Thủy triều
Chương 71:
Sau khi tuyết rơi, bầu trời sáng sủa trong vắt, nắng sớm ban mai mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, tấm thảm trải sàn ca rô vuông vức dưới giường được nắng sưởi ấm áp dễ chịu, nhiệt độ trong phòng dâng lên cao.
Cô gái ngủ say ôm chăn trở mình, nguồn sáng chói mặt vừa lúc chiếu vào cặp mông đầy vết thương, dấu tay cùng với dấu cắn đan xen hỗn loạn với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu đứng bên cửa sổ dụi tắt điếu thuốc lá, sau đó đi tới đắp chăn cho cô, đưa tay sờ lên vầng trán hơi nóng của cô gái.
May mắn.
Thuốc có tác dụng, bây giờ đã hạ sốt hơn nhiều.
Hai người càn rỡ làm bậy cả đêm, đến gần hừng đông, Ny Na đột nhiên lên cơn sốt cao, ngủ gần như mê man, nói mớ vừa khóc vừa quấy rối, Mục Châu ôm cô dỗ dành một hồi lâu thì cô mới chịu yên tĩnh lại.
Lễ tân nhanh chóng đưa thuốc hạ sốt và nhiệt kế đến phòng khách sạn. Anh ngậm thuốc vào miệng rồi hôn lên môi cô, đẩy thuốc cho cô, cứ cách nửa tiếng đồng hồ lại đo nhiệt độ cơ thể một lần, lo lắng đến mức mất ngủ cả đêm.
“Rè rè.”
Di động trên bàn rung lên, là điện thoại của Ny Na.
Anh chậm rãi bước tới, cụp mắt thấy là số điện thoại có avatar hình một người phụ nữ mặc sườn xám gọi tới. Mục Châu cũng chẳng lạ lẫm gì với số điện thoại này, nhanh chóng đoán được đó là ai. Anh suy nghĩ một lát rồi bắt máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị dâu, là tôi đây.”
Hạ Chi Nam ở đầu dây bên kia thoáng giật mình, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường, giọng điệu trêu chọc: “Tôi không gọi nhầm chứ? Đây có phải là điện thoại của Ny Na không?”
“Đúng vậy.”
Mục Châu cười ngượng ngùng, liếc nhìn cô gái ngủ say như lợn chết trên giường, gần như lập tức đi ra ngoài phòng khách sạn, nhỏ giọng giải thích: “Cô ấy hơi bị sốt nên giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Nếu chị có việc gấp thì lát nữa tôi sẽ kêu cô ấy gọi điện lại cho chị.”
“Cũng không phải là chuyện quan trọng gì đâu.”
Hạ Chi Nam vừa nói vừa mở cửa, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh đi về phía vườn rau nhỏ ngoài trời: “Tôi chỉ sợ cậu ấy có nhiều đám cưới quá nên quên mất hôn lễ tháng sau của tôi thôi. Cơ mà giờ xác định cậu ấy đang ở bên cạnh cậu thì tôi yên tâm rồi, cậu đáng tin cậy hơn cậu ấy nhiều.”
“Chị dâu cứ đùa.”
Anh lấy một bao thuốc lá, giũ ra một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, giọng nói trở nên không rõ ràng: “Trước kia tôi có tiếng là không đáng tin cậy mà, chẳng qua bây giờ đã cải tà quy chính mà tôi.”
“Vì Ny Na à?” Cô ấy hỏi bằng giọng đầy ẩn ý.
Mục Châu bật cười hai tiếng, lảng tránh vấn đề này, chỉ nói: “Cô ấy đáng giá.”
Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng cười sung sướng, hai người tùy ý trò chuyện mấy câu, cuối cùng kết thúc vì Ngụy Đông đuổi theo ra ngoài tìm Hạ Chi Nam.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Mục Châu còn bị bắt ăn một đống cơm chó.
Gã đàn ông cao to cục mịch lạnh lùng vô tình quanh năm không ham muốn sắc đẹp nào đó, chỉ khi nào đối mặt với vợ mình thì mới giống hệt một bà già thích lải nhải.
“Ngoài trời mới mấy độ, em mặc có tí xíu thế này mà chạy ra ngoài, không sợ bị ốm chứ gì?”
“Mặt trời ló dạng rồi mà.”
“Mặt trời mùa đông là cái đinh gì? Mau vào nhà đi, coi chừng em bị ốm anh kệ em luôn đấy.”
“Thật sự kệ em hả?”
“Giả đấy, sao chồng nỡ chứ.”
…
Kết quả là, Mục Châu đã ăn cơm chó no căng bụng đứng bên ngoài hút xong một điếu thuốc, đang định về phòng thì di động của mình lại reo lên. Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Được lắm, bùa đòi mạng giục nợ lại đến nữa rồi.
“Anh ơi, cứu em với, em cực kỳ cần tiền, gần đây đại đại của em bị một đám ngu ngốc bạo lực mạng, em phải chi nhiều tiền mua seeder mắng lại từng đứa một, không mắng cho lũ ngu si này hộc máu thì đêm nay em không ngủ được, cả năm sau em cũng không ngủ được.”
“Cần bao nhiêu?”
“Anh xem rồi cho em đi.”
Mục Châu vẫn giữ cuộc gọi, đồng thời chuyển một khoản tiền cho cô ấy. Bên kia nhận được, lập tức vui vẻ cho anh vô số hôn gió, tiếng “chụt chụt” chói tai khiến màng nhĩ của anh đau nhức.
Vất vả lắm mới dỗ xong ông trời con này, Mục Châu vừa quay người lại, cúi đầu nhìn xuống thì lập tức bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô gái nhỏ.
Huyệt thái dương của người đàn ông hơi co giật.
Được rồi, lại thêm một người nữa.
Ny Na vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, đôi môi trắng bệch khô khan, gò má đỏ bừng, trên người mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh, xương quai xanh mảnh khảnh còn giữ lại vết răng cắn của người đàn ông.
Sáng nay trong giai đoạn tiến lên cuối cùng, anh đè cô xuống đâm vô cùng tàn nhẫn, cô gái nhỏ dưới thân không chịu nổi cường độ này nên khóc lóc van xin anh tha cho mình, song anh lại mắt điếc tai ngơ xoay người cô về phía chính diện rồi tiếp tục tiến vào.
Cô bị làm đến mức giọng khàn đi, cố gắng vượt qua khỏi giữa ranh giới mê man và tỉnh táo.
Tiếng hít thở của người đàn ông trở nên dồn dập, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô, đâm mấy trăm phát thật mạnh mẽ rồi kiên quyết bắn vào trong cơ thể của cô, cho dù cách một lớp màng mỏng vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của chất dịch nhầy nhụa áy.
Thủy triều