Thủy triều
Chương 66:
Tim cô đập nhanh như thể sắp nổ tung nhưng trên mặt vẫn lộ nét kiêu ngạo: “Không có nhé.”
“Vậy được rồi, bây giờ anh sẽ đi đến quán bar, giờ này thì có lẽ cô ta vẫn còn chưa đi đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na cuống quýt cả lên: “Anh không được đi!”
Anh không cười nữa, hững hờ nói với cô: “Nếu em đã không để ý đến thì còn quan tâm anh đi đâu làm gì?”
Ny Na nhìn anh với vẻ mặt đầy phức tạp, càng ngày cô càng không thể khống chế được dục vọng chiếm hữu của mình rồi. Cô không muốn anh cười với người khác, không muốn nhìn thấy anh mập mờ với những người con gái khác, càng không muốn anh chuyển dời sự dịu dàng của anh dành cho cô sang người khác.
“Sao anh cứ luôn bắt nạt người ta vậy?”
Người đàn ông hơi ngây ra, nhẹ giọng hỏi cô: “Anh bắt nạt em chỗ nào?”
Ny Na nhỏ giọng oán trách: “Rõ ràng anh biết tôi nhìn thấy những thứ đấy thì sẽ buồn, chắc chắn là anh đang cố ý rồi, đồ khốn kiếp.”
Mục Châu mím môi, anh nhéo lấy cằm cô rồi nhẹ nhàng nâng nó lên, nhìn thấy rõ hơi nước đang dần tụ lại trong vành mắt cô, khiến anh cảm thấy vừa đau lòng lại vừa yêu thích.
“Anh cố ý đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh lóe lên, khẽ thở dài rồi nói: “Em hào phóng mà đẩy anh cho người khác như thế, lòng anh cũng chẳng biết phải làm sao, anh không thể xác định được sự dựa dẫm của em với anh bây giờ đây rốt cuộc là xuất phát từ nhu cầu sinh lý hay là em thật sự có một chút thích anh nữa.”
Anh nào phải là thánh nhân, bất cứ chuyện gì cũng có thể nắm chắc thắng lợi.
Ít nhất là khi đối mặt với em, anh cũng sẽ rơi vào mớ bòng bong, chần chừ do dự, thậm chí là nghi ngờ bản thân.
Có đôi khi, thuốc lá đúng là một thứ tốt.
Anh sẽ thầm đếm trong lòng rồi rít nốt một hơi cuối cùng.
Thuốc tắt đi, anh cũng bật cười, nó cũng nói là anh thích em.
Ngoài trời gió lạnh thổi xào xạc, hai người đang ngâm mình trong nước thì không cảm thấy lạnh gì, ngược lại lại có một cơn nóng bỏng như đang dần tỏa ra ngoài từ lồng ngực.
Mãi một lúc lâu mà cô chẳng nói gì, ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen nho nhỏ trên cổ anh, được người khác dễ dàng dỗ dành hết chín mươi chín phần trăm nhưng vẫn phải giữ lại một phần trăm để mà làm mình làm mẩy.
“Vậy thì sau này anh có còn tán tỉnh người khác nữa không?”
Mục Châu ngả người ra phía sau, tựa vào bức tường đá nóng bỏng, anh nở nụ cười ngả ngớn rồi nói: “Sao, em muốn quản lý anh à?”
“Ừm.”
“Anh thì từ trước đến nay chưa bao giờ là người có đạo đức.”
Ánh mắt của anh thâm trầm, hô hấp trở nên nặng nề hơn, anh nói: “Trừ vợ của anh ra thì chẳng ai có thể quản lý anh được.”
Vợ.
Hai má của Ny Na đỏ ửng lên, nhẹ giọng lên tiếng: “Ai mà muốn làm vợ của anh chứ, đúng là không biết xấu hổ.”
Nụ cười của người đàn ông càng thâm sâu hơn, anh nhìn cô bằng ánh nhìn đầy ẩn ý sâu xa, rồi anh nói: “Sớm muộn gì cũng phải làm thôi.”
Cô ngẩn người, không biết nên phản bác như thế nào, trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là những lời mà chị Tịnh Thù từng nói mà thôi.
“Tình yêu tốt đẹp như thế, tại sao lại không thể cố gắng dũng cảm thêm một lần?”
Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm thấy bản thân như thể đã trút được gánh nặng rồi. Sự mạnh mẽ đầy giả tạo cũng như sự lạnh nhạt trái với cõi lòng, tất cả đã bị cô bỏ qua, không còn để ý đến nữa.
Cô quyết định buông bỏ tất cả sự phòng bị lẫn trói buộc, dập tắt dáng vẻ đầy kiêu ngạo và tự phụ của bản thân, bản ngã chân thật nhất của Ny Na là một cô gái nhỏ với nội tâm mềm mại, đáng yêu.
Cô cũng cần có tình yêu, cần một tình yêu độc nhất, chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.
Thủy triều