Thủy triều
Chương 73:
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ vừa đủ, hai người đắm chìm dưới ánh nắng ấm áp, cả người được sưởi ấm dạt dào.
Ny Na thoải mái híp mắt, ăn do dễ buồn ngủ, cô xoay người ôm eo anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mệt rồi hả?”
“Ừm.”
“Có muốn đi ngủ một lát không?”
“Không được.”
Cô vừa ngáp vừa ngẩng đầu, đôi mắt mèo dần dần tỏa sáng, miệng nhỏ chu lên, đôi môi hiện lên màu hồng nhạt mê người.
“Tôi muốn đến bệnh viện thăm chị Tịnh Thù.”
Cổ họng Mục Châu khô khốc, cố gắng nhẫn nhịn dời tầm mắt: “Buổi sáng ông Chu đã đến bệnh viện, nói tình trạng của cô ấy đã ổn hơn nhiều.”
“Thế thì tốt rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na yên tâm, nhẹ nhàng dụi vào lòng anh, nhắm mắt lại. Khi sắp ngủ thiếp đi, trong một giây phút nào đó, một cảnh tượng bỗng lướt qua trong đầu cô, cô chợt mở mắt, cơn buồn ngủ cũng bay biến.
“Suýt nữa thì quên mất, tôi còn phải giúp chị Tịnh Thù theo đuổi đàn ông thối!”
Cô ngửa đầu nhìn về phía Mục Châu, híp mắt chất vấn anh: “Người phụ nữ mà tối qua anh bán đứng sắc đẹp dụ dỗ, có moi được tình báo nào không?”
“Có thì cũng có, chẳng qua…”
“Chẳng qua gì?”
Người đàn ông nhếch môi nở nụ cười thần bí: “Trí nhớ của anh không tốt nên nếu không làm gì đó kích thích, anh sẽ không nhớ gì hết.”
Tính cách của con thỏ cũng không phải là mặc cho người ta xâu xé. Thấy tên lưu manh này bày ra bộ mặt tà ác muốn mượn chuyện này để ăn luôn mình, cô bất thình lình thò tay vào quần anh, tranh thủ lúc anh không kịp phản ứng mà nắm chặt cây cà rốt.
“Chừng này đủ kích thích chưa? Chưa đủ thì tôi mạnh hơn một chút.”
Sắc mặt Mục Châu thoáng chốc thay đổi, sợ cô nàng này làm thật.
“Khụ, anh nhớ rồi.”
Ny Na khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo mạn bỏ qua cho anh, nhân tiện thưởng thức dáng vẻ xấu hổ lúng túng hiếm hoi của người nào đó.
“Khi đó cô ta hơi quá chén, nói với anh…”
Người đàn ông thuật lại lời nói say rượu của người phụ nữ không nhanh không chậm, Ny Na vừa nghe vừa nhíu mày, nói bằng giọng mỉa mai: “Em biết ngay cả, đứa nào đứa nấy đều không phải thứ tốt lành gì. Đáng thương chị Tịnh Thù của em một lòng nhớ nhung, mười tên Diệp Tu Viễn cũng không xứng với chị ấy.”
Mục Châu trầm tư mấy giây rồi nói bằng giọng hờ hững: “Niềm vui của người giàu, dường như không tồn tại cái gọi là tình yêu.”
Cô nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “May mà anh thuộc loại nghèo.”
“…”
Người đàn ông dở khóc dở cười: “Sao anh nghe câu này không giống câu khen ngợi gì hết vậy?”
“Anh nghe nhầm rồi, tôi đang khen anh đấy.”
“Khen anh nghèo?”
Ny Na im lặng, cô lúc nào cũng thế, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không động não trước khi nói chuyện.
Cô nhón chân ghé sát vào tai anh, nôn nóng giải thích: “Ý tôi không phải là như thế.”
“Anh hiểu mà.”
Nhìn dáng vẻ nhón chân đáng yêu của cô, Mục Châu lập tức chịu không nổi, cúi đầu chạm vào môi cô. Cô cũng không ngại ngùng mà ngoan ngoãn vươn lưỡi ra cho anh cắn, kéo áo sơ mi của anh để anh cúi thấp gần với mình hơn.
Cô lui ra sau mấy bước, lưng đụng vào cửa sổ thủy tinh đằng sau. Người đàn ông lập tức đuổi theo sít sao, ôm cô vào lòng, vừa hôn môi vừa xoa lưng dưới của cô.
“Ưm… Anh Mục Châu…”
“… Rè rè.”
Di động rung lên đúng thời điểm.
Mới đầu hai người đều không thèm để ý tới chiếc di động, đôi môi cọ xát với nhau, hôn đến mức không thể dứt ra được. Nhưng cuộc gọi lại không có tình người, cứ như thể hạ quyết tâm phải chia rẽ hai người đang quấn quýt lấy nhau kia.
Cuối cùng Mục Châu buông tay trước. Ny Na bị bắt dừng lại giữa chừng không khỏi nghẹn cơn tức trong lòng, đi lấy điện thoại, khi thấy người gọi tới thì cơn giận càng xông lên đỉnh đầu.
“Làm gì? Cậu gọi hồn hả?”
Đầu dây bên kia hổ béo nhỏ giọng nói gì đó, Ny Na ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng dặn dò mấy câu: “Cậu đứng chờ ở đó, đừng đi đâu hết.”
Cuộc gọi kết thúc, thấy cô mất hồn mất vía, Mục Châu tò mò hỏi: “Ai thế?”
“Thư Hàng.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ấy bảo, cậu ấy thấy xe của Diệp Tu Viễn đỗ ngoài bệnh viện.”
Ny Na nhíu mày, vắt óc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, chậm rãi thuật lại lời nói của hổ béo.
“Bệnh viện mà chị Tịnh Thù đang nằm.”
Thủy triều