Thủy triều
Chương 61:
Hoàng hôn dần buông xuống, thành phố Bắc bắt đầu xuất hiện từng bông tuyết trắng bay đầy trời.
Bệnh viện thú cưng đã qua thời gian đóng cửa, trước cửa tối đen như mực, chỉ có trạm cứu trợ thú cưng ở sát vách vẫn còn sáng đèn, Thư Hàng nói rằng nơi đó toàn là chó mèo hoang mà Diệp Tu Viễn thu nhận về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu chắc chắn đến nơi này có thể nghe ngóng được thông tin về vợ chưa cưới của anh ta?”
“Chắc chắn chứ.”
Hổ béo đang ngồi ở ghế sau bỗng nhào lên trước, nói với vẻ huyền bí: “Tớ đã nghe ngóng cho cậu rồi, dạo gần đây mỗi ngày cô ta đều sẽ tới đây đón anh họ tan làm.”
Ny Na nhớ tới chị họ mình đang nằm trên giường bệnh, hơi thở vẫn còn yếu ớt, thầm mắng trong lòng: “Hừ, đôi nam nữ kia dính nhau gớm nhỉ!”
Đột nhiên có người mở cửa ghế phụ ra.
Mục Châu đứng ngoài xe, đưa một cốc đồ uống nóng cho Thư Hàng, mua kem xoài mà thỏ con muốn ăn, bóc sẵn vỏ rồi mới đưa cô.
“Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Anh rất biết ý tránh mặt để lại không gian cho đôi bạn thân nói chuyện, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na vô thức nhìn ra ngoài cửa, nhìn anh ngẩng đầu phun ra từng ngụm khói mà không rời mắt, cô nhìn sườn mặt cuốn hút lòng người kia rồi ngẩn ngơ cắn một miếng kem, mơ hồ hỏi: “Cô gái kia có lai lịch thế nào?”
“Nghe nói là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lý, xinh đẹp theo kiểu cá tính, là một con mèo hoang đầy gợi cảm, mới từ nước ngoài trở về, đã theo đuổi anh họ một khoảng thời gian rồi, lần này là nhờ có người lớn trong nhà ra mặt mới tóm được anh họ đó.”
Thỏ con cười nhạt: “Tớ tưởng anh ta là kiểu người không dính bụi trần như thế nào, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
“Điều này tớ có thể hiểu được, dù sao thì con người luôn muốn trở nên mạnh mẽ, kẻ mạnh hợp sức mới có tương lai.”
Ny Na thấy những lời này không xuôi tai chút nào, hung dữ quát anh ấy: “Cậu nói vậy là có ý gì? Ý cậu là nhà họ Chu của tớ không đủ tư cách lọt vào mắt xanh nhà họ Diệp à?”
Hổ béo tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều không thể đắc tội.
“Cậu nói vậy làm mất cả hứng.”
“Con hổ béo chết tiệt này, cậu nói rõ ràng cho tớ.”
Cô giương nanh múa vuốt, hét lên chói tai, còn muốn xuyên qua vách ngăn đập anh ấy vài phát, Mục Châu đang ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì quay ra nhanh tay ôm cô xuống xe.
“Anh bỏ em ra!”
“Ưm.”
Mục Châu lấy tay che miệng của cô, khóe mắt liếc sang con xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa bệnh viện thú cưng, thấp giọng nói: “Người mà em chờ đến rồi kìa.”
Ny Na lập tức im lặng.
Cô kéo lấy áo khoác của anh bọc quanh người mình, cả cơ thể nhỏ xinh giờ chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, cô nhón chân ngó sang bên kia.
Thư Hàng cũng hạ nửa cánh cửa kính xuống, nhìn chằm chằm ra ngoài như kẻ trộm đi rình mò.
...
Bệnh viện thú cưng ở ngã tư đầu đường, một cô gái mặc váy da bó sát màu đen bước xuống xe thể thao, gió lạnh thổi tung mái tóc đỏ lượn sóng xinh đẹp của cô ta, vóc dáng cao gầy cân xứng, ngực nở mông cong, vòng nào ra vòng đấy, đặc biệt là đôi chân vừa thẳng vừa dài, chỉ nhìn thôi cũng thấy mát mắt.
Ny Na thầm cảm khái trong lòng, kẻ địch quả nhiên rất mạnh.
Lại nhìn chị họ Tịnh Thù dịu dàng điềm tĩnh nhà cô, bảo sao bị cô gái này dần cho đến bã cũng chẳng còn.
“Chính là cô ta.”
Thư Hàng xuống xe từ lúc nào không biết, lén chạy đến trước người cô rồi nói: “Lần trước tớ đưa chị Tịnh Thù đến đây, chính là nhìn thấy cô gái này, có điều khi đó hình như bọn họ vẫn chưa xác định mối quan hệ, thật trùng hợp, ngày hôm qua chính là ngày họ đính hôn, vòng bạn bè náo đang kháo nhau rằng, hôn lễ của họ cũng không còn bao lâu nữa là tổ chức.”
Ngày hôm qua.
Ny Na thở dài.
Nhất định là chị Tịnh Thù nghe được tin này mới nghĩ quẩn đi uống rượu giải sầu, còn suýt không giữ được mạng.
Chính vào lúc cô đang hết sức phiền muộn, đèn trong trạm cứu trợ đã tắt.
Có người đẩy cửa kính bước ra, Ny Na liếc mắt một cái đã nhận ra, người đàn ông khí chất lạnh lùng, mặt không cảm xúc kia là Diệp Tu Viễn chứ ai.
Thủy triều