Thủy triều
Chương 77:
Nhà cô nằm trên tầng cao nhất của một khu chung cư cao cấp, đây là căn nhà cô mua bằng tiền viết truyện mấy năm nay.
Mặc dù Ny Na ngậm thìa vàng lớn lên nhưng tính cách của cô vốn cứng đầu, chưa bao giờ chìa tay xin tiền cha mẹ, trái lại thế hệ ông ngoại ông nội để lại cho cô không ít tiền, thế nên dù cô không làm gì thì số tiền ấy cũng đủ để cô tiêu xài cả đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra từ nhỏ gia đình cô đã không yên ổn, có một bà mẹ phu nhân não yêu đương giai đoạn cuối cộng thêm mắc hội chứng hưng cảm, còn có một ông ba là doanh nhân giàu có đam mê “sưu tập tem” trong showbiz.
Kể từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, trong nhà cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày cãi nhau một trận to. Cô và bà mẹ nổi điên đến khách sạn bắt quả tang tại trận, bắt được một đứa thì vẫn còn một ổ, đến sau này cô quá mệt mỏi nên khuyên mẹ mình ly dị, tiếc rằng mẹ cô vẫn quá mức căm thù ba, đồng thời vẫn yêu ba sâu đậm nên cố chấp liều mạng với gã đàn ông không yêu bà ấy, có chết cũng không muốn bỏ cuộc.
Cô rất khát vọng một gia đình ấm áp hòa thuận nên cô vẫn luôn hâm mộ Thư Hàng, anh ấy có một cặp cha mẹ bao dung nhất thế giới này, họ sẽ mãi mãi là chỗ dựa kiên cường của anh ấy.
Cô không có chỗ dựa, cô chỉ có Nam Nam và chính mình.
…
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên chính là tắm rửa đi ngủ.
Giấc ngủ này ngủ đến mức không còn biết trời trăng sao đất. Màn đêm buông xuống, cô mới mơ hồ có dấu hiệu tỉnh dậy. Mò mẫm thật lâu mới mò được di động trên giường, thoáng chốc mấy tin nhắn WeChat và vô số cuộc gọi nhỡ đến từ nước ngoài hiện lên trên màn hình.
Tin nhắn WeChat là Mục Châu gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc gọi nhỡ là do bà mẹ đã chạy ra nước ngoài điều dưỡng thân thể từ nửa năm trước gọi tới.
Ny Na nhắm mắt lại cũng đoán được chuyện sẽ xảy ra sau khi mình gọi lại cho bà ấy. Người đàn bà say rượu điên điên khùng khùng chửi um sùm, lên án gã đàn ông kia không nghe điện thoại của bà ấy, hết lần này tới lần khác hỏi rốt cuộc bà ấy thua kém lũ đàn bà dung tục tầm thường kia chỗ nào.
Đây chính là cục diện không có lối thoát, bà ta cam tâm tình nguyện nhốt chính mình vào đó cho đến chết, cho dù bị tra tấn đến mức mình đầy thương tích.
Cô từ trên giường đứng dậy vào nhà bếp, rót một ly nước đá cho mình, uống hết mới nhớ ra mình đang bị ốm nên lại chạy đến bên cạnh túi xách, lấy túi thuốc mà Mục Châu nhét vào đó.
Ngoan ngoãn uống thuốc xong, cô lười biếng nằm trong sofa, ngẩn người nhìn sàn nhà được ánh đèn màu vàng chiếu rọi.
Thật lâu sau, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm.
Đầu óc tỉnh táo một lát, cô lại lần nữa cầm di động lên mở tin nhắn WeChat mà Mục Châu gửi tới. Không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà càng giống như lầm bầm lầu bầu.
[Đừng quên uống thuốc.]
[Tối nay anh có một bữa tiệc xã giao, sẽ không uống nhiều đâu, em yên tâm.]
[Lúc nãy anh đi ngang qua một cửa hàng bán vịt quay, ngửi mùi rất thơm, em có thích ăn món này không?]
[Nhớ ăn cơm đúng giờ, không được nhịn đói.]
Tin nhắn cuối cùng được gửi tới lúc hơn 9 giờ, chỉ có ba chữ hết sức ngắn gọn.
[Anh nhớ em.]
Trái tim Ny Na run lên thật mạnh.
Cho dù ý chí sắt đá đến mấy cũng không thể chống lại thế công vừa dịu dàng vừa si tình của đàn ông.
Cô đi hai vòng trong phòng khách, cuối cùng không thể kìm nén nổi sự rung động trong tim, bèn ra ngoài ban công gọi điện thoại cho anh.
“Tút… Tút…”
Hai tiếng chuông dài dòng trôi qua, đến tiếng thứ ba thì cuộc gọi được kết nối.
Hai người đều ăn ý không lên tiếng nói chuyện.
Cô nghe tiếng gió điên cuồng gào thét ở đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo của anh thông qua dòng điện oanh tạc màng nhĩ của cô, khiến cô như tê dại.
“Nhớ anh à?”
Mặt Ny Na đỏ bừng nhưng không phủ nhận: “Anh đang ở đâu?”
Mục Châu nở nụ cười, đưa tay dụi tắt điếu thuốc, say khướt dựa vào xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao lầu được tầng mây che khuất trước mắt.
“Dưới lầu nhà em.”
Thủy triều