Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt
Chương 107: 107: Hồi Tám Hãy Thử Đặt Mình Vào Vị Trí Của Người Khác C
Băng Dương chùi tay vào khăn lau chén vắt ở lưng ghế, rồi xách súng ra ngoài kiểm tra.
Chưa xin phép cấp trên một tiếng mà đã tự tiện hành động thế này, đây không phải là tác phong vốn có của Băng Dương.
Phạm Đình Vân nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Băng Dương, trong lòng ngổn ngang những dự cảm không lành.
Đợi cho Văn Quân vơi đi cơn hoảng loạn, Phùng Bác Văn bèn nháy mắt ra hiệu với Phạm Đình Vân, tỏ ý hãy để y đặt câu hỏi.
- Anh đã bị nhốt ở khu chữa trị trong khoảng bao lâu?
- Tôi không biết họ đưa tôi đi đâu.
Chỉ biết, sao đó, tôi...!- Văn Quân bất giác gặm móng tay.
Bắt đầu từ ngón cái của bàn tay trái cho đến ngón út của bàn tay phải.
Khuôn mặt y giàn giụa nước mắt.
- Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.
- Phùng Bác Văn vội vàng trấn an.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, Văn Quân mới chậm chạp hồi tưởng:
- Tôi nhớ mang máng rằng, chúng vừa rạch mặt vừa phun thứ thuốc gì đấy nhân nhẩn đắng như thuốc cảm.
Nhát đầu không đau, sau dính thứ ấy mới đau.
- Anh cố nhớ lại xem, anh đã bị giam lỏng ở đâu và trong khoảng bao lâu, trước khi lưu lạc đến đây?
- Bệnh viện tâm thần? Không, không phải...!Cơ sở...!Cũng không phải.
- Phòng mạch Sở Du.
- Phùng Bác Văn chêm vào.
- Đúng, đúng là nó rồi!
- Đi hội chợ chơi không? Ở đây ngột ngạt quá, ắt có thể khiến cho tâm trạng của anh không thoải mái mấy.
- Phùng Bác Văn bị cảm giác ngột ngạt của Văn Quân lây sang, nên khẽ khàng đề nghị với y.
Phạm Đình Vân cũng gật đầu đồng ý.
Ở bên ngoài, Băng Dương đang lôi tên Kền Kền chết bầm vào trong ngõ hẹp ở phía sau vườn cây ăn trái của chú Tư nhà bên.
- Cấp Trên hay Cấp Dưới?
- An Đình Siêu.
- Kền Kền nhổ ngụm máu xuống đất, đoạn lạnh giọng đáp.
Băng Dương dí dí họng súng vào dưới cằm Kền Kền, đoạn ra lệnh:
- Theo tôi.
"Vù."
Băng Dương siết chặt cánh tay Kền Kền.
Con dao quân dụng chỉ còn cách ngực anh vài xen-ti-mét.
"Hự."
Băng Dương lên gối, thúc một cú thật mạnh vào vùng bụng hắn, rồi tước lấy con dao quân dụng từ trên tay hắn, đoạn...!
"Bộp."
Trác Hảo chĩa súng vào đầu Băng Dương, trên người hắn là bộ cảnh phục của đội đặc nhiệm Quốc gia.
- Kế hoạch bị đạp đổ theo cách mà tôi không thể ngờ tới.
- Băng Dương vẫn hướng khẩu súng về phía Kền Kền, nụ cười trên môi anh hờ hững như làn sương lờ lững trên đầm nước.
- Anh cũng vậy, tôi không thể ngờ người thân cận với Cấp Trên nhất lại chính là anh.
Nên gọi anh là gì đây? Quân y Dương hay trung sĩ Dương.
- Trác Hảo hất hàm nói.
- Đi tù mà như đi catwalk nhỉ? Hú một tiếng là lượn ra ngay.
- Vẫn giọng điệu ngả ngớn như thường ngày, nhưng thân phận bây giờ mà Bạc Băng sở hữu lại là thượng nghị sĩ Đại Việt dân quốc.
- Các người định âm mưu "thâu long hoán phụng" à? - Trác Hảo khẽ gầm một tiếng.
- Nà, tôi không rảnh.
Thằng nào lên cũng như nhau thôi.
- Bạc Băng giơ hai tay tỏ ý xin kiếu.
Phạm Đình Vân, Phùng Bác Văn và Văn Quân sững người nhìn tam giác Mùa Hạ dưới mặt đất.
Hóa ra trung sĩ thuộc chuyên ngành Hậu cần vẫn còn sống sau vụ sụp hầm năm đó.
Và người giúp anh ta mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ cũng như bảo trợ đời sống, không ai khác, chính là tổng thống sắp về vườn Hác Đăng Khánh.
- Well, well, well.
- Bạc Băng vỗ tay vài tiếng.
Đoạn liếc mắt tìm kiếm đội đặc nhiệm đang ẩn nấp quanh đây.
- Đi bố ráp lẹ lên, coi chừng chúng trốn hết không còn một mống nào đấy.
- Thượng nghị sĩ chơi chân trong chân ngoài nhỉ? - Trác Hảo nhếch miệng hỏi đểu Bạc Băng.
- Tôi đâu có rảnh để mà chơi lò cò với các người.
- Bạc Băng nở nụ cười đầy hòa ái.
Trác Hảo không đối đáp lại, chỉ nheo mắt quan sát từng chuyển động trên cơ mặt Bạc Băng.
Hãy còn sớm chán để xử lý tên hai mặt này, hắn chợt nghĩ thế.
Bàn giao tên Kền Kền cho đội đặc nhiệm, Băng Dương mới lên xe của Phạm Đình Vân sau khi đã khóa cửa nẻo cẩn thận, người lái tất nhiên là Phùng Bác Văn.
Bây giờ Văn Quân mới vỡ lẽ ra lý do tại sao chú Bảy của Băng Dương lại đối xử tốt với bọn họ đến thế, hóa ra là vì muốn tìm mọi cách để lấy lòng anh, lấy lòng vị trung sĩ có uy trong quân đội, để kiếm chỗ dựa hơi cho thẩm mỹ viện.
- Anh làm nội gián là vì lý do gì? - Phạm Đình Vân không buồn vòng vo nữa, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
- Phù Dung đã bị giết để thủ tiêu, chứ không phải tự dưng mà bi ̣phơi nhiễm HIV/S khơi khơi như vậy.
- Băng Dương vừa cài dây an toàn, vừa trả lời thắc mắc của Phạm Đình Vân.
- Không phải chỉ là muốn giúp Phù Dung trả thù, mà còn để phòng ngừa cho kẻ khác tránh rơi vào trường hợp của mẹ Hai, nên tôi mới đồng ý với mọi-điều-kiện của Cấp Trên.
Phạm Đình Vân cảm thán:
- Mới ba mươi tư tuổi mà đã nắm giữ chức vụ trung sĩ, năng lực của cậu thật đáng nể.
- Tôi chỉ là một sĩ quan Hậu cần bé nhỏ.
Mà dẫu có tới cấp bậc trung tướng đi chăng nữa, tôi vẫn mãi mãi là lớp hậu bối của thiếu tướng, không hơn không kém.
Bóng tối khẽ khàng che phủ nụ cười nhạt nhòa của Phùng Bác Văn.
Hội chợ về đêm được bao phủ trong muôn màu sắc lung linh của ánh đèn điện.
Hương thơm từ các quầy hàng ẩm thực truyền đến khứu giác khách tham quan một cách đầy khiêu khích, bất giác khiến cho cái bụng của họ kêu réo rắt như thể đã lâu chưa ăn gì.
Các tiết mục trên sân khấu rất vui mắt, thu hút được sự chú ý của không ít trẻ nhỏ và thanh, thiếu niên.
Những gian hàng đồ điện tử liên tục mời gọi quan khách ghé vào thử nghiệm sản phẩm mới của doanh nghiệp họ, thanh âm chuyện trò vô cùng náo nhiệt và tưng bừng.
Văn Quân ghé mua một hộp đồ chiên thập cẩm và một ly trà sữa Matcha kem mặn, rồi theo chân ba người đến một góc công viên ven sông vắng vẻ.
Phùng Bác Văn ở lại hỏi cung Văn Quân, còn Băng Dương thì đi theo Phạm Đình Vân.
- Cậu nghĩ rằng ai là người đã gây ra sự cố sụp hầm năm đó?
- Không ai cả...!- Băng Dương chắp tay sau lưng, đôi mắt anh ngước nhìn lên thinh không cao vời vợi, như thể muốn kiếm tìm một vì sao đơn côi nơi ấy.
- Bản vẽ bị tính trật, nên thành thử ra...!không ai cả...!
Phạm Đình Vân ghé vào một quán nước tương đối đông khách, mua một chai nước khoáng và một tép kẹo cao su hương bạc hà.
Băng Dương đứng ngoài cửa chờ ông, nhưng tầm mắt của anh lại hướng về một gian hàng bày bán dưa các loại.
Vệ Minh đang đứng lựa dưa hoàng kim trong một gian hàng nhỏ, không đông khách; nguyên nhân là vì hình xăm trên tay cậu chủ cửa hàng.
Tối qua Vệ Minh và An Kỳ đã mần ăn sương sương với nhau trên sân thượng.
Sau khi nhắn tin hỏi Liễu Nhược Thần cách thức vệ sinh trước khi quan hệ tình dục, hai người quyết gác việc này qua một bên luôn, chỉ âu yếm tình tứ xíu xiu rồi dắt nhau về phòng ngủ, chứ bỏ thêm cả tiếng ngồi hì hục trong phòng tắm để "bước xa" hơn thì chắc sáng mai không ai dậy đi làm nổi mất.
Tháng trước đã đem An Kỳ cùng sắp nhỏ đi tiêm ngừa vắc-xin virus Rubella, tháng này sẽ tới vắc-xin Viêm gan A.
Qua trao đổi với An Kỳ, Vệ Minh biết rằng anh đã quên béng lịch tiêm chủng của hai anh em họ ̣An, nên cậu phải lên lịch lại từ đầu.
Hỏi tới anh, mới biết từ trước đến giờ anh chưa từng chích một mũi nhắc lại nào cả, nên cậu bèn đưa cả cha lẫn con đi tiêm ngừa một phen.
Hai người đã tâm sự với nhau rất nhiều trong suốt cả đêm qua.
Vừa uống bia, vừa bộc bạch nỗi lòng của mình, rồi không biết tự bao giờ, mọi vướng mắc cứ thế bay biến vào làn sương đêm lạnh lẽo.
Anh và cậu không còn một mối hiềm nghi hay sợ sệt nữa, hai mảnh tâm hồn lạc lối lặng lẽ đan cài vào nhau những sợi chỉ "Tương lai".
Hồng Tuệ Yến vì muốn kéo dài thời gian ở An gia, nên đã bất chấp sức khỏe cũng như tính mạng bản thân, mà mang thai đứa thứ hai chỉ sau nửa năm sinh đứa đầu; hậu quả là An Dĩ Thâm bị rối loạn phát triển thể nhẹ, cụ thể ở đây là chậm phát triển về mặt giao tiếp và ngôn ngữ.
Cả Hồng Tuệ Yến lẫn Tô Gia Hân đều không phải là những người mẹ tồi, nhưng vì cái tôi quá lớn của mình mà họ đã đẩy đứa con đến sát mép vực tổn thương.
Vệ Minh quyết định sẽ đảm nhiệm vai trò làm mẹ, chăm sóc và yêu thương hai anh em họ An như đứa con do chính cậu rứt ruột sinh ra, để bù đắp lại khoảng thời gian bị biến thành con rối trong ván cờ người lớn của chúng.
- Lấy cho tôi ba trái này đi.
An Dĩ Mai rất thích món rau câu đổ trong trái dưa, nên cậu ghé đây mua ít quả dưa hoàng kim về làm cho nó ăn.
- Khỏi thối.
- Vệ Minh lắc đầu, tỏ ý không nhận tiền thừa.
- Cảm ơn cậu chủ.
- Người thanh niên siết tay thành hình nắm đấm.
- Khó khăn thì cứ liên lạc với tôi, anh em trong bang sẽ giúp anh ổn định cuộc sống.
- Dạ vâng, thưa cậu chủ.
- Người thanh niên cảm động nói.
Cậu trai đứng trước mặt anh đã từng giúp mẹ anh mổ ruột thừa miễn phí, còn lo cho em gái anh trong suốt quãng thời gian con bé học Đại học, thậm chí còn sắp xếp cho nó một vị trí rất tốt trong công ty mỹ phẩm Efleda sau khi ra trường; ơn nghĩa này anh làm sao mà báo đáp hết.
- Chào.
- Băng Dương? - Vệ Minh ngẩng mặt lên nhìn.
- Đã lâu không gặp, hơn nửa năm rồi nhỉ?
Vệ Minh mở cốp xe, để túi dưa hấu nặng trịch vào sâu bên trong, rồi đóng cốp xe lại.
"Rầm."
- Tôi có thể mời anh đi uống cà-phê không?
- Rất sẵn lòng.
- Băng Dương mỉm miệng cười.
- Có cả sếp Phạm nữa à? - Tuy bất ngờ, nhưng Vệ Minh cũng chẳng thấy có gì đáng lo ngại đến độ phải dè chừng Phạm Đình Vân.
- Đi, đi uống cà-phê đi.
- Băng Dương sợ Vệ Minh đổi ý, liền vội cất giọng thúc giục.
Vệ Minh khóa cửa xe hơi cẩn thận, rồi khoanh tay bước theo họ.
Chọn một quán nước "ngàn sao" có tầm nhìn "năm châu bốn bể", cả ba từ tốn lựa bàn ngồi xuống.
- Cậu có từng đi nghĩa vụ không? - Nhấp xong một ngụm đá me chua ngọt, Băng Dương đột nhiên lái sang một vấn đề không hề ăn nhập với tình hình lúc bấy giờ.
- Không, sức khỏe của tôi không đủ tiêu chuẩn để tham gia nghĩa vụ.
- Vệ Minh rũ mắt.
Đoạn khuấy khuấy ly smoothie đào.
- Không sao, đây là một việc bất đắc dĩ mà, chứ có phải cậu trốn đâu mà cảm thấy khó xử.
- Băng Dương đã từng đọc qua hồ sơ y tế của Vệ Minh, và phát hiện cậu ta đã từng bị tai nạn ngã lầu hồi năm mười bảy tuổi, dẫn đến tổn thương não bộ và lục phủ ngũ tạng, tụ máu bầm nhiều điểm trên cơ thể, chấn động phần mềm và gãy xương trên diện rộng, hậu quả là suýt chút nữa đã bị biến thành người thực vật.
Hỏi câu này chỉ để kiểm chứng xem cậu ta có nói thật hay không thôi.
Phạm Đình Vân mua một chai nước sâm bổ lượng cho Bạch Lãng, vợ của ông phải đến tối mịt mới kết thúc công việc khám nghiệm tử thi.
Phạm Đình Vân biết được Cấp Trên giao nhiệm vụ cố vấn điều tra viên cho Vệ Minh một cách hoàn toàn tình cờ, kể từ đó ông và Bạch Lãng trở thành mối quen của tiệm trà sữa Mo Mo.
Cậu cũng loáng thoáng nhận ra điều đó, nên hai người bèn bí mật liên thủ với nhau trong bóng tối.
...!
Phùng Bác Văn ngẩn người nhìn thanh tra Trương đang ngồi trên xe lăn.
Y thật không ngờ cậu ta lại dám trốn viện đi chơi khuya thế này.
Và ai đang đứng sau lưng cậu ta vậy?
- Mệt chưa A Nhân? Ngừng ở đây xíu đi.
- Trương Tử Kỳ nắm tay An Đỉnh Nhân lay lay.
An Đỉnh Nhân quàng lại khăn choàng cổ cho Trương Tử Kỳ, sẵn tiện lau mồ hôi vương trên trán y.
- Về ngủ.
Tối hù rồi.
- An Đỉnh Nhân nói đoạn, liền hớp một ngụm nước chanh dây.
- Ban đêm không tối hù chẳng lẽ sáng trưng??? - Trương Tử Kỳ cự nự.
- Lì.
- An Đỉnh Nhân đắp tay lên trán Trương Tử Kỳ kiểm tra nhiệt độ.
Hâm hấp sốt.
- Thanh tra Trương!
"Xạch."
An Đỉnh Nhân giơ khẩu súng lên đe dọa.
- Vệ sĩ...!vệ sĩ của anh à? - Phùng Bác Văn cười méo xệch.
- Thượng tá Lục quân An Đỉnh Nhân.
- Trương Tử Kỳ vỗ vỗ đùi An Đỉnh Nhân, ngụ ý người quen.
- Con trai của đại tướng Lục quân An Đình Siêu.
Người kia là ai?
- Bạn của bạn anh Phùng.
Tôi tên là Văn Quân.
- Văn Quân từ tốn trả lời thay Phùng Bác Văn.
- Lâu quá rồi mới gặp lại anh Phùng.
Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi.
- Trương Tử Kỳ đề nghị.
Ánh mắt của Văn Quân nhìn y sao lạ quá! Có cái gì đó giống như là thương tiếc vậy...!
oOo
Đỗ Mạn Kỳ được mời vào phòng tiếp dân một cách nồng hậu.
Người đón tiếp gã là Phạm Đình Vân.
Đỗ Liêu Hồng ngồi đợi em trai trên một băng ghế kê ngoài hành lang.
Cuộc họp thường kỳ sẽ diễn ra vào lúc ba giờ chiều nay, hy vọng gã sẽ đến kịp.
Chiếc Laptop đặt trên đùi Đỗ Liêu Hồng không ngừng vang lên những thanh âm "lách cách", "lách cách".
Đôi tay gã đánh máy một cách nhịp nhàng như thể đang đàn piano.
- Này, anh muốn ăn kem không?
Một cô gái cắt tóc húi cua, nước da ngăm, cao khoảng 1m65, mặc bộ trang phục sĩ quan cảnh sát thật vừa vặn với dáng người.
- Cảm ơn cô.
- Đỗ Liêu Hồng lưu file đang soạn dở, rồi thoát chương trình, sau đó tắt nguồn và gập máy lại.
Đợi cho Đỗ Liêu Hồng hoàn tất mọi việc, Cổ Tây Tuyết mới đưa hộp kem sữa chua vị việt quất cho gã.
- Tại sao cô lại tặng kem cho tôi?
- Bất cứ ai đến tòa án hay đồn cảnh sát đều mang trong mình tâm trạng căng thẳng, có khi là bấn loạn nữa, nên tôi thường hay tặng kem để làm dịu đi tinh thần của họ.
Vả lại, tôi rất muốn họ thấy chúng tôi là những người bạn thân thiện, chứ không phải những kẻ dùng quyền hành để chèn ép bà con.
- Tôi tên là Đỗ Liêu Hồng.
Còn cô, cô tên là gì?
Cổ Tây Tuyết đột nhiên bật cười:
- Tôi với anh mà kết hôn thế nào cũng sẽ...!
- Sẽ sao?
- Hồng hồng...!tuyết tuyết...!
Đỗ Liêu Hồng tỏ vẻ không hiểu.
- Tôi lên là Cổ Tây Tuyết.
Đỗ Liêu Hồng phá lên cười.
Quả tình tên của họ mà ghép đôi thể nào cũng thành bài "Hồng hồng tuyết tuyết".
- Út Mật, lại đây tìm hộ anh trai mớ tài liệu nè, phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày mai...!
- Rồi, rồi.
Để đấy em lo.
- Cổ Tây Tuyết quay sang chào tạm biệt Đỗ Liêu Hồng, rồi tất tả chạy về phòng làm việc.
Còn lại một mình Đỗ Liêu Hồng nơi hành lang vắng vẻ, gã thư thả ăn kem, soạn lại bài diễn văn trong đầu, và lập vài tình huống đối đáp giả định để ứng phó sẵn sàng với những tên đối tác thích bắt bẻ và soi mói.
"Cạch."
Phạm Đình Vân ngả mũ chào Đỗ Mạn Kỳ, gã cũng cúi đầu đáp lễ với ông.
Chiếc USB xem như đã đến tay người cần đến.
Cửa phòng vừa khép lại, Đỗ Mạn Kỳ liền cất giọng càu nhàu:
- Vui quá ha? Thằng em thì bị tra khảo, thằng anh thì ngồi ở đây tán dóc với gái.
- Không đẹp, nhưng rất có duyên, ít ra mặt mũi của cổ không có cau có như mày.
- Đỗ Liêu Hồng vét chút kem sữa chua còn sót lại trong hũ ăn.
Rồi đứng dậy cặp cổ em trai, cùng Đỗ Mạn Kỳ đi tới công ty gia đình.
oOo
Vệ Giải Thần đến ngay sau khi mẻ rau câu của Vệ Minh vừa hoàn thành được ba tiếng.
Y mang theo cơ man quà biếu, gồm một bình đựng sâm Cao Ly ngâm rượu thuốc, hai lốc nước cốt yến và một hộp nấm linh chi bổ dưỡng.
Đám trẻ đang vây xung quanh bàn ăn trong căn-tin tầng Bảy để xem Vệ Minh cắt rau câu dưa hoàng kim.
- Các con đã rửa tay sạch chưa?
- Dạ rồi.
- Sắp nhỏ háo hức giơ hai tay lên cho Vệ Minh kiểm tra.
- Ngoan lắm.
Này, miếng này là của Boo mỡ, miếng này của con, và miệng này là của con.
- Vệ Minh chống cằm nhìn sắp nhỏ nếm thử miếng rau câu dưa hoàng kim mát lạnh, khuôn mặt của cậu ngời lên vẻ hạnh phúc.
An Dĩ Mai bật ngón cái với Vệ Minh, khuôn mặt bé con của nhóc trông thật rạng rỡ.
- Dì Lê và dì Sở cũng tới đây ăn thử một miếng đi.
Cả cậu Lê nữa.
- Vệ Minh đưa một quả dưa cho bếp trưởng Sở, đoạn bảo bà bổ hộ mình.
Lê Thụy Hương tấm tắc khen ngon, bà không ngờ một con người sống trong nhung lụa như cậu chủ đây lại tháo vát đến vậy, từ nấu nướng cho đến sửa ống nước, thay bóng đèn, cho đến đi chợ mua hàng đều rất thông thạo và rành rẽ, chẳng bù với thằng con mắt quáng gà của bà.
- Em đến có tiện không, anh Út?
Vệ Minh vừa chuyền dĩa rau câu cho từng đứa nhỏ, vừa đáp:
- Ô, cậu mới đến à? Vào đây làm luôn vài miếng rau câu giải nhiệt với mọi người nào.
- Vâng.
- Vệ Giải Thần không thấy Vệ Úy hay Cổ Tường Quang ở đây, ắt hẳn là đã đến phòng MRI khám tổng quát.
Bác sĩ Hà gõ nhẹ vào cánh cửa, đoạn đằng hắng vài tiếng, rồi gọi:
- Thưa cậu chủ.
- Vâng, tôi đây, có chuyện gì không ạ? - Vệ Minh mở vòi nước, rửa tay qua loa một chút, rồi vừa bước đến chỗ bác sĩ Hà vừa chùi tay vào khăn mùi soa.
- Ngài Vệ muốn gặp cậu chủ...!
- Tôi hiểu rồi.
- Vệ Minh gọi Vệ Giải Thần, nhờ y trông nom sắp nhỏ hộ.
Hai người đầu bếp phải chuẩn bị bữa tối cho Vệ Úy, nên Vệ Giải Thần đưa sắp nhỏ lên sân thượng chơi cho rộng chỗ.
- Hôm nay cậu Út sẽ kể cho các con nghe tiếp truyện thần thoại nha?
- Dạ được!!!
Vệ Giải Thần nhắm hờ đôi mắt, những hình ảnh của tiền kiếp cứ thể hiện ra trước mắt y như một thước phim quay ngược:
- Tên tướng quân Công quốc thấy cô thôn nữ ấy lấy ra một bao khoai lang từ trong váy, thì nghĩ rằng nàng ta giống như em gái mình ngày xưa, đi mót khoai trộm sợ bị đánh nên mới lo lắng giấu giấu giếm giếm, vì thế sau khi theo dõi tới cửa một ngôi miếu hoang, hắn liền quay trở về doanh trại đang đóng quân.
Quỷ khí của lão tướng quân vong quốc là nguyên nhân khiến cho tên tướng quân trẻ tuổi trông gà hóa cuốc, nhờ thế mà Ngụy Kiền Khôi mới thoát khỏi cái chết.
Nhưng lão ta đã phạm phải một điều cấm kỵ, khiến cho thần hồn bị giam giữ và chịu phạt suốt hơn năm trăm năm; điều cấm kỵ đó chính là thay đổi sinh mệnh của một con người.
Ngụy Kiền Khôi được một võ quán thu nhận làm đệ tử, ngày ngày quét tước, giặt giũ, dọn hố xí và làm công việc đồng áng.
Tuy cực khổ, nhưng bù lại sư phụ sẽ sắc thuốc chữa bệnh còi xương cho cậu ta; nhờ thế mà đến năm mười bảy tuổi, cậu ta lấy lại được sức vóc của một anh chàng thiếu niên bình thường ở độ tuổi đó.
Người đối tốt với cậu ta là một vị huynh đài nhỏ hơn cậu ta ba tuổi, cứ hễ được cha mẹ nấu món ngon gì, liền tìm cậu ta chia phần.
"Nếu kiếp sau ngươi là nữ nhân, ta nhất định sẽ thú ngươi.
Nhưng rất tiếc, trong lòng ta đã có người rồi."
"Thế thì kiếp sau đệ với huynh sẽ là huynh đệ tốt.
Dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng chúng ta vẫn mãi là hảo bằng hữu nhé?"
"Ừ, cắt máu ăn thề đi."
"Ừ, cắt thì cắt."
- Các con ăn thêm rau câu không? - Vệ Minh và Vệ Lô Địch đứng ngó Vệ Giải Thần và sắp nhỏ.
Đám trẻ hân hoan đáp "Có", rồi khoanh tay xin phép Vệ Giải Thần trước khi chạy đến chỗ Vệ Lô Địch.
Vệ Giải Thần nhìn Vệ Lô Địch đang vẫy tay chào mình, đáy mắt y chợt thoáng nét trầm buồn:
- Theo đạo Phật, năm trăm lần kiếp trước đổi lấy một lần lướt qua nhau ở kiếp này, tức là phải mất năm trăm kiếp gặp gỡ thoáng qua, mới đổi lấy một lần quen biết nhau ở kiếp này.
Quen nhau là duyên, oán nhau là nghiệt, gỡ được hay không là do chính bản thân mình, ông Trời không có trách nhiệm để lo những chuyện đó, nhưng con người lại hay có tật đổ cho ông Trời...!
- Cậu làm tôi nhớ đến nhạc phim "Sắc đẹp vĩnh cửu"* quá.
- Vệ Minh đặt ly mocktail Shirley Temple thoảng hương lựu đỏ xuống bàn, đoạn làm động tác mời Vệ Giải Thần.
- Cảm ơn anh Út.
- Vệ Giải Thần uống ngay một ngụm lớn.
- Tôi thật là điên khi đi học một khóa bartender thay vì barista.
- Vệ Minh ngắm nghía ly mocktail đang cầm trên tay.
- Bây giờ thì phải tham gia một khóa đào tạo barista ngắn hạn trước khi mở lại tiệm.
Vệ Lô Địch đang chia rau câu cho sắp nhỏ, nghe vậy, liền nhe răng cười, đoạn bảo:
- Bé Minh hiểu lý do tại sao em pha trà sữa dở rồi phải không?
- Anh Ba, đừng làm em nổi da gà mà.
Em vừa ăn xong sinh nhật lần thứ hai mươi tám đấy, không còn nhỏ nhít gì nữa đâu.
- Vệ Minh phì cười.
Song khóe mắt đã hơi chớm đỏ.
- Sau này có thành hai ông già râu tóc bạc phơ thì anh vẫn thích gọi em vậy thôi, bởi em là em trai anh mà.
- Vệ Lô Địch nựng hai gò má phúng phính của Boo mỡ, rồi mới chịu thả cho bé con đi ăn rau câu.
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua sân thượng, đem hương nắng hạ và hoa mùa hè đến chỗ họ, thật khẽ khàng, thật dịu dàng, như cách họ đặt niềm tin vào nhau vậy.
oOo
Chú thích:
1/ Nhạc phim "Sắc đẹp vĩnh cửu" của đài TVB do nữ ca sĩ Điền Nhụy Ni trình bày.
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Có thể trong khoảng mười đến mười hai ngày tới mình sẽ không cập nhật chương mới, để hoàn thành "Gia Thường Vô Ý".
Chúc các bạn luôn hoàn thành được mọi tâm nguyện trong cuộc sống, cầu gì được nấy.
Thân ái.
(•ᴗ•).
Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt