Thủy triều
Chương 81:
“Anh không muốn sống chung với tôi à?”
Ny Na bỗng hỏi, trán đặt lên ngực anh, nói khẽ: “Căn nhà này rất rộng, đôi khi ở một mình thật sự rất cô đơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu hơi đau lòng, nhưng hiện tại anh kiêng kỵ quá nhiều thứ, tính cách suy nghĩ sâu xa cũng rất khó khiến anh đưa ra quyết định ngay lập tức, anh cần một chút thời gian để suy nghĩ.
“Không phải không đồng ý, chỉ có điều…”
Câu kế tiếp còn chưa nói thì di động đặt trên bàn cơm bỗng reo lên.
Cô từ trong lòng anh chạy đến bên bàn cơm cầm điện thoại lên, thoáng sửng sốt khi thấy người gọi tới.
… Ông Chu.
…
Khi xe lên núi, cơn mưa đã nhỏ hơn nhiều.
Mưa phùn liên miên thấm nhuần núi non khô cạn, những cành cây khô héo được nhuộm màu nâu đen thê lương dưới màn mưa. Ny Na ngồi trên ghế lái phụ đưa tay vuốt ve giọt nước trên cửa kính, khó hiểu hỏi: “Rõ ràng thân thể của chị Tịnh Thù vẫn còn rất yếu, sao tự nhiên lại chạy ra khỏi bệnh viện?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu nói một câu đầy ẩn ý: “Xem ra vẫn là chuyện hôm qua.”
“Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể coi thường tính mạng của mình chỉ vì một thằng đàn ông chứ. Lỡ chị ấy thật sự có chuyện gì thì gã cờ hó kia thậm chí sẽ chẳng đau buồn tí nào, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy không đáng giá.”
Ny Na buông tiếng thở dài não nề, nhớ tới giọng nói tràn đầy kích động của ông Chu trong điện thoại. Vừa hay sáng nay ông ấy đến nhà bạn cũ ở thành phố lân cận, khi nhận được thông báo thì lập tức chạy về nhà ngay lập tức, sợ Tịnh Thù sẽ làm chuyện ngốc nghếch, còn cố ý kêu họ đến đó xem tình hình trước.
“Mục Châu, đôi khi tôi nghĩ thực ra anh rất hợp với chị Tịnh Thù, nếu không có tôi thì có lẽ anh sẽ dần dần bù đắp vết thương của chị ấy, hai người sẽ trở thành một cặp rất đẹp đôi.”
Mục Châu nghiêng đầu liếc cô, nở nụ cười: “Em nỡ nhường anh cho người khác sao?”
“Tôi nói là nếu!”
Cô cất cao giọng, chỉ sợ tên này sẽ cho là thật: “Giả thiết tương đương với nói vớ nói vẩn.”
Anh ngẩng đầu lên xoa đầu cô, khẽ nói: “Cả đời con người sẽ gặp phải những ai, trải qua kiếp nạn nào, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn, không tránh được cũng không trốn được.”
Vừa dứt lời, chiếc xe vừa lúc đỗ lại trên mảnh đất bằng phẳng trước cửa nhà cũ.
Mục Châu xuống xe trước rồi cầm dù đi vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô. Ny Na vẫn đang suy ngẫm lời nói lúc nãy của anh, khi anh nhoài người vào xe tháo dây an toàn cho cô, cô kéo áo sơ mi của anh, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Thế thì tôi gặp anh, có coi là kiếp nạn của tôi không?”
Anh ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Đồng thời cũng là kiếp nạn của anh.
…
Sau cơn mưa, nhà cũ càng có vẻ yên ắng và quái dị.
Ny Na vốn định lục lọi cả căn nhà từ trên xuống dưới để tìm người, Mục Châu lại nắm tay cô tiến về phía phòng vẽ tranh.
Cửa phòng vẽ tranh hé mở, cô gái gầy yếu quay lưng về phía họ, ngồi trước bàn vẽ tranh.
“Chị Tịnh Thù.”
Ny Na vội vàng đẩy cửa vào phòng. Cô gái nghe thấy tiếng kêu thì ngoảnh đầu lại, trông cô ấy ốm yếu đến mức có khả năng sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, cô đau lòng đến mức muốn rơi nước mắt.
“Các em đến rồi.”
Tịnh Thù khẽ ho không ngừng, Ny Na chạy tới đỡ cô ấy đứng dậy, cô ấy quay đầu cười gượng ép với họ: “Đến đúng lúc lắm.”
Cô ấy đi từ trước bàn vẽ tranh đến góc phòng vẽ tranh, nơi đó toàn chứa những bức tranh được che bằng giấy. Tịnh Thù nhìn về phía Mục Châu, giọng nói khàn đến mức gần như sắp tắt tiếng: “Anh có thể giúp tôi một tay không?”
Ny Na không hiểu gì cả, còn Mục Châu thì hiểu ý cô ấy ngay lập tức.
Mười mấy phút sau, mấy bức tranh đã được bồi lần lượt bị người đàn ông khuân vác ra bãi đất trống trước tòa nhà.
“Vứt hết trên đất hả?” Mục Châu không xác định hỏi lại.
Cô ấy gật đầu, chắc như đinh đóng cột: “Đúng.”
Những bức tranh chồng chất ngổn ngang trên mặt đất ướt nhẹp, bị dính nước bùn ẩn thỉu, có lẽ ngay cả ông trời cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy nên cơn mưa dần dần tạnh.
Tịnh Thù dùng chút sức lực còn sót lại để khiêng một bình cồn độ tinh khiết cao, mặt không biểu cảm đổ chất lỏng trong suốt ấy lên đống tranh vẽ kia.
Ny Na tiến lên muốn nói gì đó nhưng bị Mục Châu vươn tay ngăn cản, kéo cô đến bên cạnh mình.
Chiếc bình trống không rơi xuống mặt đất phát ra tiếng “keng”, lăn hai vòng trên mặt đất. Tịnh Thù mượn bao thuốc lá và bật lửa của Mục Châu, rút một điếu thuốc đặt lên môi rồi dùng bật lửa châm điếu thuốc.
Cô ấy hít vào một hơi thật sâu, chẳng qua không dám hít vào trong phổi. Trong làn khói trắng mờ ảo, thứ mà Tịnh Thù nhìn thấy là tuổi thanh xuân mà mình không thể tìm lại.
“… Phừng!”
Những đốm lửa nhỏ li ti trên điếu thuốc rơi xuống đống tranh vẽ bị đổ cồn, thoáng chốc ánh lửa bừng cháy dữ dội, những ngọn lửa bốc lên trên không trung phát ra tiếng nổ bùm bùm.
Đôi mắt Tịnh Thù đờ đẫn nhìn những bức tranh dần dần bị đốt thành tro tàn, trong mắt không có lấy nửa giọt lệ, khóe môi gợi lên nụ cười thoải mái.
Ny Na cảm tính đã đỏ vành mắt, cô biết rõ thứ bị thiêu đốt trước mắt mình không phải là tranh vẽ, mà là chân tình đã trả giá và sự mong chờ tình yêu hồn nhiên nhất của người con gái.
“Chị…”
Nước mắt của cô cứ rơi lã chã không thể dừng lại, cô nức nở nắm tay Tịnh Thù, bàn tay lạnh lẽo tựa như trái tim của cô gái ấy lúc này.
Thủy triều