, khối này thịt cũng ói ra rồi, tôi sẽ không sao chứ?" Bạch Thường lắc đầu một cái: "Cô chẳng qua là tạm thời không có chuyện gì thôi, nhưng tôi nghi là có người âm thầm muốn hại cô đó. Không được, cô đưa tôi đi một chuyến đến Phong Sơn đi, đem vấn đề giải quyết triệt để, nếu không tội sợ là sẽ có chuyện đó."
"Vậy đi ngay bây giờ sao?"
"Trời tối hẵng đi, cái này gọi là đi đêm có ngày gặp ma đó. Nơi núi rừng nhất định sẽ có cách, trời tối mới có thể thấy được những thứ mà ban ngày không thấy được". Khâu Tiểu Điệp mặc dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng tình huống vừa rồi tận mắt nàng nhìn thấy, sợ là trên người nàng còn thứ gì nữa, cho nên chẳng còn cách nào nàng liền đồng ý.
Thời gian vẫn còn nhiều, Bạch Thường mang theo bức tranh đó trở về tiệm cơm một chuyến, lấy thêm nhiều bùa bắt quỷ một chút, nhìn thời gian còn sớm, hắn buồn chán mở bức họa, muốn xem một chút tại sao bức họa này lại không đáng giá lấy một phân tiền. Bức tranh này hẵn là đã lâu đời, giấy vẽ đã ố vàng, hình ảnh sắc điệu cũng rất là u ám, phần lớn là xám và đen, nhìn có chút mơ hồ.
Hắn mở ra nhìn một hồi lâu, mới nhận ra, bức họa này bên trong, tựa hồ vẽ Sơn Xuyên Hà Lưu, nhìn hình ảnh cực kỳ quái dị, núi là núi đao, sông là biển máu, khắp nơi trên đất đều là những người quần áo lam lũ, hình thù kỳ quái đang đi đường. Ngày thì u tối, tràn đầy màu đỏ ngòm, núi đao cùng biển máu. Còn có vô số hình người ở bên trong đang thống khổ giãy giụa, gào khóc. Cái này là một bức họa Âm U Địa Ngục mà. Khó trách không đáng lấy một phân tiền, thứ này có thể coi là một bộ Địa Ngục đồ, quỷ dị như vậy, làm gì có ai thèm mua. Bạch Thường cười khổ một tiếng, đem bức họa thu lại, thở dài." Trên giang hồ đều nói, âm dương bát môn đều là người của Tà Môn Ngoại Đạo, nếu như bức họa này bị người khác nhìn thấy, thì càng không nói được."
Đúng như hắn từng nói, Bạch gia là âm dương bát môn, nhưng thật ra là tám môn phái khác nhau, bởi vì làm việc thần bí quỷ dị cho nên cũng bị coi như tà phái, bị những " Người trong chính đạo" khinh thường. Thế nhưng Bạch Thường lại không cho là như vậy, quán cơm của hắn chỉ dùng Quỷ Hồn làm đồ ăn, đâu có tà môn con mẹ gì? Lại nói Bạch gia nhân số thưa thớt, từ khi ông nội không từ mà biệt chỉ còn lại một mình hắn, cái này cái quái gì vậy làm sao coi được là một môn phái? Trên thực tế, quán cơm của hắn ở trên giang hồ còn có một danh hiệu khác gọi là Ngũ Tạng Môn, ở âm dương bát môn đứng thứ sáu.
Bạch Thường chính là Tân Đệ Ngũ Đại chưởng môn. Sắc trời dần tối, Bạch Thường đi tới điểm hẹn cùng Khâu Tiểu Điệp, hai người đi xe thể thao, trong đêm đến Phong Sơn. Dọc đường đi, Khâu Tiểu Điệp mấy lần nhìn lén thấy Bạch Thường, muốn nói lại thôi, rốt cuộc đánh bạo hỏi: "Này! Tôi nói này, rốt cuộc anh là làm gì, làm sao biết biết những thứ này, anh... anh là đạo sĩ sao?"
"Haizzz.... đạo sĩ con mẹ gì, tôi chỉ là một đầu bếp".
"Là đầu bếp mà làm sao lại bắt quỷ?"
"Bởi vì... Tôi không nhứt thiết là đầu bếp đâu."
"Vậy anh còn biết trung y sao?"
"Tôi biết một chút."
"Rất lợi hại đó, bản lãnh của anh là học từ ai vậy? Anh làm đồ ăn ngon như vậy, vợ của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc..."
"Eeyyyy! Cô nương à..Tôi chưa có lập gia đình."
"Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Tôi độc thân..."
"Đúng rồi, thịt mà anh đưa cho tôi anh, tại sao lại phải thêm giấy đèn lồng quỷ?"
"Cô đó, cô đúng là nhớ dai mà, đó là chuẩn bị cho Quỷ Hồn ăn, đèn lồng quỷ có thể giúp nó chiếu sáng tìm đường về..."
"Vậy lồng đèn quỷ là cái gì?"
" Suốt một đoạn đường Khâu Tiểu Điệp ríu rít không ngừng hỏi, làm cho Bạch Thường một cái đầu cũng phải có tới vài bộ não. Trong lòng nói Khâu Tiểu Điệp bề ngoài là nữ thần, không ngờ nàng cũng lắm mồm như vậy.
Bách Quỷ Chí Dị đã có ghi lại, đèn lồng quỷ là một loại quỷ trong truyền thuyết dân gian, bình thường xuất hiện ở ban đêm thích treo lủng lẳng ở trên cây, tựa như đèn lồng phát ra màu đỏ. Người đi đường bình thường sẽ bị đèn lồng quỷ đuổi theo, cái này trong một số nền văn hóa người ta còn gọi là ma trơi.
Nửa giờ sau, hai người tới ngoại ô một dưới chân một ngọn núi, xe thể thao dừng lại, hai người xuống xe đi bộ. Phong Sơn này là một nơi có phong cảnh nổi tiếng, ở trên núi có một tòa Hải Vân, hương hỏa rất thịnh vượng, nghe nói là khai mở từ Triều Thanh, đến bây giờ cũng có hơn 200 năm lịch sử.
Hai người đi một lúc lâu, Khâu Tiểu Điệp không nhịn được liền quan sát hai bên, Bạch Thường cũng nhàn nhạt nói: "Này tiểu cô nương, đi đường đêm khuya, không nên tùy tiện nhìn đông tới nhìn tây đâu, cẩn thận hiếu kỳ lại nhìn thấy cái thứ... haizz... cái thứ đó đó."
"Ý của anh là nói xung quanh chúng ta luôn có quỷ sao?" Khâu Tiểu Điệp lập tức trừng lớn con mắt, " Này! Cái nước mắt trâu của anh đâu rồi? Lấy ra bôi cho tôi đi."
" Thôi đi cô, cô cho rằng là gặp quỷ rất thú vị lắm sao, ban ngày thấy Lâm Khải cũng còn đỡ đó, nếu như mà lúc đó thấy ác quỷ, tôi sợ là cô sẽ bị dọa vỡ tim mà chết đó."
"Thôi đi, có cái quái gì mà phải sợ, tôi hay xem phim kinh dị lắm. Không phải là Liễu Diệp Thủy cùng với nước mắt trâu sao, anh đi đi, tôi tự đi kiếm."
"Vậy thì cô tự mà đi tìm. Bất quá tôi nói cho cô biết, phương pháp gặp quỷ thật sự cũng không đơn giản đâu. Liễu Diệp Thủy cùng nước mắt trâu chỉ là một loại linh môi giới, giống như là công tắc điện đó, cô nhấn vào đèn sáng, nhưng vấn đề đầu tiên là cô phải có điện, đó hiểu hay chưa?".
"Là sao?"
"Chã là sao car, chẳng qua là nhắc nhở cô một chút đừng làm việc vớ vẫn, nước mắt trâu cũng phân là rất nhiều loại, cô tùy tiện xài cẩn thận mù mắt đó"
"Này! Anh..." Khâu Tiểu Điệp tức giận nói "Vậy anh nói xem, rốt cuộc làm sao mới có thể nhìn thấy quỷ?"
"Thật ra thì cũng rất đơn giản, tôi biết ít nhất mười mấy cách gặp quỷ đó, sau này nếu rãnh rỗi tôi sẽ nói cho cô biết."
Bạch Thường dừng lại, lại từ tốn nói: "Bất quá tôi nhắc cô, quỷ trong thực tế khác quỷ trong phim đó. Có lúc thật ra quỷ ở bên cạnh cô, chẳng qua là cô không cảm giác được thôi, bởi vì đại đa số đám quỷ đó đều là không có ác ý. Bọn họ có thể ở trong nhà cô, ở trong những tấm gương, có thể là trốn ở dưới ghế sa lon, có thể là ngồi ở trên đầu giường, cũng có thể là đi ban ngày ban đêm mới về nhà, cô đẩy cửa ra chớp mắt thì.... HÙ một cái, một con quỷ hiện ra trước mặt của cô đó."
Trong đêm tối, âm thanh của Bạch Thường nghe có chút u ám, Khâu Tiểu Điệp trên người không khỏi phát lạnh, rùng mình một cái, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, định thần nhìn lại, nàng chỉ trước mặt lắp bắp.
"Này này, có một rừng cây nhỏ, chính là ở chỗ này, vòng qua một nửa sẽ gặp vị đạo sĩ kia đó."
Lúc này hai người đi tới, Bạch Thường nhìn về phía trước, Khâu Tiểu Điệp nói nơi này rõ ràng là một mảnh đất trũng, khắp nơi đều là những ngôi mộ, hoang khí khắp nơi. Khắp nơi cũng mọc đầy cỏ dại, phía sau một ngôi mộ có một cây cổ thụ, giương nanh múa vuốt đứng ở đó.
Đây rõ ràng là một cái bãi tha ma, chứ làm mẹ gì có rừng cây nhỏ?
"Tôi xem ra ngày đó là cô gặp phải hẳn là quỷ rồi, vị đạo sĩ kia không chừng cũng không hẵn là người đâu." Bạch Thường đi tới dưới gốc cây kia, ở trên đất có một đôi giày màu đen.
" Này, anh đang nhìn cái gì vậy?" Khâu Tiểu Điệp hỏi.
Bạch Thường lấy ra một cái bình nhỏ đưa tới "Đem đồ ở bên trong bôi lên mắt đi, cô liền hiểu."
Khâu Tiểu Điệp vội vàng đem chất lỏng trong bình bôi lên mắt, cúi đầu nhìn một cái, cả người liền ngây dại.
Trước mắt, có một đôi giày.
Một trận gió lạnh thổi qua, nàng giật mình, đột nhiên trong bóng tối phảng phất như có người đang sờ lên tóc của nàng.
Nàng a lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện trên cây rõ ràng là có một người chết đang treo lủng lẳng, thân thể đưa qua đưa lại trong gió, chậm rãi hướng về hướng của nàng.
Mới vừa rồi chính là cái chân của người chết, đã chạm vào tóc của nàng.
Khâu Tiểu Điệp mặc dù coi như lá gan lớn, nhưng lần này cũng không chịu nổi đến cả ba giây, con mắt đảo một vòng bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Bạch Thường nhìn cảnh này cũng đã quen rồi nên không trách, hừ lạnh một tiếng, tiến lên muốn ra tay đem cái con quỷ thắt cổ, nhưng định thần nhìn lại, trên tàng cây đó lại rõ ràng là Khâu Tiểu Điệp.
Bạch Thường trong lòng rét lạnh, ở sau lưng truyền tới một trận cười lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khâu Tiểu Điệp vừa rồi đang té xỉu trên mặt đất chậm rãi đứng lên, tóc dài rũ xuống che mặt, cười lạnh ngẩng đầu lên.
Ở trên người nàng tỏa ra một cỗ âm khí, tóc rũ xuống lộ ra một bên không có mắt, đang ác độc nhìn chằm chằm Bạch Thường, trong miệng lè ra một cái lưỡi dài màu đỏ...
Bạch Thường hít một hơi khí lạnh, đây là một khuôn mặt quỷ xa lạ, căn bản không phải là Khâu Tiểu Điệp!
Ở trong đêm tối, trước mặt Quỷ Môn, lộ ra ánh sáng màu xanh, lại có chút ố vàng.
" Con mẹ nó chứ!!... con mẹ nó... đây chính là con quỷ treo cổ, hay còn gọi là Ma Thần Vòng, nó muốn tiến hóa thành Sát quỷ, con mẹ nó.
Ở bên kia, con quỷ treo cổ cười lên khành khạch
Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Đánh giá:
Truyện Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Story
Chương 6: Đi thăm người già, cầu hồn
10.0/10 từ 15 lượt.