Tích Hoa Chỉ
Chương 29: 29: Quà Cảm Tạ
Trong phòng, Hoa Chỉ nằm trên giường cẩn thận nghiêng người để mình thoải mái một chút, rồi chỉ vào hai cái chậu kia: “Lồ ng chậu nhỏ vào trong chậu lớn, sau đó đổ đầy nước.”Thược Dược hào hứng làm theo.Hoa Chỉ đưa cho nàng ấy một túi giấy: “Cho đồ vật bên trong vào trong chậu lớn.”Thược Dược cầm lên ngửi: “Diêm tiêu?”“Đúng vậy.”Thược Dược ngồi xổm xuống, bỏ diêm tiêu vào trong chậu lớn.Kế tiếp, không cần Hoa Chỉ phải nói gì thêm, Thược Dược đã nhìn thấy nước trong chậu nhỏ đóng thành băng, chỉ cần dùng tay chọc một cái sẽ bị lạnh hết đầu ngón tay.“Diêm tiêu lại có thể dùng như vậy sao?”Hoa Chỉ mỉm cười: “Thược Dược, ta sẽ không hỏi người đứng phía sau ngươi là ai, nhưng quả thật ta nợ hắn ơn cứu mạng.
Làm phiền ngươi giao lại biện pháp này cho hắn, thay ta nói một tiếng cảm ơn.
Tuy thứ này có vẻ tầm thường so với ơn cứu mạng, nhưng trước mắt nó là thứ thành ý nhất mà ta có thể lấy ra.”Thời tiết hiện giờ đang rất oi bức, Thược Dược cứ thế ngồi im bên cạnh chậu nước: “Chẳng phải Hoa gia cần tiền hơn ư ? Vì sao ngươi không lấy biện pháp này ra trước thời điểm Hoa gia chưa sụp đổ?”“Khi đó Hoa gia không thiếu tiền, mà ta cũng không muốn làm ra chuyện quá nổi bật.” Đôi khi tiền nhiều cũng là một gánh nặng, tài sản của Hoa gia trước khi bị tịch thu đủ để người nhà bọn họ sử dụng suốt mấy đời rồi: “Còn hiện giờ thứ Hoa gia cần là khiêm tốn làm người, tạm thời phải để Hoàng Thượng quên đi sự tồn tại của bọn ta, chứ không phải dùng cách này để nổi bật.”Thược Dược gật đầu, dựa vào hiểu biết của nàng ấy về Hoàng Thượng, nếu Hoa gia vừa mới bị tịch thu nhà lại kiếm được số tiền lớn sẽ càng khiến Hoàng Thượng không vui, nói không chừng còn bị vạ lây.“Ngươi có yêu cầu gì không?”“Đây chỉ là một phần quà cảm tạ, đá viên về sau ta làm sẽ chỉ để tự mình dùng, không cung cấp cho người khác.
Nếu thật sự nói đến yêu cầu....” Hoa Chỉ suy nghĩ: “Hy vọng không ai biết được biện pháp này là của ta.
Mặt khác, ta còn muốn nhờ các ngươi giúp đỡ vận chuyển một chút đá lạnh đến đây, trong hầm cần phải bỏ một ít đá vào làm phòng đá lạnh, như vậy khi bảo quản trái cây mới không bị hư.”“Ta sẽ báo cáo lại chuyện này.” Thược Dược hai chân xếp bằng, tay chống cằm: “Chúng ta có thể làm bạn của nhau không?”Nàng ấy xem nàng là bạn rồi sao? Hoa Chỉ cười, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Đương nhiên rồi, đây là hai chuyện khác nhau mà.”Thược Dược sau khi trở về cũng không nói nhiều, chỉ làm ra một chậu đá để trước mặt thế tử: “Quà cảm tạ của Hoa Chỉ.”Cách làm vô cùng đơn giản, vả lại tiền vốn cũng rất rẻ, nhưng lợi nhuận nó mang lại không thể tưởng tượng được.
Thế tử nhìn chậu đá lạnh đang bốc khói trắng một lúc lâu: “Thuật lại lời nàng nói một lần nữa, toàn bộ.”Sau khi Thược Dược kể lại hết mọi chuyện, cuối cùng nói: “Ta cảm thấy nàng không muốn thiếu nợ ngươi gì cả.”“Món quà này không nhẹ.” Thế tử nhìn Thược Dược: “Còn ngươi thì sao? Nàng tặng quà gì cho ngươi?”“Nàng nói bọn ta là bạn.” Sắc mặt Thược Dược trở nên hưng phấn, là bạn bè đó nha, cuối cùng nàng ấy cũng có bạn rồi!Là bạn bè cho nên không cần nói cảm ơn, còn hắn là người ngoài nên gửi món quà to lớn, phân định rõ ràng thật đấy.Nếu nàng đã muốn tính toán rõ ràng thì chiều nàng vậy: “Ngươi nói với nàng, ta nhận món quà này, đá viên sẽ có người mang đến nhanh thôi.
Còn nữa, về sau nếu nàng gặp khó khăn, ta có thể giúp nàng một lần.”“Được, ta đi đây.” Không đợi hắn trả lời, Thược Dược đã lao nhanh ra ngoài.
Giờ này đi qua đó vừa kịp ăn bữa trưa, tưởng tượng đến tay nghề của Phất Đông khiến Thược Dược nuốt nước miếng, chạy càng nhanh hơn.Trần Tình đứng ở cửa thấy nàng ấy chạy đi xa, lúc đi vào còn chưa nói gì đã nở nụ cười trước: “Hiếm khi nhìn thấy Thược Dược vui vẻ như vậy.”Thế tử cúi đầu, im lặng nhìn chậu đá.Trần Tình nhìn theo tầm mắt của hắn: “Đây là.....”Thế tử im lặng, làm một lần cho hắn ta xem.Trần Tình hưng phấn: “Chủ tử, người lấy đâu ra biện pháp này vậy, quả thật mua bán chỉ có lời chứ không lỗ!”“Là quà cảm tạ của đại cô nương Hoa gia.”Trần Tình ngẩn người: “Tại sao có cách kiếm tiền mà nàng không giữ lại cho mình? Hoa gia bị tịch thu nhà rồi đó! Có cách này trong tay, chẳng phải tiền sẽ vào như nước hay sao!”Cũng vì tiền vào quá nhanh nên nàng mới không thể dùng, Hoa gia không cần những thứ nổi bật như thế, chỉ sợ những người khác trong Hoa gia đều không biết trong tay nàng ấy có biện pháp kiếm tiền thế này, bằng không sẽ chẳng ai đồng ý cho nàng tặng không cho người ta như vậy.Thế tử cũng không giải thích giùm nàng làm chi, căn dặn: “Việc này đích thân ngươi đi làm.”“Vâng.” Trần Tình quên mất mình đến đây làm gì đã lật đật rời đi.
Là tiền đó nha, một đống tiền khổng lồ! Tuy chủ tử không thiếu tiền nhưng trên đời này không ai chê tiền nhiều cả!Thế tử xoay người, ánh mắt dừng ở chiếc trâm bạc bị cuốn sách đè lên, không khỏi nhớ đến vị chủ nhân xinh đẹp của nó trong đêm mưa hôm đó.***********Trang viên mà nhiều năm qua chỉ có một nhà Trần Tiến diễu võ dương oai, nay đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Những tá điền tiện đường đi ngang qua càng ngày càng nhiều.
Sau khi biết được mọi chuyện do một nhà Trần Tiến gây ra, còn đại cô nương Hoa gia lại giảm tiền thuê đất trở về giá ban đầu, bọn họ đã có ấn tượng tốt hơn với Hoa gia.Đương nhiên cũng có oán trách, nói thế nào thì Trần Tiến cũng là hạ nhân của Hoa gia, còn không phải do Hoa gia quản lý không nghiêm mới khiến bọn họ chịu những khổ cực kia sao.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, lời nói ra ngoài miệng đều liên quan đến Lưu Quyên.Tuy rằng lúc ấy đại cô nương đến kịp thời, nhưng nàng ấy cùng Trần Xung ở chung một phòng là sự thật, ai biết có xảy ra chuyện gì khó nói hay không.
Đương nhiên chuyện không liên quan đến mình sẽ nói rất khó nghe, mấy ngày nay Lưu Giang đã đánh nhau mấy trận rồi.Hắn ta vốn dĩ kiên quyết không cho muội muội làm nha hoàn, bây giờ cũng đã dao động rất nhiều, nhưng suy cho cùng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Quyên Nhi à, cũng đâu có ai bắt buộc muội, muội suy nghĩ cho kỹ đi, hầu hạ người ta không phải việc dễ đâu.”"Muội đã suy nghĩ rất kỹ rồi." Sau khi bỏ bộ quần áo cuối cùng vào tay nải, thắt nút lại, Lưu Quyên quay đầu, trên mặt nở nụ cười: “Ca ca, không có chuyện gì khiến muội sẵn lòng hơn chuyện này nữa.
Đại cô nương là người tốt, người bên cạnh nàng cũng rất tốt.
Huynh có biết buổi tối hôm đó nguy hiểm thế nào không.
Sau này muội nghe Bão Hạ tỷ tỷ nói đại cô nương cố ý mạo hiểm tính mạng để dẫn dụ người nọ ra ngoài vì nàng sợ người đó chơi xấu, lục tìm khắp nơi để giết hết mọi người.
Một người chủ tử tốt như thế, đừng nói là nhìn thấy, huynh có nghe qua chưa? Còn muội thì chưa, cả đời này đi theo nàng cũng tốt hơn bị người ta bàn tán sau lưng, về sau lại gả cho một người ghét bỏ muội, rồi bị người ta chà đạp như bùn đất cả đời.""Quyên Nhi......."“Muội biết hết, huynh có thể đánh năm ba người nhưng có thể chặn hết miệng bọn họ sao?” Lưu Quyên cúi đầu: “Không có gì ghê gớm cả, muội hầu hạ bên đại cô nương cả đời, không cần phải chịu những thứ kia.”"Quyên Nhi, huynh không ngăn cản muội, không ngăn cản muội nữa.
Muội đừng nói những lời này, cái gì mà hầu hạ cả đời, không lẽ muội tính bán thân hay sao?"“Muội tính như vậy đấy.”Sắc mặt Lưu Giang thay đổi: “Xằng bậy! Muội có biết bán thân nghĩa là gì không? Nghĩa là tính mạng của muội nằm trong tay người khác, sống chết không phải quyền của muội, nếu Hoa gia lại xảy ra chuyện thì muội cũng phải chịu tội cùng đó.
Đến khi đó muội có hối hận cũng không có thuốc hối hận để uống đâu!”"Những điều đó muội đều nghĩ tới rồi.
Ca, huynh phải tin muội, muội đã suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định này.
Kỳ thật trước kia muội đã từng nói qua với Phất Đông tỷ tỷ, tỷ ấy nói đại cô nương có yêu cầu cao, người bên cạnh nàng đều là một tay nàng dạy dỗ ra, tạm thời không cần thu nhận thêm người.
Muội muốn đi nhưng người ta không cần.”"Vậy sao muội còn.....".
Tích Hoa Chỉ